Nữ Y Về Thời Loạn

Chương 75



Edit: Yunchan

Văn Đan Khê nghe xong thì rất hưởng thụ. Cô nghe đồn nam nhân ở cổ đại luôn giữ khư khư lập trường xiên xẹo “Huynh đệ như tay chân, nữ nhân như y phục”, nên cũng khá bận tâm Trần Tín sẽ chịu ảnh hưởng.

Cô kéo cánh tay hắn cười nói: “Chàng yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không để cho chàng khó xử. Các huynh đệ của chàng cũng đều là người tốt. Với lại ta và Nhị đệ chỉ tranh luận vài câu chứ không cãi vả.”

Trần Tín nghe vậy mới yên lòng.

Hắn tiện đà ôm lấy eo cô, thong thả tản bộ trong vườn hoa. Văn Đan Khê suy nghĩ một hồi bèn kể lại sơ lược lời của Tần Nguyên cho Trần Tín nghe.

Trần Tín nghe xong trầm tư một lúc lâu, cuối cùng mới lên tiếng: “Nhị đệ nói đích thật rất có lý. Ta cũng đã nghĩ thông suốt rồi, ta nhất định phải làm thật tốt, chiêu nhiều binh, đánh hạ nhiều thành trì, để tránh sau này…” Nói được giữa chừng thì hắn hơi khựng lại. Văn Đan Khê không gặng hỏi thêm nữa.

Kỳ thật Trần Tín muốn nói rằng, để tránh sau này thế lực của họ Tống mạnh hơn hắn, nổi lên lòng dạ xấu xa với Văn Đan Khê. Điều này là do Hàn sư gia khéo léo nói cho hắn biết, lúc đó nghe xong hắn đã nhảy dựng lên, tức khắc hạ quyết tâm phải đi đánh Tần Châu và Bá Châu.

Tần Nguyên thấy tình hình xoay chuyển thì không thể không bội phục Hàn sư gia đa mưu túc trí, một phát tất trúng. Có một câu rất hay rằng, đánh rắn phải đánh dập đầu, đâm thương phải đâm vào điểm yếu. Văn Đan Khê chính là điểm yếu của Trần Tín, Hàn sư gia thuyết phục như vậy quả là thông minh!

Mấy ngày sau đó Trần Tín cũng không còn rối rắm nữa, ngày nào cũng đều cần cù tận tụy tới thao trường huấn luyện binh sĩ. Tần Nguyên thì chuẩn bị lương thảo binh khí. Ngay lúc họ đã sẵn sàng ra trận, tích cực chuẩn bị chiến tranh, thì kinh thành lại xảy ra chuyện lớn chấn động thiên hạ —- mùng mười tháng mười, cường đạo Trung Châu Lưu Phúc Thông thống lĩnh mười vạn đại quân đánh vào kinh thành, vương binh các nơi chưa tới kịp, hoàng đế Cảnh Tông quá mức tuyệt vọng cuối cùng tự sát trong cung. Lưu Phúc Thông thành lập chính quyền Đại Ngụy, thay đổi niên hiệu, phong tước lên ngôi, tự xưng là Hán vương, lập đô là Ứng Thiên. Đây là đội nghĩa quân lớn nhất, các loại chính quyền lớn nhỏ khác như Triệu vương và Hàn vương thì nhiều không đếm xuể. Cả Đại Lương rối ren hỗn loạn, giặc Đông lỗ vẫn đang lăm le rình rập Trung Nguyên bấy lâu, tất nhiên sẽ không bỏ qua dịp này, vào trung tuần tháng mười năm Kiến Nguyên thứ mười, giặc Đông lỗ chia thành bốn ngả, lần lượt tấn công Thanh Châu, Vị Châu, Tần Châu và Kế Châu. Những toán quân rải rác xuôi nam tấn công thì nhiều không đếm xuể.

