Mắt của Chúc Vị Tân rất đẹp, nhìn giống y như Chúc Ương, nhưng ánh mắt càng tinh khiết hơn so với Chúc Ương.
Bộ dáng nai con mắt ngập nước, vẻ mặt sáng ngời, vào lúc này đang nghi ngờ vừa nhìn chị cậu lại vừa nhìn tình hình xung quanh, còn nháy nháy mắt, đặc biệt đáng yêu.
Vào lúc cậu mới vừa thấy chị mình biến mất, tim cũng bị hù dọa ngừng đập, nhưng một giây kế tiếp lại thấy chị cậu không có hốt hoảng như vậy, mặc dù này còn không biết sao lại thế này, nhưng chị cậu không có gì liền tạm thời nhẹ lòng.
Nếu là bình thường, em trai chó đần đáng yêu như thế, Chúc Ương đã đi tới xoa nặn hai cái rồi.
Mà lúc này, Chúc Ương hung hăng nhắm hai mắt lại, một hơi bị nghẹn làm thế nào cũng không ra được, ngay sau đó giơ tay lên chính là một cái tát rơi trên đầu em trai cô.
"đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, vào phòng phải gõ cửa gõ cửa gõ cửa! Nếu là heo bị đánh nhiều lần như vậy cũng nên nhớ, còn mày lại không nhớ được, mày vừa đến đây tao liền treo hai chữu "Gõ Cửa" to đùng trên cửa phòng như vậy, ngươi cứ thế mà làm như không nhìn thấy đúng không?"
Chúc Vị Tân bị đánh thành con quay, ôm đầu ủy khuất nói: "Vậy trước kia chúng ta ngủ chung một phòng, lúc chia phòng em cũng thường quên, em vào phòng của mình gõ cửa làm gì? Chị treo bảng ngoài cửa kia chắc chắn không phải là cho em xem mà. rõ ràng chính là cho người khác xem, ví dụ là máy rút tiền."
Chúc Ương bị tức cười: "Chia phòng mày còn không quen, hai ta chen một phòng là chuyện khi nào? Hơn mười năm trước, khi đó nhà chúng ta còn chưa phát tài, tao thấy đại thiếu gia như mày ngược lại thích ứng không tệ."
"Coi như tao đã hiểu, mày liền không nghe lời đúng không? Được, dù sao lần này cũng xong rồi, trở về tao sẽ để cho ba mẹ sinh thêm một em trai, tao dạy lại một lần nửa, tránh làm tao tức giận."
Chúc Vị Tân vội vàng ôm cổ chị mình nói : "Đừng đừng, chị đừng nóng giận, sinh em trai cái gì, em chính là em trai duy nhất, không có thứ hai."
Lại làm nũng ăn vạ: "Em nói chị tức giận làm gì chứ? Đánh cũng đánh mắng cũng mắng, em lại chảy nước mắt khóc một lần, vậy theo lệ thường không phải chuyện này đã qua rồi sao?"
"Chị, vừa rồi chị đánh em đau quá, đầu của em đều là ong ong, trên người cũng đau, sao sức của chị lớn như vậy?"
Chúc Ương tức giận đến muốn đưa kẻ ngu này nhét về bụng mẹ của cô để tái tạo lại, nghe cậu nói như vậy lại vội vàng vén tay áo lên kiểm tra.
cô tự biết hiện tại sức của mình lớn, đương nhiên phải luyện tập thu phát tự nhiên ở trước mặt người khác, nếu không thì chỉ một cái tát, người yếu một chút đoán chừng sẽ chết.
Đánh em trai mình đương nhiên theo bản năng sẽ kiềm chế lại, nhưng mới vừa rồi tức giận, cũng không biết có phải là đã nặng tay không.
Quả nhiên trên cánh tay người này có một dấu vết dọa người, giống như bị người ta cầm miếng trúc đánh vậy.
Chúc Ương liền đau lòng, lại sò mó vạch tóc ra xem đầu của cậu có sao không.
