Mặt Trần Tín xạm lại như màu đất, hai quyền siết chặt lại. Vẻ mặt hắn khẩn trương lén thăm dò phản ứng của Văn Đan Khê. Văn Đan Khê thu hết nét mặt của hai người vào mắt, lòng đã hiểu được phân nửa. Chắc hẳn người này là người thân trước đây của Trần Tín, biết rõ lai lịch của hắn, có lẽ giờ đây thấy Trần Tín phát đạt nên mới tới cửa tống tiền.
Ngực Trần Tín phập phồng mấy bận mới từ từ bình thường trở lại.
Hắn hung hăng nhìn thẳng vào người trước mắt, kiên quyết phủ nhận: “Ngươi nhận lầm người rồi, tên ta không phải Lập Hổ. Ta là Trần Tín.” Lúc nói tới câu sau hắn bất giác cất cao giọng, tưởng chừng như đang gầm thét. Khiến những người xung quanh rúng động tới mức màng tai ong ong.
Vương Trung Quán chạm phải ánh mắt hung tợn của Trần Tín thì vẻ huênh hoang cũng thu lại đôi chút, nhưng hắn lấy lại sự bình tĩnh rất nhanh, trên mặt ngập đầy ý cười, nói tiếp: “Lập Hổ lão đệ, có lẽ do chúng ta xa nhau quá lâu nên đệ không còn nhớ, hay là đệ ngẫm lại đi. Lúc ấy mẫu thân đệ ra ngoài làm công đã đặt đệ ở trước nhà ta, ta còn hay chơi cùng đệ kia mà. Lúc chúng ta chơi đùa đệ còn bất cẩn té đập đầu để lại một vết sẹo trên trán. Hề hề, dù đệ có thay đổi thế nào, thì ta vừa nhìn thoáng qua cặp mắt đệ là nhận ra ngay…”
“Ngươi cút ngay cho ta —“ Trần Tín gào lên giận dữ, trán nổi gân xanh, làm Vương Trung Quán run bắn lên, sau đó cười gượng mấy tiếng, cặp mắt hẹp lập lòe đảo qua Văn Đan Khê đang đứng cạnh Trần Tín.
Trần Tín quát tháo xong thì quay sang Văn Đan Khê nói một câu qua quýt: “Ta đi uống nước.” Đoạn quay ngoắc đầu bước thẳng vào nhà.
Văn Đan Khê ngoái đầu nhìn đăm đăm Vương Trung Quán hồi lâu, bọn Triệu Lục Cân cũng tăm tia người này thật lâu. Chỉ chờ chủ nhân hô một tiếng sẽ gô cổ ngay lại. Văn Đan Khê ngẫm nghĩ hồi lâu, nhất thời cũng hơi lưỡng lự.
“Lục Cân, các người…” Còn chưa dứt câu đã thấy Trần Tín vọt ra.
Hắn mím chặt môi, sắc mặt tái xanh, dợm từng bước tới trước mặt Vương Trung Quán, nhìn lom lom hắn, rồi lên tiếng với bộ mặt lạnh tanh: “Đứng lên theo ta. Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Vương Trung Quán hơi e sợ, giùng giằng nói: “Lập Hổ, đệ có chuyện gì thì cứ hỏi ở đây đi, vừa hay cho đệ muội cùng nghe?”
Sắc mặt Trần Tín sầm xuống, không nói không rằng xách Vương Trung Quán lên như xách con gà, bước xồng xộc ra ngoài.
Văn Đan Khê ngớ ra, những người khác cũng ngơ ngác há mồm, Văn Đan Khê lại quay sang cười hiền hòa với những người bên cạnh: “Ai phát đạt rồi thì cũng sẽ có người thân đến nhận thôi. Các người lui xuống hết đi.”
Mọi người đáp lời.
Văn Đan Khê phất tay bảo mọi người giải tán, còn mình thì đeo theo vẻ mặt phiền muộn bước vào nhà.
