Nữ Vương Thét Chói Tai!

Chương 4



Edit: babynhox

Lúc Tạ Tiểu Manh thấy mình đã thoát khỏi chuyện này, lẽ ra đã định rời khỏi.

Thứ nhất là không dám lộ vẻ thoải mái trước tâm trạng đang cáu kỉnh của Chúc Ương. Thứ hai là do cô ta vô cớ bị lôi vào chuyện đáng sợ này nên cũng cực kỳ phẫn nộ với Chu Lệ Na, bởi vậy cô ta cũng vui sướng nhìn xem Chúc Ương sẽ hành hạ Chu Lệ Na ra sao.

Cho nên Tạ Tiểu Manh đi rót nước Cho Chúc Ương, lại tự tiện mở tủ lạnh tìm một ít trái cây rồi gọt sạch bưng đến tận bàn.

Hai tên ác bá tự tiện xông vào nhà dân vừa trói vừa uy hiếp chủ nhà, còn thảnh thơi uống nước ăn trái cây, đồ ăn vặt, vừa nhìn chủ nhà nhếch nhác ra sao.

Dù bây giờ Chu Lệ Na gặp xui xẻo nhưng vẫn còn đang đắm chìm trong vui sướng khi may mắn thoát khỏi tai họa kinh khủng kia.

Nhưng lại sợ Chúc Ương, vì vậy cũng mặc kệ bộ dáng chật vật, cô ta cũng nói ra hết tất cả nguyên nhân chuyện này.

"Các cậu có còn nhớ ngày nghỉ lễ mùng 1 tháng 5,  mình bị tai nạn giao thông trên đường cao tốc về nhà ông bà mình không?."

Lúc ấy là tai nạn xe liên hoàn, tình trạng vô cùng thê thảm, còn lên cả hotsearch, mà trùng hợp là Chu Lệ Na cũng là người trong cuộc.

Hơn nữa cô ta còn rất may mắn, vụ tai nạn giao thông đó đã khiến cho hơn hai mươi người thiệt mạng, chỉ có hai người may mắn còn sống.

Chu Lệ Na lại càng là may mắn trong may mắn, cô ta chỉ bị trầy xước nhẹ, ở bệnh viện quan sát vài ngày là được xuất viện.

Sau khi trở lại trường học, mấy chị em biết được liền tổ chức một bữa tiệc ăn mừng cô ta sống sót sau tai nạn.

Chu Lệ Na chợt nhớ tới gì đó, trên cánh tay nổi cả da gà: "Lúc đầu mình cho rằng đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, qua rồi thì thôi, có rất nhiều người cũng từng trải qua tình huống cực kỳ nguy hiểm đúng không?"

Chúc Ương không kiên nhẫn để nghe những lời này: "Mình không có thời gian ở đây nghe cậu oán trách sinh mạng vô thường, mình cũng chỉ còn sáu ngày thôi, thời gian của mình rất quý giá, có thể đừng làm trò lãng phí tính mạng của mình không?"

Chu Lệ Na gấp gáp nói tiếp: "Thứ năm tuần trước, đột nhiên mình nhận được một đĩa CD, khi ấy mình cứ như bị cài gì thôi thúc, mơ mơ màng màng mà mở lên xem."

"Nhưng mà sau khi xem xong, mình không chỉ nhận được cuộc điện thoại đếm ngược mà còn nghe thấy cả một giọng nói trực tiếp xuất hiện trong đầu mình. Nói đáng nhẽ mình đã bị chết trong vụ tai nạn giao thông kia, chỉ là Diêm Vương sai sót nên mình mới thoát được một kiếp này."

"Nhưng tính mạng này đã không còn là của mình nữa, nhất định phải tham gia vào trò chơi đó, nếu qua ải mới có thể tiếp tục sống sót."

"Lúc ấy mình quá sợ hãi nên cũng không dám suy nghĩ nhiều, có phải chỗ quan trọng mà nữ quỷ đòi mạng ra tay trong trò chơi này là đĩa CD hay không?"

