Nữ Y Về Thời Loạn

Chương 16



Edit: Yunchan

Lúc này, hàng xóm chung quanh nghe được động tĩnh đều chạy tới. Có người nhận ra Phương thị, đứng bên chỉ chỉ trỏ trỏ. Văn Đan Khê lập tức thu lại nét mặt hung hãn, thay vào đó là vẻ mặt ấm ức tủi thân.

Mọi người trông thấy chủ tớ Phương thị nổi tiếng hống hách cay nghiệt thì trợn mắt nhìn, người đàn bà này dám tới thôn Thanh Khê để giở thói ngang ngược sao!

Bọn Mặt Thẹo và Hạ hắc tử cũng về tới, hai người trừng chủ tớ Phương thị với ánh mắt tàn bạo, nếu không phải đối phương là nữ nhân thì nấm đấm của họ đã giáng xuống từ lâu rồi.

Phương thị vốn là loại chủ nhân miệng hùm gan sứa, bà ta chỉ ỷ Văn gia không có ai để dựa dẫm mới tìm tới nhà kiếm chuyện. Giờ đây vừa trông thấy đám người này, sực nhớ lời đồn về quân Phá Lỗ thì sợ tới nỗi chân cẳng nhũn hết cả ra. Bà ta chẳng dám nán lại đây thêm khắc nào, cuống cuồng sai người chất đồ lên xe rồi nhanh chân leo lên xe ngựa, bỏ đi với cái mặt xám xịt.

Nhưng xe ngựa vừa lăn được vài bước, bỗng nghe ai đó “Huýt” một tiếng, con ngựa kéo xe bất ngờ khựng lại không báo trước, người ngồi trong xe “Rầm” một tiếng đập hết sang một hướng, tiếng kêu rên vang lên chí chóe. Ngay cả Phương thị cũng bị đập đầu, bà ta vừa nổi cáu định quát xa phu, đã thấy Hạ hắc tử cười bước tới, đưa cho xa phu một miếng vỏ cây trắng, lớn tiếng nói: “Đây là quà đáp lễ của Văn đại phu, các người cứ nhận lấy nhé.”

Sau đó lại huýt sáo một tiếng, con ngựa như phát hoảng chạy lồng lên trên đường. Người ngồi trong xe lại thét lên điếc tai trận nữa.

Hạ hắc tử và Mặt Thẹo cười phá lên mở màn, những người khác cũng cười sặc sụa theo. Lúc này tâm trạng của Văn Đan Khê đã vui vẻ hẳn lên. Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ mong bọn họ đừng tới gây chuyện với cô nữa. Bằng không, đừng trách sao cô không khách sáo. Xem ra cô phải đổi sách lược. Không muốn chó bám đuôi, thì không thể làm bánh bao được, cho dù là ngoài mặt cũng không được!

Sở dĩ cô làm vậy, một mặt là vì cô mới đến đây, cần thời gian để thích nghi với hoàn cảnh lạ lẫm. Mặt khác là liên quan tới môi trường trưởng thành của cô, ở thời hiện đại, vì nghề nghiệp với gia giáo nên bình thường cô luôn giấu móng vuốt nhỏ sắc bén của mình lại. Cũng bởi gia đình trước của cô rất hạnh phúc mỹ mãn, cha thuộc cấp lãnh đạo tầm trung của một cơ quan nhà nước, nên chẳng ai khiến cô nổi cáu. Cha mẹ cô đều là con một, bà con họ hàng ai cũng rất biết điều. Sau đó dù cha mẹ đều lần lượt qua đời, nhưng lúc ấy cô đã tốt nghiệp đại học, huống hồ cha mẹ cũng đã trải sẵn đường cho cô từ lâu. Thế nên bản tính thật của cô chưa bao giờ có cơ hội bộc lộ.

Ai không thân đều nghĩ là cô thân thiện hòa nhã, vì ngoài mặt cô đúng thế. Nhưng phần lớn chẳng ai biết thật ra cô thừa hưởng tính tình của ông nội, bề ngoài thì ôn hòa, bên trong lại cứng đầu nguyên tắc. Người nào không biết chừng mực dám giẫm qua giới hạn chịu đựng, thì cô sẽ đáp trả họ một kích chí mạng. Sau khi tới đây Văn Đan Khê mới phát hiện, móng vuốt nhỏ của cô đã dần giương ra chút xíu rồi.

Văn Đan Khê đang mải nghĩ ngợi thì chợt nghe Mặt Thẹo hỏi với giọng khó hiểu: “Văn đại phu đưa cho bà ta miếng vỏ cây chi vậy?”

Những người khác cũng đổ dồn mắt về phía Văn Đan Khê chờ cô giải thích.

Văn Đan Khê nghiêm trang giải nghĩa: “Ý là, cây cần vỏ, người cần mặt.”

