Cả ngày nay Lê Nguyệt Xuyên cứ thấy không yên lòng, đến tối về phòng rốt cuộc không nhịn được mà hỏi Lý Nham: “Hôm nay Quận chúa làm gì?”
“Hôm nay Quận chúa vẫn ở trong phòng, còn làm gì thì tiểu nhân cũng không biết.”
Lê Nguyệt Xuyên trầm mặc trong chốc lát: “Lấy áo choàng của ta lại đây.”
Lý Nham ngẩng đầu lên, cười cười dò hỏi: “Hầu gia muốn qua xem sao?”
“Ừ.”
Lý Nham vui rạo rực đẩy Lê Nguyệt Xuyên đi phía Diệp Tử ở, đi gần đến cửa hắn lại phất phất tay: “Chờ một lát.”
Trong phòng có tiếng nữ tử truyền ra.
“A a a, đau, Quận chúa người làm nhẹ chút được không. Nô tỳ là người, Người đừng coi nô tỳ như bột mì mà vò chứ.” Thái độ Thiên Lăng cực không khách khí.
Diệp Tử lại không hề để ý, nhưng thanh âm có chút uể oải: “Trước đây ta mát xa cho cha ông đều nói rất thoải mái sao giờ lại không khống chế được lực tay thế này.”
“Quận chúa đừng lấy nô tỳ để thử, nô tỳ là nữ tử, vốn đã sợ đau. Nô tỳ thấy quá mạnh không có nghĩa là Hầu gia cũng thấy vậy. Người trực tiếp đi mát xa cho Ngài ấy có phải hơn không.”
Diệp Tử vẫn nhăn nhó: “Nhưng ta không am hiểu như Triệu cô nương, tuy rằng ta đã xem sách thuốc cả ngày hôm nay nhưng vẫn không dám xác định là nên mát xa huyệt vị nào. Lỡ như…. lỡ như ta ấn sai, không cẩn thận làm đau Hầu gia thì sao. Thế cũng thôi đi, nhưng lỡ chân hắn càng chuyển nặng thì là tội lớn.”
Lý Nham đứng ngoài mẫn cảm cảm thấy tai Hầu gia nhà mình hơi đỏ lên, hắn nhịn không được mà cong khóe miệng, đầu lại càng cúi thấp.
Vẻ mặt Lê Nguyệt Xuyên vẫn lạnh nhạt như cũ: “Gõ cửa đi.”
“Vâng.” Lý Nham bước lên vài bước, cố ý nâng cao tiếng nói, ngữ khí còn có chút hưng phấn: “Thỉnh an Quận chúa, không biết Quận chúa đã ngủ hay chưa?”
Tất cả thanh âm ríu rít trong phòng ngưng bặt, sau đó có tiếng bước chân vội vàng và tiếng quần áo sột soạt vang lên.
Ra mở cửa là Thiên Lăng, váy áo nàng ấy hơi xộc xệch, nhưng nét mặt khá bình tĩnh, khom người thi lễ: “Hầu gia, Quận chúa còn chưa nghỉ ngơi, đang đọc sách trong phòng, Hầu gia vào chứ ạ?”
Khuê phòng nữ tử nam tử không thể tùy ý ra vào, nhưng Thiên Lăng hỏi như vậy Lê Nguyệt Xuyên cũng gật gật đầu, không ai để ý đến điều này.
Diệp Tử chào đón hắn với khuôn mặt còn hơi ửng đỏ:: Sắc trời đã muộn, sao Hầu gia lại đến đây.”
Lê Nguyệt Xuyên giương mắt nhìn nàng, trên mặt không có biểu cảm gì, cũng không nói gì. Mãi đến khi Diệp Tử căng thẳng xấu hổ sắp vặn gãy ngón tay đến nơi rồi hắn mới mở miệng: “Không phải đang luyện tập mát xa cho ta sao? Giờ luyện đi.”
“Hả?” Diệp Tử như là nghe không hiểu, hai mắt mê mang chớp chớp vài cái.
Lê Nguyệt Xuyên trực tiếp vén trường bào lên, nhìn hai chân mình rồi lại nhìn Diệp Tử.
Đến giờ Diệp Tử mới hiểu ra, hai má lập tức đỏ bừng, hai hàm răng nàng như dính vào nhau không nói được một câu: “A… này…. này…. cái…. này…. này…. ta còn chưa……..”
“Mau lên.”
Nhất thời Diệp Tử nhảy đến trước xe lăn của hắn như thỏ, không nói hai lời ngồi xổm xuống, nàng vừa chuẩn bị đặt tay lên lại đột nhiên thu lại: “Nhưng không phải bọn họ nói trước khi mát xa Triệu cô nương còn cho Ngài ngâm chân sao?”
“Có hay không cũng được.”
“Nhưng huyệt vị mát xa….”