Chúc Ương nghe xong, trở tay ném vỏ quýt lên mặt cô ta: "Nói cách khác thì người phải chết vốn chính là cậu,  còn ép cậu tìm người chết thay, đúng không? Lúc đầu con nữ quỷ xấu xí kia rõ ràng là đây vì cậu."

"Theo lời nói của cậu thì mình đâu phải người tránh thoát đại nạn sống còn bị Diêm Vương tính sổ đâu. Tính mạng của mình rõ ràng là thuộc về mình, không có lý do gì tham gia cái trò chơi sinh còn kia. Nếu là trò chơi thì cũng phải có quy tắc, chẵng lẽ con quỷ đáng ghét kia có thể tự do thay đổi mục tiêu sao?"

Nói rồi lại khịt mũi coi thường, cũng mặc kệ con quỷ kia có đang theo sát các cô như hình với bóng không, châm chọc nói: "Nhìn cái bộ dạng u ám của cô ta thì cả đời đều không thoát khỏi đống bùn nhão, thành quỷ rồi cũng chỉ có thể làm mấy con quỹ nhỏ yếu dư thừa không chút uy quyền có thể làm gì được mình?"

Tạ Tiểu Manh và Chu Lệ Na nghe cô mở miệng một tiếng xấu xí, tiểu tốt,dư thừa, bùn nhão....các cô cũng cảm thấy sợ hãi.

Thật sự chưa từng thấy người nào bị quỷ ám mà còn kiêu ngạo ngang ngược như thế.     

Chu Lệ Na không biết nữ quỷ có được tự tiện thay đổi người hay không, cô ta cũng không muốn biết, cô ta thực sự hy vọng việc này chấm dứt ở đây.

Cô ta càng muốn vạch rõ giới hạn với Chúc Ương hơn, vội vàng nói ra tất cả mọi chuyện ——

"Chuyện khác thì mình không biết nên tự cậu phải tìm kiếm, nhưng mình sẽ nói tình huống mấy ngày nay của mình cho cậu biết."

Chúc Ương nghe Chu Lệ Na nói xong, suy nghĩ một chút cũng đã biết được cách làm của nữ quỷ.

Tóm lại, trong vòng 7 ngày này, lúc đầu nữ quỷ sẽ rất yếu ớt, sức ảnh hưởng cũng rất thấp, nhưng càng đến gần ngày cuối thì lại càng mạnh.

Dựa theo kinh nghiệm của Chu Lệ Na, hai ngày đầu chỉ có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo khó chịu, thi thoảng ý thức bị suy yếu không phòng bị liền bị hù dọa.

Bắt đầu từ ngày thứ ba, nữ quỷ đã có thể vào trong giấc mơ của người khác, quấy nhiễu khiến họ không thể ngủ yên.

Sau khi Chu Lệ Na bị quấy nhiễu trong giấc mơ, sang ngày hôm sau thì tinh thần càng hoảng hốt hơn, sau đó mới trong lúc không biết gì mà vẽ ra bức tranh trong phòng mỹ thuật, lúc ấy ngay cả cô ta cũng suýt bị chính mình hù chết.

Sau đó thì cô ta lập tức trốn trong nhà, lúc đầu còn dám đặt thức ăn ở bên ngoài, nhưng khi nhân viên giao hàng đến gõ cửa, Chu Lệ Na nhìn người bên ngoài qua mắt mèo, mặt của nhân viên giao hàng lại biến thành nữ quỷ đang cuời nhìn cô ta.

Chu Lệ Na sợ tới mất hồn mất vía, cũng không dám đặt đồ ăn bên ngoài nữa, toàn dựa vào thức ăn trữ  trong tủ lạnh mà sống qua ngày.

Nhưng đến ngày thứ sáu, vừa mở tủ lạnh ra, quả dưa hấu lại bỗng biến thành đầu người chết của con nữ quỷ. Trên mái tóc đen dính đầy sương lạnh, con mắt còn đột nhiên mở ra nhìn thẳng vào mắt cô ta.