“Há há…”

“Hay hay.”

Đám đông đang cười tới thích chí thì Tần Nguyên về tới. Y trấn an Văn Đan Khê và Lý Băng Nhạn bằng ánh mắt ôn hòa như nước, rồi nhẹ giọng hỏi: “Hai bà tử mang tới lần trước đâu? Lần sau nếu việc này lặp lại thì hãy để hai người ấy ra mặt.”

Văn Đan Khê đáp: “Hai thẩm tới đầu thôn Tây xay bột rồi.”

Nòi rồi Văn Đan Khê vào nhà làm tiếp việc còn dang dở. Tần Nguyên và Mặt Thẹo cũng theo phụ một tay. Tần Nguyên vừa làm việc vừa tò mò hỏi han lung tung. Văn Đan Khê kiên nhẫn trả lời từng câu một.

Khi y nghe thấy loại khoai lang này sống ở bất cứ đâu cũng được, mắt bỗng sáng vụt lên.

“Chẳng hay Văn cô nương đọc được nó trong sách nào, có thể cho Tần mỗ mượn xem qua một chút không?”

Văn Đan Khê căng thẳng trong lòng, đáp với vẻ mặt khó xử: “Tiếc là đã thất lạc trên đường chạy nạn rồi.”

“Hả, đã mất, thật quá đáng tiếc.”

Rồi bất thình lình, Tần Nguyên quay ngoắc thái độ: “Nhưng mà, sách mất rồi cũng tốt.”

“Hở?” Văn Đan Khê nhìn y bằng ánh mắt ngạc nhiên, nên biết thời điểm này sách quý tới cỡ nào.

Mắt Tần Nguyên sâu thẳm, nói với thâm ý sâu xa: “Có loại sách viết đầy những học thuyết méo mó lệch lạc, hôi tanh tởm lợm, nhưng vẫn được người ta giữ khư khư như báu vật, tỷ như ‘Nữ giới’‘Nữ tứ thư’ chẳng hạn, chúng khiến nữ tử phải thận trọng từ lời lẽ đến cử chỉ, cổng lớn không ra cửa sau không bước, cổ súy nữ tử quóa phải thủ tiết, tuẫn tiết theo chồng… Ai cũng được phụ mẫu sinh ra rồi nuôi dưỡng như nhau, vì sao nam tử có thể làm gì thì làm, trong khi cứ khăng khăng bắt ép nữ nhân như thế?”

Văn Đan Khê nghe vậy thì hai tay đang làm việc bất giác khựng lại. Cô nhìn Tần Nguyên mà ngỡ ngàng ra mặt, cô không ngờ có thể gặp được một nam tử thông suốt lý lẽ ở thời đại này. Rõ ràng nam tử cổ đại không hề giống với đàn ông chế độ chủ nghĩa. Ngay cả ánh mắt Lý Băng Nhạn nhìn về phía Tần Nguyên cũng đã hơi thay đổi.

Tuy da mặt Tần Nguyên rất dầy, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú lấp lánh của hai nữ nhân thì cũng hơi ngượng, y mất tự nhiên sờ mũi một cái rồi nói: “Cho nên, dù thế nào đi nữa hai người cũng đừng để những giáo điều méo mó kia trói buột tay chân, miệng đời như thác đổ, giá nào cũng không ngăn được, chi bằng sống tự tại thoải mái một chút. Chỉ cần không thẹn với lòng là được.”

Tần Nguyên nói lời này rõ ràng là để khéo léo khuyên giải Văn Đan Khê.

Văn Đan Khê rất biết lắng nghe, đáp ngay: “Nghe ngài nói xong, ta muốn đi xé ngay ‘Nữ tứ thư’.”

Tần Nguyên hơi ngớ ra, rồi đột nhiên phì cười, Văn Đan Khê cũng cười theo.

Mặt Thẹo và Hạ hắc tử cũng hùa vào: “Đúng đúng, Văn đại phu, ai dám nói xấu cô thì ta sẽ đập nhừ cái miệng của hắn!”

Bầu không khí ngày một sôi nổi, mấy người vừa làm vừa cười nói rôm rả, chẳng mấy chốc đã làm xong công việc. Mọi người bận nói chuyện say sưa, nên không để ý thấy có người vào sân. Mặt Thẹo vẫn là người phát hiện đầu tiên như trước giờ, hắn mở miệng nói lắp: “A, đại ca, lão Tứ, sao các huynh tới đây? Hề hề, mau vào đây đi.”

Văn Đan Khê vừa nhìn lên thì thấy Trần Tín và Quách Đại Giang đã đứng ở cổng sân.

Tần Nguyên nhìn thoáng qua sắc mặt của Trần Tín, thấy cả khuôn mặt Trần Tín đông cứng lại hệt như dán chặt một lớp hồ. Y mỉm cười bước lại như chẳng có chuyện gì: “Đại ca, làm xong việc rồi sao.”

