Thịnh Thiên Tuyết cùng A Sân ở một hòn đảo nhỏ xinh đẹp cử hành hôn lễ, ở mấy tháng trước, hai người ra nước ngoài làm giấy kết hôn.
Hôn lễ hôm nay, vẫn luôn ở nước ngoài Tiết Huyên cũng đã trở lại, nhiều năm như vậy qua đi, nàng cùng Thịnh Văn Bác lại một lần đứng chung một chỗ, chứng kiến ngày hạnh phúc của con gái bọn họ.
Nhìn hai nữ hài xinh đẹp hướng bọ họ đi tới, trên mặt bọn họ đều hiện lên tươi cười, trong lúc này, cũng không có nói một câu.
Tiết Huyên là buông bỏ tình cảm đối với Thịnh Văn Bác, không muốn để ý những chuyện đã qua. Thịnh Văn Bác là không dám nhìn nàng, cũng không biết nên cùng nàng nói cái gì. Hôm nay thực là một ngày không tệ, bọn họ đều không muốn phá hư.
"Các nàng thoạt nhìn thật sự thực xứng đôi." Thịnh Thiên Linh ngồi xuống vị trí, có chút hâm mộ nhìn hai người, nhẹ nhàng mà nói, "Kỳ thật, tình yêu của các nàng mới là một lòng không đổi, ai cũng đều không thể đánh sập. Ở trong lòng Diệp Sân, chỉ có Thiên Tuyết quan trọng nhất. Nàng thật sự rất lợi hại, có thể được Tiết nữ sĩ thích, lại làm Ba không phản đối, thuận tay liền đem Thịnh gia nguy cơ giải trừ, trả lại cho Giang Sùng Tuấn một đòn thật mạnh." Nàng sở dĩ kêu Tiết Huyên vì Tiết nữ sĩ, mà không phải Tiết a di, là nàng hiểu được rất nhiều đạo lý.
Khách khí mà lãnh đạm xưng hô đối với Tiết Huyên mà nói càng tốt, nếu nàng kêu Tiết Huyên Tiết a di, đối phương sợ là sẽ khó chịu. Nàng cũng hiểu rõ, lúc trước kỳ thật không nên cùng Ba trực tiếp về biệt thự Thịnh gia.
"Có điều, Giang tiểu thư ngươi cũng rất lợi hại, vô thanh vô tức liền khống chế Giang gia."
Giang Ngôn Tú cười ra tiếng, "Nơi nào có dễ dàng như vậy, đây là 99 phân nỗ lực, còn một phần là may mắn, hơi chút có một chút sai lầm, ta không nhất định có thể thắng. Nam nhân kia nhưng không đơn giản, ngươi nói rất đúng, Diệp Sân mới là người lợi hại nhất."
Nghe nói nam nhân kia tê liệt, thân thể hắn luôn luôn tốt, làm việc và nghỉ ngơi đều đúng quy luật, mỗi ngày đều sẽ sắp xếp thời gian rèn luyện thân thể, hắn tiếc mạng a.
Như thế nào liền bị liệt, nàng một chút cũng chưa có hứng thú.
Mạng hắn cũng thực tốt, Mẹ Giang Ngôn Tỉ cư nhiên còn sẽ chăm sóc hắn. Nghĩ đến đây, Giang Ngôn Tú khóe môi cong lên. Đến nỗi Giang Ngôn Tỉ, lợi dụng trong tay tài chính, một lần nữa lập nghiệp, hắn xác thật năng lực không tồi, bất quá sao, muốn làm được to như Giang gia, không phải thời gian ngắn ngủi liền có thể, thậm chí còn phải hy sinh rất nhiều.
Vài ngày sau khi hôn lễ kết thúc, Tiết Huyên cùng Thịnh Văn Bác hẹn nhau ở một quán cà phê. Hai người ngồi đối diện nhau, trầm mặc năm phút đồng hồ, là Tiết Huyên chủ động trước.
"Khi nào thì làm thủ tục ly hôn."
Thịnh Văn Bác trong lòng chợt lạnh, hắn nhìn Tiết Huyên biểu tình bình tĩnh, liền biết nàng là nghiêm túc, vẫn là nhịn không được hỏi, "Không có đường trở lại sao?"
"Ngươi cho rằng thế nào?" Tiết Huyên cười như không cười, "Ngươi hành vi như vậy, tạo cho Thiên Tuyết thương tổn bao lớn, ngươi hiễu rõ không? Nếu không có Diệp Sân đứa nhỏ này xuất hiện, Thiên Tuyết của ta sẽ biến thành cái dạng gì, ngươi có nghĩ tới sao?"
Thịnh Văn Bác tưởng tượng một chút kết cục như vậy, trong lòng phát lạnh, đúng vậy, nếu không có Diệp Sân, y theo Thiên Tuyết tính tình, cuối cùng khẳng định sẽ phát sinh rất nhiều việc không tốt.
"Những năm gần đây, việc người làm đúng duy nhất chính là mời Diệp Sân, để nàng cùng ở Thiên Tuyết bên người."
Lúc Tiết Huyên nói đến A Sân, trong mắt đều là ý cười, thật không biết tiểu phú bà này là khi nào yêu thầm Thiên Tuyết nhà nàng. Có thành ý, còn thay đổi Thiên Tuyết tính tình, nàng không thích liền không được. Trước khi kết hôn, Diệp Sân tiểu phú bà kia, móc ra một đống thẻ cho nàng xem, còn cho nàng kiểm tra tài khoản, tỏ vẻ đối phương là có năng lực kiếm tiền, để nàng yên tâm. Lúc thiết kế áo cưới, tiểu phú bà kia lại cầm một lại rương kim cương cho nàng xem, để nàng chọn cái nào đẹp cầm đi chơi, dư lại dùng để trang trí áo cưới.
