Tần Nguyên lập tức nháy mắt với Hạ hắc tử, Hạ hắc tử biết mình phải rút nhanh khỏi hiện trường. Hắn bèn lôi Mặt Thẹo và Quách Đại Giang quay đầu chạy biến, ra tới cửa thì đụng phải Hồng đại hồ tử, Hạ hắc tử tiện tay tha hắn theo luôn.
Trong đình chỉ còn lại Tần Nguyên và Trần Tín.
Mặt Trần Tín trầm như nước, vòm ngực phập phồng liên hồi, trong khi Tần Nguyên nghiêng đầu nghiên cứu tỉ mỉ cái đầu heo trên bàn.
Lát sau, Trần Tín nặn ra một câu không đầu không đuôi: “Quá đáng giận.”
Tần Nguyên gật đầu ăn theo: “Đại ca chí lý, quá đáng giận.”
Trần Tín lại gầm ghè bồi thêm một câu: “Một đại nam nhân như ta không thèm so đo với cô ta.”
Tần Nguyên vội tiếp lời: “Thế cũng không ổn. Nam nhân thì sao nào? Nam nhân thì phải chịu nhục sao? Đại ca nên cho thấy uy phong của mình mới phải.”
Nói rồi trên mặt hắn lại giở ra cái vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép, ý tứ rất rõ ràng: Gần đây Lão đại huynh làm bọn ta thất vọng quá đi mất.
Trần Tín bị cái mặt này khích tướng tới nỗi ngũ tạng bốc cháy, nhưng hắn sực nhớ ngay tới lời hứa không đi tìm cô nữa, đến đây bỗng nản lòng.
Tần Nguyên vội rèn sắt khi còn nóng dặm thêm vào: “Đại ca, giờ là cô ta chọc tức huynh trước, huynh đâu thể nào cứ để yên vậy chứ? Nếu như chuyện này đồn ra ngoài, để mọi người rỉ tai nhau huynh bị một nữ tử trêu đùa bao nhiêu lần, thì thật là tổn hại tới danh tiếng của quân Phá Lỗ chúng ta.”
Trần Tín cúi đầu đắn đo một lát, rồi chậm rãi nói: “Đệ nói đúng, do cô ta trêu đùa ta trước, lúc trước ta đã định không gặp lại cô ta nữa, nhưng lần này không gặp không được.” Rốt cuộc Trần Tín đã vớ được cái cớ hoàn hảo.
Tần Nguyên tiếp tục thêm mắm dặm muối: “Đại ca nói phải, biết đâu đây là mánh nhỏ mà Văn cô nương cố tình bày ra hòng ép huynh xuất hiện thì sao.”
Trần Tín vừa nghe thấy câu này thì trong lòng trào lên cơn mừng rỡ như điên, tuy nhiên, hắn ngẫm lại một lát bèn nhận ra khả năng này rất nhỏ, đành phải thành thật than thở: “Không thể nào, sao cô ta phải làm thế?”
Tần Nguyên thấy hắn vẫn chưa quá khờ, đành phải dừng đề tài này lại, cười bí hiểm mà không nói thêm lời nào.
Một lúc lâu sau Tần Nguyên thấy Trần tín đã bình tĩnh lại thì vội gọi: “Lại đây lại đây, huynh xem trăng sáng lên cao rồi, uống rượu là vừa hay. Hai huynh đệ ta uống một bữa nào.”
Trần Tín cũng vỗ bàn đầy hào khí, cất giọng ra lệnh: “Người đâu, mang rượu tới!”
Hai người tự sắp xếp bàn ghế để chuẩn bị mở tiệc. Bọn Mặt Thẹo núp lùm ở cách đó không xa vừa nhác thấy có rượu ngon, không cần ai mời đã ùa hết cả lên. Trần Tín liếc ngang qua bốn người, không nói không rằng.
Tần Nguyên nháy mắt ra hiệu bảo bọn họ ngồi xuống, Hạ hắc tử chọn chỗ xa Tần Nguyên nhất, Mặt Thẹo cũng hết sức tự giác ngậm miệng vùi đầu ăn cực lực.
Để làm dịu bầu không khí, Hạ hắc tử làm bộ khôi hài nói: “Chà, kể ra ta cách cái đầu heo xa nhất.”
Ai dè Trần Tín vừa nghe hắn nói tới đầu heo, tà hỏa đã bùng lên. Hạ hắc tử vừa nói ra câu này đã thấy không xong, nhưng chẳng thể thu lại được. Hắn nhìn Trần Tín sợ sệt, cái mặt đen nhăn lại trông hệt như trái khổ qua.
Mặt Thẹo thấy tình hình sắp đi tong, tốt bụng giải thích giùm Hạ hắc tử: “Đại ca, hắn nói cái đầu heo trên bàn, chứ không phải nói huynh.”
Trần Tín: “…”
Tần Nguyên sợ bầu không khí lại trở nên căng thẳng, vội vàng nói vào: “Lão Ngũ, hắc tử, hai cái tên đầu cẩu này, nhanh rót rượi tạ tội với đại ca đi.”