Cô đã đoán được thân thế của Trần Tín từ lâu, còn biết cả chuyện Trần Tín không phải tên thật của hắn, lúc đó cô tự an ủi mình rằng ai cũng có quá khứ không muốn nhắc lại. Chẳng ai chọn được nơi sinh ra, nhưng bây giờ trong lòng cô lại hơi phức tạp. Đủ thứ mùi vị yêu thương oán trách xộc lên đầu một thể. Lúc mọi chuyện bị phơi bày thì cô phải đối mặt với hắn bằng thái độ nào? Còn hắn sẽ dùng thái độ nào để đối mặt với quá khứ của mình đây?
Văn Đan Khê ngồi lặng đi, đầu óc rối bời. Giờ cơm tối đến mà Trần Tín vẫn chưa về. Văn Đan Khê bắt đầu sốt ruột, vội vàng cho người đi tìm, nhưng người đi về bẩm báo lại là tìm khắp nơi vẫn chẳng thấy đâu. Trời đã sụp tối nhưng Trần Tín vẫn không thấy bóng dáng, bây giờ Văn Đan Khê dần thấy hối hận, tại sao buổi chiều hắn xách người ra ngoài cô lại không sai người đi theo. Cô bảo người nghe ngóng xem bọn Tần Nguyên có trở về hay không, kết quả nhận được tin là Tần Nguyên đã dẫn Mặt Thẹo ra khỏi thành.
Văn Đan Khê chỉ còn biết nhẫn nại chờ đợi, cô liên tưởng đủ loại tình huống: Có lẽ hắn đã đàm phán xong với Vương Trung Quán, có lẽ hắn cần yên tĩnh một lúc. Cô cứ suy nghĩ miên man nên chẳng có lòng dạ nào để ăn cơm, đợi mãi tới canh hai nhưng người vẫn biệt tăm, cô thật sự không chịu nổi nữa bèn lên giường chợp mắt.
Trong giấc ngủ mơ màng trằn trọc, cô cảm thấy trong phòng mình hơi khác thường. Cô hốt hoảng ngồi bật dậy, chợt nghe thấy một tiếng kêu trầm thấp khàn khàn: “Đan Khê —-“
Ngay sau đó toàn thân cô đã vùi vào một lồng ngực nóng rực.
“Chàng đi đâu? Sao giờ này mới về? Chàng lại uống rượu sao?” Văn Đan Khê hỏi dồn như nã pháo liên thanh.
Trần Tín như chẳng nghe thấy câu hỏi của cô, chỉ dùng giọng trầm thấp khàn đục thỉnh cầu: “Đan Khê, đừng ghét bỏ ta, đừng vứt bỏ ta…”
Văn Đan Khê thấy lòng mình nhũn ra, hai tay cô cũng vô thức vòng qua eo hắn.
Hai người lặng lẽ ôm nhau, hồi lâu sau Văn Đan Khê mới có thể dịu giọng dỗ dành: “Ta không ruồng bỏ chàng mà, chàng đừng thương tâm.”
Trần Tín không đáp lời, chỉ ôm lấy cô càng chặt hơn. Chặt tới độ Văn Đan Khê tưởng chừng không thở nổi, phải đưa tay đẩy hắn, Trần Tín ngập ngừng một lát mới hơi nới vòng tay ra, khàn giọng hỏi: “Nàng chê ta đúng không? Xưa nay nàng chưa đẩy ta như vậy bao giờ.”
Văn Đan Khê thở hắt ra, điều khí rồi nói: “Chàng thắp đèn lên trước, rồi ngồi xuống từ từ kể cho ta nghe đi.”
Trần Tín cứng ngắc đứng lên, lê chân nặng nề đi chong đen. Ánh đèn tờ mờ chiếu sáng cả gian phòng, rọi lên hai gương mặt với hai sắc thái khác nhau.
Trần Tín thấp thỏm đứng bên bàn, suy đi ngẫm lại vẫn không dám, hắn cứ nhìn chòng chọc vào cái đệm mà Văn Đan Khê đang ngồi, lúc này hắn trông hệt như phạm nhân đang chờ bị xét xử, vô cùng lo lắng nhưng lại ngóng trông phán quyết sau cùng.