Chúc Vị Tân ngoan ngoãn mặc cho chị cậu lắc lư, trong lòng đắc ý lại vui sướng phấn chấn, lại hỏi tiếp đề tài mới vừa rồi --
"Đúng rồi chị, chị còn không có nói cho em biết, đây là đâu? Mới vừa rồi em thấy chị biến mất ở trên giường, một giây kế tiếp hai ta liền không ở trong nhà, quần áo cũng đổi, đây là quần áo gì? Đồng phục học sinh?"
Chúc Vị Tân nghi ngờ cằn nhằn, lại cảm giác được động tác trên tay của chị cậu cứng đờ, cũng không vuốt đầu chó của cậu nửa.
Cậu đang được vuốt thoải mái đến rầm rì, thấy tay ngừng bất mãn ngẩng đầu, liền thấy mặt của chị cậu đen giống như mực, nét mặt giống như kế tiếp muốn róc xương lóc thịt người nào đó.
Chúc Vị Tân bị dọa cho sợ đến giật mình: "Chị, chị ơi! không đau, em đã hết đau, thật đó, chị bình tĩnh."
Chúc Ương cười lạnh một tiếng: "Ừ, chị rất tĩnh, không có lúc nào tĩnh táo hơn lúc này, không tĩnh không được, dù sao muốn giết chết một người không biết là Sinh Mệnh Thể hay là khái niệm gì đó, không suy nghĩ cho tốt thì không xong chuyện."
Trong chốc lát cô cũng đã hiểu rõ, hệ thống chó này khiến cho cô khó chịu còn chưa tính, vào trò chơi hai lần, quả thật là có nguy hiểm, nhưng cô cũng tin chính mình chịu đựng nổi.
Chẳng sợ không ít quỷ quái chán ghét đối phó người, tất cả trò chơi đều dựa vào điều chỉnh sinh tồn, đối với cô cũng không phải là hoàn toàn không thú vị.
Nhưng con chó này lại dám kéo em trai của cô vào!
Chúc Ương không cho rằng hai người ở chung một chỗ mà có thể họp thành đội vào trò chơi, nếu thật đơn giản như vậy mà có thể họp thành đội, đã có người chơi cũ trong trò chơi bao đội rồi.
Xem như là người ngoài cuộc cũng không trải qua cuộc so tài lựa chọn, cho dù thế nào Chúc Vị Tân cũng không nên bị kéo vào được, Chúc Ương cũng không dám tùy tiện dùng bùa qua vòng đuổi cậu ra khỏi trò chơi, lỡ như con chó trò chơi kia thừa lúc này tiến hành chọn lựa với em trai cô, mà không có cô ở một bên nhìn chằm chằm em trai ngu đần của cô bị lừa thì phải làm sao?
cô không xác định được đây chỉ là quy tắc ngoài ý muốn, sau khi rời khỏi đây sẽ có cơ chế vận hành xử lý những chuyện sau đó, hay là giai đoạn đầu cưỡng chế trở thành người chơi. Nếu như là cái thứ nhất thì tốt, nếu là cái sau thật sự là có nhiều việc phải làm.
Lại nhìn Chúc Vị Tân thật lâu, bây giờ giận đến không muốn để ý đến cậu.
Lúc này mấy người chơi khác đi tới, lần này không nhiều người chơi lắm, ngoài hai chị em Chúc Ương, cũng chỉ có ba người.
một thanh niên khoảng 30 tên Lưu chí, một nam sinh khoảng 20 tên Triệu Sổ, còn có một cô bé chừng 15 tuổi tên Hứa Vi.
Ba người đều cùng mặc đồng phục học sinh giống Chúc Ương, số tuổi chênh lệch rõ ràng khiến cho mấy người đứng chung một chỗ có loại cảm giác không khỏi tức cười.
