Văn Đan Khê hết sức buồn bực, sao quanh đi quẩn lại hắn cứ nói tới vấn đề này chứ! Cô lấy lại bình tĩnh, lúc này hai người chưa quá thân, cô không thể nào nói thật suy nghĩ của mình cho hắn biết một cách tự nhiên được. Suy đi xét lại chỉ còn cách là xài lại cớ đó thôi.
Văn Đan Khê hắng giọng, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Lần trước ta đã nói rồi, ta muốn giữ đạo hiếu với phụ mẫu và huynh trưởng. Nếu ngài nghĩ vậy thì ta không đi nữa.”
Trần Tín vừa nghe cô nói không đi thì lập tức luống cuống, lật đật thỏa hiệp: “Đừng đừng, ta không nghĩ tới chuyện này nữa là được chứ gì.”
Nói đoạn hắn rầu rĩ cúi gầm đầu, lầm bầm thêm một câu: “Thiếu thì thiếu, dù sao cũng thiếu bao nhiêu năm nay. Chờ một lát cũng không sao.”
“…”
Văn Đan Khê ngẫm lại giây lát rồi bổ sung: “Lúc trước ta dự định chịu tang hai năm, nhưng ngẫm lại bây giờ là thời kỳ đặc biệt, cho nên quyết định chỉ chịu tang một năm là đủ, một năm sau ta sẽ cho ngài câu trả lời thuyết phục…”
Ngụ ý của nửa câu sau là: Ngài có cơ hội một năm, bởi ta chưa nói là không đồng ý. Ngược lại cô cũng có thời gian để suy nghĩ kỹ càng hơn, một năm sau, bất kể cô thấy mình có hợp với người ta hay không, thì cũng sẽ đưa ra quyết định. Tuổi trẻ của nam nhân cũng là tuổi trẻ, không thể nào nấn ná lâu quá được.
Trần Tín nghe cô đặt ra thời hạn, tuy không quá như ý nhưng tốt xấu gì cũng có một tia hy vọng. Trong lòng vui vẻ hơn hẳn, mặt tỏa ra ánh hào quang phơi phới, giọng điệu cũng kích động thấy rõ: “Cô yên tâm, lên núi rồi cô muốn làm gì tùy thích, không ai dám bắt cô làm chuyện mình không thích đâu.”
Văn Đan Khê tiện đà tiếp lời: “Đúng là ta không nhìn lầm, ngài nói thế thì ta an tâm rồi, chúng ta cứ quyết định vậy đi.”
Trần Tín gật đầu bất đắc dĩ, sao hắn cứ cảm thấy mình vừa sa vào cái bẫy đã được cài sẵn thế này?
Văn Đan Khê đạt được mục đích rồi nhưng vẫn không quên thảy cho đối phương quả táo ngọt, cô nói với giọng chân thành: “Thời cuộc hiện nay quá loạn lạc, may nhờ có ngài, bằng không ta thật lòng không biết phải xoay sở làm sao. Các huynh đệ núi Nhạn Minh cũng chính trực nhiệt tình như ngài vậy, bằng không ta đã không dám lên núi rồi.”
Trần Tín nghe cô khen mình thật lòng thật dạ như thế, trong ngực bỗng trỗi dậy cảm giác bi tráng hào hùng, lưng cũng trở nên thẳng đuột, đôi mắt màu biển đổi sang màu rực rỡ như ngọc bích, song miệng hắn vẫn không quên thốt ra mấy câu khiêm tốn: “Nào có, đây là chuyện phải làm thôi.”
Trong lúc trò chuyện Văn Đan Khê cũng đã tranh thủ vá xong chiếc áo trong tay, cô đưa nó qua nói: “Áo vá xong rồi, giờ cũng đã trễ ngài nên về phòng nghỉ ngơi đi.”
Trần Tín nhận lấy áo nhưng vẫn ngồi bất động, hắn ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời chỉ mới tối chưa bao lâu thôi, trễ hồi nào.
