Nữ Y Về Thời Loạn

Chương 23



Edit: Yunchan

Mọi người vừa nghe Hạ hắc tử phát biểu câu này thì không kiềm được che miệng cười trộm.

Mặt Thẹo biết bị lộ tẩy nên dứt khoát làm ngơ luôn, lập tức chôn đầu vào bát ăn hết tốc lực.

Quách Đại Giang ăn xong trước, vội vã mở bọc đồ lấy ra một quyển sách đưa tới trước mặt Văn Đan Khê nói: “Văn đại phu, đây là sách ta thu được, ta chẳng đọc được mấy chữ nên có cũng xếp xó không xài, thôi thì đưa cho cô đọc tốt hơn.”

Văn Đan Khê cầm nhìn thử, hóa ra là một quyển sách thuốc. Cô cũng không khách sáo mà cười nhận lấy.

Ba người cơm nước xong thì bắt đầu tranh nhau kể chuyện nhà với Văn Đan Khê, rõ ràng họ tới đây có chuẩn bị sẵn, nên tán dóc một hồi thì tán thẳng tới Trần Tín, mỗi lần câu chuyện xoay tới hắn thì Văn Đan Khê sẽ cố ý bẻ ngoặc sang đề tài khác. Cuối cùng, Quách Đại Giang và Mặt Thẹo hết chiêu để tung, chỉ còn Hạ hắc tử cực khổ cầm cự.

Mặt Thẹo càng nói càng gấp, cuối cùng nói huỵt toẹt ra: “Văn đại phu, cô thật sự hiểu lầm đại ca ta rồi, huynh ấy với Trịnh Mỹ Vân thật sự không có gì…”

Văn Đan Khê cau mày, mấy người này tới đây làm thuyết khách sao, chưa từng thấy thuyết khách nào kém chất lượng thế này.

Cô bình tĩnh nhắc nhở ba người: “Ba người lại lén hắn tới đây sao, coi chừng về lại phải chịu phạt.”

Mặt Thẹo bình chân như vại, lèm bèm: “Phạt thì phạt, chả có gì ghê gớm.”

Mọi người đang nói chuyện say sưa thì bỗng nghe thấy cổng sân lại bị gõ vang rầm rầm, vì cổng chưa đóng nên chỉ cần ngồi trong nhà liếc mắt ra là đã thấy được ai mới tới.

Mặt Thẹo ngó thấy thị vệ hắc y kia thì bất giác nhíu mày càm ràm: “Ê, sao ngươi lại tự tiện vào nhà người ta hả?”

Thị vệ hắc y không đếm xỉa tới hắn mà bước tới mấy bước, nói thẳng với Văn Đan Khê: “Chứng đau đầu của công tử nhà ta lại tái phát, chẳng hay có thể làm phiền đại phu tới xem không?”

Văn Đan Khê hỏi thị vệ hắc y về triệu chứng của bệnh nhân, cô suy nghĩ một lát rồi nói: “Bệnh của ngài ấy ta biết rồi, không cần đi đâu. Ở đây ta có sẵn mấy thứ, ngài cầm đi.”

Thị vệ hắc y mở ra nhìn thử, bên trong túi là Thương Nhĩ tử và đường đỏ, hắn nhìn Văn Đan Khê với vẻ không hiểu lắm. Văn Đan Khê đành giải thích: “Đây là bài thuốc dân gian, tỷ tỷ của ta đã thử qua rồi, công dụng rất tốt. Ngài cứ để công tử mình thử một ít xem, không khỏi thì tính tiếp.”

Gia cảnh của các hương dân trong thôn Thanh Khê không quá dư dả, mỗi lần khai thuốc Văn Đan Khê luôn cố hết sức dùng những vị thuốc hay gặp và ít mất tiền, may mà ở hiện đại cô có sở thích sưu tập các bài thuốc dân gian hiệu quả cao, vừa hay có thể sử dụng ở thời này.

Nghe cô nói thế thị vệ hắc y đành gật đầu do dự, hắn có ý muốn trả tiền xem bệnh, nhưng Văn Đan Khê vội nói sáng nay đã thu rồi. Thế là người nọ bèn chắp tay cáo từ.