Ai..., thật giàu có!
Nàng đều có chút ghen tỵ nữ nhi Thiên Tuyết của nàng, như thế nào sẽ có một cô nương si tình như vậy. Thịnh Văn Bác cũng đã từng thực thích nàng, nhiều nhất chính là đưa một chiếc nhẫn kim cương thật lớn, nhưng không có một cái rương cho nàng chọn lựa.
"Thịnh Văn Bác, ngươi suy nghĩ xong sao?" Tiết Huyên bừng tỉnh, lại hỏi một lần.
Thịnh Văn Bác cuối cùng thở dài một tiếng, gật đầu, "Ngươi chọn đi."
"Vậy lập tức đi." Tiết Huyên nhướng nhướng mày, "Đừng dùng dằn kéo dài, hiện tại đối với ta vô dụng, ta rất bận, nếu không phải vì trở về tham gia hôn lễ nữ nhi, mới không có hứng thú cùng ngươi tên lão nhân này gặp mặt."
"Ngày mai, có thể chứ?"
Thịnh Văn Bác biết không có đường trở lại, bọn họ có thể bình tĩnh ngồi xuống như vậy, có thể thấy được Tiết Huyên thật sự không còn lưu luyến hắn. Phàm là Tiết Huyên đối với hắn còn có một chút chú ý, giữa bọn họ đều sẽ không ở chung hoà bình như vậy.
Chỉ có không thèm để ý, mới có thể bình tĩnh như thế.
"Huyên Huyên, bảo trọng." Thịnh Văn Bác đi đưa Tiết Huyên, "Thực xin lỗi."
"Được rồi, đừng dong dài, ta không thèm để ý rồi, ngươi nói nhiều, lại vô dụng, hiểu rõ không?" Tiết Huyên nhận lấy va ly, "Sau này quãng đời còn lại, ngươi cũng sống thật tốt đi. Thịnh Văn Bác, tạm biệt."
Tiết Huyên giơ giơ tay lên, lúc rời đi đặc biệt tiêu sái. Trong mắt không chứa một chút cảm tình, nhìn dáng vẻ của hắn chỉ là thấy một người từng quen biết, trong lòng Thịnh Văn Bác, còn có nàng. Hắn hiểu rõ nàng, không đồng ý ly hôn so với hiện tại kết quả chỉ càng thêm khó xử. Ly hôn, bọn họ tương lai chạm mặt còn có thể nói được một hai câu.
3 giờ chiều, ở tiệm bánh ngọt của Thịnh Thiên Linh.
Nàng trong tay cầm tất cả đồ ngọt cùng trà chiều đã đống gói xong, cùng nhân viên cửa hàng bàn giao, "Ta phải đi đưa điểm tâm ngọt cho Giang tiểu thư, các ngươi trong coi cửa hàng, nếu có khách hàng chỉ định muốn ta làm điểm tâm ngọt, nhất định phải cùng đối phương nói rõ, miễn cho chậm trễ thời gian của bọn họ."
"Đã biết, Bà chủ." Nhân viên cửa hàng tiểu cô nương ngoan ngoãn nói, mắt nhìn đồ ăn ngọt được đóng gói tinh xảo ở trong tay của Thịnh Thiên Linh, "Bà chủ, kỳ thật đưa trà chiều cho Giang tiểu thư, chúng ta cũng có thể đi, ngươi hà tất mỗi ngày phải đi. Ngươi là Bà chủ a, ngồi ở một bên chơi điện thoại không phải là tốt sao?"
"Ta là tự mình đi đưa đi." Thịnh Thiên Linh trả lời, "Các ngươi cũng rất bận, ta nhàn rỗi cũng không làm gì, ngồi cả ngày, cũng muốn hoạt động một chút."
Nhân viên cửa hàng tiểu cô nương mê hoặc, ngồi cả ngày? Phải không, nàng như thế nào chú ý tới Bà chủ cả buổi sáng đều đang nghiên cứu đồ ngọt, làm vài loại bánh không trùng nhau, lựa chọn cái tinh xảo nhất, đẹp mắt nhất đưa cho Giang tiểu thư a?
Nàng còn muốn nói cái gì, bị người bên người kéo một chút, Thịnh Thiên Linh đã đi ra ngoài, nàng có chút tiếc nuối, "Ngươi kéo ta làm cái gì, ta còn muốn cùng bà chủ nói, nàng hôm nay xác thật không có chơi cả buổi sáng, trí nhớ của nàng có phải hay không không tốt lắm?"
"Nói ngươi ngốc ngươi còn không tin." Một nữ nhân cao gầy thấp giọng nói, "Về sau đừng đi quản việc của Bà chủ, ngươi còn muốn để chúng ta đi đưa điểm tâm ngọt cho Giang tiểu thư, đó là muốn bị Giang tiểu thư đuổi ra sao?"
"Vì cái gì chúng ta đi qua đưa đồ ngọt, sẽ bị Giang tiểu thư đuổi ra, lúc trước Giang tiểu thư đã tới trong tiệm, nhìn là một người khách khí, hẳn là sẽ không làm loại việc thô lỗ này a."
