Trong tháng nước Trần kiến quốc, Trần Tín dưới đề nghị của Trương Nhượng Lý Giác đã lập Trần Tử Khôn làm thái tử, phong hào Tĩnh Bình công chúa, cũng ban thưởng phủ đệ công chúa. Sau khi Trần Tử Khôn đạt được mục đích, bèn bắt đầu dốc lòng chiêu hiền nạp sĩ, thành lập tổ chức của riêng mình.
Văn Đan Khê vẫn luôn quan sát con gái mình trong yên lặng kín đáo. Cô hiểu nếu Tử Khôn làm nữ thừa kế sẽ khó khăn hơn con trai gấp mấy lần, cô cũng chuẩn bị thật đầy đủ chu toàn, giao hết những thị vệ tâm phúc mà mình âm thầm bồi dưỡng cho nữ nhi.
Trần Tử Khôn nhìn tám trăm thị vệ trẻ tuổi mạnh mẽ trong viện, mà lòng cảm động không thôi: “Mẫu thân…”
Trần Tử Khôn dụi dụi mắt, cười nói: “Mẫu thân là người mẹ tốt nhất thiên hạ.”
Văn Đan Khê cười yêu thương: “Đủ rồi, đừng có dùng cái dáng của cha con lên người mẹ.”
Trần Tử Khôn dựa vào người mẫu thân, dẫu môi làm nũng, xổ ra cả đống lời hay ý đẹp. Người nào có định lực không cao tuyệt đối sẽ bị cô nói cho kỳ choáng.
Văn Đan Khê dạo bước với Trần Tử Khôn trong hoa viên, cô nghiêm mặt nói: “Tám trăm danh thị vệ này là dùng để bảo vệ con, nhưng văn thần võ tướng mưu sĩ các loại thì con phải tự đi chiêu nạp. Con là nữ nhi, người tình nguyện theo con khẳng định không nhiều lắm, con phải nhẫn nại đi tìm, ngày nào đó gặp được người thích hợp, mặc kệ là nam hay nữ, xuất thân ra sao, nhất định phải đối đãi chân thành, thái độ phải khiêm tốn, chiêu hiền đãi sĩ. Thưởng phạt phải phân minh, không thể tiếc rẻ quan tước tài vật. Đã dùng thì không nghi, đã nghi thì không dùng. Con còn nhớ hồi bé mẹ từng kể cho con nghe “Chuyện Tam Quốc phân tranh” chứ? Nghiền ngẫm kỹ càng những anh hùng trong đó đã thu phục lòng người ra sao. Mẹ tài trí có hạn, thứ có thể dạy con đều đã dạy hết, sau này phải dựa vào chính con.”
Trần Tử Khôn gật đầu nói: “Mẫu thân, con luôn nghiền ngẫm, con muốn làm một quân vương, ngoài mặt phải nhân đức như Lưu hoàng thúc, lấy tình phục người. Bên trong thì phải giả dối như Tào Mạnh Đức, còn phải như…”
Trần Tử Khôn nói ra lần lượt từng điểm một, đạo lý rõ ràng.
Văn Đan Khê nhìn vẻ thỏa thuê đắc chí của nữ nhi, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ lo âu: “Tử Khôn à, thật ra mẫu thân không chỉ một lần thử thăm dò Chu Thông và Hàn sư gia, nhưng lần nào họ cũng đều giả câm giả điếc, cố tình chuyển đề tài, nói cho cùng không phải là họ ghét bỏ con là một nữ nhi sao? Mẹ biết con thông minh, thế nhưng tay không che được trời, bên cạnh không người tài thì tuyệt đối không thành.”