Thị vệ hắc y vừa đi khỏi, Mặt Thẹo đã bắt đầu méo miệng nói xấu người ta: “Hề, tên mặt trắng đó bị đau đầu, chắc chắn là vì nặn óc trêu người nhiều quá đây mà. Lão Nhị chúng ta cũng y hệt, cứ đau đầu riết. Ngươi nhìn ta đi, chưa từng biết đau đầu là gì.”

Quách Đại Giang vẫn cúi đầu suy tư, lát sau mới dè dặt lên tiếng: “Văn đại phu, ta cảm thấy trên người ba tên vừa rồi thoang thoảng có mùi sát khí và máu tươi.”

Văn Đan Khê biết họ đều là những người dùng đao thương thật giết người thật, nên đương nhiên trực giác cũng nhạy hơn người bình thường rất nhiều. Nghĩ rồi cô khẽ mỉm cười nói: “Cũng có thể. Nhưng mà chỉ cần chúng ta vô can, đừng động vào họ là được rồi. Mấy người cũng đừng đi gây sự, biết đâu họ chỉ đi ngang qua thôi thì sao.”

Quách Đại Giang gật đầu im lặng.

Hạ hắc tử cũng ngoảnh sang dặn Mặt Thẹo: “Lư đản, ngươi phải nghe lời đại tẩu —- ờ, đại ca căn dặn không được tìm người ta gây sự.”

Hạ hắc tử không nhịn được xoa xoa thái dương, lỗi tại Lão Ngũ hết, ở trên núi suốt ngày gọi tẩu tử tẩu tử, làm hại hắn súy tý nữa là lỡ miệng.

Trong lúc đó Văn Đan Khê vẫn cúi đầu dọn dẹp chén đũa, vờ như không nghe thấy.

Ba người ăn cơm, bất chấp Văn Đan Khê ngăn cản cỡ nào cả ba cũng quyết tâm tưới vườn rau nhà cô một lần, dọn củi ra bổ, gánh nước đầy ắp vại. Mãi tới khi mặt trời gần xuống núi ba người mới chịu ngừng tay.

Lúc gần đi, Hạ hắc tử còn không quên bỏ lại một câu đầy hàm xúc: “Văn đại phu, mấy ngày nữa Lão Tứ lại tới xem bệnh nhé.”

Văn Đan Khê chỉ còn biết cười cười đồng ý.

Thật ra Mặt Thẹo là một người bên ngoài thì cục mịch nhưng bên trong thì rất tỉ mỉ quân tâm, nghe nói Văn Đan Khê có bài thuốc trị đau đầu, lúc đi còn không quên cầm một túi về, nói: “Để ta mang một túi thuốc về cho Nhị ca, đỡ cho về núi huynh ấy nói chúng ta la cà đi chơi.”

Ba người vừa ra khỏi cổng sân thì Mặt Thẹo đã hất ngay tay ra bước nhanh tới trước, vừa đi vừa cười khì khì: “Tứ ca à, huynh giả bệnh thì phải giả cho giống tý, huynh coi mới một chút mà Văn đại phu đã nghi ngay.”

Quách Đại Giang nói tiếp với vẻ bất đắc dĩ: “Đệ nói xem mấy thứ này toàn là các đệ nghĩ ra, còn bắt ta phải giả bệnh.”

Hạ hắc tử vội vàng lên tiếng giảng hòa: “Thôi thôi, đừng cãi lộn nữa, chẳng phải chúng ta đều làm vì đại ca hết sao. Ngươi coi mấy hôm rồi mặt ngài ấy đen thui, sắp thành Hạ hắc tử thứ hai rồi.”

Mặt Thẹo lầu bầu: “Trách ai chứ, tuy hôm đó ta không nghe được toàn bộ, nhưng cũng biết huynh ấy là người đốt nhà trước. Huynh ấy đần thật, người còn chưa vào tay mà đã phát hỏa. Người ta không chạy mới là lạ.”

Hạ hắc tử khoát tay: “Ngươi thì biết giống gì, chắc chắn giữa hai người họ không đơn giản vậy đâu, ta loáng thoáng nghe thấy hình như có liên quan tới thân thế của đại ca hay sao đó.”