Nhưng chủ nhân đã nói thế rồi, không muốn đi cũng không được, hắn buộc lòng phải đứng dậy, cà kê thật lâu mới lên tiếng: “Gian phòng kế bên nhiều muỗi, ở đây lại chẳng thấy con nào. Chắc muỗi cũng biết cô là đại phu.”
Văn Đan Khê câm nín, sao nghe câu này cứ dị thế nào ấy.
Cơ mà người ta đã không muốn đi thì cô cũng không đuổi thẳng được, dù gì về sau người ta cũng là lãnh đạo trực tiếp của cô mà, không thể mích lòng được.
Nghĩ tới đây, Văn Đan Khê lại cầm cái rổ thêu lên làm tiếp, trong khi Trần Tín vẫn đứng yên một bên nhìn cô lom lom. Chẳng bao lâu sau, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện và tiếng bước chân của Lý Băng Nhạn với những phụ nhân vang lên bên ngoài nhà. Lúc này Trần Tín không đi cũng không được nữa.
Hắn vừa mới bước chân khỏi phòng, Lý Băng Nhạn tiễn những phụ nhân về xong cũng vừa quay về phòng, cô nhìn Văn Đan Khê cười hỏi: “Đã nói chuyện xong chưa.”
Văn Đan Khê gật đầu: “Xong rồi.”
Nghe thế Lý Băng Nhạn bèn nhấc một cái ghế ngồi xuống, bắt tay vào may chung với Văn Đan Khê.
Sáng hôm sau, Hồng đại hồ tử và Quách Đại Giang dẫn người vào thành mua lương thực, Văn Đan Khê đưa cho họ một tờ giấy nhờ mua hộ dược phẩm và vật dụng hằng ngày. Mặt Thẹo và Hạ hắc tử đã biết tin Văn Đan Khê đồng ý lên núi Nhạn Minh, nên mới bảnh mắt ra hai tên này đã kéo tới giục: “Văn đại phu, để bọn ta dọn nhà phụ cô cho.” Y như sợ cô đổi ý không thèm đi nữa vậy.
Văn Đan Khê cười nói: “Ta còn muốn thu dọn một chút nữa, lúc nào chuẩn bị xong thì sẽ báo cho các người.”
Hai người cười hề hề rồi chạy tới chỗ khác làm việc.
Còn Tần Nguyên thì rải tin khắp thôn, báo rằng các thôn dân có thể lên núi Nhạn Minh sống trên nguyên tắc tự nguyện, thôn dân ở trên núi khai hoang ba năm đầu có thể miễn thu thuế. Sau khi tin này loan ra, khá nhiều người do dự phân vân. Có người biết Văn Đan Khê muốn đi bèn tới đây nghe ngóng tình hình.
Văn Đan Khê cũng rõ ý của những người này, chuyện họ nhận sự che chở của quân Phá Lỗ còn tạm chấp nhận được, vì ai cũng hiểu thời cuộc rối ren muốn sống sót không dễ chút nào. Song nếu lên núi thì cơ bản chẳng khác nào vào rừng làm cướp. Thanh danh dòng họ, hôn sự của nữ nhi đều phải chịu sự ảnh hưởng to lớn. Sau khi các thôn dân xác nhận được tin này, ánh mắt nhìn Văn Đan Khê cũng thay đổi ít nhiều.
Văn Đan Khê cũng lười nói nhiều, nói đối phó dăm ba câu rồi đuổi khéo người về. Ai ngờ mấy ngày sau, số thôn dân kéo tới Văn gia nghe ngóng tin tức mỗi lúc một nhiều hơn, phần lớn họ đều nhìn cô bằng ánh mắt thông cảm xót xa. Có vài đại thẩm hiền lành còn sụt sùi nói: “Con gái đáng thương, rốt cuộc cháu vẫn bị hắn nhớ thương.”
Văn Đan Khê kinh ngạc ra mặt: Chuyện gì thế này?
Chuyện diễn ra sau đó có phần thiên về hướng bi kịch. Chẳng biết ai khơi mào loan tin đồn rằng Văn Đan Khê bị Trần Tín coi trọng, cho nên tên đầu sỏ thổ phỉ này mới vi phạm lời thề không chiếm đoạt dân nữ, muốn ép cưới Văn Đan Khê bằng được.