Văn Đan Khê trầm tư một lát rồi chậm rãi lên tiếng: “Có nhớ lúc chàng cầu hôn ta, ta từng hỏi gia thế của chàng, sau đó chàng nổi giận, chúng ta còn gây nhau một trận.”
Trần Tín nghe cô nhắc lại chuyện trước đây thì thần sắc dịu đi đôi chút, vội gật đầu đáp: “Là ta sai.”
Văn Đan Khê cười cười, nói tiếp: “Sau đó, lúc chúng ta qua lại, ta lại khéo léo dò hỏi chuyện của chàng với bốn người kia, ta phát hiện họ cũng không biết gì. Sau khi ta lên núi, quan sát tỉ mỉ cử chỉ và lời nói của chàng cũng dần dần đoán được thân thế của chàng, dù không đầy đủ nhưng cũng tương đối…”
Trần Tín ấp úng cả buổi cũng không nói ra lời. Hắn nở ra một nụ cười khổ sở, hóa ra hắn tự cho là đã giấu kín tới không kẽ hở, thật ra đối phương đã khám phá được từ lâu.
“Lúc đó ta hơi giận chàng không nói thật với ta, nhưng sau khi trải qua chuyện của Băng Nhạn tỷ thì ta dần hiểu ra, thế sự oái oăm, trên đời này có biết bao người không muốn nhắc lại quá khứ. Hơn nữa việc này có liên quan gì tới nhân phẩm của chàng đâu, ta cần gì phải khơi lên vết thương cũ của người khác. Cho nên chàng không kể ta cũng giả vờ không hay không biết.”
“Đan Khê, ta…” Trong cổ Trần Tín phát ra một tiếng than khẽ, trong đó vừa có cảm kích vừa có hối hận không nói nên lời.
Văn Đan Khê im lặng một lát, lựa lời nói tiếp: “Bây giờ ta nói cho chàng biết, quá khứ của con người cũng như chữ khắc trên đá, chẳng thể nào xóa nó đi, chỉ cần nó đã xảy ra thì sẽ có người nhớ, có người biết.”
Trần Tín gật đầu chán nản, hắn sẽ khắn sâu câu này vào đầu, bất luận hắn có giấu diếm kỹ càng tới đâu thì vẫn có lúc bị phơi bày. Dù cho hắn có thay tên đổi tuổi.
Văn Đan Khê khẽ thở dài, nói tiếp: “Ta nói câu này không phải ám chỉ chúng ta phải nhốt mình suốt đời trong bóng ma quá khứ, ý của ta là đối với những chuyện đã trải qua chúng ta không thể nào phủi bỏ, mà hãy nhìn thẳng vào nó, thản nhiên đối mặt với nó, chỉ khi nào chàng có thể nhìn lại nó với cảm giác thản nhiên, thì chàng mới không còn thấp thỏm bất an, không còn sợ hãi bị người khác nhận ra, không còn lo bị người ta uy hiếp nữa.”
Trần Tín lặng thinh rất lâu như có điều suy nghĩ. Hắn chần chừ bước tới vài bước, nhích tới gần giường chút xíu.
Hắn hơi cúi đầu đứng ở trước giường, thấp thỏm hỏi: “Đan Khê, nàng không chê bai ta đúng không? Nàng sẽ không vứt bỏ ta đúng không?”
Văn Đan Khê cười khổ, vươn tay ôm hắn vào lòng, Trần Tín trố mắt hồi lâu mới sực vỡ lẽ: Nàng không chê mình, nàng không vứt bỏ mình!
Văn Đan Khê dịu dàng xoa đầu hắn, nhẹ giọng trách: “Ta mới nói là biết từ lâu rồi mà, nếu ta mà ghét chàng thì còn đính ước với chàng làm gì? Nhưng mà, lúc đầu lòng ta đúng là có hơi vướng mắc thật.”
Trần Tín nghe xong câu này thì mừng tới rơi lệ, hắn nghẹn ngào nói: “Ta thật đáng chết, là ta sai. Ta sẽ nói cho nàng biết, nói hết cho nàng biết.”