Nói tới đây, Mặt Thẹo đột nhiên vỗ đùi đánh đét: “Phải rồi, giờ ta mới nhớ, chúng ta kết bái lâu vậy rồi mà chưa bao giờ nghe đại ca nhắc tới chuyện trong nhà hết?”

Tiếp đó hắn lại chọt chọt đầu ngón tay đếm lại từng việc một: “Ngươi coi, Lão Nhị ta biết sơ sơ, hình như là thư hương thế gia ở Giang Nam gì đó, tổ tiên từng làm đại quan nhưng bị gian thần hãm hại. Lão Tam thì càng khỏi bàn, phụ mẫu với muội tử đều bị địa chủ hại chết, còn lại chính là ta và Lão Tứ. Các ngươi nói xem, trên núi có ai biết chuyện của đại ca không thế?”

Hạ hắc tử gãi đầu: “Chuyện này cần gì suy nghĩ, các ngươi cứ nhìn bề ngoài của đại ca thì biết, phụ thân ngài ấy chắc là người Hồ, ở Dịch Châu thì chẳng là gì, nhưng nếu ở quê ta thì đúng là hiếm hoi, ai nấy đều nhòm ngó tới lác mắt.”

Mọi người nói tới đây thì bỗng im lặng.

Thiên hạ hiện nay đã quá rối ren loạn lạc, lễ nghi sụp đổ, thế nhân còn giữ được mạng đã là may rồi, chẳng ai còn lòng dạ nào quan tâm đến những việc nhỏ nhặt này nữa. Giả như trước đây thì bảo đảm đã mắng chửi xỉa xói là “Đồ tạp chủng”. Đại ca không muốn nói ra gia thế của mình chắc một phần cũng vì nguyên nhân này.

Quách Đại Giang bỗng lên tiếng hỏi: “Hay là Văn đại phu ngại bề ngoài của đại ca?” Trong nhận thức của hắn, nữ hài tử đều thích loại thanh tú nhã nhặn như Lão Nhị hay tên thư sinh bạch y kia.

Mặt Thẹo lắc lắc đầu: “Không giống lắm, ta cảm thấy tẩu tử chẳng quan tâm tới loại nam nhân nào hết, huynh nhìn ta mà xem, ra thế này mà chưa thấy cô ấy sợ lần nào. Lần đầu cô ấy gặp đại ca cũng chẳng thấy kinh ngạc gì.”

Ba người nhỏ giọng thảo luận say sưa. Tầm hai khắc đã tới trước sơn môn của núi Nhạn Minh.

Ba người vừa vào sơn môn thì đã thấy một tiểu lâu la chạy lại báo: “Tứ đại vương, Ngũ đại vương…”

Tiểu lâu la còn chưa nói xong đã bị Mặt Thẹo mắng xa xả vào mặt: “Đã nói với các ngươi lâu rồi mà, không được gọi Đại vương đại vương, nghe y như ổ thổ phỉ. Muốn cưới vợ cũng không cưới nổi.”

Tiểu lâu la mặt mày đau khổ nói: “Vâng, Ngũ tướng quân, đại tướng quân bảo khi nào các ngài về núi thì phải đi gặp ngài ấy ngay.”

Mặt Thẹo vừa nghe phải đi gặp tới Trần Tín thì mặt nhăn nhúm lại hệt như trái khổ qua. Trong khi Hạ hắc tử đáp với vẻ đã tính toán sẵn: “Các ngươi đừng sợ, có ta đây rồi, lát nữa chúng ta cứ nói thế này thế này là được, nhớ kỹ để đáp cho khớp.”

Mặt Thẹo và Quách Đại Giang gật đầu.

Ba người bàn xong bèn sải bước tới Tụ Nghĩa sảnh.

Trần Tín đang ngồi chỉnh tề bên bàn, trước mặt đặt một quyển sách để mở.

Ba người bước vào đại sảnh, ngoan ngoãn cúi đầu đứng ở trước mặt Trần Tín. Hạ hắc tử mở lời: “Tướng quân, chúng thuộc hạ đã về, Văn đại phu nói thân thể lão Tứ vẫn còn chút di chứng, chữa trị thêm vài lần là khỏi.”