Lúc này Chúc Ương đang ăn miếng dưa hấu kia, vừa cắn một miếng vào trong miệng còn đang nghĩ: ngọt thật. Vừa nghe đến đó, liền cảm thấy khó chịu, vội vội vàng vàng bỏ dưa hấu xuống.

Chúc Ương uống một ngụm nước kiềm nén cảm giác buồn nôn, ho một tiếng hỏi: "Chỉ như thế thôi? Chưa từng thật sự chạm vào người cậu?"

Chu Lệ Na nghĩ thầm: thế mà còn chưa đủ doạ người sao? Nhưng miệng thì lại nói: "Cái này, hình như chưa có, cô ta, lúc đó cô ta chỉ ở trong tủ lạnh cười thôi."

Chúc Ương nghe xong những lời này thì  giật mình, im lặng suy nghĩ một lát.

Chu Lệ Na cẩn thận nói: "Mình đã nói hết những gì mình biết rồi, cậu xem ——"

Chúc Ương nhìn cô ta nửa ngày, Chu Lệ Na bị nhìn chằm chằm khiến cho lòng sợ hãi, còn đang định cho rằng con nhỏ này chuẩn bị giở trò gì để giày vò mình thì cô lại nhẹ nhàng phất tay, ra hiệu cho Tạ Tiểu Manh cởi trói cho cô ta.

Lúc này cha Chúc Ương cũng đã gửi số điện thoại và tiền sang, cô đứng dậy, nói Tạ Tiểu Manh lúc ra về đừng quên thu dọn đạo cụ, sau đó một mình rời đi.

Tạ Tiểu Manh gọi cô lại: "Này, Chúc Ương, cậu yên tâm, chuyện này mình sẽ không nói với ai đâu."

Chu Lệ Na cũng gật đầu bảo đảm: "Mình cũng sẽ không nói, tuyệt đối sẽ không để cậu bị người ta chê cười."

Chúc Ương quay đầu lại, thích thú cười một tiếng: "Đúng lúc ngược lại, các cậu mang lan truyền chuyện này ra ngoài cho mình, càng nhiều người biết thì càng tốt, trong vòng hai ngày, nếu đề tài thảo luận trong trường học lại là chuyện khác thì mình sẽ đến thăm hỏi các cậu"."

Hai người nhìn nhau, người này dù có phải chết thì cũng phải giữ chặt cái vị trí đề tài nóng nhất toàn trường, hay cô còn có ý định khác.

Đợi sau khi Chúc Ương rời khỏi, Tạ Tiểu Manh nhanh chóng thu dọn đống dây thừng dưới đất, Chu Lệ Na muốn giúp cô ta lại còn bị xem thường nữa: "Những thứ này mình sẽ lấy đi, nếu để lại thì không biết lúc nào đó lại bị người ta đâm một dao sau lưng."

Chu Lệ Na ngượng ngùng: "Mình cũng không định nhằm vào cậu mà, đó là do cậu xui xẻo lại ở cùng Chúc Ương mà?"

Tạ Tiểu Manh ngừng tay, quay đầu lại, ánh mắt nhìn sâu vào mắt Chu Lệ Na: "Mặc dù tính cách Chúc Ương xấu xa lại khó hầu hạ, nhưng mình thà người phải chết là cậu chứ không phải cậu ấy, ít ra khi có chuyện xảy ra thì còn có thể trông cậy vào Chúc Ương. Còn cậu thì sao?"

Chu Lệ Na bị những lời này khiến cho gương mặt vặn vẹo, hai người tan rã không vui.

Mà Chúc Ương bên này, sau khi có được số điện thoại của đại sư thì liên hệ ngay, cũng may mắn là lịch trình gần đây của người ta không bận.

Với giá cả hào phóng mà Chúc Ương đưa ra, đại sư lập tức đồng ý ngày mai sẽ đến.