Còn có người đồn rằng Trần Tín mang an uy của thôn dân thôn Thanh Khê ra để uy hiếp Văn Đan khê, Văn Đan Khê vì hương thân phụ lão toàn thôn mà lẫm liệt hiên ngang, đứng ra hi sinh thân mình… Kha khá người còn tự động bổ não bằng hình tượng một cô gái nhẫn nhịn chịu nhục, cao thượng xả thân, hy sinh vì nghĩa…
Sau rốt, tin đồn càng lan xa thì càng thêm mắt thêm tai, tam sao thất bản. Ban đầu, Văn Đan Khê cũng cố giải thích là mình tự nguyện nhưng chả ai thèm tin. Mọi người chỉ muốn tin thứ mà họ nghĩ thôi. Sau vài lần thử, Văn Đan Khê dứt khoát quyết định học tập lão thiền sư, cầm mõ không nói, chỉ cười không đáp.
Khi tin đồn thất thiệt này lọt tới tai Mặt Thẹo và Hạ hắc tử thì cả hai tức tới đập bàn. Hạ hắc tử cáu giận bất bình: “Mấy người này nghĩ quái gì vậy hả, nếu quân Phá Lỗ chúng ta cướp nữ nhân thật, thì trên núi có ế nhan nhản như bây giờ không? Chúng ta thủ thân như ngọc, giữ mình trong sạch, vậy mà lại bị gieo tiếng xấu, rõ là ức chết đi được mà!”
Mặt Thẹo thì trợn tới trắng mắt, ức chế tới độ cào cào vết sẹo trên mặt.
Đột nhiên hắn vỗ đùi la lên: “Có rồi.”
Hạ hắc tử đang nổi điên, không kiềm được lửa nóng liếc xéo hắn một cái, nói giọng lạnh run: “Có cái khỉ gì? Ngươi có bệnh à?”
Mặt Thẹo trừng tới lác mắt đáp: “Ta đột nhiên có một kế cực hay, ngươi ghé tai lại đây.”
Hạ hắc tử chẳng tin hắn nghĩ ra được kế gì hay ho, dù vậy vẫn bất đắc dĩ bước tới, hỏi với giọng hời hợt: “Ờ, nói coi, ta nghe.”
Mặt Thẹo sợ mình quên béng mất nên nói ào ào một hơi: “Ngươi nhìn đi, bây giờ những thôn dân này đồn đại ca muốn cướp Văn đại phu làm áp trại phu nhân, đại ca có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch nữa, ngươi nghĩ coi giờ nên làm gì đây?”
Hạ hắc tử lầm bầm: “Làm gì nổi nữa, đồn thì cũng đồn hết rồi, nói tiếp thì cũng chả mất miếng thịt nào.”
Lần này tới lượt Mặt Thẹo khinh bỉ Hạ hắc tử: “Hừ, còn dám xưng là người có học thức thứ hai, có nhiêu đó mà không nghĩ ra. Ngươi dỏng tai lên mà nghe ta nói đây, chúng ta cứ dứt khoát tương kế tựu kế làm vầy làm vầy… hiểu chưa?”
“Hả —–“ Hạ hắc tử nghe xong kế của Mặt Thẹo thì mặt mũi cũng đần ra.
Lát sau hắn mới lên tiếng với giọng cảm thán: “Lão Ngũ à, đầu óc ngươi cũng có lúc sáng sủa, kế này được, hay hay.”
Mặt Thẹo vênh váo: “Hay gì, phải nói là tuyệt cú mèo.”
Hạ hắc tử chẳng buồn cự nhau với hắn, gật đầu lia lịa: “Phải phải, đây quả là con cóc trước trời mưa —- tuyệt cú mèo.”
Cả hai đều là người mau lẹ nên đã tính thì làm liền. Vừa bàn xong chuyện bèn gấp rút bắt tay chuẩn bị ngay.
