Nữ Vương Ngốc Nghếch, Yêu Anh Nhé!

Chương 38: Giao Ân Hoàng Thái Tử



Vỹ Ái cùng Lệ Vân quay trở về Thanh Diên Điện_tẩm cung của Lệ Vân. Vừa đi, cả hai vừa trò chuyện cùng với nhau.

-Tỷ thấy Liễu Phi làm như thế là rất sai nhưng hình phạt đó của Phụ Hoàng quả thực rất nặng. Muội thử nghĩ xem, cuộc đời sẽ ra sao khi không được tiếp xúc với mọi người xung quanh? Như vậy chẳng khác nào là ở trong lãnh cung chứ.- Lệ Vân lắc đầu.

-Muội biết, nhưng đó là nhân cách của Phụ Hoàng, danh dự của một đấng Quân Vương. Nếu Phụ Hoàng không đưa ra hình phạt thỏa đáng thì mọi người sẽ nghĩ Hoàng Thượng Đông Quốc chính là một người nhu nhược.- Vỹ Ái đan hai tay vào nhau.

-Mà thôi, chuyện gì đã qua rồi thì cho nó quá đi. Bây giờ việc tốt nhất chúng ta nên làm là phụ giúp Mẫu Hậu những việc sắp tới.- Lệ Vân nhún nhún vai.

-Phải rồi, phải rồi! Tỷ tỷ nè, chúng ta xin Mẫu Hậu xuất Cung, ra ngoài chơi đi.- Vỹ Ái nháy mắt tinh nghịch, dùng khuỷ tay mình đụng vào khuỷ tay của Lệ Vân.

-Thôi, tỷ không dám đâu. Vả lại nghe đồn là bên ngoài kia phức tạp lắm.- Lệ Vân mau chóng lắc đầu, xua tay từ chối.

-Đi mà tỷ tỷ! Một lần thôi!- Nàng nũng nịu, lắc lắc tay Lệ Vân.

-Tỷ không đi đâu mà!- Lệ Vân vẫn lắc đầu.

-Một lần duy nhất rồi thôi! Muội xin tỷ đó.- Nàng chu môi nói.

-Được rồi, muội nói với Mẫu Hậu đi để người nói với Phụ Hoàng một tiếng. Nếu hai người đồng ý thì tỷ sẽ đi với muội.- Lệ Vân phải đưa tay chào thua nhưng cũng không quên đưa ra điều kiện.

-Được thôi! Bây giờ muội sẽ đi xin Mẫu Hậu. Gặp tỷ sau nhá!- Vỹ Ái vội vàng, hưng phấn quay đi.- Tiểu Y, theo Bổn Cung.

-Tuân lệnh công chúa!

...

Từ cổng Thành, một người con trai dáng vóc oai phong, lẫm liệt trong bộ Áo giáp hùng dũng cưỡi trên lưng một con ngựa bạch khỏe khoắn đang phi nước đại hướng đến Hoàng Cung. Tất cả người dân vừa nghe tiếng vó ngựa thì ngay lập tức quỳ xuống và cúi đầu, ai cũng vui mừng khôn xiết.

-Tham kiến Hoàng Thái Tử điện hạ!

Người đó không nói không rằng, phi một mạch thật nhanh thẳng tiến về Hoàng Thành_cánh cửa cuối cùng để vào bên trong Hoàng Cung.

Đến trước Hoàng Thành, người đó liền bị quân lính giữ lại không cho vào. Lấy trong túi ra một kim bài bằng vàng do đích thân Hoàng Thượng ban thưởng thì họ mới tá hỏa, nhanh tay mở cổng Thành ra. Người được mệnh danh là Hoàng Thái Tử ấy chỉ liếc mắt quét ngang từng người một rồi phi ngựa vào trong.

-Hoàng Thái Tử tham kiến!- Giọng của thái giám truyền vào Hoa Tiêu Điện.

Đông Duẩn nhíu mày, thời hạn vẫn chưa hết mà sao Hoàng Thái Tử đã trở về, không lẽ mọi chuyện có sai sót gì sao? Nhìn ra cửa Điện, Đông Duẩn chờ trông bóng dáng của con trai mình.

Không ngoài dự đoán, Hoàng Thái Tử_một người cao ráo, phong độ, khí chất hơn người đang hiên ngang bước vào điện.

-Ân Nhi!