Ba người vừa vào trò chơi liền thấy hai chị em Chúc Ương không coi ai ra gì nói nhao nhao đánh đánh, từ cách nói chuyện không khó nghe ra quan hệ của hai người.
Ba người hâm mộ rất nhiều lại có chút không biết nói gì, thấy bọn họ nói xong mới mở miệng giới thiệu lẫn nhau.
Làm cho Chúc Ương kinh ngạc chính là, ba người này lại là người chơi mới, kinh nghiệm cao nhất chính là người nam sinh Triệu Sổ kia, cũng chỉ trải qua 4 vòng, mà những người khác chia ra trải qua hai vòng giống như Chúc Ương.
Đến nổi đẳng cấp và kinh nghiệm của người chơi xa xa không bằng một vòng trước, dựa vào đánh giá một lần qua vòng của Chúc Ương, lúc này chắc chắn không bình thường.
Sau đó cô nhìn em trai ngu đần của mình, Lộ Hưu Từ từng nói phần lớn độ khó trò chơi là căn cứ vào tổng hợp đánh giá của người chơi mà quyết định.
Vòng này, chẳng lẽ bởi vì thừa ra một vật trang trí hình người cực lớn là Chúc Vị Tân, nên trò chơi kéo độ khó xuống thấp cho cô?
Quả nhiên Lưu Chí kia kéo kéo quần áo trên người mình nói : "Cái này là sao đây? Chẳng lẽ là sắp xếp cho chúng ta thân phận học sinh? Tôi đây giống như học sinh sao?"
Mấy người chơi nói qua lại nói, vòng trước hắn may mắn gặp gỡ nói chuyện được với một người chơi cũ, đối phương nói cho hắn biết trò chơi ở trường hợp đặc biệt bình thường sẽ không sắp xếp không logic như vậy.
Ví dụ nếu như là thiết lập tình huống trường học thì tất cả người chơi đều là thân phận học sinh, đương nhiên sẽ không chọn người chơi tuổi không tương xứng.
Nếu như chủ đề là tìm kiếm rừng cây hoặc là vệ sĩ người giàu linh tinh, đương nhiên cũng sẽ sắp xếp người chơi có vẻ ngoài sắc bén dũng mãnh.
Bị kéo vào trường hợp này cảm giác đầu tiên của Lưu Chí là có cái gì đó không đúng, hoài nghi nói : "sẽ không phải là bị tạm thời kéo tới cho đủ số chứ?"
Nhưng vào lúc này để ý những thứ này liền dư thừa, vào cũng đã vào, không phải là vẫn phải nhắm mắt qua vòng sao?
Chưa nói bao lâu, cửa trường học ở trước mặt bọn họ từ từ mở ra, đi ra là một người phụ nữ đầu tóc búi gọn đeo mắt kiếng, trên người mặc bộ quần áo gọn gàng khuôn phép.
Người phụ nữ tự xưng là giáo viên chủ nhiệm, dẫn mấy người bọn họ đến phòng học giành cho học sinh chuyển trường.
Chúc Ương quan sát xung quanh, thay vì nói đây là một trường học thì nhìn càng giống như một cái thôn vườn, kiến trúc cũ kỹ tường ngoài hiện đầy rêu xanh dày, xung quanh cũng rất hoang vu, ngoài học sinh cố định hoạt động mấy chỗ sân rộng tập thể, khắp nơi đều là cỏ dại hoang vu.
Nơi này vắng vẻ độc lập, nhà ở cách xa, nhưng học sinh cũng không có bao nhiêu, cả trường học tổng cộng mới có một lớp, bốn mươi mấy người dồn vào một phòng học.
Phòng học nằm ở tầng 2 khu lầu chính, không gian cũng không nhỏ, một đường vừa được giáo viên chủ nhiệm dẫn tới phòng học, vừa nghe giới thiệu.
Mọi người mới biết đây là lớp mười hai lưu ban, tất cả học sinh bên trong đều học sinh thi rớt khóa trước, thậm chí là trước hơn nửa.