Hai ngày đầu sức ảnh hưởng của nữ quỷ cực kỳ có hạn, Chúc Ương về nhà, ngoại trừ cảm thấy lạnh lẽo như hình với bóng kia ra thì không còn gì khác, nhưng trong lòng dù sao cũng đã nắm được mấy điều cơ bản, nên ngày hôm nay cô cũng không bị nữ quỹ lợi dụng sơ hở để hù dọa.

Nhưng không biết Chúc Vị Tân lại nghe được tin tức từ đâu mà biết chị mình vừa lừa gạt được hai khoản tiền to, cậu tò mò nên gọi điện thoại đến hỏi thăm.

Chúc Ương vừa nghe, không nhịn được mà nói: "Liên quan gì đến em, chuyện của chị em đừng hỏi nhiều như vậy, đúng rồi, chị nhớ em còn không ít tiền mừng tuổi, chuyển hết cho chị đi, chị đang sợ tiền này không đủ dùng đây."

"Ôi, vậy chị cũng phải nói cho em rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?" Nói xong lại nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ chị lỡ tay làm chuyện gì với người ta nên muốn dùng tiền bịt miệng sao? Thi thể giấu ở chỗ nào? Hay là em đến chôn xác giúp chị."

"Thuận tiện xem thử ai dám cầm tiền mà không im miệng, còn muốn tiếp tục lừa gạt, em cũng là ——"

Video bên kia là hình ảnh Chúc Vị Tân làm động tác cắt cổ.

Tuy bây giờ Chúc Ương bị xui xẻo, nhưng thấy em trai như vậy cũng không nhịn được bị chọc cười: "Được rồi, chỉ với cái bộ dáng ngu đần này của em mà định phạm pháp, ở trong nhà ngoan ngoãn dùm đi."

Chúc Vị Tân thấy tâm tình của chị mình tốt hơn chút liền tận dụng cơ hội  nhắc lại chuyện để cậu chuẩn bị qua ở, nhưng sao Chúc Ương có thể để cậu đến đây vào lúc này.

Cô kiên quyết từ chối, nói đến cuối cùng thì Chúc Vị Tân cũng mất hứng, bĩu bĩu môi, nhưng chợt nhớ đến gì đó lại hỏi: "Đúng rồi, hôm qua em có ra ngoài ăn cơm với bạn, chị đoán xem em đã thấy ai?"

"Không đoán!" Chúc Ương đang sơn móng tay, không thèm để ý đã từ chối.

"Em thấy anh Lộ đó."

Đang vẽ hoa trên móng tay bỗng khựng lại một chút, liền phá hỏng hình vẽ kia.

Chúc Ương hít sâu một hơi: "Chị không cho mày qua đây nên mày phải đổi qua đề tài làm chị mày không được thoải mái có đúng không?"

Chúc Vị Tân vội vàng nói: "Em không có, hơn nửa chuyện kia là do chị vô lý, nhưng mà không phải, em định nói không phải vấn đề này, mà là —— dáng vẻ của anh Lộ lúc ấy hơi kỳ quái."

Chúc Ương xua tay ngắt lời cậu: "Được rồi, được rồi, chị mày không có hứng nghe, cúp máy."

Nói thật, từ nhỏ đến lớn Chúc Ương chưa biết sợ người nào, nhưng thật ra là có một người, cô thà rằng đi đối mặt với quỷ còn hơn là phải đối mặt với anh ta.

Sáng ngày thứ hai tỉnh lại, bởi vì phải đợi đại sư đến nên Chúc Ương dứt khoát ở luôn trong nhà không ra ngoài cửa nữa.

Hiếm khi tự mình làm bữa sáng, trong nhà vốn có thuê dì giúp việc mỗi ngày sẽ đến dọn dẹp vệ sinh, bổ sung nguyên liệu nấu ăn, thỉnh thoảng cũng sẽ chuẩn bị chút đồ ăn nhanh để trong tủ lạnh.