Trần Tín đen mặt “Ừm” một tiếng, không nói gì thêm.

Mặt Thẹo có hơi thấp thỏm. Hạ hắc tử lại kiên trì nói tiếp: “Thuộc hạ xin bẩm báo lại tiến trình hôm nay cho tướng quân.”

Tiếp đó hắn dùng giọng điệu nghiêm túc báo lại từng việc to việc nhỏ xảy ra hôm nay, tất nhiên trọng điểm đặt ở Văn gia.

Trên mặt Trần Tín là vẻ thờ ơ chẳng màng đếm xỉa, nhưng kỳ thật hai lỗ tai đã dỏng lên thẳng đuột, cứ lo để rơi mất chữ nào.

Nghe tới đoạn Văn Đan Khê chữa bệnh cho một thư sinh mặt trắng, hắn bỗng trở nên mất bình tĩnh.

“Tên kia bị bệnh gì? Tại sao lại chạy tới địa bàn ta cai quản để chữa?!”

Hạ hắc tử đáp: “Hình như bị trúng nắng, còn bị chứng đau đầu.”

Trần Tín hừ một tiếng nặng nề, hỏi tiếp: “Hình dáng bề ngoài thế nào?” Hỏi tới đây hắn vội vàng bồi thêm một câu giấu đầu lòi đuôi: “Ta muốn coi thử hắn có phải là gian tế hay không.”

Hạ hắc tử lập tức xổ hết chữ nghĩa thơ từ trong đầu ra: “Công tử bạch y, dáng người cao ráo, mặt như quan ngọc, nho nhã ôn hòa… Nói tóm lại chỉ có thể dùng ba chữ để tả: Đẹp ơi là đẹp.”

Mặt Trần Tín lạnh tanh, sửa lưng hắn: “Là bốn chữ.”

Hạ hắc tử vội vàng cười nịnh: “Vâng vâng, tướng quân anh minh.”

Trần Tín nghe mà chân mày càng cau chặt hơn, chắp tay sau mông đi hai bước, hỏi với giọng hơi bực bội: “Hắn ta đi chưa?”

Mặt Thẹo nói xen vào: “Chưa đi, đệ nghe ý bọn chúng thì chắc là còn ở thêm mấy ngày. Hơn nữa ba tên đó tới giờ cơm mà còn chưa đi, tám phần là muốn ở lại ăn chùa. Đại ca cứ nghĩ coi, đầu tiên là xem bệnh sau đó là ăn chùa, vậy có phiền không…”

Mặt Thẹo đơn giản là lấy tâm ăn chùa để đo bụng người khác, hắn cho là ai cũng cố tình tới đúng giờ cơm để ăn chùa như mình.

Nhưng mà Trần Tín lại tin cái luân điệu vớ vẩn này.

Hắn đập bàn đánh “Rầm” một tiếng, nổi giận quát: “Tại sao các ngươi dám về nhanh vậy hả… Lỡ hắn là gian tế thì sao?!”

Hạ hắc tử oan ức: “Tướng quân, chúng thuộc hạ chỉ sợ ngài trách tội.”

Mặt Thẹo quyết định đánh rắn dập đầu, nói hùa theo: “Đại ca, sáng mai bọn đệ sẽ đi canh chừng thật gắt gao.”

Trần Tín hừ một tiếng, không quan tâm tới bọn hắn nữa mà chắp tay sau lưng quay ngoắc về phòng.

Để lại ba người trong đại sảnh ngó nhau ngơ ngác, không biết làm sao.

Đúng lúc này, Tần Nguyên thảnh thơi thư thái phe phẩy phất phơ cây quạt đi ra, ba người thoáng thấy người đáng tin tới bèn hô lên đồng thanh: “Lão Nhị, Nhị ca…”

Tần Nguyên phất cây quạt đầy khí thế, cười nói: “Nào nào, lại đây ngồi uống miếng nước, nghỉ chân chút nào.”

Mặt Thẹo đặt phịch mông xuống ghế, sốt ruột nói ngay: “Nhị ca, ai cũng nói đầu óc huynh nhạy bén, huynh nhanh nhanh nghĩ cách đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.