Sau khi Trần Tử Khôn nghe xong thì lại cười tự tin: “Chuyện này mẫu thân không cần phải lo lắng. Những phu tử cổ hủ còn chướng mắt nữ nhi kia mà. Đừng nghe người nói vạn lời, thực sự trong lòng không kế sách. Họ nhiều lắm cũng chỉ là người tài trong Châu Quận, không có cũng chẳng đáng tiếc. Chẳng phải mẫu thân hay nghe, trong vòng ba bước ắt có cỏ thơm, trong vòng mười nhà tất có trung tín sao? Nhân tài thật sự còn phải lùng kiếm trong bách tính ở phố phường, những người xuất thân hàn vi, ngày nữ nhi bắt đầu dùng họ, họ nhất định sẽ cảm kích không gì bằng, trung thành phò tá. Huống hồ, thiên hạ này tới phân nửa nữ tử chẳng ai dùng tới, ta có thể thể tìm trong số họ.”
“Nữ nhân?” Văn Đan Khê bất giác lặp lại.
Trần Tử Khôn xúc động nói: “Thiên hạ đã có một người như Tử Khôn, thì nhất định cũng có nữ mưu sĩ, nữ tướng tài như Trương Lương Hàn Tín. Chỉ tiếc, thế nhân ngu muội, bóp chết hơn phân nửa nhân tài, biến người sống trở thành một loại cương thi. Họ đều là người do cha mẹ sinh thành nuôi dưỡng, lẽ nào nữ lưu không thể kiến công lập nghiệp, làm vẻ vang tông môn hay sao? Nhưng từ nhỏ chúng ta đã bị rót vào đầu hàng tá nước rửa chân bẩn thỉu, gì mà tam tòng tứ đức, gì mà nữ tử vô tài mới là đức, gì mà “Nữ giới”, “Nữ tắc”, bọn người đáng chết ấy đã biến chúng ta thành những con rối gỗ. Họ cổ vũ lũ con trai phải có chí hướng cao xa, chí tại bốn phương, lại nhốt chúng ta trong hậu viện chật hẹp, họ có thể dạy cho lũ con trai theo khả năng, nhưng nhất quyết không đếm xỉa tới những bé gái ham học có thiên phú, ai cũng như ai bắt chúng ta phải vùi đầu vào thêu thùa may vá. Có câu “Xanh biếc thông bên suối, Lè tè mạ đỉnh đồi, Mạ kia cao một tấc, Che thông trăm thước dài”, “Địa vị xui nên thế, Nào có phải một mai.” .(*) Đến cuối họ lại không biết xấu hổ nói nữ lưu chúng ta trời sinh không bằng nam tử, đây là lỗi của ai! Nếu chúng ta được đối đãi tôn trọng, được giáo dục tận tâm như nam tử, thì chúng ta có trở nên như thế không?”
(*) Thi viên dịch (Vịnh Sử – Tả Tư)
Văn Đan Khê nghe xong lời này thì trong lòng bỗng nổi sóng, cô phát hiện ý thức nữ quyền của con gái còn mạnh mẽ hơn mình rất nhiều. Sau khi cô tới thời đại này, chưa từng nghĩ tới chuyện phải thay đổi điều gì, những quy tắc thế tục chỉ cần không tổn hại tới lợi ích của mình là được, cô vô tâm cũng vô lực. Thế nhưng Tử Khôn rất khác, nó tỉnh táo mà lại nhạy cảm, quan trọng hơn là nó có dũng khí và quyết tâm thay đổi.
Cô nhớ kiếp trước từng thảo luận một tập truyện xuyên không với bạn, người bạn kia nói rất tỉnh táo: “Cậu tưởng người vượt thời gian thì hiểu biết hơn người khác à? Lẽ nào cổ đại không có kỳ nữ à? Nhìn những nữ nhân tài trong lịch sử đi, ngay cả trong hoàn cảnh bị hạn chế đủ điều mà họ cũng tỏa hào quang được, còn tụi mình dù ở trong thời đại khá là thoáng rồi nhưng vẫn xoàng xĩnh thế này đây, cậu thấy cậu hơn được họ à?”
“Mẫu thân…” Trần Tử Khôn nhìn mẫu thân khó hiểu, cho là cô không ủng hộ quan điểm của mình.
Văn Đan Khê sực lấy lại tinh thần, cười cười với vẻ mặt phức tạp, rồi đột nhiên cô sực nhớ ra gì đó, bèn nói vội: “Phải rồi, Tử Khôn, sao con không chọn ra mấy người tâm phúc trong đám bằng hữu thuở nhỏ đi. Như là Lộ Lộ, Nhất Nhất, Chu Uy, Hàn Tuyên, Triệu Phát Phát chẳng hạn. Chẳng phải hồi bé chúng đều được con thu phục sao?”
Triệu Tử Khôn nói như đã liệu trước: “Mẫu thân, con đã tìm hết rồi. Con cũng đã an bài xong cho họ cả rồi, Triệu Phát Phát tính tình khôn khéo lanh lợi, nên con phái cậu ấy làm quản sự bên ngoài, Hạ Thu tính tình cẩn thận tỉ mỉ, con để cho cô ấy làm quản gia của con. Về phần Nhất Nhất, võ công của muội ấy không tệ, tương lai hẳn sẽ dùng tới. Chu Uy có chút mưu tài, tuy Hàn Tuyên tham tài cũng khá thông minh, nhưng chưa đủ để đảm đương đại sự. Còn lại Lộ Lộ, hồi bé thì tốt vô cùng, nhưng bây giờ đã hoàn toàn thay đổi.”
Văn Đan Khê cười cười, Tần Tử Lộ được phụ mẫu và huynh trưởng giáo dục, không trở thành tiểu thục nữ mới là kỳ quái.
Trần Tử Khôn đang mải nói, đột nhiên óc lóe sáng, nói ngay với mẫu thân: “Mẫu thân, mẹ còn nhớ Trịnh Hỉ đó không?”
“Trịnh Hỉ…” Văn Đan Khê chỉ cảm thấy cái tên này rất quen, nhưng chốc lát lại không nhớ ra ai.
“Chính là năm con bảy tuổi chui lỗ chó ra ngoài, sau đó đánh nhau một trận với cô ấy, kết quả cô ấy kéo người tới đánh lại con một trận, sau đó con về lại lôi bọn Nhất Nhất với Phát Phát đi đánh cho cô ấy một trận nhừ tử, cuối cùng cha mẹ cô ấy phải tới xin tội với mẹ đó.”
“À à, mẹ nhớ ra rồi.” Đến đây Văn Đan khê mới nhớ ra Trịnh Hỉ chính là con gái của Trịnh Mỹ Vân.
“Nhưng mà, chẳng phải về sau nhà họ dời tới Liêu Đông sao?”
Trần Tử Khôn gật đầu hài lòng: “Không biết bây giờ Trịnh Hỉ trở thành dạng gì, nếu cô ấy vẫn vô sỉ như hồi bé thì tốt rồi.”
“Phụt.” Văn Đan Khê tức cười, cô không ngờ vẫn có người thích người vô sỉ.
Hai mẹ con đang nói tới say sưa, thì thấy Hạ Thu bước tới báo: “Điện Hạ, có một nữ hài tử đã đợi điện hạ rất lâu ở cổng phủ.”
Trần Tử Khôn cười nghịch ngợm với mẫu thân: “Mẹ, con đi coi thử, chắc là lệnh cầu hiền con phát ra có hiệu quả rồi.”
“Đi làm việc của con đi.”
Trần Tử Khôn bước nhanh đi. Vừa ra khỏi cổng lớn quốc phủ, từ đằng xa cô đã trông thấy một nữ tử thanh y đang đứng trầm tư trước phủ.
“Trịnh Hỉ —“ Trần Tử Khôn reo lên mừng rỡ.
“Tử Khôn — à, công chúa điện hạ.” Trịnh Hỉ nghe thấy tiếng kêu thì vội quay người lại, bước lên khom lưng thi lễ.
Trần Tử Khôn vội vàng nâng cô dậy: “Được rồi được rồi, chúng ta là bạn cũ, đừng hành lễ làm gì. Nào, theo ta vào phủ.”
Trần Tử Khôn nắm ta cô trò chuyện vui vẻ: “Vừa rồi ta với mẫu thân còn nhắc tới ngươi, vậy mà giờ ngươi đã tới rồi. Đây rõ là duyên phận.”