Nữ nhân cao gầy bất đắc dĩ vỗ vỗ cái trán, không thể không đem tiểu cô nương kéo đi vào bổ sung chuyên nghiệp kiến thức. Đưa đồ ngọt cho Giang tiểu thư, khi nào đến lượt các nàng a? Liền cho rằng các nàng nguyện ý, Giang tiểu thư cũng không vui, Giang tiểu thư vui, Bà chủ khẳng định sẽ không vui.
"Thiên Linh tiểu thư, ngươi tới rồi!" Thịnh Thiên Linh mới vừa đi vào tòa nhà Giang thị, liền gặp được trợ lý của Giang Ngôn Tú, trợ lý vốn dĩ sắc mặt có chút buồn rầu, lúc nhìn thấy nàng đến, ánh mắt sáng lên, bước nhanh đi đến trước mặt nàng, mặt đầy tươi cười, "Thiên Linh tiểu thư, ngươi mau đi vào đi, thời tiết nóng, ngươi có mệt hay không, muốn uống chút gì không, có thể ăn kem không?"
"Không cần, ta không nóng." Thịnh Thiên Linh cơ hồ là bị túm đi lên, "Không cần gấp như thế."
Trợ lý trong lòng có chút khổ, sốt ruột a, đặc biệt sốt ruột, hôm nay Giang tổng tâm tình nhưng không tốt, nàng hy vọng cả ngày, cuối cùng cũng chờ được vị cứu tinh này đến rồi.
"Thiên Linh tiểu thư, ngươi vào đi, ta sẽ không đi vào."
Thịnh Thiên Linh bị đẩy mạnh vào trong, còn không kịp nói cái gì, cửa đã bị đóng, đồng thời thanh âm của Giang Ngôn Tú truyền đến, "Nếu bọn họ không có tìm ra phương án tốt nhất, ngươi liền không cần đi vào, lập tức, cho ta,......" chữ "Cút"còn không có rơi xuống, Giang Ngôn Tú thoáng nhìn về hướng cửa, liếc thấy Thịnh Thiên Linh đang đứng thẳng tắp, trong tay cằm điểm tâm ngọt, thu lại vẻ mặt nghiêm túc, dùng tươi cười che kín, "Thiên Linh, ngươi hôm nay sao đến sớm như vậy?"
"Hôm nay làm món gì a?" Giang Ngôn Tú đứng lên, bay nhanh đi đến trước mặt Thịnh Thiên Linh, tự nhiên từ trong tay nàng nhận lấy hộp đồ ăn, nhẹ nhàng mà ngửi một chút, "Liền tính không có mở ra, ta đã ngửi được vị ngọt, còn có hương vị của xoài, hẳn là sẽ ăn rất ngon."
Thịnh Thiên Linh nhìn Giang Ngôn Tú đang thưởng thức mùi vị, dịch hai bước qua đi, có chút nói lắp, "Ta...... Ta có quấy rầy ngươi hay không, hôm nay làm xong sớm, sợ để lâu rồi không thể ăn ngon, liền lập tức mang lại đây."
"Không có, như thế nào sẽ quấy rầy ta?" Giang Ngôn Tú vẻ mặt kinh ngạc, "Ngươi nhưng đừng suy nghĩ miên man, ta thật sự rảnh rỗi."
Phải...... Phải không? Như thế nào nàng có chút hoài nghi nha.
Lúc Nàng đi lên, tòa nhà lớn mọi người đều vội vàng vội vàng, thoạt nhìn đặc biệt bận, mỗi người trên mặt đều thực nghiêm túc, còn ở bên trong ô vuông nhìn đến một ít người mặt ủ mày ê, biểu tình mệt mỏi. Nghe được một ít người, oán giận Giang Ngôn Tú làm việc quá sắc bén, không biết nàng tinh lực là từ nơi nào tới, buổi sáng 6 giờ rưỡi liền đến công ty, vẫn luôn muốn làm việc đến 10 giờ tối, trừ bỏ thời gian ăn cơm uống nước cùng đi toilet, vẫn luôn đang bận, quả thật giống như con quay.
Cho nên, Giang tiểu thư thật sự cho rằng cuộc sống như vậy thực nhàn rỗi?
"Ngồi a, đứng ngây người làm cái gì?"
Thịnh Thiên Linh tìm một vị trí ngồi xuống, ngắm nhìn một xấp văn kiện trên bàn, lại cẩn thận quan sát mặt Giang Ngôn Tú một chút, liền tính dùng đồ trang điểm thực tốt, cũng khó che dấu hết nàng ở dưới đáy mắt quầng thâm.
"Giang tiểu thư, ngươi nhất định phải bảo trọng thân thể, ngủ sớm dậy sớm, làm việc và nghỉ ngơi phải có quy luật, ăn uống đúng giờ, mới càng có tinh thần tới xử lý những việc này."
Giang Ngôn Tú dừng một chút, ngước mắt ngắm Thịnh Thiên Linh liếc mắt một cái, "Ta làm việc và nghỉ ngơi vẫn luôn đều đặc biệt có quy luật, đều đúng giờ ăn cơm."
Nàng cúi đầu, tiếp tục ăn đồ ngọt, bắt đầu từ ngày mai nàng làm việc và nghỉ ngơi liền rất quy luật.
"Kỳ thật nữ nhân ngủ lúc 10 giờ, là tốt nhất, làn da sẽ không dễ dàng lão hóa."