Tần Nguyên nhận được tin này thì lập tức thương lượng với nhóm Trần Tín, bọn họ sẽ xuất phát vào canh tư ngày mai, chia làm hai ngả tiến binh tới Tần Châu và Bá Châu. Trần Tín dẫn theo Hạ hắc tử và Hàn sư gia, thống lĩnh hai vạn đại quân âm thầm xuất phát tới Tần Châu, Mặt Thẹo và Hồng đại hồ tử thì chỉ huy ba vạn binh sĩ lên đường tới Bá Châu. Tần Nguyên sẽ ở lại trấn thủ Dịch Châu như thường lệ.

Mọi người phân công xong nhiệm vụ thì về nhà nghỉ ngơi. Vừa về tới nhà, Trần Tín đã nhìn chằm chằm Văn Đan Khê không chớp mắt, lòng bịn rịn vô cùng. Chuyến đi này chẳng biết phải mất bao lâu mới có thể trở về, nghĩ đến đây lòng Trần Tín đã như bị vuốt mèo cào tới phát đau.

Văn Đan Khê đi qua đi lại trong phòng, tự tay chuẩn bị ít hành trang cho hắn. Trần Tín thì cứ lẽo đẽo theo đuôi cô.

Hắn ám chỉ sâu xa: “Đan Khê, sáng mai ta đi rồi.”

“Ừ, chàng nhất định phải cẩn thận chú ý sức khỏe, không nên uống rượu, kẻo bệnh.”

Trần Tín gãi cằm, chớp mắt một cái, nhất thời nảy ra một ý hay: “Đan Khê, nàng xem giúp ta có sinh bệnh hay không đi.”

Văn Đan Khê dừng tay lại, cầm cổ tay hắn rồi bắt thử mạch, chẳng có bệnh hoạn gì cả. Trần Tín chớp thời cơ cọ lên người cô, đến đây Văn Đan Khê đã nhận ra âm mưu của người này, cô đẩy khẽ hắn một cái, Trần Tín thừa cơ chộp lấy tay cô rồi dùng sức kéo vào lòng. Văn Đan Khê vùng vẫy: “Trời còn sớm mà, để ta gói ghém hành lý xong rồi nói tiếp.”

Trần Tín thở gấp: “Không còn sớm nữa, sắp khuya rồi. Nói không chừng hơn một tháng ta mới có thể trở về. Đan Khê, nàng cho ta đi…”

Nói đến đoạn sau, hắn lại bắt đầu làm bậy hệt như đứa trẻ hư hỏng. Trên người Văn Đan Khê nổi da gà rần rần. Trần Tín càng được nước làm tới, một tay đã mò vào trong áo cô sờ soạng cấp thiết. Văn Đan Khê không giãy dụa nữa mà khép hờ mắt để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Trên mặt Trần Tín toét ra nụ cười như kẻ trộm đạt thành gian kế, khom lưng bế bổng cô lên, gấp rút chui vào màn…

Không bao lâu sau, bên trong màn đã vẳng ra tiếng rên rỉ, tiếng nam tử thở dốc, và tiếng gầm khẽ.

… Trong lúc sung sướng cực hạn, Trần Tín thở hổn hển, cau mày nói: “Đan Khê, hơn một tháng này ta phải sống sao đây? Ban đêm không ôm nàng ta ngủ không yên.”

Văn Đan Khê chọc ngón tay vào ngực hắn: “Hai mươi mấy năm chàng không gặp ta vẫn sống sờ sờ không phải sao? Đúng là miệng càng ngày càng trơn.”

“Nhưng… đó là do ta chưa nếm được mùi ngọt.” Trần Tín dẫu môi, bụng còn đang suy tư vấn đề hồi nãy.

Đúng lúc này, bên ngoài vọng vào tiếng đập cửa ngập ngừng.

“Ai đó? Chuyện gì?”

