Nữ Vương Và Trung Khuyển

Chương 22: Đêm xuân (H)



Trịnh Tiếu Tiếu trước khi rời đi, cầm theo túi xách của Hứa Mạt, ném vào thùng rác trên đường.

Hứa Mạt và Lục Tử Hoành sau khi xong việc định ra về, tìm quanh cửa hàng cũng không thấy di động và túi xách của Hứa Mạt. Hai người muốn về nhà lấy đồ nhưng sẽ không tránh khỏi chạm mặt cha Hứa Minh Sơn, hiện tai cha và con gái còn đang chiến tranh lạnh đấy, vì thế cô quyết định không về nữa.

Ban đêm, Hứa Mạt ngủ trong phòng bác gái Dương Thục Du chuẩn bị cho cô, đồng hồ báo thức tích tắc tích tắc, cô muốn ngủ mà vẫn không yên lòng. Nhớ tới hạng mục đầu tư với Giang gia, hôm nay đã xem xét giá cổ phiếu thấy giảm đáng kể. Cha có phải giờ phút này đang ngồi nghiên cứu bản kế hoạch đầu tư hay không? Cô có nên trở về giúp cha, xuất một phần lực? Đương nhiên, sẽ không thông qua phương thức tiếp tục hôn ước với Giang Dịch Thần để giúp cho công việc của cha. Hứa Mạt lăn qua lộn lại một trận, liền bật dậy. Không được, thực sự không ngủ được! màn đêm buông xuống yên tĩnh trong lành, ngoài cửa thanh thanh tiếng côn trùng kêu, bóng đêm u ám thỉnh thoảng lóa sáng vài đốm trắng từ mấy con đom đóm quanh nhà. Lục Tử Hoành yên tĩnh ngủ ở trên giường. Trong bóng đêm mông lung có một người men theo cửa sổ tiến vào phòng Lục Tử Hoành, nhẹ nhàng nhón bước trèo lên giường.

Lục Tử Hoành bỗng nhiên thất kinh, thắt lưng hạ xuống, bị người nào đó đè lên! Mở mắt ra --

"Mạt?"

Hứa Mạt hai tay chống nạnh, hai chân tách ra khóa ngồi trên người anh, Lục Tử Hoành mơ mơ màng màng tỉnh hẳn ngủ. Lục Tử Hoành tính tình ôn nhu trầm ổn, giống như tảng băng lạnh lùng nhưng bây giờ anh đang độ tuổi trẻ, tính cách có chút ngây ngô nho nhỏ, có đôi khi lại tỏ ra bá đạo chiếm lĩnh.

"Anh à! Em không ngủ được!"

Hứa Mạt mặc váy ngủ, hai chân dang rộng hai bên sườn anh, ngồi thẳng người trên bụng, tư thế này thật sự... Lúc trước ở trong cửa hàng Lục Tử Hoành rất vui vẻ, nhớ lại môi kề môi, cảm giác ôn nhu mềm nhẹ thật hứng khởi mê muội......

Hứa Mạt nhíu mi nhìn Lục Tử Hoành, cùng anh sóng mắt nhìn vài giây, cười xấu xa nói: "Anh lại nghĩ tới chuyện gì không đứng đắn phải không? Ánh mắt háo - sắc nha."

Lục Tử Hoành bị nói trúng tâm tư, mắt to chớp chớp, định rời người Hứa Mạt sang một bên:

"Anh đang nghĩ...... Chân em thật dài, xuống khỏi người anh đi."

Hứa Mạt buồn cười không thôi, biết trong lòng anh đang có vài sợi tơ xao động, lại cố ý nằm xấp xuống người anh, lắng tai nghe nhịp tim đập.

"Tử Hoành, em tạm thời không thể về nhà, em muốn anh nuôi em nha."

"Em không nói anh cũng sẽ nuôi em suốt đời, em là của anh, chỉ cần em không than khổ theo anh là được."

