Nữ Vương Và Trung Khuyển

Chương 13: Tưởng niệm



Từ Tiểu Cẩn mang thai, chuyện chung quy không thể giữ kín, ngày thứ hai liền ồn ào huyên náo truyền ra. Hai nhà Hứa - Giang người người đều mặt ủ mày chau, chỉ có "đương sự" duy nhất là Hứa Mạt lạnh nhạt điềm nhiên.

Người giúp việc Lý Tinh Tinh đem cho Hứa Mạt đồ tưới cây. Cô tưới đủ nước cho cây hoa sơn trà, nhẹ nhàng lau sạch bụi bẩn trên lá, cô tính đem cây hoa sơn trà này đi mừng nhà mới cho Cao Tĩnh.

Hứa Mạt cầm di động nằm ở trên giường lớn, nhìn chằm chằm màn hình ngẩn người. Lục Tử Hoành lần này quyết tâm không nghe lời cô. Hai hôm nay cô cố ý không để ý đến anh, anh thế nhưng thật sự ngoan ngoãn để bị ngó lơ, một tin nhắn cũng không xuất hiện. Tên đáng ghét......

"Leng keng, leng keng đinh --" Một tin nhắn bất thình lình tới dọa cô nhảy dựng, trong lòng nhảy ra ý tưởng Tử Hoành nhớ cô không nhẫn nhịn được nữa nên mới gửi một thư tình đến. Vừa thấy, là tin từ tổng đài 10086 nhắc nhở cước phí, thế mới biết mình mừng hụt. Thế... ai bảo cô mong chờ làm chi?

"Leng keng, leng keng đinh --" Lại tới một cái tin nhắn nữa, là của Giang Dịch Thần gửi tới: "Tôi có việc tìm cô, sau 40 phút nữa tại nhà hàng Kình Phong Lâu 18 Hào Kình ở đường Tân Giang."

Hứa Mạt nhíu mày, khinh thường ném lên trên bàn, nằm trên giường ngủ luôn.Tới khuya cô cũng không đi.

Đúng 40 phút sau, Giang Dịch Thần gọi tới, Hứa Mạt không tình nguyện mở máy, giọng nói không vui: "A lô."

"Cô đến chỗ nào rồi?" Giang Dịch Thần âm trầm nói.

"Trong nhà."

"Tôi không phải hẹn cô đi đến Kình Phong Lâu sao?"

"Tâm tình không tốt, không muốn đến."

Đầu kia điện thoại, huyệt thái dương Giang Dịch Thần kịch liệt nổi gân xanh, trầm mặc qua đi, đè nén không vui xuống nói:

"Được, vậy ngày mai nói chuyện sau."

Giang Dịch Thần tắt điện thoại. Hai người ngày mai đều phải đi tới nhà Cao Tĩnh. Giang Dịch Thần gấp gáp tìm cô, trừ bỏ nói chuyện Từ Tiểu Cẩn ra thì cô cho rằng không còn chuyện gì khác.

Đợi cả đêm, Lục Tử Hoành vẫn không gọi điện thoại đến. Người này làm sao vậy? Hứa Mạt nằm trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, suy đoán rốt cuộc trong lòng Tử Hoành đang nghĩ cái gì.

Nếu cô từ nhà mới của Cao Tĩnh trở về, Lục Tử Hoành còn chưa đến tìm cô, cô chẳng buồn có mặt mũi với không mặt mũi mà tới cửa tìm anh luôn.

Ngày thứ hai, sáng sớm Cao Tĩnh đã gọi điện thoại thúc giục cô nhanh xuất phát: "Em gái Hứa Mạt à, em tới nhớ mang một ít trà Phổ Nhị đến đấy,chính là hương trà thượng hạng của bác Hứa, cha anh trở về vẫn luôn nhắc đến trà này hoài a "

"Được được được, em sẽ cho người đi lấy mang đến cho bác trai ~"

Hứa Mạt mang theo lá trà cùng hoa Sơn Trà, lái xe đi tới biệt thự trong núi của Cao Tĩnh. Hứa Mạt dù thế nào cũng không ngờ tới, cô đi lần này là lần cuối cùng gặp mặt Cao Tĩnh, vốn là sau 3 năm nữa táng thân trong biển lửa, anh lại lấy một phương thức khác chết đi nhưng lại thiếu chút nữa mang cô đi cùng.

Hứa Mạt đến nhà Cao Tĩnh mới cảm thấy Cao Tĩnh là dụng tâm kín đáo. Cùng đến với cô, trừ bỏ Giang Dịch Thần còn có Từ Tiểu Cẩn và cả Lục Tử Hoành. Vợ chồng Giang Đông Linh vừa tân hôn, vẫn chưa tới.