Qua mấy ngày, Văn Đan Khê sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, đồng thời cũng chán chẳng muốn nghe các hương thân hỏi dò ý kiến nữa, cho nên dự định lên núi ngay. Mặt Thẹo và Hạ hắc tử nghe thế thì đồng ý rối rít, chạy tới thật nhanh để dọn nhà phụ cô.
Sớm hôm sau, chợt nghe trong thôn vang lên tiếng kèn trống dồn dập từng hồi.
Văn Đan Khê hỏi Lý Băng Nhạn với giọng thắc mắc: “Hôm nay nhà ai có việc vui sao?”
Lý Băng Nhạn lắc đầu mù mờ.
Hai người cũng tò mò theo những người khác đứng ở cổng sân hóng cuộc vui, từ đằng xa đã nhìn thấy bốn người đàn ông cường tráng khiêng một chiếc kiệu hoa rảo bước như bay tới Văn gia. Mà đi trước mở đường lại chính là Mặt Thẹo và Hạ hắc tử.
Tới đây Văn Đan Khê càng thắc mắc hơn. Cô đang mải suy nghĩ thì chợt nghe Mặt Thẹo oang oang cái mồm: “Này này, nhường đường tý nào, nhường tý nào, để đại tẩu ta lên kiệu hoa nào.”
Ai nấy đều mở to mắt ngó nhau: Đại tẩu hắn là ai?
Chỉ giây lát kiệu hoa đã khiêng tới ngay trước mặt Văn Đan Khê, tiếp đó hai bà mối ăn mặc sặc sỡ bước qua, Văn Đan Khê nhận ra một người trong số đó là bà mối Tiền từng tới nhà thuyết phục mình.
Hai bà mối sấn tới lôi lôi kéo kéo Văn Đan Khê lên kiệu hoa, vừa lôi vừa nói như hát: “Văn cô nương à, cô lên kiệu hoa nhanh đi mà, gả qua đó nhất định cô sẽ được ăn ngon mặc đẹp chỉ tay năm ngón, đi đâu mà tìm được mối tốt thế này cơ chứ.”
Mặt Thẹo đứng bên cũng hét ầm lên hung ác: “Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt à, đại ca của ta đã xuống nước mời bà mối tới tận đây, vậy mà cô còn không vui hả. Hôm nay ta nói thẳng cho cô biết, nếu cô cứ cự tuyệt tiếp thì đại ca ta sẽ bỏ mặc thôn của cô luôn, mã phỉ Thát tử quái gì đó khỏi cần nhờ tới bọn ta nữa.”
Văn Đan Khê nhìn mấy người này kẻ tung người hứng mà thộn mặt ra, cả buổi chẳng mò ra được gì sất.
Hạ hắc tử vội vàng sáp tới thì thào một câu: “Tẩu tử à, tẩu phối hợp diễn trò tý đi mà, mau mau lên kiệu đi mà.”
Văn Đan Khê còn hơi ngần ngừ, nhưng đã bị hai bà mối phốp pháp lôi tuột vào trong kiệu, bốn kiệu phu khiêng lên ngay lập tức, sau đó chạy vội đi.
Tuyết Tùng và Tuyết Trinh sợ tới nỗi khóc váng lên, Lý Băng Nhạn cũng vùng vẫy không ngừng. Mặt Thẹo và Hạ hắc tử vội vàng lên tiếng khuyên giải, giải thích cặn kẽ. Sau đó sai người vác theo đồ đạc mà Văn Đan Khê đã chuẩn bị trước, cùng nhau lên núi.
Thôn dân thôn Thanh Khê bàn tán loạn hết cả lên, có mấy người chính nghĩa toan bước lên nói lý, nhưng nhác thấy Mặt Thẹo và toán binh sĩ hung ác bặm trợn, thì ai nấy đều nhát gan lùi hết xuống.
Lúc sắp đi Mặt Thẹo còn không quên tặng kèm một câu quát tháo: “Đủ rồi, đừng gào nữa, đại ca ta nói chỉ cướp lần này thôi, sau này chả cướp nữa đâu!”
Giọng hắn vừa dứt thì bỗng nghe thấy một tiếng quát vang lên còn khủng khiếp hơn hắn gấp mười lần: