Nữ Y Về Thời Loạn

Chương 39



Edit: Yunchan

Văn Đan Khê đi thật nhanh vào nhà, thật ra nội tâm của cô không phẳng lặng như bề ngoài, dù không thể nói là sóng lòng dâng trào, nhưng lòng cũng nổi lên gợn sóng không hề nhỏ. Cô vẫn không cầm lòng được ra tay dạy dỗ Trần Tín. Cô tin lời cha mẹ là đúng, nhưng cô lại cảm thấy Trần Tín khác hẳn với những người đàn ông cực phẩm kiếp trước. Chí ít nền móng của hắn ngay thẳng, cô không sửa đổi được bản tính của hắn, nhưng hẳn có thể giúp hắn cải thiện vài nhược điểm trong tính cách. Trên đời này có ai hoàn hảo chứ? Kể cả cha cô cũng thế. Nghĩ vậy, cô lại có chút lòng tin.

Vì hôm nay có khách lạ, vả lại Văn Đan Khê cũng không muốn gặp huynh muội Trịnh gia. Cô ghé qua bếp dạo một vòng, rồi mang cơm về nhà ăn. Lúc cô và Lý Băng Nhạn sắp ăn cơm, thì chợt thấy Hạ hắc tử mướt mồ hôi chạy ào vào hỏi: “Văn đại phu, đại ca đâu rồi? Cơm nước dọn xong hết rồi nhưng không tìm thấy đại ca.”

Văn Đan Khê nghe mà sửng sốt, hỏi ngược lại: “Ngài ấy còn chưa về sao?”

Hạ hắc tử lắc đầu, Văn Đan Khê vội nói ngay: “Huynh ra vườn rau đằng sau nhà tìm thử xem.”

Hạ hắc tử gạt phăng mồ hôi, chạy bổ ra vườn rau như bị lửa đốt mông.

Hạ hắc tử vừa chạy tới nơi thì thấy Trần Tín đang đứng như trời trồng ở vườn rau thật. Lúc này ánh mặt trời đã chiếu thẳng xuống chỗ hắn đứng, cả người hắn đều phơi bỏng dưới ánh mặt trời gay gắt, mồ hôi trên người chảy xuống ào ào như mưa.

Hạ hắc tử hỏi với vẻ mặt khó hiểu: “Tướng quân, sao ngài lại đứng đây? Mọi người đang chờ ngài ở tiền sảnh đấy.”

Đến đây Trần tín mới sực tỉnh lại hệt như vừa thoát ra khỏi mộng, hắn lau mồ hôi đáp: “Ừ, đi thôi. Ta đang xem rau lớn tới đâu rồi.”

Hạ hắc tử không tin cái cớ này, nhưng hắn cũng chẳng dám hỏi thêm. Hai người kẻ trước người sau đi tới Tụ Nghĩa sảnh.

Trên bàn cơm ở đại sảnh, Tần Nguyên đang trò chuyện với Trịnh Tử Bằng. Trịnh Tử Bằng tròng lên mình một bộ áo lụa màu xám bạc, đầu tròn mặt tròn mình cũng tròn nốt, từ đầu tới chân trông y chang cái cối xay lúa. Lúc toét miệng cười thì cặp mắt hí lún tịt vào trong lớp mỡ núc ních.

Mặc dù đang nói chuyện với Tần Nguyên, nhưng cặp mắt hí lại dán rịt lên thức ăn trên bàn. Sau khi Trần Tín bước vào, Tần Nguyên lập tức mỉm cười mời mọi người dùng bữa.

Trịnh Tử Bằng chẳng khách sáo gì, cầm phắt đôi đũa lên gắp mỗi món một ít bỏ vào trong bát mình, nhìn điệu bộ cứ như nửa năm rồi chưa được ăn cơm. Tới cả Mặt Thẹo có tướng ăn khó coi cũng khinh bỉ hắn ra mặt.

Trịnh Mỹ Vân ít nhiều cũng là một nữ tử nên cử chỉ cũng rụt rè hơn. Có điều mình mẩy cô ta cứ uốn éo vặn vẹo hệt như bánh quai chèo, làm người ta không nén nổi cái nhíu mày. Trần Tín chẳng buồn liếc cô ta lấy một cái mà chỉ vùi đầu ăn, trừ phi Trịnh Tử Bằng hỏi tới thì hắn mới trả lời đối phó vài câu lấy lệ.

Sau khi nếm hết một loạt các món ăn trên bàn xong, Trịnh Tử Bằng không kiềm được chặc lưỡi bình phẩm: “Lão Tần à lão Tần, thức ăn trên núi các ngươi cải thiện không ít đâu. Đúng là khác một trời một vực so với lần trước.”