Chúc Ương lấy đồ hộp đông lạnh ra, hấp chút sủi cảo, lại ép một ly sữa đậu nành, ăn bữa sáng đơn giản.

Trong lúc đó, điện thoại di động của cô nhận được vô số tin nhắn, đa số là tin thăm hỏi từ các chị em và mấy người theo đuổi cô.

Xem ra mấy người Tạ Tiểu Manh đã hoàn thành nhiệm vụ mà cô giao không tệ, lại mở diễn đàn trường ra, quả nhiên tin tức mơ hồ vê chuyện Chúc Ương bị quỷ ám đã lên đầu trang.

Bởi vì loại chuyện này quá hoang đường, cho nên đa số mọi người chỉ ôm tâm trạng xem náo nhiệt, phần lớn khác thì chia sẻ rằng mình đã từng nghe thấy chuyện ma thậm chí còn gặp phải ma, nhưng cũng không biết mọi chuyện thật hay giả.

Cuối cùng đều tỏ vẻ rất lo lắng cho Chúc Ương, chẳng qua đều là vờ vịt hỏi han để che giấu tâm tình xem náo nhiệt của bản thân.

Chúc Ương lại vô cùng hài lòng với hiệu quả này, nếu như đại sư có thể thu phục được con nữ quỷ nữa thì tất nhiên lại càng tuyệt vời.

Nếu như không thể... ——

Lướt điện thoại luôn qua nhanh qua thời gian hơn, vừa qua giờ cơm trưa không bao lâu thì đại sư đã gọi điện thoại nói mình đến rồi.

Chúc Ương tự đi mở cửa chính đón người, không ngờ đến đối phương vậy mà lại trẻ hơn rất nhiều so với suy nghĩ của cô.

Nhìn dáng vẻ thì có lẽ chỉ lớn hơn cô mấy tuổi, nhưng mà cả người hắn đều tản mác ra khí chất thần tiên thoát tục, khiến cho người ta cảm thấy rất đáng tin cậy.

Cũng khó trách người ta còn trẻ tuổi như vậy mà đã được cha cô tôn sùng gọi một tiếng "đại sư" như thế.

Vẻ mặt đối phương lạnh nhạt, rất có phong thái của người có tài, nói: "Tôi họ Tạ, trong điện thoại Chúc tiểu thư đã diễn tả rất rõ ràng về tình huống của mình, nhưng tôi cần phải nhìn xem cái băng ghi hình mấu chốt kia."

Chúc Ương đương nhiên đồng ý, lập tức  đón người vào nhà, đưa đĩa CD đến cho Tạ đại sư quan sát một lần.

Sau khi xem xong, đại sư suy tính một hồi: "Loại tình huống này rất hiếm gặp!"

Chúc Ương rót cho anh ta cốc nước: "Thế nào ạ?"

"Ma quỷ thường sinh ra là vì trong lòng người có điều mờ ám che giấu, đa số người tìm đến chỉ để cầu được xoa dịu. Những thứ không sạch sẽ kia, dưới hoàn cảnh là thế giới ngày nay cũng thường không ra gì, đa số những gì tôi gặp đều không có thần chí, ngơ ngơ ngác ngác, chỉ là một loại ý niệm cố chấp."

"Nhưng còn con quỷ này, rõ ràng là khác rất nhiều so với mọi thứ tôi biết, con nữ quỷ này có khuynh hướng nhắm vào cô rất mạnh, không biết vừa rồi cô có để ý hay không, trong video lúc mà con nữ quỷ nhìn gương trang điểm, nó căn bản không hề thèm nhìn tôi, ánh mắt tất cả đều đặt trên người cô."

Chúc Ương nghĩ thầm: xem ra đại sư này quả thật có chút tài năng, chí ít cũng cẩn thận tỉ mỉ đáng tin cậy, vì thế vội nói: "Đúng vậy, không sai, vậy ngài có biện pháp nào giải quyết hay không, đại sư?"