Trần Tín không nhìn thẳng y, chỉ “Ừm” một tiếng rồi chỉ sang Quách Đại Giang nói: “Ta dẫn đệ ấy tới cảm tạ Văn đại phu.”

Quách Đại Giang bước vội lên thi lễ với Văn Đan Khê, Văn Đan Khê khiêm tốn từ chối, cả hai không phải là người chữ nghĩa nên nói vài câu khách sáo qua loa rồi thôi.

Lý Băng Nhạn nhanh chân vào bếp nấu nước đãi khách. Giờ này mặt trời đã bắt đầu chếch về tây, Văn Đan Khê ngó qua tư thế mấy người này rõ là sẵn sàng ở lại ăn cơm, đúng lúc nhóm Lý thẩm cũng vừa khiêng bột xay về tới. Thế là bốn nữ nhân bắt đầu xuống bếp làm cơm. Mặt Thẹo và Hạ hắc tử không chịu ngồi yên nên rục rịch tìm việc làm, chẻ củi, nấu nước, tưới tắm đủ kiểu.

Văn Đan Khê nghĩ, nhiều người như vậy nếu xào thức ăn thì quá mệt. Vừa hay sớm nay đã xay bột xong rồi, lúc đầu cô định hấp mấy cái bánh màn thầu, nhưng bây giờ quyết định đổi sang bánh bao. Cô gói tổng cộng ba loại nhân: nhân củ cải thịt, nhân mỡ heo rau băm và nhân thịt nạt cải thìa. Cộng thêm nước xương cô ninh hồi sáng, tuy đơn giản nhưng no bụng.

Lý thẩm và Vương thẩm làm việc rất nhanh nhẹn, băm nhân phải nói là siêu tốc. Văn Đan Khê và Lý Băng Nhạn cũng không chậm chạp. Vì thế chưa đầy nửa canh giờ, vỉ bánh bao đầu tiên đã ra lò. Văn Đan Khê lấy trước năm cái bánh bao tới nhà Vương bà bà đón hai đứa trẻ. Tới khi cô dắt hai đứa trẻ về thì Mặt Thẹo cũng đã tiêu diệt xong ba cái bánh bao.

“Chẹp, ngon hết xẩy. Bánh bao này đúng là không phải người gói.”

Mọi người vừa ăn vừa liếc hắn sắc lẹm.

Mặt Thẹo tự biết mình lỡ mồm bèn vội vàng chữa cháy: “Ý ta là tiên nữ gói.”

Vỉ thứ ba hấp xong, bốn nữ tử và hai đứa trẻ cũng lên bàn ăn trưa.

Tới lúc húp canh thì mọi người lại trầm trồ thêm một bận.

Trần Tín vẫn trưng ra cái mặt tê liệt y chang lúc tới, tuy nhiên, nó chẳng ảnh hưởng gì tới khẩu vị của hắn. Hắn nhìn Văn Đan Khê và mọi người trò chuyện vui vẻ mà lòng càng khó chịu hơn, ăn bánh bao mà hệt như đang xả giận. Theo Văn Đan Khê thấy, người này chí ít phải ăn tới tám cái.

Cuối cùng Văn Đan Khê không nhìn nổi nữa, hết cách đành mở lời khuyên: “Đừng ăn nữa, kẻo lại bị khó tiêu.”

Trần Tín sực tỉnh lại, mới biết cô đang nói chuyện với mình. Hắn nhìn cô giây lát, đột nhiên cảm thấy đúng là hắn no thật rồi, bèn nghe lời hạ bàn tay đang cầm bánh bao xuống.

Văn Đan Khê đột nhiên nhớ tới đơn thuốc ban sáng.

Cô không nói chuyện này trước mặt mọi người, mà bảo Hạ hắc tử vào bếp rồi chỉ vào cái hộp đựng thức ăn: “Đây là thuốc ta bốc cho tướng quân các người, lúc gần đi huynh đừng quên mang theo nhé.”

“Được.” Hạ hắc tử đáp vang dội, đôi mắt bé bỗng xoay tít. Nhưng hắn lại thất vọng thấy Văn Đan Khê vẫn bình tĩnh như thường, đành phải rút suy nghĩ lại.

“Còn nữa, nói cho tướng quân của huynh là, ngài ấy thiếu cái gì thì ta sẽ bổ cho cái đó.”

“Hả —–“ Nhất thời Hạ hắc tử không phản ứng kịp.

Sau bữa trưa, Trần Tín dẫn theo bọn Tần Nguyên vào thôn dò xét một vòng, rồi dặn dò Hồ lý chính ít việc, sau đó lên ngựa về núi.

Vừa về tới quân doanh, Hạ hắc tử liền lôi Mặt Thẹo qua một góc thì thầm.