Mặt Thẹo hất hất hàm, nói tiếp một cách tự hào: “Tất nhiên rồi, ngươi nghĩ tẩu tử ta là ai chứ!”

“Gì? Tẩu tử? Ai thành thân thế?” Trịnh Tử Bằng hỏi với vẻ mặt kinh ngạc, núi Hắc Long bọn họ cũng có chút giao tình với núi Nhạn Minh, sao có người thành thân mà hắn không biết?

Cặp mắt hí của của hắn xoay tít mấy lần, hỏi với giọng không chắc lắm: “Sao nào? Chả lẽ tin đồn mấy ngày trước là thật à? Các ngươi cướp một áp trại phu nhân về thật à?”

Trần Tín liếc hắn một cái, nghiêm giọng cải chính: “Áp trại phu nhân gì, đó là đại phu mới tới núi ta, đừng nghe người ngoài đồn bậy, uống rượu đi.”

Trịnh Tử Bằng cười khà khà, nốc vài hớp rượu rồi gắp thêm một đũa thức ăn, sau đó tò mò hỏi: “Chẳng biết tiệc rượu này là ai làm thế? Có thể cho tiểu đệ ta mở mang tầm mắt không?”

Mặt Thẹo vừa muốn mở miệng đã bị Trần Tín trừng mắt chặn lại.

Hắn vẫy tay ra lệnh cho Hạ hắc tử: “Đi, gọi Lý thẩm với Vương thẩm lên đây, nói là Trịnh tướng quân khen hai thẩm nấu cơm rất ngon nên muốn thưởng hậu.”

Hạ hắc tử đáp ngay một tiếng vang dội rồi lui xuống gọi người. Trịnh Tử Bằng có hơi ức chế trong lòng, hắn bảo muốn ban thưởng lúc nào? Hơn nữa nghe câu đó, đoán chắc đầu bếp này là hai bà thím, thật là cụt hết cả hứng.

Chẳng bao lâu sau, Lý thẩm và Vương thẩm đã được dẫn tới. Trịnh Tử Bằng nhìn sơ qua thì đúng là hai bà thím, lòng thất vọng tràn trề, chỉ khen qua loa một câu rồi sai người thưởng cho hai thẩm mỗi thẩm một xâu tiền. Mặt Thẹo bĩu môi trắng trợn với cái bụng ki bo của hắn.

Lúc này, Trịnh Mỹ Vân bỗng lên tiếng, cô ta chớp chớp đôi mắt chứa chan tình ý kèm theo trách móc, nhìn Trần Tín, nũng nịu hỏi: “Trần đại ca, trên núi các huynh có đại phu ư, ôi, thân thể muội hơi khó chịu, huynh xem…”

Trần Tín không đợi cô ta nói xong đã sảng khoái đồng ý: “Hạ hắc tử đi mời đại phu tới xem bệnh cho Trịnh cô nương đi.”

Hạ hắc tử đáp lời, nhưng vẫn ngập ngừng hỏi lại với giọng không chắc chắn: “Tướng quân, mời đại phu nào?”

Trịnh Mỹ Vân liếc xéo Hạ hắc tử bằng ánh mắt ghét bỏ, đúng là đồ đần không giới hạn, cô là nữ nhi tất nhiên phải mời nữ đại phu tới rồi, còn phải hỏi lại nữa sao?

Ai ngờ Trần Tín lại đáp với giọng đương nhiên: “Còn đại phu nào nữa, tất nhiên là Mã đại phu.”

Mặt Thẹo không khớp được cái miệng, chen ngang vào: “Đại ca, chả phải Mã đại phu là thầy lang chữa thú à?”

“… Phụt, ha ha.” Trong đại sảnh có người không kiềm nổi bật cười.

Trịnh Mỹ Vân giận tới nỗi mặt xạm đen, sắc mặt Trịnh Tử Bằng cũng không vui vẻ gì hơn.

Trần Tín ra vẻ đột nhiên bừng tỉnh, nói tiếp: “Ta nhớ nhầm, mời Ngưu đại phu tới đây đi.”

Hạ hắc tử đáp lời toan lui xuống, nào ngờ Trịnh Mỹ Vân lại bất ngờ lên tiếng: “Trần đại ca, muội là thân nữ nhi phải để cho nữ đại phu xem mới đúng chứ, chẳng phải trên núi các huynh có một Văn đại phu sao? Gọi cô ta tới đi.”

Trần Tín liếc cô ta, lạnh nhạt hỏi: “Cô nhất định phải bảo nàng ấy tới đây sao?”

Trịnh Mỹ Vân gật đầu.