Cha mẹ trong nhà không chịu kết quả này, công việc mình bận rộn lại đem trách nhiệm đẩy tới trên người con cái là không cố gắng bị chuyện dư thừa làm phân tâm, hoặc còn có nguyên nhân khác.
Cho nên đưa con đến loại trường học có hình thức quản lý khép kín giống quân sự này, quyết định học lại một năm nửa.
Dĩ nhiên những thứ này đều là Chúc Ương tổng kết, trên thực tế lời của giáo viên chủ nhiệm uyển chuyển tô điểm hơn nhiều lắm.
Hơn nữa trong lời nói của đối phương tiết lộ quan điểm cách nhìn, người phụ nữ có gương mặt hà khắc này, thậm chí cảm thấy học sinh nơi này đều là người thất bại luôn luôn ôm lấy xấu hổ, ở chỗ này tiếp nhận chỉ dạy, liều mạng học tập, báo đáp hi vọng của cha mẹ mới là con đường đúng đắn.
"Điện thoại di động máy tính bảng máy chơi game, tất cả thiết bị điện tử đều phải nộp lên, tối nay quản lý ký túc sẽ đến thu, không cần có ý đồ che giấu, một khi bị phát hiện có sử dụng thiết bị điện tử ở bất kỳ chỗ nào trong trường học, đều xử lý dựa theo nội quy trường học."
Nhưng xử lý theo nội quy trường học là xử lý thế nào thì đối phương không có nói.
"Sau khi tan học lớp trưởng sẽ đưa cho các em thời khóa biểu nghĩ ngơi và làm việc, thời khóa biểu thống nhất học sinh toàn trường, không được kéo dài vắng mặt. Mặc đồng phục học sinh thống nhất, không được chỉnh sữa trang trí, trên người cũng không thể đeo phụ kiện, nữ sinh không cho phép trang điểm, nếu như mang theo những thứ đồ lung tung kia, mau mau vứt bỏ đi."
"Điện thoại di động, vật phẩm, mỹ phẩm, giải trí không cần thiết, không tự kiềm chế được thói quen làm việc và nghỉ ngơi, chính là thủ phạm biến các em trở thành người thất bại, không nên tin cái gọi là ý thức con người, trên thực tế phần lớn con người đều cần quản lý cưỡng chế. Hơn nữa các em, đã trải qua hậu quả buông thả rồi, chắc hẳn đã thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ."
"Cha mẹ các em trả học phí cao ngất, không phải là để cho trường học mang đến kết quả giống nhau cho bọn họ, phàm là người có lòng xấu hổ, cũng không nên trả giá cao quay về đối mặt với những người khác, còn có mặt mũi đắc chí."
"Cho nên một năm tiếp theo, quên hưởng thụ và nghỉ ngơi đi, các em không có tư cách -- "
Giáo viên chủ nhiệm đang nói đến đó, liền bị Chúc Ương cắt đứt: "Có thể nhìn ra được cô giáo là một người nghiêm cẩn khuôn phép, mạo muội hỏi một chút ngài có con gái không?"
Giáo viên chủ nhiệm rất không vui vì lời của mình bị cắt đứt, nếu là học sinh ở trường, sợ rằng bà ta đã nổi giận, chẳng qua là mấy học sinh này mới vừa mới vào trường, tạm thời tha bọn họ không hiểu quy củ.
Liền đẩy cái mắt kiếng đáp: "Có!"
"Ngài cũng dạy dỗ con gái văn thơ đối ngẫu như thế sao?"
Giáo viên chủ nhiệm cười nhạo: "Tôi biết ý của em, loại học sinh như các em thích vì tìm lấy cớ cho thất bại của mình, cũng vĩnh viễn dùng ví dụ nhẹ nhàng nhất làm tiêu chuẩn."
"Em cho rằng gião viên đối đãi nghiêm khắc, người kỷ luật lại thư thả, muốn dùng cái này công kích chế độ không công bằng lại tìm lý do lười biếng cho bản thân sao?"