Lê Nguyệt Xuyên nhíu nhíu mày: “Nàng ấy cũng chỉ ấn tùy ý.”
Đây là có ý giục nàng nhanh lên.
Diệp Tử suy tư một lát, vẫn đứng dậy: “Ngài chờ ta một lát.”
Nước chuẩn bị cho nàng rửa mặt nàng còn chưa dùng nên giờ dùng để rửa tay, rửa trong chốc lát rồi mới quay lại ngồi bên cạnh hắn, cẩn thận xắn ống quần hắn lên.
Lòng bàn tay nàng ấm áp, lực tay tuy nhẹ nhưng không biết sao lại khiến hai chân hắn cảm thấy tê dại, loại cảm giác này chạy dần lên trên làm trái tim hắn cũng ấm áp lên vài phần.
Diệp Tử mát xa một lúc rồi lén nhìn sắc mặt hắn: “Nhẹ hay mạnh?”
“Nhẹ.”
“À.” Tay nàng nhất thời dùng lực thêm hai phần: “Giờ thì sao?”
Lê Nguyệt Xuyên nhìn chằm chằm đỉnh đầu nàng, đột nhiên có xúc động muốn xoa: “Vừa rồi.”
Vì thế Diệp Tử thỏa mãn nở nụ cười, động tác tay càng hăng say nhưng làm được một lát nàng cũng đã không còn sức, cánh tay hơi đau nhức, Lê Nguyệt Xuyên không biết điều này nên nàng liền cắn răng kiên trì, chịu được một lát nữa thì nản lòng thoái chí than nhẹ một tiếng.
“Ai da, tay mỏi rồi, đợi nghỉ một lát rồi…. ta mát xa cho Ngài tiếp.”
Nàng đứng lên rồi tự bóp tay, khẽ liếc hắn nhưng lại không dám đứng đối diện với hắn.
Lê Nguyệt Xuyên liền gọi nàng một tiếng: “Lại đây.”
“Hả?” Tuy rằng Diệp Tử hoang mang nhưng vẫn ngoan ngoãn lại gần, Lê Nguyệt Xuyên cầm lấy tay nàng, không đợi nàng kinh ngạc lui về phía sau đã kéo nhẹ làm Diệp Tử ngã vào trong lòng hắn.
“A!” Diệp Tử kinh hô một tiếng, đến lúc có phản ứng thì phát hiện mình đã ngồi vào lòng hắn, mặt Diệp Tử lập tức đỏ bừng, cả người cứng ngắc, hô hấp cũng gần như không còn.
Lê Nguyệt Xuyên lại vẫn bình tĩnh như cũ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa bóp tay nàng, mặt không chút thay đổi.
“Hầu……. Hầu gia. Ta có thể tự làm được.” Diệp Tử cúi đầu, tiếng nhỏ như muỗi kêu.
“Đừng lộn xộn.”
Hắn chỉ nói một câu cũng khiến Diệp Tử như bị trúng Định thân chú, ngoan ngoãn ngồi im không nhúc nhích.
Lê Nguyệt Xuyên bóp tay bên này xong liền đổi sang bên kia, đến tận khi hắn thấy ổn rồi mới cầm tay nàng đỡ nàng dậy.
“Nghỉ ngơi sớm đi, ta về trước.”
Lúc này Diệp Tử như đang ở trên mây, mơ màng tùy ý gật đầu rồi đến tận lúc Thiên Lăng vào phòng kéo tay nàng nàng mới hồi hồn.
“Quận chúa, Hầu gia đã đi rồi, Ngài còn thất thần cái gì thế!”
Diệp Tử trừng mắt nhìn rồi chớp chớp, sau đó véo mạnh mình một cái: “Thiên Lăng ngươi thấy không, vừa rồi Hầu gia ôm ta.”
Thiên Lăng phì cười: “Vâng vâng vâng, vừa rồi Hầu gia ôm Ngài, nhìn Quận chúa Ngài vẻ mặt hàm xuân, cũng không biết xấu hổ.”
Diệp Tử cù nàng ấy: “À, ngươi này, càng ngày càng to gan, cũng dám cười nhạo Quận chúa ta đây, cẩn thận ta gọi người đánh đòn ngươi.”
Thiên Lăng cười không ngừng, chỉ biết cầu xin tha thứ: “Quận chúa, nô tì sai rồi, Quận chúa nhà chúng ta là biết xấu hổ nhất, đừng cù nô tỳ, buồn muốn chết.”
Các nàng ầm ĩ ở trong phòng, Lê Nguyệt Xuyên lặng lặng nghe ở ngoài, Lý Nham trộm liếc hắn, phát hiện hắn đang cười rất nhẹ liền vui không thấy nam bắc, lòng tràn đầy vui mừng.