Mặt Thẹo sốt ruột ra mặt: “Nhanh lên, mở ra coi thử trong đó có gì.”

Hạ hắc tử nhanh chóng mở hộp đựng thức ăn ra, hai người hít một hơi, cùng tấm tắc: “Thơm quá.”

Mặt Thẹo nhìn kỹ lại, kinh ngạc nói: “Ớ, té ra tim heo cũng làm thuốc được à. Tâm bệnh cho tim heo, vậy lần sau ta sẽ nói mình đau thịt.”

Hạ hắc tử: “Chả bằng ngươi bảo mình đau đầu, tới lúc đó được tặng nguyên cái đầu heo.”

Mặt Thẹo nhất thời không nhận ra ý xỏ trong đó, gật gù nói: “Ừ, đầu heo ăn cực ngon.”

Nói xong hắn mới ý thức được Hạ hắc tử đang chửi xéo mình. Hắn trợn trừng mắt quát: “Ngươi mới bị đau đầu, thận ngươi cũng đau hết chịu nổi!”

Hạ hắc tử: “…”

“Được rồi, thôi ồn đi, mau mau ngẫm lại bây giờ phải làm sao?”

“Còn gì nữa, giao cho đại ca chứ sao, đừng nói gì khác hết, chỉ bảo là Văn đại phu đưa riêng cho huynh ấy thôi.”

“Đúng đúng.” Hai người tự cho là mình thì thầm nhỏ tiếng, nhưng không biết là đã bị người ta nghe thấy tất tần tật từ đời nào.

Hai người bàn bạc xong xuôi, bèn kề vai sát cánh đi vào phòng Trần Tín, cười xum xoe: “Đại ca, đây là điểm tâm Văn đại phu đưa cho đại ca.”

Trần Tín cau mày khó hiểu, tại sao không tự tay giao cho hắn?

Hạ hắc tử vội vàng giải thích: “Tướng quân, ngài quên thuộc hạ là tùy tùng của ngài rồi ư, việc nhỏ cỡ này tất nhiên phải giao cho thuộc hạ.”

Trần Tín ừ một tiếng, lý lẽ này cũng xuôi lắm. Sau này có chuyện gì hắn cũng không thể đích thân động thủ được, tốt xấu gì hắn cũng là một tướng quân!

Trần Tín nhận lấy hộp đựng thức ăn, mở ra nhìn vào, một mùi thơm đặc biệt chậm rãi tỏa ra, đây là tim heo.

Có điều tại sao trên tim heo lại châm nhiều lỗ như vậy?

“Cô ta có dặn dò gì nữa không?”

Hai người liếc nhau, đồng lòng đáp: “Không, không có.”

Trần Tín vốn định ăn bằng tay, nhưng nghĩ lại một lát bèn cầm một đôi đũa — gắp lên.

Hắn vừa muốn bỏ vào miệng thì đã thấy Tần Nguyên bật cười.

Tần Nguyên chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn chằm chằm vào quả tim heo mà cười.

Rốt cuộc Trần Tín không nhịn được, lên tiếng hỏi: “Cái này là cho ta, đệ cười cái gì?”

Nụ cười trên môi Tần Nguyên càng rõ hơn, y hắng giọng nhắc nhở: “Đại ca có biết sự tích về tim heo không?”

Trần Tín lắc đầu mờ mịt, đột nhiên mắt sáng ngời, hỏi dò: “Chẳng lẽ đại diện cho một loại, tâm ý?”

Tần Nguyên cố nín cười hết sức, lắc đầu, nói với giọng thật thà: “Hình như ta có nghe Văn đại phu nói, đại ca thiếu gì thì cô ấy sẽ bổ cho cái đó.”

“Sao, thiếu gì bổ đó?” Chẳng lẽ mình thiếu tim sao?

Tần Nguyên thật lòng hết nhịn nổi, đành phải nói toạc ra: “Đại ca hãy xem thử đi, trên quả tim heo này có rất nhiều lỗ hổng, là bởi…” Y dài giọng.

Đến đây rốt cuộc Trần Tín cũng sáng tỏ, mặt hắn nghẹn tới đỏ bừng, rầm một tiếng đứng bật dậy, lớn giọng quát: “Cô, cô ta nói ta thiếu đầu óc!”

Tần Nguyên sợ hắn giận chó đánh mèo, vạ lây tới mình, đành phải trưng ra cái mặt vô tội, đáp: “Đại ca anh minh, đoán đúng thâm ý trong đó.” Đây là tự huynh nói nhé, đừng đổ tội lên đầu ta.

Cơn tức của Trần Tín chẳng vơi đi chút nào, hắn giận dữ nạt: “Rốt cuộc tại sao cô ta lại nói ta như vậy?”

“Đại ca đi hỏi cô ấy là biết ngay thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.