Ai ngờ Chúc Ương lại khoát tay áo một cái, cười nói: "không có không có, cô giáo ngài đừng nghĩ nhiều như vậy. Em hỏi cô vấn đề này mục đích căn bản không có phức tạp như vậy."
"Em muốn nói, nếu như ngài cũng yêu cầu con gái ngài như vậy, hay là thôi đi, bỏ qua cho người ta đi."
Thấy ánh mắt sắc bén của giáo viên chủ nhiệm nhìn sang, vẻ mặt Chúc Ương không tập trung nhìn thẳng bà ta nói: "Chính ngài cũng như vậy, người máy ở chỗ này, ngài tiếp tục dồn ép, người ta cũng không phải là tấm gỗ."
Thấy bà ta muốn mở miệng, Chúc Ương lại nói trước: "cô giáo, không dẫn đường sao? Dừng lại làm gì?"
Giáo viên chủ nhiệm nhìn cô một cái thật sâu, cuối cùng không nói gì, tiếp tục dẫn bọn họ tới phòng học.
Chúc Vị Tân tự nhiên sẽ không có bất kỳ ý kiến gì với lời của chị cậu, trên thực tế dường như bây giờ chị cậu không để ý tới cậu, chọc cô kéo cô cũng không để ý tới mình, cậu đang hoảng đó.
Tuy ba nhà chơi khác không đồng ý trong tình huống không rõ ràng lắm mà cô tùy tiện đắc tội người ta, nhưng suy cho cùng thì tư cách và kinh nghiệm của cô cao hơn bọn họ.
Người duy nhất cao hơn cô là Triệu Sổ lại có tính tình hướng nội, trên khí thế cũng hoàn toàn không thể đánh đồng với Chúc Ương, hơi có bất mãn cũng không tiện mở miệng.
Nhưng vào lúc này Chúc Ương gần như đã có thể xác định, nơi này gọi là trường học cái quái gì? Bầu không khí toàn trường im ắng đầy vẻ đáng sợ, không có chút tinh thần phấn chấn, Giáo viên đối với học sinh mới tới nói hai câu há mồm ngậm miệng chính là chèn ép châm chọc.
Đây vẫn chỉ là mới đến dầu gì cũng phải khách khí một chút, có thể nghĩ đối đãi học sinh nơi này là loại nói chuyện nào.
Nếu thật chỉ là ngôn ngữ khắc nghiệt cũng thì thôi, các loại quy định hà khắc cùng việc nội quy trường học đối phương nhiều lần nói tới rồi lại không trực tiếp nói rõ, còn có loại chèn ép tư cách con người.
Đây là trường học quản lý quân sự hóa sao? cô giáo Dương chặn lại cảnh cáo giữa đường cũng đủ dùng.
Mắt thấy sắp tới đến phòng học, Chúc Vị Tân liền vội vàng kéo cô: "Chị ơi! Chị đừng không để ý tới em, ngược lại nói cho em biết sao lại thế này? Là nằm mơ sao?"
Chúc Ương đè xúc động muốn đánh chết cậu xuống: "Dạ dạ dạ, em coi như đang nằm mơ đi, nhưng phải theo sát chị, không được rời khỏi mắt chị một bước nào."
"Vậy em muốn đi nhà vệ sinh thì làm sao?"
Chúc Ương cũng không phải là chưa gặp quỷ ở trong nhà vệ sinh, cũng là sợ em trai ngu đần bị hù, cắn răng nói: "Chị đi theo em."