Trần Tín thong thả nói tiếp: “Có điều nàng ấy chỉ biết chữa bệnh thần kinh.”

“…”

Trịnh Mỹ Vân trợn to hai mắt, cơn phẫn nộ bùng lên mãnh liệt. Cô ta không phải đồ ngốc, tất nhiên nhận ra Trần Tín đang bỡn cợt mình.

Cô ta lập tức đứng bật dậy lôi kéo Trịnh Tử Bằng, nói với vẻ mặt tức tối: “Ca ca, chúng ta về núi thôi, huynh coi người ta bỡn cợt muội thế nào kìa!”

Tần Nguyên sợ rầy rà lan rộng, vội lên tiếng hòa giải: “Trịnh cô nương, cô đừng nóng giận, đại ca ta chỉ đang nói đùa với cô thôi, huynh nói có đúng không đại ca?”

Trần Tín hừ một tiếng miễn cho ý kiến.

Đương nhiên Trịnh Tử Bằng cũng không muốn làm cứng với núi Nhạn Minh, vội vã nháy mắt với Trịnh Mỹ Vân, ý là cứ xuôi theo dòng rồi tính tiếp. Trịnh Mỹ Vân cố dằn cơn tức, hậm hực ngồi xuống không ừ hử gì nữa.

Trần Tín ăn được lưng bụng thì quay sang nói với Tần Nguyên: “Nhị đệ, đệ ở lại chiêu đãi khách, ta đi rửa mặt.” Nói rồi nghênh ngang bỏ đi.

Tần Nguyên không thể nào không ở lại nói chuyện trời chuyện đất, kết giao tình với Trịnh Tử Bằng.

Trịnh Tử Bằng than thở với vẻ tiếc nuối: “Nhị tướng quân, Trịnh mỗ vốn có một chuyện muốn thương lượng, nhưng nhìn tình hình hôm nay, haizz…”

Tần Nguyên cười nói: “Cứ nói đi không sao cả. Đại trượng phu hành sự không câu nệ tiểu tiết, chút hiểu lầm nhỏ kia có đáng gì đâu, nào nào, ta mời huynh chén nữa.”

Trịnh Tử Bằng hít vào một hơi, rồi trầm giọng nói: “Ta nghe nói Bá Châu ở phương Bắc liên tục xuất hiện vài toán mã phỉ. Bọn chúng chẳng những cướp bóc khắp nơi, gieo họa cho bách tích, mà còn giành giật địa bàn trên núi. Bọn ta ở gần Bá Châu nên tình hình không ổn lắm, sau này hai núi chúng ta nên thân thiết hơn mới phải.”

Tần Nguyên đáp thản nhiên: “Đó là tất nhiên.”

Sau khi Trần Tín ra khỏi phòng khách bèn tiện đường rẽ qua nhà bếp, lúc này nhóm Lý thẩm đang ăn cơm với bọn hỏa kế. Mọi người vừa thấy Trần Tín vào thì lật đật đứng dậy. Trần Tín quét mắt một vòng, hỏi: “Những người khác đâu?”

Lý thẩm vội cười đáp: “Tướng quân, vừa rồi ta đã đưa cơm cho các cô ấy mang đi rồi.”

Trần Tín gật đầu, bước thẳng một mạch về hướng viện của Văn Đan Khê.

Lúc này Văn Đan Khê và Lý Băng Nhạn đã ăn xong bữa trưa từ lâu, hai người đang ngồi dưới táng cây trong sân hóng mát. Lý Băng Nhạn đang thêu, Văn Đan Khê thì đang dạy hai đứa trẻ học thơ cổ. Tuyết Tùng và Tuyết Trinh đồng thanh ngâm nga với giọng trong vắt:

“Suối lấp lánh trước nhà,

Mái tranh kề cây già,

Bụi trần bay chẳng tới,

Chim nước về hót ca.”(*)  

(*) Bài thơ Khê cư của Bùi Độ.

Vừa đi tới đầu nhà Trần Tín đã nghe rõ, hắn nghiệm lại thật kỹ, cảm thấy hai mươi chữ này xếp rất được, nghe vào thật êm tai. Sao hắn không nghĩ ra nhỉ? Lúc đầu hắn muốn học làm văn trước, nhưng bây giờ hắn đổi ý rồi, thơ thì ít chữ hơn văn, chắc là dễ hơn chút chút. Chẳng mất bao lâu là hắn có thể làm một bài thơ tặng cô rồi.

Hắn đang mải nghĩ tới nhập thần thì chợt nghe Văn Đan Khê lên tiếng: “Được rồi, hai đứa thông minh lắm, giờ vào phòng ngủ trưa tý nhé, lát nữa cô cô sẽ gọi dậy.”

