Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn

Chương 89: Người đàn ông này. .



Lãnh Liệt Hàn vốn đang xử lý công chuyện ở công ty, lại nhận được điện thoại của người vệ sĩ, trong nháy mắt đứng dậy rời khỏi công ty, Tìm đến sơn trang Cầu Phúc, cô nhóc này thật là. . . .

Lãnh Liệt Hàn không thèm để ý đến ánh mắt của những người đang ở bên trong, bộ dạng cuồng ngạo giống như một quân vương, đi đến trước mặt Hạ Du Huyên, hoàn toàn coi Liệt Diễm như không tồn tại.

Hạ Du Huyên nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của người đàn ông đang đi về phía mình, giống như khúc dạo đầu êm đẹp trước một trận sóng lớn.

Vì vậy chủ động đứng dậy nghênh đón, ngọt ngào mở miệng "Hàn, sao anh lại tới đây?"

"Bảo bối của anh ở sau lưng anh đi ăn cơm với người đàn ông khác, anh có thể không tới sao?" Người đàn ông bá đạo trước sau như một, cứ như vậy trước mặt mọi người hôn môi Hạ Du Huyên.

Mấy phút sau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên đỏ bừng. Người đàn ông hài lòng ôm cô vào lòng, nhanh chóng rời khỏi sơn trang Cầu Phúc, từ đầu đến cuối đều không thèm liếc nhìn Liệt Diễm đến một cái.

Thanh Long và Ngân Long thì ngược lại, hai người vừa mới bước vào đã để ý đến Liệt Diễm, cảm thấy người đàn ông này có cái gì đó không thích hợp, nhưng lại không biết không thích hợp ở chỗ nào.

Liệt Diễm nhìn theo bóng lưng của đám người mới rời đi, độ cong khóe môi càng ngày càng lớn.

——— ————

Biệt thự bên bở biển

Lãnh Liệt Hàn mặt mày không đổi ôm Hạ Du Huyên ngồi lên ghế sofa trong phòng khách.

Hạ Du Huyên hơi hơi chu mỏ, bàn tay nhỏ nhắn nghịch nghịch bàn tay to lớn của Lãnh Liệt Hàn. Bởi vì quanh năm cầm súng mà bàn tay anh không hề mịn màng, so với bàn tay non mềm của cô, có vẻ như thô rạp hơn rất nhiều.

"Hàn, anh không hỏi gì em sao?" Hạ Du Huyên giống như lơ đãng hỏi, nhưng trong lòng đã rất căng thẳng.

"Hử? Hai người có cái gì sao?" Lãnh Liệt Hàn hỏi ngược lại.

"Ha ha, không có. Anh ta chính là người lần trước cứu em mà em đã nói với anh đó." Hạ Du Huyên vui vẻ cười nói.

"Ừm" Lãnh Liệt Hàn nhẹ nhàng đáp một tiếng.

"Oa a. . . ., hai người làm sao vậy?" Đường Sâm mang theo vẻ mặt đùa giỡn xông vào.

"Huyên Huyên, tối qua sao hai người về sớm vậy?" Mộc Y Sương vô tâm hỏi một câu.

"Không, không có gì." Người nào đó mặt đã đỏ lên.

Mộc Y Sương lại giống như nhìn thấy gì đó rất hiếm lạ, kêu to "Oa. . .Huyên Huyên, cậu có thể đỏ mặt sao?"

"Khụ. . . " Hạ Du Huyên thẹn thùng trốn vào trong lòng Lãnh Liệt Hàn, vừa nghĩ đến tối hôm qua. . .

Lãnh Liệt Hàn nhếch mày, tâm tình rất tốt ôm chặt Hạ Du Huyên, độ cong bên khóe miệng hiện lên rõ ràng.

Đường Sâm huýt sáo "Ôi, coi đôi vợ chồng trẻ này xem. . . ."

Mộc Y Sương dường như còn chưa hiểu có ý tứ gì, cô nhóc này không chỉ có chỉ số IQ thấp, mà ngay cả chỉ số EQ cũng đạt giá trị âm.

Hạ Du Huyên tức giận nhéo nhéo eo Lãnh Liệt Hàn.

Ý cười bên khóe miệng Lãnh Liệt Hàn càng thêm rõ ràng, không ẩn dấu nổi những tia cưng chiều hiện lên trong mắt, nhưng lại lạnh lùng nói với Đường Sâm "Sâm, cậu rất rảnh rỗi sao?"

Tia cưng chiều trong mắt người đàn ông này đã biến mất không thấy tung tích, âm hiểm liếc nhìn Đường Sâm.

Đường Sâm lập tức im miệng, liếc nhìn người đàn ông âm lãnh nào đó, xoay người lôi kéo Mộc Y Sương vẫn đang ngơ ngác ra khỏi biệt thự.

Trước khi rời đi vẫn không quên nói một câu "Lãnh Liệt Hàn, anh chính là người đàn ông keo kiệt."

Mộc Y Sương lại nghiêng nghiêng đầu nói tiếp một câu "A? em thấy anh ấy rất hào phóng với Huyên Huyên a. Nhiều tiền như vậy, làm sao có thể keo kiệt được?"

Toát mồ hôi. . . .

Cô nhóc này cái gì cũng đạt giá trị âm như vậy sao, hơn nữa giá trị âm còn không ngừng thăng cấp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.