Hoàng Phủ Minh trầm mặc không nói khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ lạnh lẽo của Tuyết Vi.
Nhưng giây tiếp theo……
Tầm mắt sắc bén nhanh chóng nhìn về phía sau ông chủ.
Khi nhìn đến ánh mắt Hoàng Phủ Minh giống như đến từ địa ngục, ông chủ bị dọa đến không khỏi hít hà một hơi: “Này, người phụ nữ này anh có thể, có thể mang đi, nhưng, nhưng nếu anh, anh dám thương tổn tôi, bên ngoài, huynh đệ bên ngoài của tôi sẽ không bỏ qua cho anh!!!”
“huynh đệ bên ngoài sao?” Hoàng Phủ Minh kiêu ngạo nheo đôi mắt lại, chậm rãi tới gần ông chủ: “bên ngoài của ông, có huynh đệ sao?”
“anh, anh có ý tứ gì?”
Còn không đợi ông chủ phản ứng lại đây, Hoàng Phủ Minh nâng chân lên, một chân liền đạp ở bên ngoài mệnh căn lỏa lồ của ông.
“A!!!!” Đau đớn làm ngũ quan ông chủ tức khắc vặn vẹo thành một đoàn.
“Tuyết Vi, che lỗ tai của cô lại.”
Nghe được mệnh lệnh của Hoàng Phủ Minh, Tuyết Vi nghi hoặc ngăn chặn lỗ tai……
“anh, anh, anh muốn làm gì???” Ông chủ thống khổ che mệnh căn lại, mặt không hề có huyết sắc nhìn Hoàng Phủ Minh chậm rãi, chậm rãi từ túi tiền móc ra một …… súng lục quân dụng. Thotho_
Tùy theo……
“Không!!! Cầu xin anh, tha……”
‘ đoàng……’ một tiếng súng vang, xẹt qua bầu trời đêm u tĩnh này.
Người đàn ông đã từng khinh nhờn qua Tuyết Vi, ngay cả lời nói xin tha còn chưa nói xong, cứ như vậy vĩnh viễn ngã xuống bên trong vũng máu, cũng không thể động một chút……
“Chúng ta đi thôi.” Hoàng Phủ Minh thu hồi súng lục, chặn ngang bế Tuyết Vi lên, đi ra ngoài khách sạn.
Khi đi ngang qua thi thể ông chủ, Tuyết Vi đặc biệt lưu ý biểu tình mắt anh.
Nói thật, đối với người đàn ông này, cô vẫn luôn không phải thực hiểu biết.
Lại cũng không cách nào quên, khi bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, trên người anh phát ra cái loại hơi thở nguy hiểm này.
Chỉ là……
Ở giữa bọn họ không ngừng lại không ngừng ma xát, cô dần dần xem nhẹ nguy hiểm trên người anh.
Cho đến giờ khắc này, cô biết…… Thotho_
Anh, rốt cuộc đáng sợ bao nhiêu. Chỉ là, phân đáng sợ kia chưa bao giờ bày ra ở trước mặt cô mà thôi……
Từ khách sạn đi ra dọc theo đường đi, vô số tử thi nằm ngang dọc tứ tung.
Hoàng Phủ Minh giống như là không có xảy ra chuyện gì, liền như vậy ôm Tuyết Vi bước qua từng khối thi thể lên xe anh đậu ở ngoài khách sạn……
Hết thảy đối với Tuyết Vi mà nói quả thực giống như một giấc mộng bóng đè.
Một giây trước, còn ở bên trong nước sôi lửa bỏng.
Giây tiếp theo, cũng đã bình an thoát thân.
Hết thảy đều là phát ra với người đàn ông này đang ngồi ở bên cạnh cô, cô, nên làm sao cảm tạ anh đây?
“Trước phủ thêm đi.”
Đang nghĩ ngợi tới.
Hoàng Phủ Minh không hề do dự cởi áo khoát trên người ra, tròng lên trên người Tuyết Vi: “Trong chốc lát, chờ tới trong thành Ngự thành rồi, tôi đi kiếm quần áo cho cô.”
Nghiêng mắt nhìn Hoàng Phủ Minh chỉ mặc một áo sơmi hơi mỏng, Tuyết Vi bất đắc dĩ cười cười.
Rõ ràng bây giờ anh mặc còn ít hơn so với cô, lạnh phải là anh chứ?
Tầm mắt dần dần dời về phía vị trí kẽ hở điều khiển …… Thotho_
Cô mới vừa mơ hồ thấy được khi Hoàng Phủ Minh cởi áo lông, giống như có thứ gì rơi xuống ở trong kẽ hở chỗ ngồi.
Đợi xe mới vừa chuyển động.
Tuyết Vi khom người, bắt tay duỗi về phía kẽ hở.
“Đang tìm cái gì?” Hoàng Phủ Minh nghi hoặc nhìn cô một cái.
Sau một lúc lâu, Tuyết Vi chậm rãi lấy ra một cái hộp từ trong kẽ hở. Vừa thấy…… “bản cd số lượng có hạn của Tà Nguyệt? Vậy mà có thêm ký tên?!!”