"Không khổ, em cảm thấy như vậy tốt lắm. Không cho phép anh nuôi em gầy như tóp mỡ đâu đó!" Hứa Mạt ngẫm lại, lại bổ sung thêm: "Lại càng không nuôi thành béo phì!"

Lục Tử Hoành cười, nhéo nhéo khuôn mặt cô. Hứa Mạt hất tay anh ra, ở trong ngực anh sờ loạn. Tử Hoành nắm giữ tay cô, trong lòng đấu tranh một lúc lâu, cuối cùng có dũng khí, nói:

"Mạt, anh muốn làm chuyện đó bây giờ, em nguyện ý không?"

Trên người, Hứa Mạt lẳng lặng ghé vào trong ngực anh, không nhúc nhích. Lục Tử Hoành lại nhẹ nhàng kêu một tiếng, mới phát hiện Hứa Mạt dường như đang ngủ.

Lục Tử Hoành trong lòng buồn bực. Hiện tại tư thế này, cô tuyệt đối là cố ý!

"Mạt, em đang ngủ?"

Hứa Mạt không có phản ứng, Lục Tử Hoành đột nhiên xoay người đem cô áp ở dưới thân, tới tấp hôn cô, trên môi, hai má, cổ, nụ hôn luôn có chiều hướng đi xuống......

Hứa Mạt nhắm mắt vờ ngủ, khóe môi lại ôm lấy một tia cười.

Lục Tử Hoành biết Hứa Mạt tỉnh, là ngầm đồng ý, động tác càng thêm mãnh liệt, gấp gáp.

Tình hình vô cùng nóng bỏng, lửa bốc ngùn ngụt, hai người quấn quýt không một khe hở. Hứa Mạt mồ hôi chảy đẫm cơ thể, Lục Tử Hoành cũng không kém bao nhiêu, trong không khí mùa hè đã oi bức lại càng nóng thêm. Hứa Mạt rốt cục mở to hai mắt ra thở hổn hển, bỗng chốc đem Lục Tử Hoành áp dưới thân cô: "Em muốn ở trên." Hứa Mạt bá đạo nói.

Lục Tử Hoành bất đắc dĩ. Cô gái này thật bá đạo a. Vật nam tính dựng đứng từ khi nào tỏa ra mùi nội tiết tố trên người Tử Hoành phát ra, khó nhịn cương cứng.Tử Hoành cười, khóe môi gợi lên độ cong mê người.

Drap giường, nội y, quần áo,váy tán loạn dưới chân giường, tiếng thở gấp vang vọng khắp phòng, say mê như đang say ma túy, lan tràn khắp toàn thân. Hai người vận động kịch liệt, người ưỡn lên người thúc vào từ chậm đến nhanh, cảm giác đê mê lần đầu tiên được nếm thử, mùi vị còn ngon ngọt hơn cả trái cấm.

Kỳ thật đối với Hứa Mạt mà nói, cái chuyện giao hoan này không phải là lần đầu tiên của hai người. Từ đời trước, hôm mưa to gió gào sóng vỗ ầm ầm ấy, trong phòng của ngôi nhà bên bờ biển ấy, hai người đã từng như hai con thú lao vào nhau triền miên suốt đêm, cô hiện vẫn còn nhớ rõ.

Hai người ngọt ngào hoan ái đều mệt đến không còn khí lực. Hứa Mạt thế mà mắt không mở nổi, cũng không quên ở bên tai anh nói vài câu tán dương: "...... Mùi vị của anh thật ngon, rất nỗ lực nhưng thời gian sau này còn dài...... hiện giờ em rất mệt....."

Hứa Mạt nói xong liền ngất đi do quá mệt, Lục Tử Hoành cười, trong lòng lại đắc ý. Anh kỳ thật là cố ý.

Hứa Mạt ngủ, nhưng anh lại ngủ không được, thân thể tuy mệt mỏi, trong lòng lại chưa bao giờ từng hưng phấn cùng tinh thần tốt như vậy, đối với tương lai tràn ngập chờ mong. Lục Tử Hoành vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trong lòng tràn ngập yêu thương và khát vọng cùng thỏa mãn. Cả cuộc đời này cứ thế, sẽ không bao giờ phụ em...