-Nhi Thần tham kiến Phụ Hoàng.- Giao Ân quỳ xuống.

-Trẫm miễn lễ, Ân Nhi mau đứng dậy.- Đông Duẩn dìu Giao Ân.- Sau ba năm thấy con khác quá. Chiến trường loạn lạc khổ thân cho con.

-Tạ ơn Phụ Hoàng đã ân sủng.

-Có gì đâu, thấy Ân Nhi bình an, khỏe mạnh là Trẫm nhẹ người rồi.

-Nhi thần trở về muốn báo cho Phụ Hoàng một tin.- Đôi mắt Giao Ân bỗng nhiên trùng xuống.

-Quốc của ta đã thua, đúng không? Không sao đâu hài nhi, chỉ cần con dốc hết sức mình cho giang sơn xã tắc là Trẫm vui rồi.- Đông Duẩn vỗ vai Giao Ân mà an ủi.

-Không, ý của Nhi Thần là...- Chàng ngập ngừng.- Nước ta...đã đánh bại quân Ngãi Hích, dành về chiến thắng vẻ vang.

-Tốt, tốt lắm!- Đông Duẩn phấn khởi.- Con trai của Trẫm rất tài hoa. Ngày mai Trẫm sẽ ra lệnh mở Yến tiệc, chiêu đãi và ghi nhận công danh của con.

-Tạ ơn Phụ Hoàng! Bây giờ con về Cung thay trang phục rồi sang thăm Mẫu Hậu.

-Được rồi, con đi đi! Một chút nữa Trẫm cũng ghé sang đó.

-Con xin phép!- Giao Ân cúi đầu rồi lui ra ngoài.

Giao Ân trở lại Thục Thiêng Điện, cũng khá lâu rồi chàng chưa được sống trong tẩm cung này. Tuy nó buồn chán như ngục tù nhưng khi rời xa rồi thì lại nhớ. Bỗng nhiên chợt nhớ ra gì đó, chàng đi đến giường và lấy chiếc hộp gỗ dưới gối ra. Nhẹ nhàng mở hộp, trước mắt Giao Ân là một chiếc khăn mùi xoa của Dung Kỷ_một tiểu thư khuê các, con gái của Dung Tướng Quân. Rõ ràng cả hai đã thề với nhau “nguyện làm đôi uyên ương đến cuối đời” thế mà ngày chàng ra trận chiến không lâu thì lại hay tin nàng xuất giá theo chồng. Đúng là người tính không bằng trời tính.

Bỏ lại chiếc khăn vào hộp, Giao Ân gọi vọng ra.

-Người đâu!

-Có nô tỳ!- Một cung nữ chạy vào.

-Mang chiếc hộp này đi đốt thành tro bụi cho ta. Nếu còn một mảnh nào sót lại thì ta sẽ phạt ngươi thật nặng.

-Nô tỳ tuân lệnh.- Cung nữ vội vàng nhận lấy rồi chạy ra ngoài.

...

Vỹ Ái cùng Tiểu Y đến Tư Đình Điện, chủ yếu của nàng muốn gặp Chiêu Hoàng Hậu. Vào điện, Vỹ Ái chỉ biết bảo Thái Giám truyền tin vào trong chứ chẳng dám tùy tiện vào mộng phòng của mẫu hậu như lúc trước. Chiêu Trinh từ trong bước ra, mỉm cười thật thuần hậu rồi đến gần Vỹ Ái.

-Nhi thần thỉnh an Mẫu Hậu.

-Ta miễn lễ, Ái nhi bình thân.

-Mẫu Hậu, nhi thần có chuyện muốn nói với người a!- Vỹ Ái nũng nịu, lay tay Chiêu Trinh.

-Chuyện gì nào?- Chiêu Trinh nghiêng đầu hỏi.

-Mẫu Hậu cho nhi thần và Lệ Vân tỷ tỷ ra ngoài cung chơi nha.

-Cái gì? Không được đâu con.- Chiêu Trinh lắc đầu.- Con có biết bên ngoài có biết bao nhiêu cạm bẫy không, lỡ như hai đứa có mệnh hệ gì thì Mẫu Hậu phải sống sao? Hết Thái Tử rồi đến Công Chúa, ai cũng muốn đi ra thế giới phức tạp đó là sao?

-Nhưng Mẫu Hậu người cho con đi một xíu thôi, không lâu đâu mà.- Nàng chu môi.

