Nữ Xứng Công Tâm Kế

Chương 12: Chỉ muốn giam cầm em [12]



Edit: Kiri

Lúc Kiều Diễm về đến nhà thì Diệp Tử đang soạn lại đống chiến lợi phẩm của mình, cô treo từng chiếc lên, một đống quần áo toàn là đồ nam, cũng không biết là đang nghĩ đến cái gì mà cúi đầu tự cười một mình.

Kiều Diễm cảm thấy nghèn nghẹn trong lòng, vui sướng cảm động trộn vào nhau làm hắn chỉ muốn ôm chặt người phụ nữ này vào lòng để cả đời này cô ấy không thể thoát khỏi vòng tay mình.

Hắn nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.

“Kiều Diễm, anh về rồi à, anh mau qua đây thử đồ em mua…….” Diệp Tử còn chưa nói xong đã bị Kiều Diễm ôm chầm lấy, lực hơi mạnh làm cô lui về phía sau vài bước. Lúc đầu cô hơi ngẩn người, sau đó cong mắt lên, giọng nói mềm nhẹ: “Sao thế?”

“Đồng ý với anh, mãi mãi đừng bao giờ rời đi.” Hai tay Kiều Diễm bất giác ôm cô chặt thêm một chút, gần như làm Diệp Tử hơi khó thở.

Cô hơi hơi giãy một chút nhưng không được đành để hắn ôm. Nhưng khi nghe những lời này, cô không trực tiếp trả lời, ngược lại giận dỗi hừ một tiếng, nghịch ngợm cười cười: “Tại sao?”

Cô lại hỏi vấn đề mình đã hỏi nhiều lần: “Tại sao lại muốn giữ em ở bên cạnh, tại sao không cho phép em rời khỏi anh?”

Ánh mắt Kiều Diễm lóe lóe, hắn nhẹ nhàng buông Diệp Tử ra, nhìn thẳng vào mắt cô, ngữ khí đầy kiên định và quyết đoán, còn có ý cười thoải mái: “Bởi vì anh yêu em.”

“Không coi em là con cún con vẫy đuôi với người khác?” Diệp Tử bĩu môi không chịu nhìn hắn, khóe môi lại không nhịn được ý cười.

“Không phải.” Kiều Diễm cười lắc lắc đầu.

“Không phải trước đây không thích, sau đó lại bị người khác cướp đi nên mới không cam lòng muốn cướp về?”

“Không phải.” Kiều Diễm xoa xoa đầu Diệp Tử.

“Khụ khụ.” Diệp Tử cố giả vờ ho khan một tiếng, rốt cuộc không nhịn được mà nở một nụ cười rạng rỡ: “Em đồng ý với anh, bởi vì…. Em cũng yêu anh.”

Vừa dứt lời, Diệp Tử đã nghe thấy trong đầu ‘tinh’ một tiếng, sau đó là tiếng cười lưu manh của Ngô Xuyên: “Này, Tử Nữu, tốc độ hoàn thành nhiệm vụ của cậu vẫn cứ nhanh như thế.”

Biểu cảm trên mặt Diệp Tử không đổi nhưng trong đầu lại lạnh lùng hỏi Ngô Xuyên: “Bao giờ có thể quay về?”

“Như thường, đại khái khoảng một tuần.”

“Tớ biết rồi.”

………..

Từ hôm đó Kiều Diễm không còn khóa Diệp Tử nữa, nhưng cũng không có nghĩa là quan hệ của họ giống như những đôi yêu nhau khác. Kiều Diễm cho Diệp Tử một chiếc di động chuyên dụng, muốn cô phải bật máy hai tư trên hai tư giờ, để lúc nào hắn cũng có thể liên lạc với cô. Không chỉ thế, trước khi hắn đi làm về Diệp Tử nhất định phải ở nhà, bất kể ban ngày cô đi đâu, ít nhất lúc Kiều Diễm về đến nhà thì cô đã phải ở nhà chờ hắn.

Có thể nghe được một câu ‘Anh đã về.’ sau khi mở cửa gần như đã biến thành chấp niệm trong cuộc đời Kiều Diễm.

May mắn là những điều kiện biến thái đó Diệp Tử hoàn toàn không để ý.

“Em muốn mua máy chạy bộ, mua cho em nha, được không. ~(≧▽≦)/~”

Sau khi kết thúc cuộc họp, Kiều Diễm cầm lấy di động theo bản năng, liền thấy một tin nhắn Diệp Tử gửi từ một tiếng trước. Hắn bất giác mỉm cười, lại lộ ra một tia bất đắc dĩ. Từ khi có điện thoại, số lần Diệp Tử dùng để quấy rầy hắn nhiều hơn biết bao nhiêu lần hắn chủ động gọi cho cô, rõ ràng không có việc gì nhưng cứ vài giờ lại nhắn tin cho hắn.

“Tùy em.” Hắn trả lời cô hai chữ.

Diệp Tử lại lập tức trả lời: “A, anh họp xong rồi sao? Ăn cơm trưa chưa?”

Kiều Diễm hơi kinh ngạc, tốc độ trả lời của cô luôn rất nhanh, nhanh đến nỗi khiến hắn nghĩ rằng cả ngày cô chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Hắn mím môi, trực tiếp gọi qua.

“A lô, vừa nãy đang họp sao?” Hình như Diệp Tử đang ở bên ngoài, loáng thoáng nghe thấy có tiếng còi xe.

“Ừ.”

Diệp Tử cười cười: “Em đoán đúng rồi, bằng không anh sẽ không trả lời em lâu như thế.”

“Em đang ở đâu?”

“Anh đoán xem?”

Kiều Diễm nhíu nhíu mày: “Đang ở đâu?”

Diệp Tử hơi nén giận ‘hừ’ một tiếng: “Anh cái người này, không thú vị chút nào.”

“Ở đâu?” Hắn vừa ngồi xuống thì có người gõ cửa.

“Chờ anh một chút.” Kiều Diễm nhìn thư ký vừa bước vào: “Có chuyện gì?”

Thư ký sáng mắt lên mở miệng: “Giám đốc, lễ tân gọi điện lên báo có một vị tiểu thư họ Diệp tìm ngài, xin hỏi….”

“Để cô ấy lên rồi trực tiếp vào đây gặp tôi.” Giờ Kiều Diễm mới hiểu được câu ‘Anh đoán xem’ của Diệp Tử, muốn sầm mặt tức giận nhưng lại không ngăn được kinh hỉ và bất đắc dĩ trong lòng.

Diệp Tử bước vào công ty được nghe đủ loại bát quái, lúc bước vào văn phòng Kiều Diễm thì loại bát quái này tăng đến đỉnh điểm.

“Này này này, vị này có phải chính là bạn gái trong truyền thuyết của giám đốc không.”

“Bộ dạng cũng bình thường thôi, cảm thấy có chút không xứng với giám đốc.”

“Tôi cược rằng phong cách gần đây của giám đốc là kiệt tác của vị mỹ nữ này.”

“Ha ha, thẩm mỹ bị người người lên án của giám đốc, cuối cùng cũng có người đến cứu vớt rồi.”

“Các cậu dám trêu chọc giám đốc, không muốn sống nữa sao?”

Sau đó âm thanh liền giảm mạnh, chỉ còn tiếng thì thầm.

Diệp Tử vào văn phòng Kiều Diễm, vừa vào cửa đã lầm bầm làm nũng: “Nhân viên của anh thật hay buôn chuyện.”

Cô đặt cơm trưa lên bàn, đắc ý hếch cằm: “Nhìn đi, bạn gái toàn năng làm cơm trưa tình yêu cho anh đó. Em nói cho anh…….. ưm.”

Lời còn chưa nói hết đã bị Kiều Diễm chặn lại, một tay hắn ôm lấy eo cô, đầu lưỡi trực tiếp tiến vào trong miệng cô, nhẹ nhàng mà vuốt ve, khiêu khích.

Chóp mũi Diệp Tử còn quanh quẩn mùi hương của Kiều Diễm, cô chỉ thấy toàn thân như nhũn ra, sắc mặt lập tức đỏ bừng.

“Sao lại đột nhiên tới đây.” Kiều Diễm không trêu chọc cô thêm nữa, chỉ hôn một chút rồi buông ra, nhưng tay lại không an phận mà dịch dần xuống dưới.

Diệp Tử đỏ mặt nhưng không muốn chịu thua nên giả vờ trấn định: “Sợ anh lại bận rộn không ăn cơm nên….”

“Nên mới tự dẫn mình tới đây để anh ăn?” Ngữ khí Kiều Diễm rất thản nhiên, lời nói ra lại khiến Diệp Tử nóng cháy mặt mày

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.