Đại sư khó xử nói: "Chuyện như vậy là khó xử lý nhất, nó không khác gì ác quỷ chết oan trở về thanh toán nợ nần, có oán báo oán, có thù báo thù, ai cũng không thể ngăn cản. Mặc dù trường hợp của cô cũng không nghiêm trọng đến thế, nhưng nếu không biết vì sao nữ quỷ này lại liều mạng ghi hận như vậy thì cũng nghiêm trọng đấy."

"Dù sao thì cô cũng phải khó khăn lắm mới đi đến được bước này, đến cũng đã đến rồi, tôi sẽ liều mạng dùng hết nguyên khí của mình giúp cô vượt qua, nhưng mà chi phí làm việc mấy tháng sau ——"

Chúc Ương nghĩ thầm, đại sư này dáng dấp thần tiên thật đấy, nhưng nói đến giá cả lại không qua loa.

Dù sao chỉ cần có thể chơi chết con nữ quỷ kia thì có tốn bao nhiêu cô cũng không quan tâm. Thiên Sư bắt quỷ thì cũng là người, là người thì cũng cần ăn cơm.

Liền thoải mái nói: "Đại sư yên tâm, tôi đã mời ngài làm việc thì chắc chắn sẽ không để ngài phải chịu thiệt thòi."

Đại sư thấy cô nói vậy thì vuốt cằm nói: "Được rồi, trời cũng đã tối, trưa mai sẽ bắt đầu, lúc ấy là lúc dương khí đồi dào, sau đó tôi sẽ ở chỗ này quan sát mấy ngày, mỗi ngày đều đến một lần đến lúc hoàn toàn tiêu diệt tai họa này."

Chúc Ương không có ý kiến, để dì giúp việc dọn dẹp căn phòng của khách cho đại sư, rồi giữ cả dì giúp việc ở lại chỗ này qua đêm hôm nay luôn.

Bữa tối được đặt ở một khách sạn năm sao gần đây đưa đến, cả khách lẫn chủ đều vui vẻ dùng bữa, sau đó lại bàn chút chuyện về tình huống này, rồi sau đó cả ba người mới trở về phòng của mình.

Hôm nay đã là ngày thứ ba, Chúc Ương biết đêm nay nữ quỷ có lẽ sẽ xâm nhập vào trong giấc mộng của mình nên theo bản năng không muốn đi ngủ

Cô lướt điện thoại đến tận 12 giờ đêm, lúc này đã bắt đầu mơ màng buồn ngủ, chợt, một tiếng hét thảm vang lên từ căn phòng cách vách.

Không phải giọng của dì giúp việc, mà lại là giọng của đại sư.

Chúc Ương vội vàng choàng áo khoác vọt vào phòng khách, vừa mở cửa vào đã lại phát hiện đại sư đang đứng trước bồn rửa tay, trên mặt còn có mấy giọt nước.

Vừa thấy Chúc Ương đi đến, anh ta cứng đờ quay đầu lại, khoé miệng co giật nói: "Tôi vừa chơi mấy bàn Vương Giả Nông Dược nhưng trạng thái không tốt nên khiến cho cả đội rơi bẫy, bị mắng chữi nên đi rửa mặt cho tỉnh."

"Rửa mặt xong muốn tìm khăn lau mặt, ban đầu tôi không để ý lắm, nhưng trong lúc mơ mơ màng màng lại thấy cái khăn mặt màu đen, vừa định lau thì lại thấy có gì đó không đúng, cảm giác không giống với khăn mặt, trái lại giống như tóc của phụ nữ thì đúng hơn."

"Nên tôi vén đống tóc ra thì bản mặt của con quỷ kia hiện ra, trừng mắt với tôi."

Mặc dù Chúc Ương chưa đến nỗi coi đại sư như cọng rơm cứu mạng, nhưng lúc này cũng thật sự không nói nên lời.

Cô nói: "Thế thì sao? Anh là thầy trừ ma cơ mà, gặp ma không phải là công việc của anh sao? Anh hét cái gì?"