Giang Ngôn Tú ngẩng đầu cười, "Ta mỗi ngày đều là 10 giờ liền ngủ." Đêm nay bắt đầu, nàng về sau đều là 10 giờ ngủ.
Thịnh Thiên Linh mím môi, phải không? Không phải nói mỗi ngày tăng ca đến 10 giờ sao?
"Ta......"
"Như thế nào?"
Thịnh Thiên Linh lấy hết can đảm, "Ta vừa rồi lúc đi lên, nghe được bọn họ nói, ngươi mỗi ngày đều tăng ca đến 10 giờ."
Giang Ngôn Tú tươi cười hơi hơi cứng đờ, "Hẳn là lời đồn, bọn họ những người này nhàn đến không có việc gì, không có việc gì liền thích bàn luận cấp trên, có lẽ......" Nàng đầu óc bay nhanh chuyển động, "Có lẽ bọn họ là vì để ta trong lúc vô tình nghe được bọn họ ca ngợi ta vất vả tăng ca, muốn ta cho bọn họ tăng tiền lương đi."
"Như vậy sao?"
Thịnh Thiên Linh nhìn chằm chằm Giang Ngôn Tú đáy mắt, "Giang tiểu thư, ngươi đáy mắt có quầng thâm."
Giang Ngôn Tú: "......"
"Tối hôm qua gặp một cái ác mộng ngoài ý muốn, không ngủ ngon. Mơ thấy quỷ đè, không thể tỉnh, lại không động được, ngươi từng gặp phải chuyện như vậy sao?"
"Không có." Thịnh Thiên Linh thành thật trả lời, "Ta một giấc ngủ đến hừng đông, rất ít nằm mơ."
Giang Ngôn Tú: "......"
Thịnh Thiên Linh chú ý tới Giang Ngôn Tú bên cạnh còn có một hộp cơm đang còn nóng chỉ ăn đến một nửa, "Giang tiểu thư, ngươi hôm nay mới ăn cơm trưa sao?"
Giang Ngôn Tú nhìn hộp cơm còn đang tỏa hơi nóng kia, tươi cười dần dần biến mất, thật muốn đổi trợ lý, không có việc gì cho nàng gọi là gì cơm hộp, đói một chút cũng sẽ không chết!
Nàng nhún vai, "Giữa trưa ăn tương đối ít, lại đói bụng, nghĩ chờ đồ ngọt của ngươi còn muốn rất lâu, liền gọi một phần cơm hộp."
"Nga...... Như vậy a."
Thịnh Thiên Linh ánh mắt từ trên hộp cơm dịch chuyển, một đôi thanh triệt con ngươi nhìn Giang Ngôn Tú, Giang Ngôn Tú vội vàng cúi đầu ăn.
Trợ lý vui rạo rực đem Thịnh Thiên Linh tiễn đi, bay nhanh tiến vào phòng Giang Ngôn Tú, lúc này hẳn là sẽ không tìm xúi quẩy đi? Mỗi một lần sau khi Thiên Linh tiểu thư rời đi, Giang tổng đều là vẻ mặt mỉm cười, tính tình tốt đến không được.
Ai biết, đi vào văn phòng, nàng liền cảm giác được so phía trước còn muốn âm mười độ, thiếu chút nữa xoay người chạy ra đi. Giang tổng hẳn là phát hiện nàng, chỉ có thể căng da đầu đi vào đi.
"Giang tổng."
"Ngươi tới vừa lúc." Giang Ngôn Tú cười rất tươi, trợ lý trong lòng lạnh thấu, trong mắt Giang tổng trong mắt giống như sẽ bay ra băng, đem nàng đâm thủng thành lỗ.
"Hôm nay cả công ta tăng ca đến 10 giờ."
Trợ lý trừng lớn mắt, Giang tổng, không cần a a a a!
Giang Ngôn Tú mỉm cười, "Gần nhất hạng mục cần gấp, mọi người vất vả một chút, tiền lương tăng ca của các người không phải ít, cơm chiều cho nhân viên, liền giao cho Tiểu Tô ngươi đi làm. Ngươi theo ta lâu như vậy, tin tưởng chút việc nhỏ này vẫn là có thể làm tốt, ta tin tưởng năng lực của ngươi."
Không ——
Nàng làm không được.
Nàng không có năng lực!
Gọi cơm, nàng nàng nàng nàng muốn thế nào mới có thể đúng giờ để người đem cơm đưa lại đây??
Nàng vội vàng nhìn đồng hồ, đã 4 giờ hơn.
Theo bản năng hỏi, "Giang tổng, ngươi nghiêm túc sao?"
"Tiểu Tô, ngươi cho rằng ta thích nói giỡn?" Giang Ngôn Tú nhẹ nhàng mà cười, "Đúng rồi, ta hôm nay có việc, không tăng ca, không cần chuẩn bị cơm cho ta."
Không ——
Không cần a!!!
Tiểu Tô nội tâm phát ra tiếng thét chói tai, Giang tổng, ngươi như vậy có phải thực tàn nhẫn hay không a.
"Đi ra đi, ta đang bận, trước giờ tăng ca phải đem công việc xử lý xong," Giang Ngôn Tú cười nói, "Rốt cuộc ta là người phải đúng giờ tan ca."
Tiểu Tô hai vai rũ xuống, hồn phách thát lạc đi ra văn phòng, không có bao lâu, Giang Ngôn Tú nghe được bên ngoài loáng thoáng truyền đến các loại kêu rên, tâm tình thập phần mỹ diệu.