Nói tới đây hắn lại trầm mặc, cắn chặt răng, mày kiếm chau khẽ tựa như đang ép bản thân nhớ lại điều gì.
Văn Đan Khê vội nói: “Không sao, ta biết hết rồi, chàng không cần cố nhớ lại đâu.”
Trần Tín lại cố chấp lắc đầu: “Không, nàng chưa biết hết, ta nhất định phải nói hết cho nàng biết.” Hắn không tài nào giấu diếm cô được nữa.
Trần Tín dằn lòng lại, cố hết sức để giọng mình bình ổn: “Trước đây ta không gọi là Trần Tín, mà gọi là Đỗ Lập Hổ. Nàng biết tại sao mắt ta lại màu xanh nhạt không?”
Hắn dừng lại một chút, sau đó khó khăn mở miệng: “Là vì phụ thân ta là người Hồ, vả lại ta cũng không biết phụ thân mình là ai. Lúc hắn uống say đã làm nhục mẹ ta. Lúc đó mẹ ta vừa thành thân chưa bao lâu, bà không dám để lộ chuyện này ra. Chẳng bao lâu sau bà mang thai, lúc đó nhà chồng mẹ ta không biết việc này, cho nên họ vô cùng ân cần với mẫu thân, mẫu thân cũng dần quên chuyện này đi. Nhưng mọi chuyện lại đột ngột thay đổi kể từ lúc ta sinh ra… bởi vì đôi mắt của ta. Nhà chồng của mẫu thân ta cảm thấy không đúng nên gặng hỏi bà. Bà bất đắc dĩ đành nói ra chuyện xấu xa kia. Sau này bà uống say đã nói với ta, bà không ngờ ta lại là mầm mống của tên đốn mạt kia, bà nhất định sẽ nghĩ hết mọi cách để bỏ rơi ra, nếu như không phải ta thì bà đã không khổ như vậy.
Nói lại thì lúc chuyện xảy ra, nhà chồng bà không thể nào chứa chấp bà nữa, nên đã đuổi bà đi, mẹ ta không còn đường nào khác ngoài về nhà mẹ đẻ, ai ngờ bên ngoại tổ cũng đóng chặt cửa. Mẹ ta vô phương xoay sở chỉ còn biết tìm một tỷ muội thân thiết để nương nhờ… người đó chính là mẫu thân của Vương Quán Trung, Vân di. Vân di không tiện giữ mẹ ta ở lại, nên lén lút cho bà rất nhiều tiền, để bà theo thương đội tới quan ngoại. Vì mẹ ta không nơi nương tựa nên nhờ người mai mối gả cho một người quá vợ, ông ta chính là kế phụ đầu tiên của ta, tên là Đinh Triêu Phụng, ông ta còn có một đứa con trai gọi là Đinh Bình.”
Kể tới đây, giọng Trần Tín bắt đầu không kiềm nén được xúc động cùng phẫn nộ.
Văn Đan Khê sờ sờ tóc hắn trấn an, Trần Tín thở ra một hơi thật dài rồi kể tiếp: “Mẹ ta gả cho hắn rồi mới biết hắn không phải người tốt, hắn hết ăn lại nằm, rượu chè bài bạc không thiếu thứ gì, tính tình còn rất tàn bạo, thê tử trước của hắn tự sát cũng do không chịu nổi sự ngược đãi của hắn. Lúc hắn thua sạch tiền của mẹ ta thì bắt đầu lộ bộ mặt thật, có chuyện gì không vui là về nhà đánh đập mẹ và ta, con hắn cũng chẳng ra gì, thường hay bắt nạt ta.