Mắt Trịnh Hỉ tỏa sáng, vẻ mặt được sủng mà lo: “Quốc hậu và điện hạ vẫn còn nhớ tới dân nữ ư?”
Trần Tử Khôn cười nói: “Tất nhiên, phải rồi, mấy năm nay ngươi ở Liêu Đông thế nào?”
Trịnh Hỉ dừng một lát rồi bắt đầu nói thao thao bất tuyệt: “Nhà ta tới Liêu Đông quả không sai, ở đó đâu đâu cũng là đất hoang, sản vật phong phú, chỉ đợi khai hoang. Đặc biệt buôn bán rất tấp nập, nhà ta bắt đầu thu mua da thuộc cho người mang về Dịch Châu bán lại để kiếm lời, sau đó mẹ ta mở thêm một tiệm son phấn với y phục, có lúc còn mua bán với Thát tử… Tháng trước gia gia nhà ta qua đời, nhà chúng ta bèn mang linh cữu hồi hương. Ta đã muốn tới đây bái phỏng từ sớm, nhưng mà trong nhà việc vặt nhiều quá.”
Trần Tử Khôn nghiêm mặt lại: “Vương gia gia qua đời ta cũng không tới phúng viếng, thật là thất lễ.”
Trịnh Hỉ khoát khoát tay với vẻ sợ hãi: “Điện hạ, phúc phần này nhà ta không nhận nổi đâu.” Đoạn Trịnh Hỉ chuyển đề tài: “Lệnh cầu hiền của điện hạ cả ta và đệ đệ đều nhìn thấy, lời lẽ rất chân thành. Nếu ta là một nam tử, thì nhất định cũng tìm tới điện hạ để nương tựa.”
Trần Tử Khôn vỗ vỗ tay cô, đanh mặt nói: “Trên đó ta đã nói rất rõ ràng, bất kể là nam nữ già trẻ, bất kể quê quán xuất thân, sao ngươi lại không thể tới chứ?”
“Ta có thể thật chứ?” Trịnh Hỉ sáng ngời hai mắt, vội gập người bái lạy.
“Hạ Thu, mang rượu với thức ăn lên.”
“Nào, chúng ta vừa uống vừa đàm đạo.”
Chẳng bao lâu, rượu và đồ ăn được dọn lên. Trần Tử Khôn châm cho Trịnh Hỉ một chén, tất nhiên Trịnh Hỉ nhận lấy vô cùng hào phóng, hai người đều có tửu lượng cao, sau vài chén lót dạ, cả hai nói chuyện ngày một hợp hơn, phần câu nệ của Trịnh Hỉ lúc mới tới cũng bay biến.
Trần Tử Khôn thành thật nói ra phiền não của mình: “Nhân tài khó cầu, nếu ta không có phong hào thì mấy lão cổ nhân cổ hũ này căn bản không đặt ta trong lòng.”
Mắt Trịnh Hỉ xoay tít nói: “Chỉ cần điện hạ thành tâm cầu hiền, làm cây Ngô Đồng tốt, còn sợ không dụ được Loan Phượng sao? Chẳng qua, trước khi Loan Phượng tới, ta đề cử cho điện hạ hai con quạ nghèo được không?”
“Ha ha, được được, ngươi nói đi, ta tin tưởng ánh mắt của ngươi.”
“Xin Điện hạ đừng nói ta làm việc thiên tư, hai đệ đệ của ta là Vương Phúc Vương Khánh, tuy chúng không đại tài, nhưng vẫn có đôi chút thông minh. Chúng một lòng muốn làm một quan nhỏ, nhưng không có đầu óc và nghị lực để thi thố công danh.”
Trần Tử Khôn cố nhớ lại hai đệ đệ song sinh của Trịnh Hỉ, nhưng trong đầu ngoài cảnh hai tên đó chảy nước mũi với cởi truồng ra thì chẳng còn ấn tượng gì khác.
“Nào nào, cạn thêm chén nữa.”
“Được.”
“Điện hạ, ngày mai Trịnh Hỉ sẽ dẫn hai đệ đệ tới, điện hạ cứ khảo sát thử xem có thể dùng được hay không.”