Đám nhân viên này, chính là quá nhàn, để cho bọn họ tăng ca, cũng là vì tốt cho bọn họ, tăng ca tiền lương cao a, nàng đây là vì để cho bọn họ kiếm nhiều tiền lương một chút a, luôn so với tan ca ăn không ngồi rồi càng tốt.
Ha, nàng thật là một bà chủ tốt biết săn sóc nhân viên.
Buổi chiều 6 giờ, vốn dĩ thời gian tan ca.
Nhưng hôm nay tòa nhà Giang thị, đến bây giờ một người đều không có đi ra, đi vào là có thể nghe được đủ các loại âm thanh bàn phím.
Thẳng đến ——
Tiếng giầy cao gót thanh thúy vang lên, Giang Ngôn Tú tan ca.
Nàng chân dẫm giầy cao gót mười hai centimet, tay cằm túi, từng bước một từ bên người bọn họ đi qua, chỉ còn lại một mùi hương.
Nghe âm thanh tiếng giầy cao gót dần dần đi xa, toàn thể công nhân phẫn nộ nhìn chằm chằm máy tính, trong mắt đều là đốm lửa, tạch tạch tạch gõ bàn phím.
Giang Ngôn Tú lái xe đi Thịnh Thiên Linh tiệm bánh ngọt, đối với việc nàng đi vào, Thịnh Thiên Linh có chút ngoài ý muốn, "Giang tiểu thư hôm nay tan ca sớm như vậy?"
"Ta mỗi ngày đều tan ca như vậy sớm." Giang Ngôn Tú lựa chọn một vị trí chính mình ngồi xuống, "Đột nhiên rất muốn lại ăn một phần đồ ngọt, liền tới trong tiệm của ngươi."
"Muốn ăn cái gì?"
Giang Ngôn Tú bắt tay đem đặt lên bàn, "Vẫn là hoa hồng chi tâm đi."
"Được, ngươi chờ một lát."
Giang Ngôn Tú chống cằm, nhìn theo Thịnh Thiên Linh đi vào bận rộn, khóe môi cong lên. Lúc này, nhân viên cửa hàng tiểu cô nương cho nàng đưa lại đây đồ uống.
Nàng hỏi, "Hoa hồng chi tâm phải làm bao lâu?"
"Hoa hồng chi tâm?" Nhân viên cửa hàng tiểu cô nương có chút mê mang, cho rằng chính mình nhớ lầm, vội vàng nhìn một chút thực đơn đồ ngọt, xác thật phía trên không có hoa hồng chi tâm.
Giang Ngôn Tú duỗi tay, "Phiền toái cho ta xem."
Nàng mắt ngắm thực đơn, xác thật không có hoa hồng chi tâm. Cho nên, nàng ăn hoa hồng phấn, hoa hồng đỏ, hoa hồng lam, hoa hồng trắng...... Thực chất là vì nàng mà chuẩn bị?
Nàng đột nhiên nhớ tới một sự kiện, có một ngày Thịnh Thiên Linh hỏi nàng thích hoa gì, nàng thuận miệng trả lời: Hoa hồng.
Nàng đôi mắt mị mị, cũng là từ lúc đó về sau, nàng đồ ngọt đều là hoa hồng chi tâm. Không chỉ có phía trên bốn loại, chỉ cần Thịnh Thiên Linh có thể dùng nguyên liệu tạo thành màu sắc gì, nàng đều ăn qua. Nàng thích nhất chính là hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng, cùng với hoa hồng kim sắc.
Màu đỏ phù hợp với tính cách của nàng, nhiệt tình phóng khoáng, kim sắc nhìn liền rất đáng giá, kim sắc làm nàng liên tưởng đến hoàng kim, đến nỗi hoa hồng trắng, nàng trong đầu hiện lên gương mặt trắng noãn của Thịnh Thiên Linh, gương mặt kia thật giống tiểu bạch thỏ.
Thịnh Thiên Linh đem đồ ngọt làm xong đặt xuống trước mặt Giang Ngôn Tú, "Mời Giang tiểu thư từ từ dùng."
"Thật sự thật xinh đẹp." Giang Ngôn Tú nhìn đóa hoa hồng màu đỏ mỹ lệ kia, "Kỳ thật, ta đột nhiên có một cái ý tưởng, có lẽ có thể làm cho ngươi gia tăng một ít linh cảm làm đồ ngọt."
Thịnh Thiên Linh tràn ngập hứng thú dò hỏi, "Cái ý tưởng gì, còn mời Giang tiểu thư chỉ giáo."
"Chính là như vậy......" Giang Ngôn Tú dùng cái muỗng đem đồ ngọt chia làm hai phần, thực mau ăn luôn trong đó một nửa, chỉ vào nơi trống không, nhìn thẳng Thịnh Thiên Linh đôi mắt, "Ta cho rằng, nơi này đặt thêm một nửa hoa hồng trắng, sẽ làm phần đồ ngọt trở này nên càng mỹ vị."
Nàng nói xong, liếm khóe môi một chút, thấy Thịnh Thiên Linh đang nghiêm túc tự hỏi, thò lại gần nói, "Ta vừa rồi xem các ngươi trong tiệm thực đơn, trên đó cũng không có hoa hồng chi tâm, cho nên, đây là đặc biệt làm cho ta sao?"