Giang Dịch Thần và Hứa Mạt đều là bạn tốt của Cao Tĩnh, hôn sự của hai người gần đây nháo loạn làm hắn cũng thực lo lắng, liền lấy cớ lên nhà mới đem mấy người liên quan tụ họp cùng nói chuyện.Vậy mà cứ ầm ĩ hoài, quả thực làm hắn "vò đầu bức tai". Còn nữa, cô gái Từ Tiểu Cẩn này hắn cũng thực thích, nhưng chưa kết hôn đã có "kết quả", cũng thật đáng thương.

Hắn nghĩ nên giúp đỡ cô ta một chút......

Hứa Mạt thật không ngờ Cao Tĩnh lại quen biết Lục Tử Hoành, ngẫm lại đời trước cô cũng không quá để ý chuyện của Lục Tử Hoành nên không hay biết gì nhiều.

Mấy người vừa thấy mặt, không khí trong phút chốc liền trở nên lúng túng. Từ Tiểu Cẩn cúi thấp đầu, không an tâm bảo hộ bụng mình. Giang Dịch Thần tự tại đứng một bên trầm mặc. Còn lại Lục Tử Hoành len lén đưa mắt nhìn Hứa Mạt. Xem ra ngày hôm nay không phải ngày hoàng đạo tốt rồi.

Hứa Mạt lôi kéo Lục Tử Hoành tới đằng sau hoa viên, nơi nơi đều là cây tùng cao chót vót, gió thổi làm lá cây đung đưa xào xạc.

"Sao anh lại tới đây?"

"Cao Tĩnh là học trưởng của anh, nửa năm trước tình cờ quen biết nhau."

Lục Tử Hoành bị Hứa Mạt nắm tay, mắt nhìn cô không rời. Vài ngày nay không gặp, anh rất nhớ cô. Dưới ánh mắt yêu thương say đắm của Lục Tử Hoành, mặt cô dần dần dâng lên khí nóng, nhẹ nhàng đánh anh một quyền, oán giận nói: "Đừng nhìn em như vậy......"

Lục Tử Hoành cười: "Được rồi, nữ vương đại nhân, em nói không nhìn anh sẽ không nhìn."

"Mấy ngày nay sao lại không đến tìm em?"Hứa Mạt chất vấn.

"Anh sợ em gặp anh lại nổi giận, nghĩ em bớt giận rồi mới tới tìm."

Ánh mắt Lục Tử Hoành loe lóe tí ti, cô nhìn thấy rõ ràng. Có vấn đề!

"Anh sẽ không ở chung với cô gái khác đó chứ?!"

Hứa Mạt nhíu mày:

"Trịnh Tiếu Tiếu?"

Lục Tử Hoành ánh mắt cả kinh. Cô đã đoán trúng.

Nhìn Hứa Mạt, anh nhanh chóng thẳng thắn:

"Em đừng đoán lung tung, ba của Trịnh bị ung thư gan đang nằm ở bệnh viện, với lại hai nhà gần nhau nên thuận tiện thăm hỏi chút thôi."

Ai biết bác trai bị bệnh, em Trịnh cũng bệnh theo, vì thế Lục Tử Hoành và mẹ liền chủ động đi chăm sóc hai người.

Trịnh Tiếu Tiếu là một cô gái số khổ. Mẹ mất sớm, ở gần nhà Lục Tử Hoành mở một của hàng tạp hóa. Cả một đời anh vì Hứa Mạt mà tới 30 tuổi còn chưa lấy vợ, cha mẹ anh tìm mọi cách uy hiếp mới buộc được anh cưới Trịnh Tiếu Tiếu.

"Lần trước em đã nói những gì? Anh hẳn là chưa quên chứ? Em muốn anh cùng Trịnh Tiếu Tiếu bảo trì khoảng cách!" Hứa Mạt nghiêm túc nói.

Lục Tử Hoành thấy Hứa Mạt ghen tâm tình cực tốt.

"Cười cái gì, không cho cười...... Anh còn nhớ kỹ lời em nói không, anh nghe thấy không......"

Hứa Mạt muốn làm cho lời nói chính mình cứng rắn chút, lời vừa thốt ra lại có chút không tự nhiên, nghe sao như ôn nhu, phụng phịu, hờn dỗi thế này...

Lục Tử Hoành ôm Hứa Mạt vào trong lòng, cằm để ở trên đỉnh đầu cô, ngửi được mùi hương trên tóc cô: "...... Em thẹn thùng."

Cô nghe thấy tiếng tim đập rõ ràng và âm vang của Lục Tử Hoành, ôm chặt thắt lưng anh, khẩu khí liền cứng rắn hơn: "Anh vẫn nhớ là tốt rồi!"

Nói xong, hai người đều nở nụ cười.

Hứa Mạt thoáng liếc mắt, vừa vặn thấy Giang Dịch Thần đứng ở cách đó không xa sau hàng cây tùng, vẻ mặt âm trầm nhìn hai người.

Hứa Mạt nhướn một bên lông mày, mắt nhìn hắn lộ ra nụ cười trào phúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.