Vài ngày kế tiếp, Hứa Mạt đều ở nhà buồn tẻ và không có di động. Buổi chiều ngày hôm qua, Lục Tử Hoành mua cho cô một chiếc di động mới, tối đó cô vùi mặt vào chiếc di động mới mua. Lục Tử Hoành sinh khí hờn dỗi, cả tối đều không để ý Hứa Mạt. Hứa Mạt đẩy đẩy đánh đánh, anh cũng không buồn quan tâm, cũng tức giận lên. Ban đêm, cô lại vụng trộm trèo vào phòng anh, chủ động hiến thân, Lục Tử Hoành liền lập tức quần ẩu cô suốt đêm cho chừa cái tội dám lơ anh.

Sau hồi hoan ái, Lục Tử Hoành ôm Hứa Mạt, nói: "Anh chỉ hận chính mình không thể mang cho em cái gì."

"Bây giờ chỉ là tạm thời, tin tưởng em, sau này anh sẽ là một người đàn ông rất lợi hại."

Hứa Mạt làm sao không biết trong lòng anh đang nghĩ gì. Suốt cả một đời kia, tuy Lục Tử Hoành hãm sâu vào thế giới xã hội đen, nhưng là bằng chính hai bàn tay anh đánh đông dẹp bắc khắp thiên hạ, đều chỉ một thân một mình làm lên sự nghiệp, đời này tất nhiên thành tựu sẽ không kém cạnh. Cho dù anh không làm ra được điều gì to tát ngay, nhưng Hứa Mạt tin tưởng chỉ cần bên anh, đi theo anh cả đời chắc chắn anh sẽ không làm cô thất vọng, có khi tương lai anh còn huy hoàng hơn cả đời trước nữa.

Lục Tử Hoành thấy Hứa Mạt tin tưởng anh liền nở nụ cười, ôm lấy cô cùng chìm vào giấc ngủ.

Bệnh tình của cha Trịnh Tiếu Tiếu hai ngày gần đây càng trở nặng, không có tới cửa hàng làm việc. Hứa Mạt và Lục Tử Hoành cũng nhất trí tới bệnh viện thăm.

Chi phí chữa bệnh đắt đỏ, hai cha con mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ vốn không có bao nhiêu lời lãi, giờ nghe cha nói sắp đóng cửa hàng lại không buôn bán nữa, Trịnh Tiếu Tiếu khóc tới sưng húp hết cả mắt lên, mũi đo đỏ sụt sịt. Hứa Mạt không đành lòng, tính toán muốn giúp cô ta. Hứa Mạt mọi thứ đều không thiếu, nhất là tiền thì khỏi phải nói.

"Cô đừng khóc, tôi sẽ nghĩ biện pháp giúp cô." Hứa Mạt chủ động giúp cô ta.

"Không cần, tôi không dám làm phiền tới cô!" Trịnh Tiếu Tiếu bài xích Hứa Mạt. Cô có lòng tự trọng của mình, cô vô cùng phản cảm với sự giúp đỡ của Hứa Mạt, chỉ cảm thấy lời đề nghị này làm cô bị thương tổn, làm tự tôn của cô mất hết.

Hôm nay tại ngõ nhỏ nơi ngã tư, cây xanh phiêu bay theo gió xào xạc, bóng râm của tán cây in sậm xuống nền đường, nhỏ to lấp lóa những ánh nắng xuyên qua kẽ lá nhảy múa trên đường, trên thân người đi qua. Hứa Mạt mặc váy xòe liền thân dài tới đầu gối, lộ ra đôi chân trắng hồng dài miên man, tóc buộc đuôi ngựa, môi hồng má đào. Đã bao lâu rồi cô chưa có cảm giác thư giãn thoải mái và vui vẻ đến vậy! Vào shop bán quần áo, tùy ý lựa chọn thử hết cái này tới cái kia, chất liệu khác xa đồ cô vẫn hay mặc.