-Hoàng Thái Tử đã ở ngoài chiến trường loạn lạc không biết tăm hơi, ta chỉ còn con và Lệ Vân thôi. Nếu cả hai có mệnh hệ gì thì Mẫu thân đây phải biết sống thế nào?

-Con xin người đó! Người cũng biết, ngay từ nhỏ hai con đã ở suốt trong Hoàng Cung, chưa một lần được nhìn thấy mọi người họp chợ ra sao. Càng không biết bên ngoài có những gì.- Nàng xịu xuống, vẻ mặt buồn hiu.

-Thôi được rồi, Mẫu Hậu chỉ chiều con lần này thôi đấy. Hứa với ta, khi xuất Cung cả hai đều phải cải nam trang.

-Kì vậy a? Hai đứa con đang đẹp mà.- Vỹ Ái nước mắt lưng tròng.

-Con không chịu thì thôi, Mẫu Hậu sẽ không cho xuất Cung.

-Được rồi, được rồi. Con đồng ý!

-Hoàng Thái Tử tham kiến!

Chiêu Trinh nhìn ra cửa, hai đôi mày nhíu lại với nhau. Quay sang nhìn Vỹ Ái và lắp bắp.

-Ái nhi...ta...ta có nghe nhầm không?

-Mẫu hậu, người không nghe nhầm đâu. Ca ca đã trở về rồi.

Chiêu Trinh đứng dậy, bà chạy ra nhanh ra ngoài. Vừa trông thấy Giao Ân thì liền không kiềm được cảm xúc mà lao ngay đến ôm lấy chàng.

-Tiểu bảo bối!

-Mẫu Hậu, Nhi thần về rồi đây.

Chiêu Trinh buông Giao Ân ra rồi lo lắng nhìn từ trên xuống dưới, từ trước ra sau.

-Để ta xem con có thương tích gì không. Bây giờ cũng ốm hơn lúc trước nhiều chứ ít ỏi gì.

-Hài nhi vẫn bình thường, vẫn khỏe mạnh kia mà.

-Thôi, không nói nhiều nữa. Vào đây với ta.

Không để Giao Ân nói thêm lời nào, Chiêu Trinh đã kéo tay chàng vào Điện. Vừa vào trong, Vỹ Ái trông thấy Giao Ân thì chạy ngay đến nhảy phóc lên lưng của chàng.

-Ca ca, huynh về rồi!!!

-Muội muội ngoan.

-Thôi thôi, bây giờ chúng ta cùng ngồi xuống đi rồi nói chuyện. Lâu rồi mẹ con mình chưa tâm sự cùng nhau.

Chiêu Trinh kéo tay Giao Ân và Vỹ Ái vào bộ ghế gỗ hiếm

...

Trên đường quay về tẩm cung Xuân Xuân Dược, Vỹ Ái luôn luôn nói không ngừng, cứ như chim sáo cứ lượn vòng quanh Tiểu Y.

-Công Chúa! Người đừng của đắt ý a!!!

-Ngươi yên tâm, Mẫu Hậu mà góp lời, thế nào Phụ Hoàng cũng chấp nhận.

-Nô tỳ thấy thôi thì ở lại Cung thì tốt hơn.

-Ngươi đấy nhá, không đi thì thôi đã vậy còn bàn ra nữa chứ. Ngày mai không có ngươi thì bổn Công Chúa đây vẫn xuất Cung được.

-Cho thần đi với! Thần hầu hạ Công Chúa mà lại để người đi như vậy thế nào bản thân cũng bị khiển trách. Có khi còn bị phạt sử dụng "thung hình" (*).

-Được được, như vậy mới là Tiểu Y của ta chứ!

-Công Chúa! Người xem kìa!- Tiểu Y chỉ tay về một sinh vật gì đó màu trắng muốt cứ uốn éo, ục ịch nhảy đi trên bãi cỏ xanh mềm mại của hoa viên.

-Này, đó là...là...

Vỹ Ái không khỏi lắp bắp. Nàng nhớ rất rõ, đó chính là Di Bối Bối chứ không khác được. Không ngờ lúc này lại gặp "cố nhân".

“Di Bối Bối, ta xem ngươi sẽ chạy đằng nào...”

(*)_thung hình: Loại hình phạt dùng những thanh tre kẹp vào tay và siết chặt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.