Mặt Chúc Vị Tân đỏ bừng, chọc chọc bả vai chị cậu: "Chị, chị đáng ghét ~~ "
Hứa Vi bên cạnh bị hai người làm buồn nôn đến nổi da gà, cô bé là người chơi được sàng lọc chọn ra khi bị té có vết thương nhẹ từ trên thiết bị trò chơi.
trên thực tế vốn là học sinh mới tốt nghiệp trung học cơ sở, chính là tuổi tác đơn thuần cho rằng là nằm mơ ban ngày, nhưng sau khi sống qua cuộc so tài chọn lựa và vòng chơi chính thức trong trò chơi, cả người cũng bị cưỡng ép thành thục hơn rất nhiều.
cô bé cảm thấy anh trai rõ ràng nhìn lớn hơn cô bé vài tuổi, sao nhìn như giống là người ngây thơ nhất trong những người nơi này chứ?
Lúc này giáo viên chủ nhiệm đã cùng chủ nhiệm lớp khai báo chuyện mới xảy ra, chủ nhiệm lớp dừng dạy trên lớp lại, vỗ tay một cái trên bảng phấn, ý bảo mấy người đi vào.
Lúc làm tự giới thiệu mình, Lưu Chí có tuổi còn lớn hơn giáo viên còn có chút lo lắng.
Nhắm mắt nói: "Chào mọi người, tôi tên là Lưu Chí, năm nay hai mươi tuổi -- "
Mới nói đến đây mà liền nghe phía sau truyền đến một tiếng nhịn cười, hắn quay đầu lại, thấy bả vai Chúc Vị Tân run rẩy nói : "anh trai, dáng vẻ 20 tuổi của ngài thật đáng lo lắng."
Mấy người chơi đều có ý nghĩ muốn đánh chết cậu, cũng tại cái hệ thống này cưỡng ép chọn sai vai diễn, cũng may học sinh trong phòng học chỉ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn mà không vạch trần, nhưng giữa bọn họ lại có tên phản đồ lớn miệng nói thẳng ra.
Lưu Chí đội trên đầu cái danh học sinh gian lận tuổi tác có chút xấu hổ, nhưng may là quán tính hệ thống không thể vi phạm.
Giống như vòng đầu của Chúc Ương, chủ nhà nghi ngờ bọn họ nhưng cũng không đuổi bọn họ ra ngoài, nơi này cũng giống vậy, coi như người trong trò chơi cảm thấy dù thế nào thì người này cũng ở nơi đây, trong tư duy cũng không có ý nghĩ cũng đuổi người ra ngoài.
Chúc Ương trợn mắt nhìn em trai cô một cái, Chúc Vị Tân ngậm miệng, hơi có chút ủy khuất --
"không phải nói là nằm mơ sao!"
Chúc Ương không chịu nổi lắc đầu không có để ý đến cậu nửa, trong lòng cũng buồn.
Mặc dù ngày ngày cô mắng em trai ngu đần hay chó chết cùng mấy loại lừa bịp gì đó, nhưng em trai của cô nào có ngu đần?
Sợ là lúc này đã nghi ngờ trong lòng mới mở miệng thử dò xét, mình gạt cậu không nói, đoán chừng cũng không gạt được bao lâu.
Nếu con chó chết này biết cả ngày cô tới lui tham gia loại trò chơi chết người này, ngay cả không cần suy nghĩ cũng có thể biết ứng phó với cậu có bao nhiêu phiền.
Năm người tự giới thiệu mình xong liền được sắp đến chỗ trống ở hàng ghế sau, Chúc Vị Tân ngồi bên cạnh chị cậu.
Nhưng phòng học không có chỗ ngồi song song, là một người ngồi một chỗ đơn lẻ, mỗi nhóm chỗ ngồi cách một lối đi nhỏ chừng một mét.
Bọn học sinh đi học đều an tĩnh lặng lẽ, thậm chí trong học sinh chuyển trường có Chúc Ương xinh đẹp và Chúc Vị Tân đẹp trai như vậy, cũng không vì sự xuất hiện của họ mà xôn xao giống như bạn cùng lứa.