Lục Tử Hoành ở trong cửa hàng. Cô hôm nay một mình ra ngoài đi dạo, trên đường đi cô gọi cho trợ lý riêng của cha Hứa Minh Sơn, đề nghị anh hỗ trợ tiền viện phí và tiền thuốc men cho cha Trịnh Tiếu Tiếu, để bên bệnh viện nói là miễn phí chữa bệnh trong chương trình giúp đỡ những gia đình đang trong hoàn cảnh khó khăn.

Khi đi tới đầu ngõ, gốc cây bên cạnh đường có một người con trai đang tựa vào thân cây, tay cầm điếu thuốc lá, dưới chân là vài đầu thuốc rơi lả tả. Hứa Mạt nhíu mày: "Giang Dịch Thần?"

Giang Dịch Thần sắc mặt ủ dột, phun ra một vòng khói đầy ưu phiền, đem điếu thuốc dập tắt, bình tĩnh nhìn Hứa Mạt với ánh mắt phức tạp: "Hứa Mạt."

"Anh tìm tôi?"

Giang Dịch Thần không nói một câu, liền kéo Hứa Mạt lên xe, đưa hai người tới quán ăn Hồ Nam.

"Anh tìm tôi có chuyện gì?" Hứa Mạt còn muốn chạy. Hiện nay cô không muốn dây dưa với Giang Dịch Thần. Giang Dịch Thần cố ý tránh đi câu hỏi:

"Cô muốn ăn món gì?"

Hứa Mạt khó chịu nhíu mày: "Tôi hỏi anh tìm tôi có chuyện gì?"

"Anh nhớ được em không thích ăn bào ngư, dễ dàng bị dị ứng, vậy món bào ngư dứa kia sẽ không gọi, đổi thành tương hương hầm đi, món ăn này rất tốt cho da của con gái."

"Tôi không rảnh cùng anh thừa nước đục thả câu!" Hứa Mạt phát hỏa, cầm túi xách xoay người bước đi, lại bị Giang Dịch Thần nắm cổ tay không cho cô bước tiếp.

"Buông tôi ra, tôi muốn về nhà!"

Giang Dịch Thần trong mắt đều là tức giận: "Về nhà? Em là muốn về ngôi nhà Lục Tử Hoành?!"

"Tôi đi nơi nào, đi đâu liên quan gì tới anh!" Hứa Mạt vung tay.

Giang Dịch Thần lửa giận trong mắt đầy ẩn nhẫn: "Ngồi xuống! Nếu em không quan tâm tới việc hai nhà sẽ phá sản trong tương lai thì cứ đi đi."

Hứa Mạt cố nhịn ức chế ngồi xuống, Giang Dịch Thần chậm chạp không có đề cập tới chuyện làm ăn của hai nhà. Lúc Giang Dịch Thần đi toilet, mãi vẫn chưa thấy quay ra, di động đặt trên bàn luôn vang. Ai có việc gấp tìm hắn sao?

Hứa Mạt cầm lấy di động, cũng chỉ thấy một dãy số không có lưu tên ai. "Alo? Giang Dịch Thần tạm thời không có ở đây, xin hãy gọi lại sau." Hứa Mạt nói xong, đầu bên kia yên tĩnh như mặt hồ không có sóng, sau một phút im lặng có một giọng nữ quen thuộc vang lên -- "Hai người ở cùng nhau?"

Nói xong, bên kia liền đột ngột tắt máy. Hứa Mạt không hiểu, nghĩ nghĩ mới nhớ lại, thanh âm rõ ràng chính là Từ Tiểu Cẩn. Giang Dịch Thần thế nhưng không lưu số di động của Từ Tiểu Cẩn? Không đúng, đang yên đang lành sao lại thế nhỉ? Quan hệ hai người rạn nứt?