Để thể hiện mình rộng lượng, Trần Tín lặng thinh uống hết hai chén rượu mà hai người dâng lên. Mọi người lời qua tiếng lại, càng uống càng hăng, chuyện vặt vãnh vừa rồi bị quên béng đi sạch sẽ, sáu người uống tới khuya mới giải tán.
Lúc này Văn Đan Khê đang bắt mạch cho Tống Nhất Đường.
Cô ấn mạch y chẩn đoán một hồi, hỏi cặn kẽ tình hình của y, chân mày cô vô thức nhíu lại, mạch này hình như không giống bệnh lắm…
Tống Nhất Đường thấy vẻ mặt nghi hoặc của cô thì chủ động nói ra sự thật: “Văn đại phu, Tống mỗ không chỉ bị trúng độc một lần.”
Văn Đan Khê “A” lên một tiếng ngạc nhiên, khó nén lòng cảm thán, người này đúng là xui xẻo, còn chẳng phải trúng độc một lần!
Bỗng nghe Tống Nhất Đường bổ sung thêm: “Kẻ hạ độc chính là người thân của ta.”
Văn Đan Khê giương mắt nhìn y, cô không ngờ đối phương còn nói cả chuyện này với mình. Tuy nhiên, đây là bí mật liên quan tới gia tộc của đối phương, trong thoáng chốc cô không biết phải đáp thế nào.
Tống Nhất Đường nhìn cô một lát rồi nhoẻn miệng cười, sau đó chuyển đề tài: “Văn đại phu, các cô là người từ vùng khác tới à?”
Văn Đan Khê ậm ừ: “Đúng vậy.”
Tống Nhất Đường có vẻ thương xót, khẽ thở dài nói: “Thời thế hiện nay quá loạn lạc, biết bao quan lại và thế gia danh môn phải ẩn thân từ thôn làng tới núi rừng heo hút, nghe nói trong kinh còn có rất nhiều quan viên cáo lão hồi hương, quả thật làm người ta tiếc rẻ. Ta thấy cử chỉ và phong thái của cô nương hơn hẳn người thường, nhất định là xuất thân từ quan lại thư hương, giờ đây phải lưu lạc tới nơi này thật sự quá ấm ức cho cô rồi.”
Tướng mạo kết hợp với vẻ thương hương tiếc ngọc kín đáo không lộ liễu của y, nếu là thiếu nữ bình thường thì nói không chừng tim đã đập lồng lên như hươu chạy. Đáng tiếc người y đụng phải lại là Văn Đan Khê, ông nội và cha cô kiếp trước khá có quyền lực, cô được hưởng ké hào quang nên miễn cưỡng cũng được coi là “Con ông cháu cha”. Thế nên có hàng tá tên muốn giảm bớt hai mươi năm phấn đấu mà vẫn đạt được thành công, trút hết tâm tư để tấn công tình cảm cô. Để tạo thiện cảm, đối phương còn dựa theo tính cách của cô mà vẽ ra đủ loại thủ đoạn cao tay mưa dầm thấm đất, khua môi múa mép. So ra thì quả quýt dầy Tống Nhất Đường lần này chỉ gặp phải móng tay nhọn là cô mà thôi.
Văn Đan Khê thành thật sửa sai hộ y: “Cảm tạ Tống công tử coi trọng, nhà của ta mấy đời hành y, tổ tiên mười đời đều không gia thế.”
Tống Nhất Đường không cảm thấy ngượng mà chỉ cười nhẹ nhàng, giải thích: “Văn đại phu đừng hiểu làm, ta không có ý gì khác. Ta chỉ muốn nói, với y thuật của cô nương hoàn toàn có thể tới nơi tốt hơn. Ví như vào thành chữa bệnh cho thê nữ của đại gia hào môn, sẽ đỡ bất tiện hơn khi chẩn trị cho nam tử…”
Văn Đan Khê ngước mắt nhìn thẳng Tống Nhất Đường, đáp: “Làm phiền công tử đã suy nghĩ thay ta, tuy nhiên, ta thấy ở đây rất tốt.”
Tống Nhất Đường cười cười, biết điều dừng chủ đề này lại, hai người chỉ bàn đôi chút về y học.
Văn Đan Khê phát hiện y khá hiểu về y học, có thể nói được phần nào triệu chứng của rất nhiều loại bệnh. Trong lúc tán gẫu còn xen vào những chuyện khác, Văn Đan Khê lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng đặt vài câu hỏi. Nhờ đó thông qua y cô có thể tìm hiểu ít nhiều về thế giới bên ngoài.
Hai người mải nói chuyện say mê, không biết rằng ngoài cửa đã đứng lù lù một bức tượng Đại Thần mặt đen từ đời tám hoánh nào.
Trần Tín đeo cái mặt lầm lì đứng đóng cọc ngoài cửa, trừng mắt nhìn hai người đang trò chuyện vui vẻ bên trong. Văn Đan Khê tình cờ ngó thấy hắn, chẳng thể làm gì hơn là nói với Tống Nhất Đường: “Lại có thêm bệnh nhân rồi, ta qua chào hỏi một chút.”