Thật ra từ nhỏ ta đã rất khỏe, hoàn toàn có thể đánh thắng Đinh Bình lớn hơn ta mấy tuổi, nhưng mẹ lại bảo ta là con chồng trước, ở nhờ dưới mái hiên nhà người không thể không cúi đầu, do đó bà và ta không thể đánh trả. Ta không những không thể đánh trả, mà đôi khi mẹ ta còn đánh mắng ta hòng lấy lòng cha con Đinh gia…
Cứ chịu đựng như vậy mãi cho đến năm tám tuổi, Đinh Triêu Phụng uống rượu say mèm, hắn lại bắt đầu hành hung ta, con hắn cũng đứng bên phụ một tay. Rốt cuộc ta hết nhịn nổi, phản kháng. Đầu tiên ta lỡ tay hất ngã Đinh Triêu Phụng ra đất, hắn đập đầu vào cạnh bàn đá ngất xỉu, sau đó Đinh Bình định đánh ta, lúc đó đầu óc ta nóng lên, bộc phát toàn bộ cơn tức nhen nhóm mấy năm qua, cuối cùng giết chết hai cha con họ.”
Nói tới đây lồng ngực Trần Tín bắt đầu phập phồng dữ dội, tưởng như hận thù năm đó lại trào lên lần nữa.
Văn Đan Khê thầm lấy làm kinh hãi, cô không thể nào ngờ nổi lại có loại chuyện này. Trần Tín nhạy cảm nhận ra sự biến hóa của mình, căng thẳng ôm chặt lấy cô rồi nhanh chóng kể tiếp:
“Lúc chuyện đó xảy ra, ta và mẹ bỏ trốn, sau đó mẹ ta lại gả đi, kế phụ thứ hai cũng là một tên khốn. Cuối cùng vì cuộc sống ép buộc nên lúc đó… bà rơi vào phong trần. Về sau chúng ta gặp lại hai mẹ con của Vương Trung Quán… nhà hắn cũng gặp phải biến cố. Để nuôi sống hắn, Vân di cũng theo nghề của mẹ ta làm… kỹ nữ. Sau đó, đại khái là vào năm ta mười tuổi, mẹ ta bỏ ta chạy theo một nam nhân, ta lưu lạc lang thang rồi gặp được nghĩa phụ, cũng chính là sư phụ ta, ông nuôi dưỡng ta đồng thời truyền võ nghệ cho ta, còn đặt cho ta cái tên của đứa con mất sớm. Vào năm ta mười bảy tuổi, Thát Tử xâm chiếm biên giới, nghĩa phụ ta bảo vệ các hương thân, cuối cùng bị Thát Tử giết chết. Ta không còn nơi nương tựa lại bắt đầu lưu lạc, rốt cuộc vào rừng làm cướp… chỉ thế thôi.”
Trần Tín kể xong một đoạn dài thì như bị rút hết sức lực, hắn ngả vào lòng Văn Đan Khê bất động. Trong khi Văn Đan Khê thì đau lòng thổn thức.
“Đan Khê, nàng biết ta là một tên người Hồ hoang dã, còn từng giết người, mẫu thân ta là kỹ nữ. Ta biết mình không xứng với nàng… nên mới không dám nói ra.”
Vai Trần Tín hơi dao động, Văn Đan Khê bỗng thấy ngực mình âm ấm. Trong thoáng chốc mọi bình tĩnh mà cô cố tạo dựng đều sụp đổ, nơi mềm yếu nhất trong tim cô như bị ai đó đâm cho một nhát, đau tới rã rời.
“Ta không chê chàng mà, ngoan, đừng sợ.” Cô ôm lấy đầu hắn, dịu dàng vô hạn.
Trần Tín dụi dụi đầu vào ngực cô, sau đó ôm siết lấy eo cô. Văn Đan Khê dỗ dành hắn thật nhẹ nhàng. Ngọn đèn trên bàn đã gần cháy hết, chiếc bấc bắn lên tia sáng tí tách rồi tắt lịm, bên ngoài vẳng vào tiếng hô vang của người cầm canh, đêm đã vào canh ba.
Trần Tín nằm bên cạnh cô không biết thời gian, vòng tay ôm chặt lấy cô như kiềm sắt, Văn Đan Khê không nỡ đuổi hắn đi nên lặng lẽ đắp chăn mỏng lên cho hắn, vỗ khẽ vào lưng hắn như đang dỗ dành trẻ nhỏ. Thần kinh căng thẳng của Trần Tín thoáng chốc buông lỏng, cơn buồn ngủ ập tới, nặng nề thiếp đi.