Vừa nói cô vừa lấy thẻ ID ra cà vào cửa, ‘tinh’ một tiếng hai cánh cửa kim loại nặng nề tự động mở ra.
“Tử Nữu, đừng cứ lãnh đạm với người ta mãi thế! Tiểu Hân Hân dù có thanh thuần động lòng người đến mức nào thì cũng không đủ vị bằng cậu nha!”
Diệp Tử cười nhạo một tiếng: “Nói như cậu được thưởng thức qua rồi ấy. Được rồi, hôm nay tớ mệt lắm, đừng có làm phiền.”
Không đợi Ngô Xuyên tiếp tục ba hoa, Diệp Tử đã quyết đoán cắt đường truyền giữa hai bọn họ.
Cô liên tiếp xuyên qua vài thế giới nên giờ bước trên đường cũng thấy như đang đi trên mây. Cô nhẹ nhàng day day huyệt thái dương, cân nhắc xem mình có nên nghỉ phép một đợt không.
Rẽ mấy lần rồi đi qua một hành lang dài, trước mặt là một nơi rộng lớn, Diệp Tử ngẩng đầu, màu chữ đỏ tươi của bảng Tích Phân trực tiếp đập vào mắt cô.
Nhìn từ trên xuống thì xếp thứ nhất rõ ràng là tên cô, vẻ mặt Diệp Tử cực kỳ bình tĩnh, nhìn lướt xuống dưới thì mày hơi nhăn lại.
Xếp thứ hai chính là Ti Ức Chi, tích phân không kém cô bao nhiêu, vừa nhìn thấy cái tên này, Diệp Tử liền cảm thấy đau đầu, lần trước người phụ nữ cao ngạo kia tuyên bố thẳng trước mặt cô rằng nhất định sẽ cướp vị trí thứ nhất của cô, ngữ khí thật là kiêu ngạo.
Xem ra đợt nghỉ phép này xong rồi. Tuy cô không để ý đến hư danh nhưng bị người ta khiêu khích xong còn mặc kệ thì cô không có sở thích này.
Diệp Tử nhìn xung quanh một vòng rồi trực tiếp đi đến quán cà phê vở bên trái đại sảnh, vừa ra khỏi khoang dinh dưỡng nên cô vẫn thấy choáng đầu.
Nhưng cô chưa ngồi vững đã có một giọng nam vang lên trên đầu, ngữ khí còn có vài phần thật cẩn thận: “Xin lỗi, tôi có thể ngồi ở đây được không?”
Diệp Tử giương mắt thoáng nhìn, người tới mặc áo sơ mi và quần bò đơn giản, mái tóc mềm mượt, hai mắt mở to chớp chớp nhìn cô, giống như nai con lạc đường.
Cô nhẹ nhàng nhíu mày, ngữ khí đùa giỡn cười nói: “Kìa, cậu bé đáng yêu nhà ai vậy, tìm chị có chuyện gì không?”
Người nọ bưng hai tách cà phê rồi để một tách xuống trước mặt cô, hơi hơi mím môi, tươi cười ôn hòa ngoan ngoãn: “Tôi mời cô uống cà phê.”
“Cám ơn.” Diệp Tử cười cười nhận lấy. Đây không phải lần đầu cô gặp chuyện này nên đương nhiên biết đây là một chiêu của đám đàn ông.
Chẳng qua, cậu bé này hình như rất ngượng ngùng, đưa cà phê xong chỉ im lặng ngồi ở đó, không nói gì mà chỉ cười nhìn cô.
Diệp Tử có chút buồn cười: “Cậu trông rất lạ mặt, nhân viên chăm sóc khách mới à?”
Cậu ta lắc đầu: “Tôi là người mới của tổ Vũ lược, còn đang huấn luyện.”
Diệp Tử sửng sốt, trong mắt không tự giác mà toát ra vài phần kinh dị. Đám người Tổ Vũ lược kia có ai không liếm máu trên lưỡi đao, cả người toát ra sát khí, ánh mắt sắc bén, biểu tình lạnh như băng. Cậu trai trẻ cười như ánh nắng ấm mùa đông thế này không giống chút nào.
Dường như cậu ta cũng biết điều này nên hơi xấu hổ gãi gãi đầu: “Có phải rất không giống không.”
Nhất thời Diệp Tử bị một người như vậy khơi mào hứng thú: “Không phải cậu chưa tiếp nhận nhiệm vụ bao giờ chứ?” Trên người không có một chút huyết tinh nào, thật không giống người của tổ Vũ lược đã từng làm nhiệm vụ.
