Vũ Đằng ngước mắt nhìn lên trời cao. Cô muốn quay lại làm công chúa, sống tẻ nhạt ở tẩm cung nhưng vẫn đỡ hơn bây giờ, tự do tự tại mà phải gánh nhiều đau khổ như thế này.Hai tay siết chặt lan can. Cô muốn dầm mưa đến khi nào những uất ức trong cô vơi đi hết, những hình ảnh thân mật giữa anh và nữ nhân kia đã hoàn toàn bị xóa sạch thì mới thôi.
-Vũ Đằng!
Một giọng nói vang lên. Vũ Đằng quay đầu nhìn lại thì thấy Khánh Dương đang che ô đứng cách đấy không xa. Khẽ cười nhạt một cái, cô lại nhìn ra mặt hồ đang bị quấy rầy bởi những giọt mưa tí tách.
-Sao Dương lại đến đây? Đang mưa to mà.
-Thế thì sao Vũ Đằng lại đến đây? Trời cũng mưa rất to đấy thôi.- Khánh Dương bước đến gần cô.
-Đơn giản là vì mình thích.- Cô nhún vai.
-Okay, mình cũng chỉ vì thích, như cậu.- Anh nghiêng đầu và nhướng mày.
-Thế à?- Cô mĩm cười chua xót.
Khánh Dương không trả lời, anh vội vàng cởi áo vest khoác lên vai cô tay còn lại cầm ô, che cho cả hai.
Vũ Đằng như bất lực, cô vô thức tựa đầu vào vai anh. Khánh Dương thoáng chốc ngỡ ngàng. Tuy vậy nhưng anh vẫn choàng tay, ôm lấy bả vai của cô. Cô rất muốn người cho cô tựa vào ngay lúc này chính là Lan Phong. Nhưng có lẽ bây giờ anh đã không cần đến cô nữa.
Khánh Dương nhìn cô, anh khẽ nói.
-Về thôi Vũ Đằng! Cứ tiếp tục như thế này thì cậu sẽ bị cảm lạnh mất.
-Mình không sao đâu.- Cô nhắm hờ hai mắt.
-Không được! Mình đưa cậu về nha.
-Mình...không muốn...
Vũ Đằng gục hoàn toàn trên vai của anh. Khánh Dương lo lắng, anh bỏ hẳn chiếc ô và bế sóc cô lên. Anh đưa cô lên xe và rời đi.
Phía xa xa, trên một con BMW series, có đôi mắt lãnh băng của ai đó đang nhìn theo. Gương mặt không biểu hiện một cảm xúc nào cứ thế điều khiển xe một lúc một xa nơi này.
...
Vũ Đằng nằm trên giường. Bộ váy ướt sũng lúc nãy được Vũ Đồng thay ra giúp, trên trán của cô cũng đang chườm khăn ấm. Có vẻ như cô đã cảm lạnh rồi cũng nên.
-Bác cảm ơn con. Con đã lo lắng cho con bé quá nhiều rồi.
-Không sao đâu ạ. Con có thể ở lại đến khi Vũ Đằng tĩnh lại được không?- Anh sốt ruột nhìn cô.
-Được chứ!- Bà gật đầu.- À mà trước tiên con thay trang phục đi, con cũng đã ướt mem rồi còn gì. Để bác gọi quản gia lấy đồ cho con thay.
-Cảm ơn bác!
-Có gì đâu mà.- Bà mĩm cười rồi ra ngoài gọi người mang một bộ quần áo lên cho anh.
Khánh Dương sau khi thay đồ xong thì đến bên giường và ngồi xuống nhìn Vũ Đằng.
Giữa cô và Lan Phong chắc chắn đã có khuất mắt gì rồi đây. Chứ nếu không như thế thì sao Vũ Đằng lại đắm mình trong mưa cơ chứ. Anh cũng nhớ rất rõ, cô đặc biệt sợ mưa thì tại sao lại một mình chịu đựng trong cơn mưa lớn như thế? Anh sẽ tìm ra nguyên nhân, nhất định là vậy.
...
Lan Phong nằm vật ra giường. Anh thật không hiểu nổi Vũ Đằng đang nghĩ gì. Cô tắt máy của anh chỉ để bên cạnh một người con trai khác, thật là quá đáng mà.
Anh đã tự hỏi lòng rằng mình đã làm gì sai, anh đã làm những gì có lỗi với cô kia chứ. Tại sao cô có thể làm ra những chuyện như thế? Hiện tại bây giờ anh phải làm gì đây? Nói rõ với cô chỉ chọn cách im lặng?
*Reeng...Reeng...*
Lan Phong lắc đầu rồi với tay lấy điện thoại. Liếc mắt nhìn ngang màn hình, anh chậc lưỡi và áp vào tai.
"Em nghe đây, Cevy!"
"..."
"Em về nhà rồi, chị chưa lên máy bay sao?"
"..."
"Đúng là đãng trí, lúc nãy em không đến khách sạn giúp chị thì bây giờ chị dễ dàng gì mà kịp chuyến bay. Huh!"
"..."
"Okay, đi vui vẻ đấy! Khi nào về gọi em, em sẽ đưa chị về giúp. Có thể tiết kiệm kinh phí đi taxi giúp dì và dượng."
"..."
"Thôi đi đi, cho em rãnh nợ."
"..."
"Bey!"
Lan Phong quăng điện thoại sang một bên. Bây giờ chẳng có gì khiến anh phải suy nghĩ nhiều như chuyện của Vũ Đằng. Anh không tin cô lại là loại người như thế đâu.
...
Kể từ ngày đó đến nay đã được hơn một tuần trôi qua. Vũ Đằng và Lan Phong đã không liên lạc với nhau. Không một cuộc gọi, không một tin nhắn và càng không gặp mặt nhau. Có lẽ những gì cô nghĩ là đúng, anh không cần cô nữa rồi. Tại sao cô lại buồn chứ? Đó là một sự lừa dối, một sự lừa dối lộ liễu. Lúc nào cũng bảo "anh yêu em!", "chỉ duy nhất mỗi em thôi!"... Quả thực rất dễ dối người dối lòng.
Vũ Đằng cùng với Vũ Đồng vào cổng biệt thự Đông gia. Cả hai vừa cùng nhau đi siêu thị về. Sau ngày đó đến nay Vũ Đồng cũng không nhắc đến chuyện của cô nữa. Vũ Đồng biết, càng nói thì làm cho cô càng thêm sầu muộn chứ chẳng được ích lợi gì cả.
Vừa vào đến sân, cả hai đã thấy một con Audi trắng muốt đang đỗ chiễm chệ ở ngay giữa. Vũ Đồng nhìn cô, mĩm cười thích thú.
-Anh hai về sao?
-Anh hai?- Vũ Đằng nhíu mày.
-Đúng rồi, Vũ Đăng về rồi.
Vũ Đồng kéo cô chạy vào trong. Đến phòng khách, Vũ Đồng nhào tới ôm chặt lấy một người con trai với màu tóc đen huyền thoại và đôi mắt màu xanh biển hiền hòa. Không ai khác, chính là Đông Vũ Đăng_anh cả trong nhà.