Lúc này Hoàng Phủ Minh mới nhớ tới, lúc anh lại đây tìm Tuyết Vi, cũng mang đĩa CD này đến đây.
Vốn định tự tay đưa cho cô, nếu tự cô tìm được nói…… “ừm, cho……”
“Ha, hoá ra anh cũng là fan não tàn của Tà Nguyệt sao??”
“Ai da……” đầu Tuyết Vi suýt nữa đụng vào trên kính chắn gió: “Làm gì đột nhiên phanh xe, rất nguy hiểm!!!”
“cô cho rằng tôi là, fan não tàn của Tà Nguyệt sao?!!”
“hả? Chẳng lẽ không phải sao? Nếu không, vì sao anh có đĩa cd số lượng có hạn của Tà Nguyệt có ký tên?!!”
“……” Đây là anh muốn tặng cho cô được không?!!
“Kỳ thật tôi cũng là Fan não tàn của Tà Nguyệt, Hoàng Phủ Quân Trường cũng là Fan não tàn của Tà Nguyệt, tất cả mọi người đều là người một nhà. Anh không cần thiết phải giả bộ.”
“……” Trầm mặc.
A…… Ha hả……
Làm ra vẻ đi, kết quả anh cũng biến thành Fan não tàn của Tà Nguyệt?!!
Vẻ mặt Hoàng Phủ Minh bất đắc dĩ nhìn về phía trước, tiếp tục khởi động xe.
Anh thật muốn biết, thần kinh người phụ nữ này là có bao nhiêu hoang tưởng, sao không ngẫm lại, đĩa cd này là anh vì dỗ cho cô vui vẻ, mới có thể xuất hiện ở chỗ này sao?!!!
“Tê, cái…… Mộ…… Mộ tướng quân……”
“Muốn đĩa cd này sao?” Hoàng Phủ Minh chém đinh chặt sắt đã mở miệng.
“ừm ừm ừm, ừm ừm ừm.” Đầu Tuyết Vi gật giống như cái trống bỏi. “anh không tiếc tặng cho tôi sao??”
“Nếu thích thì cầm đi đi……” Thotho_
“Ôi mẹ nó, Mộ tướng quân, anh thật là rất rất rất hào phóng, về sau, tôi nguyện ý vì anh làm trâu làm ngựa, làm nô tì. Tôi biết ơn anh quả thực giống như nước sông cuồn cuộn liên miên không……”
“Được rồi. Không cần phải nói nhiều như vậy, đem đi đi.” Dù sao, anh căn bản là không cần chơi thứ này.
“Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn cảm ơn……” Tuyết Vi như đạt được chí bảo, quả thực vui vẻ đến sắp nói năng lộn xộn. Si mê nhìn đĩa cd trong tay, giống như vứt toàn bộ bi thương vừa rồi ra sau đầu.
Đối mặt này.
Hoàng Phủ Minh cảm thấy bất đắc dĩ lại cảm thấy buồn cười, vốn là đồ vật muốn tặng cho cô, bây giờ lại biến thành chính cô phải đi.
Dù sao mặc kệ thế nào……
Tầm mắt ngắm Tuyết Vi bên cạnh.
Đối mặt sự tình vừa rồi như vậy, cô có thể khôi phục lại nhanh như vậy thì tốt rồi.
Xem ra, Tà Nguyệt tiểu tử thúi kia cũng không phải không đúng tí nào!!
*
Xe chạy khoảng ba tiếng đồng hồ rốt cuộc dần dần tiếp cận trong thành Ngự thành rồi. Thotho_
Nhưng mà……
“Xe sắp hết xăng, chúng ta chỉ có thể lựa chọn một khách sạn gần đây ở lại rồi.”
Vừa nghe lời này, Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi lập tức nổi lên trắng.
Có lẽ là bóng ma vừa mới rồi không có hoàn toàn biến mất, cô thật sự rất sợ lại gặp gỡ chuyện như vừa mới rồi……
“Đừng sợ.” Hoàng Phủ Minh liếc mắt một cái liền nhìn ra cô băn khoăn, bàn tay to ấm áp vỗ nhẹ nhẹ trên mu bàn tay cô: “Có tôi ở đây……”
‘ đừng sợ, có tôi ở đây……’
A, lại là những lời này.
Thật đúng là kỳ quái, cô vừa nghe đến những lời này, giống như không hiểu sao trở nên kiên định xuống. “cắt, tôi mới không sợ đâu. Xuống xe.”
Ước chừng cũng khoảng năm phút đồng hồ, một khách sạn nhỏ ba tầng liền xuất hiện ở trước mắt bọn họ.
“Ông chủ, còn có phòng không?” Đi vào trước quầy khách sạn, Hoàng Phủ Minh gõ gõ quầy.
Ghé vào quầy ông chủ đang ngủ chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ông chủ này thoạt nhìn bộ dáng chỉ mới khoảng hai mươi, một khuôn mặt trắng nõn như tuyết, mặt mày cũng nhiều ít có vài phần thanh tú như con gái, mười phần thanh tú.
Người đàn ông xoa xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn Hoàng Phủ Minh, tầm mắt dần dần mà nhìn về phía Tuyết Vi, không bao giờ ……