“Không phải.” Cậu ta giải thích: “Tuy rằng không nhiều nhưng tôi cũng đã làm mấy nhiệm vụ rồi.” Nói xong cậu ta nở nụ cười, chỉ vào bảng tích phân, có chút ngượng ngùng: “Hôm nay tôi vừa mới có tên trên bảng của tổ, đứng cuối cùng.”
Diệp Tử hơi chấn kinh rồi nhìn theo tay cậu ta chỉ thì thấy được tên cậu ta trên bảng xếp hạng của Tổ Vũ lược —— Thần Hi.
Thần Hi khó chịu nhíu nhíu mày, nén giận nói: “Tôi ghét cái tên này.”
Diệp Tử cười hỏi: “Tại sao?” Cô nghĩ là cậu ta sẽ nói là nữ tính linh tinh.
Kết quả là cậu ta nhớ lại lịch sử u ám của mình, ai oán nói: “Nhiều nét lắm, lúc bị phạt chép tên thật là đòi mạng.”
(Thần Hi: 晨曦. Kiri: quả nhiên là nhiều nét =)))
Diệp Tử phì một tiếng, cười đến run cả người: “Em trai ngoan, năm nay cậu bao tuổi rồi, còn nhớ được thời đi học cơ à!” Cô đã sớm quên không còn một mảnh.
“Tôi không biết là tôi hay cô ít tuổi hơn đâu.” Thần Hi nói tới đây, ngữ khí có chút buồn sầu: “Tôi hai ba, chỉ là mặt mũi nhìn trẻ con.”
“Bằng tuổi tôi?” Diệp Tử có chút kinh ngạc: “Vậy anh quả thật là mặt trẻ con rồi, tôi nghĩ anh chỉ khoảng mười mấy.”
Thần Hi cúi đầu nhìn tách cà phê, rất mất tự nhiên mà chuyển đề tài: “Nhiệm vụ của Tổ Công tâm các cô là gì, chơi vui không?”
Diệp Tử không hề trả lời trực tiếp: “Tổ Vũ lược các anh toàn xem thường chúng tôi đấy.” Cô cầm thìa đảo tách cà phê một cách vô thức: “Trong mắt các anh, chúng tôi như là vũ nữ trong câu lạc bộ đêm, cả ngày ăn chơi đàng điếm, lẳng lơ.”
Thần Hi nắm trọng điểm rất kỳ lạ: “Nhưng Tổ Công tâm cũng có đàn ông mà.”
Diệp Tử lại nhịn không được mà nở nụ cười: “Bọn họ càng xem thường, đàn ông Tổ Công tâm, tiểu bạch kiểm, yếu ớt, hoặc là đồ lẳng lơ không có hai lạng thịt.”
Thần Hi chỉ cười cười, ngữ khí đặc biệt chân thành: “Tôi lại cảm thấy mọi người rất lợi hại. Có thể khiến nhiều người thích mình như thế, là một chuyện rất thần kỳ.”
Biểu cảm có chút hâm mộ, còn mang theo một tia thương cảm và tự giễu.
Diệp Tử nhìn thấy vẻ mặt của hắn liền nổi bệnh nghề nghiệp: “Sao thế, tiểu Thần Hi đáng yêu như vậy, chẳng phải ai cũng thích sao?”
Thần Hi bất đắc dĩ nhìn cô: “Đừng có gọi ngây thơ như thế được không? Tôi…….”
“Thần Hi.” Đột nhiên có một người đàn ông kinh hỉ gọi một tiếng rồi vội vã đi về phía họ. Người này Diệp Tử biết, có quan hệ không tồi với Ngô Xuyên, là Người dẫn đường của Tổ Vũ lược, có nhiệm vụ đưa tổ viên vào và ra khỏi thế giới, cộng thêm thu thập số liệu và đánh giá nhiệm vụ.
“Cố đại ca, sao thế?”
Cố Bình không thèm liếc Diệp Tử lấy một cái, kéo Thần Hi đi: “Đừng hỏi nhiều thế, có việc gấp tìm cậu.”
“Chuyện gì vậy?” Thần Hi vội vàng nói một câu xin lỗi với Diệp Tử rồi nhận mệnh bị Cố Bình kéo đi.
Diệp Tử nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, một lúc lâu sau mới quay đầu nhìn thoáng qua Bảng xếp hạng tích phân của Tổ Vũ lược, chậm rãi lộ ra một nụ cười hàm xúc.