Lúc này đại sư đã hoàn toàn không còn phong thái của người tài gì nửa, bị dọa đến hai chân run cả lên, nói: "Đó là vì tôi không nghĩ đến, trên đời này sẽ thật sự có ma quỷ!"

Lời nói này bao gồm lượng tin tức quá lớn, Chúc Ương lập tức nhìn anh ta bắt bẽ: "Nói cách khác, anh chỉ là tên lừa gạt? Vậy anh nổi như thế là từ đâu?"

Tạ đại sư ngượng ngùng nói: "Trời sinh gan của tôi hơi lớn, không sợ tối cũng không sợ chuyện kinh dị. Hồi còn nhỏ tôi đã từng đến căn nhà có chuyện ma quái của người ta ở vài ngày, sau đó trong nhà họ bỗng trở nên tốt hơn nhiều. Lúc trưởng thành dù là nhà ma, hay nhà cao tầng có ma gì, tôi chỉ cần vào ở như thế vài hôm sẽ tốt hơn, cho nên liền treo biển làm ăn luôn."

"Nhưng, nhưng tôi không nghĩ đến thật sự có thể nhìn thấy quỷ, đây là lần đầu tiên! Không được, tuy rằng cô là một người xinh đẹp phải chết thì cũng rất đáng tiếc, nhưng chuyện này của cô tôi không làm nữa đâu. Lúc chiều khi gặp cô tôi chỉ giả vờ thôi, sau khi giải quyết phiền phức xong để cô sùng bái biết ơn thì thuận tiện trêu ghẹo cô."

"Chuyện này thật sự vượt ngoài phạm vi khả năng của tôi rồi, mỹ nữ, người đẹo tự bảo trọng nhé."

Còn chưa đi được hai bước thì đã bị Chúc Ương túm lại.

Tạ Dịch còn tưởng rằng cô gái này sợ hãi quá muốn bắt lấy cọng rơm cứu mạng, nhưng khi quay đầu lại đã thấy khuôn mặt cô gái xinh đẹp hiền lành buổi chiều đã biến thành vẻ mặt đe dọa tràn đầy khinh bỉ mỉa mai..

"Cũng tốt, nói không chừng thể chất đặc biệt của anh cững không vô dụng lắm đâu, so với đám đại sư giả dối kia cũng tốt hơn."

"Mấy ngày này anh cứ ở lại chỗ này đi, nếu dám bỏ chạy tôi sẽ nói cha tôi vạch trần việc buôn bán của anh, làm anh mất sạch mối làm ăn, còn báo cảnh sát anh lưu manh lừa gạt tôi, chưa hết, còn phải tìm người trùm bao bố đánh gãy chân của anh nữa."

Tạ Dịch vào nam ra bắc đã nhiều năm, làm sao mà sợ mấy loại uy hiếp của cô gái nhỏ này?

Anh còn đang định nói gì đó thì chợt thấy Chúc Ương rút bút ghi âm từ trong túi ra, vẻ mặt trào phúng nhìn anh ta: "Tôi đã biết có nữ quỷ muốn lấy mạng mình, sẽ không ghi lại những biến động từng giây từng phút bên mình sao?"

"Ừm, anh đoán không sai, camera cũng có quay đấy, thế nên đừng hòng chạy trốn. Ban đầu mấy thứ này vốn là để đối phó với nữ quỷ, không nghĩ đến lại sử dụng lên người anh trước."

Tạ Dịch trợn mắt há hốc mồm nhìn cô, cho nên cô muốn làm gì đều đã nghĩ kỹ rồi thì còn tìm đại sư làm cái gì?

Còn con quỷ kia nữa, không phải nói là quỷ chỉ giỏi bắt nạt mấy người yếu ớt đáng thương thôi sao? Rốt cuộc con quỷ kia nghĩ không thông chỗ nào mà đến liều chết đấu với cô gái xấu xa này vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.