Từ Tiểu Cẩn buông điện thoại, không thể tin nổi tai mình vừa nghe âm thanh quen thuộc đó, trái tim như bị một trận dao cắt, thật đau.... Cô vốn muốn nói cho anh biết, cô không có nói dối, cô thực sự có đứa nhỏ, lại không ngờ đến người cầm điện thoại lại là Hứa Mạt....

Hứa Mạt gọi điện cho Lục Tử Hoành, bảo anh và hai bác không cần chờ cô về ăn trưa. Anh hỏi có cần tới đón cô không, cô nói không cần tới làm gì, một lát sẽ về. Cơm nước xong xuôi, Giang Dịch Thần trở cô về tận cửa nhà Lục Tử Hoành, hắn ta vẫn không hề đề cập tới hạng mục, Giang Dịch Thần đem Hứa Mạt đưa đến cửa Lục gia, Giang Dịch Thần đều không nói tới chuyện hợp tác làm ăn giữa hai nhà.

Kiếp trước kiếp này, chuyện xưa vẫn tái diễn dây dưa, mười năm thống khổ bi ai thật không đáng giá. Giờ đây ai cũng nên có hạnh phúc của riêng mình.

"Giang Dịch Thần, anh đừng đến tìm tôi nữa, hai ta không thích hợp với nhau, đừng bao giờ gặp mặt thì hơn." Hứa Mạt bình tĩnh nói, xoay người đi vào cửa nhà, Giang Dịch Thần bỗng nhiên kéo lấy Hứa Mạt ôm vào trong lòng, ôm cô gắt gao không tha.

"Giang Dịch Thần, anh là đồ điên, buông tôi ra!"

"Phải, anh điên rồi, anh thật sự điên rồi...." Giang Dịch Thần có chút mất đi lý trí: "Em, cái đồ con gái tính tình trăng hoa! Em rõ ràng nói đời này chỉ yêu mình anh, hiện tại lại chạy đi yêu người con trai khác!"

"Ai chỉ yêu ngươi! Tôi không thương anh! Anh buông ra --"

Một cái ôm chặt không tha, một cái giãy dụa không ra. Hai người cứ thế giằng co dây dưa, bỗng nhiên di động của Giang Dịch Thần vang lên. Hứa Mạt mừng rỡ, ai ngờ Giang Dịch Thần một tay tiếp điện thoại, một tay vẫn ôm cô không tha. Là Từ Tiểu Cẩn gọi đến, Hứa Mạt dựa vào rất gần, mơ mơ hồ hồ nghe thấy âm thanh nhu nhược đầu kia điện thoại.

"Thần, anh đang ở chỗ nào? Em muốn gặp anh, có chuyện quan trọng muốn nói cho anh biết.....Em thật sự mang thai đứa con của anh."

Giang Dịch Thần lãnh đạm nói: "Đừng mang đứa nhỏ ra để lừa tôi nữa! Từ Tiểu Cẩn, em hãy thôi đi, đừng để ấn tượng còn xót lại về em trong tôi biến mất....."

Hứa Mạt nghe, chỉ cảm thấy châm chọc, vừa buồn vừa bi ai thay cho Từ Tiểu Cẩn. Yêu thương người đàn ông như Giang Dịch Thần có lẽ sẽ không bao giờ hạnh phúc.

"Em không lừa anh mà, là thật!"

"Tốt lắm, đừng nói nữa......"

"Được...... Được..... Em không đề cập tới đứa nhỏ. Thần...... Em hiện tại rất khổ sở, Anh tới bên cạnh em được không? Anh đang ở chỗ nào, em sẽ tới tìm anh...." Từ Tiểu Cẩn thanh âm bi thương lại thống khổ.

"Lần khác đi, anh hiện tại đang tăng ca......" Giang Dịch Thần không nói thật.

Hứa Mạt phát giác có chút không đúng, câu nói kia của Từ Tiểu Cẩn tựa hồ không phải phát ra từ di động của Giang Dịch Thần. Cô nghiêng đầu—Từ Tiểu Cẩn cầm di động đứng dưới cột đèn đường cách hai người không xa, đang đứng nhìn hai người ôm nhau!