Trần Tín hừ lạnh, rít qua kẽ răng một câu: “Ta không bị bệnh, ta tới đây để tìm cô tính sổ!”
Văn Đan Khê đổi giọng: “A, là muốn tới đòi nợ.”
Ánh mắt của Tống Nhất Đường đảo qua hai người một cách kỳ quái, rồi khẽ mỉm cười nói: “Văn đại phu, ta không quấy rầy cô nữa, hôm nào ta lại tới thăm, cáo từ.”
Nói rồi y thong thả ra về, Trần Tín nhìn chòng chọc theo bóng lưng y cả buổi mà không nói lời nào.
Văn Đan Khê thở hắt ra nhẹ nhõm, hỏi với giọng bất đắc dĩ: “Ngài muốn đòi nợ gì? Tính hết một thể để ta trả.”
Trần Tín ngước mắt nhìn trời, nét mặt mỉa mai nóng lạnh khó phân: “Tên kia nhìn rất được đúng không?”
Văn Đan Khê cụp mắt đáp: “Cũng không tệ lắm.”
Trần Tín khẽ cắn môi, siết chặt nấm đấm. Hắn hận không thể xông lên đánh cho tên kia một trận.
Hắn cố nhịn hồi lâu, tâm tình mới từ từ bình phục lại, đột nhiên hắn nhướng mày nảy ra một ý hay. Chẳng phải cô muốn xem bệnh sao? Ta để cô xem cho đã.
Nghĩ tới đây, hắn ngang nhiên ngồi xuống ghế, vươn cánh tay ra nói: “Ta rất khó chịu, cô xem cho ta.”
Văn Đan Khê nói: “Chẳng phải mới đó ngài bảo mình không bị bệnh sao?”
Trần Tín nói với vẻ bất chấp lý lẽ: “Bệnh đột nhiên tới, ta đột nhiên bị, không được à?
Văn Đan Khê: “…”
Văn Đan Khê vờ bắt mạch cho hắn một cái, sau đó vào nhà rót một bát dấm bưng ra đặt trước mặt hắn: “Ngài uống đi, có thể trị hết bệnh của ngài ngay.”
Lòng dạ của mình bị người ta đâm thủng làm mặt Trần Tín thoắt cái đỏ bừng, nhưng hắn vẫn khăng khăng vịt chết còn mạnh miệng: “Cô có ý gì? Ai ghen (*)? Đang yên đang lành sao ta phải ghen?”
(*) Uống dấm = Ghen
Văn Đan Khê: “Ta đâu biết tại sao ngài phải ghen, chỉ thấy bộ dạng của ngài giống y như đang ghen thôi.”
…
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Văn Đan Khê ngoảnh mặt đi quyết định không so đo với hắn nữa.
Trần Tín ho khan vài tiếng, sau đó mới nói với giọng cực kỳ thiếu tự nhiên: “Vốn dĩ ta chẳng muốn để ý tới cô đâu, ai ngờ cô lại mắng ta là đồ đầu heo, để người ngoài khỏi nói ta hèn nhát nên ta mới tới đây tìm cô hỏi cho ra lẽ thôi…”
Văn Đan Khê thầm hí hửng trong lòng, song vẫn đáp tỉnh bơ: “Đầu heo ta đưa cho Lão Ngũ với Hạ hắc tử, đâu có nói là cho ngài.”
“Nhưng ai cũng nghĩ là cô cho ta.” Nói đoạn ánh mắt hắn chếch sang hướng khác, giấu đầu lòi đuôi giải thích: “Tờ giấy đó là ta dùng để luyện chữ, đúng lúc viết tới tên cô thôi…”
Văn Đan Khê giả bộ tin, gật đầu một cách đầy nghiêm túc: “Ừm, thật là đúng lúc quá chừng.”
Sau đó cô hỏi tiếp: “Tính nợ xong chưa?” Rõ ràng là có ý đuổi người.
Mặt Trần Tín lại xị xuống: Hắn đi xa thật xa để tới gặp cô, vậy mà mới nói mấy câu cô đã muốn đuổi người! Tới cùng là cô muốn gì hả?
Văn Đan Khê chọc ngoáy: “Ta sợ ngài lắm, ta đây nhanh mồm nhanh miệng, có sao nói vậy, sợ mình nói trật câu nào không hợp với tính đại gia, lại khiến cho đại gia cụt hứng bỏ về.”
Hắn húng hắn ho thêm vài tiếng, rầu rĩ giải thích: “Hôm đó, hôm đó là ta sai, ta cam đoan sau này không như vậy nữa… Thật ra phụ mẫu ta đều mất hết, nhà ta nghèo khó, khi còn bé thường xuyên phải chuyển chỗ ở, ta lớn thế này nhưng không ai chịu hứa hôn với ta… Ừm, chỉ có vậy thôi.”
Văn Đan Khê nghe xong thì im lặng thật lâu.
Trần Tín chờ lâu tới sốt ruột: “Này, ta nói nhiều như vậy, cô cũng nên nói câu nào đi chứ.”