Ngược lại ánh mắt của các nữ sinh tỏa sáng, nhưng cũng không có lớn tiếng bàn tán ồn ào, có thể thấy được trường học này quản lý khắc nghiệt, càng không cần phải nói vào lớp phải nói chuyện khẽ khàng.
thật vất vả Chúc Vị Tân mới chịu đựng qua tiết học thứ nhất, hết giờ học liền dời vị trí tới bên cạnh chị cậu: "Chị, chị ơi! Chị hãy thành thật nói cho em biết, có phải chị giấu em chuyện gì hay không?"
"không phải nói nằm mơ sao? Nằm mơ mà sao chị ngoan ngoãn đi theo, tiến vào mấy phòng học ngu ngốc không nói chuyện, còn nghe giảng lâu như vậy? Phản ứng của mấy người này cũng quá thực tế, còn có giáo viên dạy toán học kia, giảng bài cũng dài dòng, mấu chốt là hiểu biết một chút cũng không thành vấn đề. Còn có còn có, vừa bắt đầu chị đánh em cũng rất đau, nếu là mơ thì nên tỉnh từ lâu."
"Chị, chị ơi! Có phải chị tham gia cái hội bí mật gì hay không? trên đời này thật sự có Siêu Năng Lực sao? Chị, chị đừng không để ý tới em mà, nếu là chị tham gia cái tổ chức gì đó sao không kết nạp em? Chị xem ba người kia, vừa nhìn là biết không có mắt nhìn, làm người hầu xách túi cho chị nhất định không lạnh lẹ, sao chị không tìm em? Chị quen sao?"
Chúc Ương dùng một tay chặn đầu người này trên bàn, lớn tiếng nói: "Cằn nhằn lải nhải, mày là con ruồi đầu thai sao? Có phải quên mình còn một bữa đánh chưa xong không? Nếu thật sự có thể tự chị sẽ đá mày một cái văng ra ngoài, chị đây chỉ muốn an tĩnh một hồi để kìm nén xúc động muốn đành chết tên ngu đần như mày thôi, nhất định phải bắt đầu đúng không?"
"Đến!" Chúc Ương chạy lên bục giảng cầm lấy thước dạy học: "Vội đến không chịu nổi rồi đúng không? hiện tại liền thỏa mãn mày."
Chúc Vị Tân vừa tránh vừa ủy khuất nói: "không phải chuyện kia đã qua sao? Cánh tay đều bị xanh tím đó. Em cũng không tức giận qua đêm, chị đánh cũng đánh, còn không để ý em, cũng không nói cho chuyện với em, hỏi chị chị nổi giận nói sang chuyện khác, đừng nóng nảy nói xạo, nhất định là chị có chuyện lớn gạt em."
Trước nay đã lâu như vậy Chúc Ương cũng không có bị trò chơi chó này làm khóc, vào lúc này lại bị em trai của cô làm cho muốn khóc rồi.
Suy nghĩ người này mới tiến vào không tới một canh giờ, không biết còn phải đợi bao lâu trong trò chơi này đâu, sớm muộn cũng phải lộ ra, nghĩ đến đây liền muốn nổ tung tại chỗ.
cô mệt mỏi phất phất tay: "Được rồi, em yên lặng trước đi, tối nay nói cho em biết."
Lúc này Chúc Vị Tân mới hài lòng hừ hừ, lúc này liền thấy hai người đi tới.
Chị em hai người ồn ào xong nhìn về xung quanh mới phát hiện, tất cả học sinh dùng ánh mắt hoảng sợ tai vạ đến nơi nhìn chăm chú vào bọn họ.
Hai người đi tới là một nam một nữ, nam mở miệng trước, quát lớn: "Lớn tiếng ồn ào làm gì? không biết tan lớp cũng có bạn học phải học sao? không học thi giữa kỳ không tốt cũng đừng liên lụy những người khác, một lát hai người tới phòng giáo dục lĩnh phạt đi."
Chúc Ương cười chế nhạo một tiếng, động cũng không động, Chúc Vị Tân có một câu nói đúng, chính là có người hầu thuận tay thì căn bản là có rất nhiều việc không cần tự mình ra tay.