Ngọn đèn đem khuôn mặt đầy nước mắt của Từ Tiểu Cẩn chiếu sáng càng toát lên vẻ thống khổ mà có chút dữ tợn.

"Tiểu Cẩn!" Giang Dịch Thần cũng thấy Từ Tiểu Cẩn, lập tức buông Hứa Mạt ra.

Từ Tiểu Cẩn run run chỉ vào Hứa Mạt, hướng Giang Dịch Thần thống khổ chỉ trích: "Anh nói tăng ca, chính là ở cùng cô ta sao?! Cô ta đi tới ở nhà người đàn ông khác mà anh còn đuổi theo không tha?"

"Tiểu Cẩn, anh......" Bởi vì Từ Tiểu Cẩn lừa hắn là cô hoài đứa nhỏ, chuyện này hắn luôn luôn canh cánh trong lòng.

Hứa Mạt lạnh lùng nhìn thoáng qua Từ Tiểu Cẩn, không muốn cùng hai người này rước thêm phiền phức, liền xoay người đi vào nhà. Từ Tiểu Cẩn ánh mắt sắc bén nhìn Hứa Mạt.

Giang Dịch Thần đi tới chỗ Từ Tiểu Cẩn nói: "Đi thôi, anh đưa em về nhà." Giang Dịch Thần nói xong lên xe, khởi động động cơ. Từ Tiểu Cẩn lại giống như không nghe thấy, ánh mắt luôn luôn không rời khỏi Hứa mạt, ngực phập phồng càng lúc càng lớn, cảm xúc kích động. Bỗng nhiên, Từ Tiểu Cẩn tiến lên túm cánh tay Hứa Mạt -- "Hứa Mạt cô đứng lại!"

Hứa Mạt bị Từ Tiểu Cẩn kéo cái lảo đảo ngã xuống đất, Từ Tiểu Cẩn như lên cơn điên, một bạt tai đánh vào trên mặt Hứa Mạt --"Ba"!

"Cô không phải đã không còn yêu Thần sao, cô không phải đã có Lục Tử Hoành sao? Cô làm chi còn muốn tranh giành với tôi! Đều là cô hại chúng tôi tách ra! Đều là người phụ nữ độc ác cô làm hại!"

Hứa Mạt cũng tính đánh trả một cái tát này, nhưng lại nhớ tới mấy tháng trước quả thật chính cô đã tìm mọi cách để chia rẽ hai người này, liền thôi không đáp trả, coi như không ai nợ ai.

"Cô điên rồi sao Từ Tiểu Cẩn!" Đôi cẩu nam nữ lây vi rút điên trong não với nhau rồi, Hứa Mạt giãy dụa đẩy Từ Tiểu Cẩn đứng lên. Từ Tiểu Cẩn hung hăng hướng bên cạnh ngã, bụng lại vừa đúng đụng vào một bên xe đạp dựng góc tường. Từ Tiểu Cẩn thê lương kêu thảm thiết -- "A!"

Ngay lập tức, Giang Dịch Thần đã vọt tới hai người, ôm lấy Từ Tiểu Cẩn đang ôm bụng ngồi dưới đất. Từ Tiểu Cẩn hơi thở mong manh ở trong lòng Giang Dịch Thần hướng Hứa Mạt nói: "Cô sao có thể độc ác như vậy, thế nhưng muốn đẩy ngã chết tôi cùng đứa nhỏ........."

Quần trắng Tử Tiểu Cẩn thấm đẫm một màu đỏ, cô có cảm giác dưới hạ thân có thứ gì đó ồ ồ chảy ra. Đứa bé của cô! Đứa bé của cô không còn......

Từ Tiểu Cẩn triệt để đau đến hôn mê. Giang Dịch Thần sốt ruột lại phẫn nộ, hướng tới Hứa Mạt còn đang sững sờ rống to: "Còn thất thần làm chi! Lái xe đưa đến bệnh viện mau!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.