Qua một lúc lâu trong phòng đã không còn tiếng động Lê Nguyệt Xuyên mới lên tiếng: “Đi thôi.”
“Vâng.”
Nhiều ngày nay tâm tình Lê Nguyệt Xuyên rất không tệ, nhưng dường như Diệp Tử bị hành động lần trước của hắn dọa sợ nên giờ không còn ra ngoài ‘ngẫu nhiên gặp’ cùng hắn nữa. Đến tân một ngày, đột nhiên có hạ nhân vội vội vàng vàng chạy vào bẩm báo —— phu nhân Vương gia đến.
Nhất thời Lê Nguyệt Xuyên trầm mặt, trí nhớ gần như đã quên lại xôn xao lên lần nữa.
“Đi mời vào. Phái người thông tri Quận chúa một tiếng, để nàng ấy đến chính sảnh.”
Chắc Hoắc phu nhân vừa từ thôn trang về, lại đột nhiên đến Võ Hiếu Hầu phủ hẳn cũng đã biết chuyện Diệp Tử đang ở quý phủ hắn.
Quả nhiên, Hoắc phu nhân nhìn thấy hắn liền vô cùng tức giận: “Hầu gia thật có bản lĩnh, có thể lừa dối lâu như vậy, để A Tử nhà ta ở quý phủ ngươi gần bốn tháng, rốt cuộc Hầu gia có rắp tâm gì.”
Lê Nguyệt Xuyên nhăn mày, hắn không biết rốt cuộc Hoắc phu nhân đã hiểu thành gì, cho rằng hắn không cam lòng bị từ hôn nên cố tình nhốt Diệp Tử để hủy hoại danh tiết của nàng ấy sao?
“Hoắc phu nhân hiểu lầm, Tử Quận chúa cũng không ở phủ ta đến bốn tháng đâu.”
Hoắc phu nhân cười lạnh một tiếng, tức giận cực độ khiến bà không còn để ý cấp bậc lễ nghĩa: “Ta hiểu lầm, ta hiểu lầm cái gì? Diệp Tử mất tích Vương gia phái người tìm suốt ba tháng khắp ở kinh thành, ta không tin ngươi không biết. Rõ ràng biết phu thê ta lo lắng cho A Tử đến phát điên, Hầu gia thì hay rồi, giấu tin tức của A Tử thật kỹ lưỡng rồi đứng bên cạnh nhìn chúng ta tìm kiếm vô ích. Ta vốn nghĩ Hầu gia tự mình hiểu lấy, biết ngươi hiện giờ không xứng với Diệp Tử nhưng lại không ngờ ta tin nhầm kẻ xấu, Hầu gia lại là kẻ độc ác âm ngoan như thế……….” Nói tới đây, hai mắt bà rưng rưng: “Ngươi nói xem, rốt cuộc trong thời gian qua ngươi đã làm gì A Tử? Nhất định ngươi phải hủy đi A Tử, để nó nhất định phải gả cho ngươi sao?”
Lê Nguyệt Xuyên siết chặt hai tay, hô hấp của hắn trở nên dồn dập, gần như không khống chế được cảm xúc của mình.
“Ha ha.” Vẻ mặt của hắn lạnh lùng, gần như là nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng nói: “Có lẽ Hoắc phu nhân vừa biết tin đã chạy đến phủ ta, cũng chưa hỏi qua Vương gia phải không. Đợi lát nữa Quận chúa tới đây, Hoắc phu nhân giáp mặt hỏi xem rốt cuộc thời gian qua ta đã làm gì nàng ta?”
Lúc Diệp Tử đến đại sảnh thì nghe được câu lạnh như băng này của Lê Nguyệt Xuyên, gần như đã đoán được sự tình. Nàng thầm than không tốt, vẻ mặt lại tỏ ra sợ hãi lo lắng.
“Mẹ, sao người lại tới đây?” Khi nàng nói thì liếc trộm Lê Nguyệt Xuyên một cái, phát hiện toàn thân hắn đều tản ra cảm giác kìm nén, môi mím chặt, tay nắm thành quyền, biết nàng đến nhưng ngay cả một ánh mắt cũng không cho nàng.
“A Tử.” Hoắc phu nhân vừa thấy nàng đến liền kích động xông lên ôm lấy nàng, nước mắt rơi lã chã: “A Tử, là mẹ không tốt, mẹ không chăm sóc tốt cho con, ngay cả việc con bị kẻ xấu xa này bắt đi cũng không biết. Con có sao không, để mẹ xem con thế nào.”
Nhất thời Diệp Tử cảm thấy đau đầu: “Mẹ, rốt cuộc mẹ đang nói gì thế?”
“Đi, về với mẹ. Không cần lo lắng. Nhất định Vương phủ sẽ xả giận này thay con. Dù đời này con không gả được Vương phủ cũng nuôi con cả đời.”