Hai đứa trẻ trả lời với giọng giòn tan.

Lý Băng Nhạn dụi dụi đôi mắt đã hơi mỏi, hỏi: “Ban nãy Trịnh cô nương kia tới tìm muội sao?”

Văn Đan Khê ngáp một cái gật đầu: “Tới rồi, không ngờ lại là một cô nương đanh đá.”

Lý Băng Nhạn cười cười: “Muội xui thật, lúc nào cũng gặp phải loại đanh đá.”

Văn Đan Khê gật đầu thật sâu, nói tiếp: “Nhưng mà, ta thấy cô ta rất xứng với Trần Tín, hai người một thì đanh đá một thì bộp chộp xốc nổi, hợp lại với nhau thành cây đòn gánh gánh thùng nước bẩn, gánh tới đâu thối um tới đó.”

“Ha ha —-“ Lý Băng Nhạn nghe câu nói xấu này thì cười tới cong cả người.

Trần Tín đứng bên ngoài tức tới độ siết chặt nấm đấm, “ẦM” một tiếng dộng mạnh lên cửa.

Văn Đan Khê nghe thấy tiếng động, hớt hải chạy ra. Khi trông thấy Trần Tín, nét mặt cũng khó tránh khỏi xấu hổ, được rồi, cô ít khi nói xấu sau lưng người ta, lúc nói thì lại xui rủi bị đương sự nghe thấy.

Trần Tín trừng cô đầy giận dữ, Văn Đan Khê tự biết mình đuối lý, cười tươi nói: “Trời nóng thế này ngài tới sao không gõ cửa?”

Trần Tín lạnh giọng đáp: “Nếu gõ cửa thì sao nghe được lời hay ý đẹp của cô!”

Quả nhiên người đọc sách toàn là đồ gian trá, ngoài mặt thế này sau lưng thế khác.

Văn Đan Khê tiếp tục cười hiền hòa, cơn tức của Trần Tín dần dần hạ xuống. Hắn đi xồng xộc vào sân, gật đầu với Lý Băng Nhạn coi như chào hỏi. Lý Băng Nhạn cũng cười đáp lại hắn, sau đó ngồi xuống thêu hoa tiếp. Nào ngờ Trần Tín vẫn nhìn chòng chọc về phía Lý Băng Nhạn, ánh mắt như muốn nói: “Sao cô chẳng có mắt nhìn gì hết vậy.” Lý Băng Nhạn đành phải lúng túng kiếm cớ lánh đi.

Văn Đan Khê rót cho hắn một chén trà, rồi ngồi xuống đối diện hắn.

Trần Tín đổ ra chén to, tức giận hỏi: “Sao cô nghĩ là ta và Trịnh Mỹ Vân rất xứng đôi?”

Văn Đan Khê không muốn trêu hắn nữa, đành cười làm lành nói: “Ta đùa thôi.”

Trần Tín hừ một tiếng bất mãn.

Hắn tiếp tục uống nước, lặng thinh hồi lâu, sau cùng nghẹn ra một câu: “Ta không thích loại người như cô ta.”

“Ai cơ?”

“Loại như Trịnh Mỹ Vân.”

“Vậy ngài thích loại người nào?” Lời vừa trôi khỏi miệng Văn Đan Khê đã hối hận ngay. Tiếc là lời đã nói ra thì khó lòng thu lại. Cô đành cúi đầu giả vờ uống nước để lấp liếm.

Trần Tín uốn đầu lưỡi mấy bận nhưng rốt cuộc vẫn không thốt ra câu kia. Tuy nhiên hắn cảm thấy không nói thì có hơi thiệt thòi, suy nghĩ một hồi bèn nói khéo: “Ta thích người gầy, nhìn đoan trang, nấu ăn giỏi, còn được các huynh đệ của ta hết lòng công nhận…”

Văn Đan Khê gật đầu hùa theo: “Ta biết rồi, ngài nên về đi, khách còn chưa đi mà ngài vắng mặt lâu như vậy thì không tốt đâu.”

Trần Tín bất đắc dĩ đứng dậy.

“Ta quyết định sau này sẽ sửa đổi.”

Văn Đan Khê muốn hỏi hắn sửa đổi gì, nhưng ngay sau đó đã lập tức giác ngộ, hắn muốn bỏ căn bệnh thích ăn dấm chua của mình đây mà. Hắn sửa được thật sao? Văn Đan Khê vẫn giữ thái độ ngờ vực với lần này. Cơ mà nếu hắn đã nói thế, thì cô sẽ lau mắt chờ xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.