"A?" Thịnh Thiên Linh lập tức hoàn hồn, đối điện vơi còn ngươi xinh đẹp của Giang Ngôn Tú, trong lòng siêu cấp hoảng, mặt cũng trở nên hồng, "Ta...... Ta chỉ là vì cảm tạ Giang tiểu thư, cho nên mới chuyên vì ngươi làm một loại đồ ngọt."
"Không tồi, ta thực thích."
Giang Ngôn Tú cười nói, "Ngươi cảm thấy này hoa hồng đỏ giống ta sao?"
Giang Ngôn Tú trong mắt đều là ý cười, đứng dậy lại gần Thịnh Thiên Linh, mùi hương ập vào trước mặt, Thịnh Thiên Linh theo bản năng muốn lui, lại bị Giang Ngôn Tú bắt được cánh tay, "Thiên Linh, ta cho rằng hoa hồng trắng rất giống ngươi."
"Ta thích ăn."
Giang Ngôn Tú xoa xoa khóe miệng, xoay người rời đi. Trên bàn dư lại chính là một nửa hoa hồng đỏ kia, Thịnh Thiên Linh bừng tỉnh, nhìn chằm chằm vào đồ ngọt còn thừa trên bàn kia đến thất thần. Giang Ngôn Tú dùng đồ ngọt, chưa bao giờ sẽ thừa lại, ít nhất là nàng làm, đối phương trước nay đều không có để thừa.
"Bà chủ, đã đến giờ tan ca, ngươi còn không đi sao?"
Nhân viên cửa hàng tiểu cô nương không rõ, Bà chủ nhà nàng nhìn chằm chằm vào một khối đồ ngọt còn thừa lại một nửa nhìn đến sững sờ, "Bà chủ, ngươi là nghĩ ra loại mới sao? Còn có, cái hoa hồng này, trong tiệm chúng ta như thế nào không bán, hình dạng xinh đẹp, Bà chủ ra tay, hương vị cũng nên không tồi đi? Nếu là bán, nhất định sẽ được rất nhiều khách hàng thích."
"Cái này không bán." Thịnh Thiên Linh nói, "Ngươi cho rằng ở chỗ này đặt một khối đồng dạng, lại là hoa hồng màu trắng thì thế nào?" Nàng chỉ vào nơi đã bị ăn hết dò hỏi.
Nhân viên cửa hàng tiểu cô nương tưởng tượng một chút, trả lời, "Hẳn là thực không tồi, kỳ thật lão bản nếu rảnh, có thể thử một lần."
"Vậy các ngươi đi trước, ta phải thử một chút."
Nhân viên lục tục tan ca, bảo vệ đi theo Thịnh Thiên Linh cũng tới dò hỏi, "Thiên Linh tiểu thư, hôm nay muốn muộn một chút sao?"
"Ân, các ngươi chính mình lấy ăn, ta muốn làm một loại mới."
"Vâng."
Ngày hôm sau, Thịnh Thiên Linh giữa trưa liền đi Giang Ngôn Tú văn phòng. Mang đi không chỉ có có đồ ngọt, còn có một phần cơm trưa do nàng tự tay làm. Không khéo chính là Giang Ngôn Tú đang họp, còn không biết khi nào tan họp.
"Ta đây đem đồ vật đặt ở trên bàn của nàng, ngươi nhớ rõ nhắc nhở nàng dùng."
Thịnh Thiên Tuyết mặt có chút nóng, kỳ thật không ở cũng tốt, sau khi đem đồ vật để xuống, bay nhanh xuống lầu.
Cũng liền hai phút, Giang Ngôn Tú trở lại văn phòng, Tiểu Tô vội vàng nói, "Giang tổng, vừa rồi Thiên Linh tiểu thư đã tới, nàng cho ngươi mang theo cơm trưa, còn có đồ ngọt." Nói lên cái này, Tiểu Tô vẻ mặt bát quái, "Giang tổng, ngươi cùng Thiên Linh tiểu thư chính thức qua lại sao?"
Giang Ngôn Tú liếc nàng liếc mắt một cái, "Hôm nay tiếp tục tăng ca đi."
"Giang tổng!!!"
Không cần a ——
Giang Ngôn Tú đóng cửa, ngồi ở ghế trên, đầu tiên mở ra chính là phần đồ ngọt kia, nhìn đến hình dáng đồ ngọt, nàng cười lên tiếng. Màu đỏ cùng màu trắng, quả nhiên là xứng đôi cực kỳ. Nàng lại mở ra hộp giữ ấm, bên trong chính là đồ ăn phong phú. Nàng nếm một ngụm, hương vị cùng đồ ngọt đều giống nhau ngon miệng.
Nàng lấy ra di động, gọi điện thoại cho Thịnh Thiên Linh, "Loại bánh mới không tồi."
"Ngươi thích liền tốt."
"Đồ ăn cũng ăn rất ngon, không biết về sau có thể mỗi ngày đều được ăn hay không?" Kỳ thật nàng có chút khẩn trương, cùng tiểu bạch thỏ tiếp xúc, nàng cũng là lần đầu tiên, hơn nữa, lúc này đây nàng thật sự thực nghiêm túc. Có một loại cảm giác, đây là mối quan hệ cuối cùng.
Bên kia trầm mặc một phút đồng hồ, Giang Ngôn Tú thực kiên nhẫn chờ, Thịnh Thiên Linh thanh âm rốt cuộc vang lên, "Nếu ngươi thích, đương nhiên có thể."
"Ha! Ta đây buổi chiều tới đón ngươi?"
"Ân." Âm thanh trả lời rất thấp, Giang Ngôn Tú nghe được rõ ràng, "Ta đúng giờ tan ca." Không chỉ có đúng giờ tan ca, về sau còn sẽ đúng giờ ăn cơm, đúng giờ đi ngủ. Ngày tháng có bạn gái, đương nhiên muốn làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, vì tương lai, nàng cũng phải bảo vệ tốt thân thể. Nàng sợ nàng sớm đã chết, thế tiểu bạch thỏ không có cách nào bảo vệ tài sản kếch xù cho các nàng.
Buổi chiều, Giang Ngôn Tú lái xe đi trong tiệm đón Thịnh Thiên Linh, Thịnh Thiên Linh cùng vệ sĩ lái xe nói, "Ta...... Ta hôm nay ngồi xe của Giang tiểu thư, các ngươi chính mình trở về đi."
Sau khi lên xe, Giang Ngôn Tú nói, "Kỳ thật ngươi có thể đổi một cái xưng hô."
"Ngôn...... Ngôn Tú." Thịnh Thiên Linh đỏ mặt, không có dám nhìn Giang Ngôn Tú. Cùng nữ hài tử yêu đương, nàng cũng là lần đầu tiên, nàng trước nay đều không có nghĩ tới, có một ngày sẽ đối với một nữ nhân động tâm, vẫn là một người nhiệt tình phóng khoáng, nữ nhân tựa như hoa hồng đỏ.
Giang Ngôn Tú cầm tay nàng, thấp giọng nói, "Ta cho ngươi đổi vệ sĩ, tài xế cũng thay đổi."
"Vì cái gì?"
"Người chính mình chính mình bảo hộ." Giang Ngôn Tú theo lý thường cho là đúng nói, "Ngươi là bạn gái của ta, dựa vào cái gì muốn Thịnh Thiên Tuyết nữ nhân kia tới bảo vệ?"
Thịnh Thiên Linh mặt càng ngày càng hồng, cũng không có phản bác những lời này. Khóe môi dương nhàn nhạt cười, nhẹ nhàng mà ngẩng đầu nhìn Giang Ngôn Tú, đối phương cũng vừa lúc nhìn nàng, nàng lấy hết can đảm nói, "Ta không thèm để ý ngươi quá khứ, nhưng ta hy vọng từ giờ trở đi, ngươi...... Ngươi chỉ có thể......"
"Chỉ có thể cái gì?" Giang Ngôn Tú tươi cười ngăn không được, "Hũm?"
"Chỉ có thể có một mình ta."
Giang Ngôn Tú cười ra tiếng, thanh âm có vài phần ngọt nị, nghiêng đầu ở Thịnh Thiên Linh bên tai nói nhỏ, "Đương nhiên, ta còn muốn cùng ngươi cả đời nha." Thấy Thịnh Thiên Linh bộ dáng đầy mặt đỏ bừng, nàng quyết định không đùa đối phương, "Cuối tuần đi gặp Thịnh bá phụ đi, hy vọng hắn lão nhân gia sẽ không dùng cái chổi đuổi ta ra cửa."
Bên trong xe, là Giang Ngôn Tú sung sướng tiếng cười, thật đáng yêu, tiểu bạch thỏ này, như thế nào có thể đáng yêu như vậy a.
Ngày hôm sau, năm người nam nhân cao to đi vào văn phòng Giang Ngôn Tú. Toàn bộ nhân viên đều đang suy đoán, chẳng lẽ Giang tổng gặp phải nguy hiểm gì, cho nên mới tìm vệ sĩ sao?
"Bảo vệ tốt bạn gái của ta, hiểu rõ sao?"
"Vâng, Giang tổng yên tâm."
Giang Ngôn Tú nhìn thân hình của mấy nam nhân này, vẫn là thực vừa lòng, "Bất luận người nào có mục đích không rõ, đều không cho tiếp cận nàng, mặc kệ là nam nhân vẫn là nữ nhân."
Mấy người vệ sĩ nghiêm túc gật đầu.
Giang Ngôn Tú tự hỏi một chút, từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm ảnh, chỉ vào người trong ảnh chụp nói, "Nếu người này muốn tiếp cận nàng, trước đánh một chút, sau lại ném đi. Hắn muốn tìm các ngươi gây chuyện, báo tên của ta."
"Đã hiểu."
Bắt đầu từ hôm nay, Thịnh Thiên Linh vệ sĩ biến thành năm người.
Nàng đi đến chỗ nào đều là một cảnh náo nhiệt, nàng không có cự tuyệt Giang Ngôn Tú ý tốt. Nàng bị bắt hai lần, hai lần bắt cóc, đều cho nội tâm của nàng tạo thành một loại thương tổn, hiện tại nàng đặc biệt sợ đơn độc đi một người. Lúc một người đi, luôn cảm thấy phía sau sẽ có người bắt cóc nàng.
Ba năm sau.
Thịnh Thiên Linh đã cùng Giang Ngôn Tú kết hôn, lúc ấy Ba nàng biết các nàng đang qua lại, thật là một lời khó nói hết, cuối cùng hắn lão nhân gia vẫn là chưa nói cái gì. Chỉ là đoạn thời gian kia, hắn xem Giang Ngôn Tú đặc biệt không vừa mắt, đủ các loại tật xấu, cùng đối với Diệp Sân khác biệt thật sự rất lớn.
Giang Ngôn Tú không ngừng một lần oán giận, "Đều là giống nhau, Ba thật là bất công, chẳng lẽ liền bởi vì ta không phải hắn mời trở về sao?"
Thịnh Thiên Linh chỉ là cười, "Ba là không yên tâm ta."
"Kia vẫn là không yên tâm ta, sợ ngươi bị ta lừa."
"Nếu ngươi thật muốn gạt ta, kia mời ngươi gạt ta cả đời, Ngôn Tú."
Giang Ngôn Tú vội vàng đem người ôm lấy, "Ta như thế nào sẽ lừa ngươi đâu? Ta Giang Ngôn Tú thích một người chính là thích, chưa bao giờ là giả, không lừa gạt."
Thịnh Thiên Linh an tâm cười, nàng cũng ôm người nữ nhân làm nàng cảm giác mười phần an toàn nay. Thật không nghĩ tới, anh hùng mệnh trung chú định của nàng là nữ a.
Hôm nay, Thịnh Thiên Linh tan ca, xa xa liền nhìn đến một người nam nhân hướng nàng đi tới.
Người nam nhân này mặc tây trang mang giày da, khuôn mặt vẫn là soái khí như vậy, chỉ là ánh mắt có vài phần tối tăm, nàng con ngươi có chút hoảng, theo bản năng liền muốn chạy.
Lúc này, chung quanh chạy ra năm người nam nhân, trực tiếp đem nam nhân kia ấn ở trên mặt đất, không nói hai lời liền bắt đầu đánh, Thịnh Thiên Linh sửng sốt một chút, bảo tiêu thấy nàng nghi hoặc, còn giải thích nói, "Thái thái, Giang tổng nói, nhìn thấy người nam nhân này, nhất định phải đánh trước, sau đó ném đi."
Thịnh Thiên Linh thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn nam nhân bị đánh đến kêu rên, "Vậy các ngươi nhớ rõ ném vào thùng rác, đừng dọa những người khác."
"Đã hiểu, thái thái, ngươi lên xe trước."
Một người vệ sĩ lại đây, che chở Thịnh Thiên Linh lên xe. Nàng chỉ nhìn Giang Ngôn Tỉ liếc mắt một cái, không bao giờ nhìn.
"Alo, Ngôn Tú, Giang Ngôn Tỉ xuất hiện, đúng, hiện tại hắn đang bị vệ sĩ đánh."
"Không phải sợ, hắn về sau sẽ không tới."
Thịnh Thiên Linh không rõ, ở một bên đợi có hai mươi mấy phút, một chiếc xe thể thao siêu cấp xa hoa ngừng ở bên cạnh nàng, trên xe đi xuống một nữ nhân nàng thập phần quen mắt.
Nàng đột nhiên nhớ tới, nữ nhân này hẳn là họ Hà.
Nàng theo bản năng mắt đi nhìn Giang Ngôn Tỉ, đối phương cũng thấy được nữ nhân kia.
Hà thiên kim đi đến Giang Ngôn Tỉ trước mặt, liền đi lên cho hắn một cái tát, "Như thế nào chạy tới nơi này?" Nàng mắt nhìn Thịnh Thiên Linh, "Ngươi xem ngươi, làm Giang thái thái bị dọa."
"Giang thái thái, thật là xin lỗi, chuyện như vậy, lần sau sẽ không xuất hiện." Hà thiên kim cười cùng Giang Ngôn Tú nói, đem Giang Ngôn Tỉ kéo trở về, loáng thoáng nàng nghe được Hà thiên kim nói, "Ngươi hiện tại trừ bỏ gương mặt này, còn có cái gì lấy đến ra tới? Giang Ngôn Tỉ, ngươi còn thiếu ta rất nhiều tiền đâu, nói rõ lấy thân gán nợ, ngươi cư nhiên còn muốn chụp mũ cho ta?"
"Đó là do ngươi tính kế ta." Giang Ngôn Tỉ âm trầm nói.
Hà thiên kim cười lạnh, "Vậy ngươi cũng muốn? Là ngươi quá ngốc, được chưa? Thật cho rằng trên trời có thể rớt xuống bánh có nhân sao?"
"Nhận mệnh đi, Giang Ngôn Tỉ, thừa dịp gương mặt này của ngươi còn có thể dùng, ngoan ngoãn đi theo ta bên người, nghe lời một ít, ta còn có thể để ngươi đời này không lo ăn uống."
"Đừng đi trêu chọc Giang thái thái, nàng, là người ngươi hiện tại không thể trêu vào."
Hà thiên kim trong mắt xẹt qua kiêng kị, từ khi Thịnh Thiên Tuyết cùng Giang Ngôn Tú mỗi người tiếp nhận Thịnh gia Giang gia, hai nhà loáng thoáng có xu hướng liên thủ, bọn họ Hà gia cũng không thể dễ dàng đắc tội bọn họ.
"Thu hồi ánh mắt không cam lòng của ngươi, đã đánh cuộc thì phải chấp nhận thua, lại muốn chọc ta, ta liền đem ngươi đưa đi đào than đá, cả đời đừng nghĩ ra tới."
Lúc này đây, Giang Ngôn Tỉ thật sự có chút sợ hãi, trong mắt hiện lên hoảng sợ.
Đào than đá, hắn cả đời đều không muốn lại trại nghiệm cuộc sống như vậy, cả ngày mệt nhọc, không thấy ánh mặt trời, không biết đêm trắng.