Ngoài cửa vang lên giọng rụt rè của Tráng Nha: “Tướng quân, phu nhân, Ngũ tướng quân ở bên ngoài gọi Tướng quân tới Phiêu Hương lâu dự tiệc.”

“Ừm, biết rồi.” Trần Tín vỗ đầu một cái kêu lên: “Ta quên béng mất chuyện này.”

Nói rồi hắn nhảy xuống giường, vừa mặc quần áo vừa hỏi Văn Đan Khê trên giường: “Vợ ơi, nàng có đi không?”

Văn Đan Khê mềm giọng đáp: “Không đi, các người cứ uống cho đã đi. Đây là lần cuối đấy nhé, lúc tới quân doanh rồi tuyệt đối không được uống rượu đâu.”

Trần Tín đáp sảng khoái: “Rõ.”

Hắn vừa trả lời vừa nhặt áo dưới đất lên. Kết quả làm rơi ra một cái yếm màu xanh thêu hoa phù dung. Hắn ngẩn ra, chép chép miệng, cười hề hề. Đột nhiên trong đầu lóe sáng, hắn lén liếc Văn Đan Khê đang nằm gọn trong chăn với cặp mắt gian tà, rồi lén lút nhét cái yếm vào trong lòng.

Giấu kỹ xong, hắn có hơi chột dạ, hắng giọng hỏi: “Đan Khê, nàng không dậy ăn cơm sao?”

Văn Đan Khê ngáp một cái, hừ khẽ: “Chàng đi đi, ta dậy ngay đây.”

Trần Tín cười hì hì, nhấc chân chuồn lẹ.

Tráng Nha đứng ngoài cửa nhìn thấy thần sắc của Trần Tín thì cứ thấy quái dị, nhưng quái thế nào thì cô lại không nói được.

Trần Tín chưa đi được mấy bước thì tình cờ chạm mặt Lý Băng Nhạn và hai đứa trẻ. Hắn cười ha hả bước lên chào hỏi, cúi người bế mỗi tay một đứa, ra bộ hiền lành dụ dỗ: “Bé ngoan, mau gọi dượng nào.”

“Dượng.” Hai đứa nhỏ gọi đồng thanh.

Trần Tín cười đến nỗi híp tịt mắt lại, đáp thật vang dội: “Ha ha, ngoan lắm.”

Sau đó hắn hỏi tiếp: “Bé ngoan, nói xem hai đứa thích đồ chơi gì, dượng sẽ mang về cho.”

Dù sao Tuyết Tùng là anh lớn nên khá hiểu chuyện, cậu bé lắc đầu tỏ ý không muốn gì hết.

Tuyết Trinh thì do dự một chút mới rụt rè nói: “Cháu thích búp bê.”

“Được được, dượng nhớ rồi.”

“Đại ca, huynh còn lề mề gì đó, cả bọn đang chờ huynh kìa!” Mặt Thẹo đứng ngoài viện la ông ổng.

La xong hắn lại lầu bầu một câu: “Nam nhân thành thân đúng là phiền phức. Vừa thấy vợ thì chân y như dán hồ, dính tới mức chả nhúc nhích nổi.”

Hạ hắc tử kế bên “Xuỵt” một tiếng, nhỏ giọng nhắc: “Coi chừng đại ca nghe thấy lại đánh ngươi một trận.”

Hạ hắc tử vừa dứt lời đã thấy Trần Tín sải bước ra tới. Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt mày sáng láng.

Hạ hắc tử nghiêng đầu thì thầm với Mặt Thẹo: “Đó, ngươi coi, Tướng quân ngó bộ tràn trề sức sống, hệt như được Quan Thế Âm nương nương tưới nước tiên lộ.”

Mặt Thẹo ừ một tiếng, tỏ vẻ tán thành.

Cả hai đang nói hứng chí, chợt nghe Trần Tín quát lên sang sảng: “Nói cái gì đó? Hai đại nam nhân châu đầu ghé tai thầm thì, còn ra cái dạng gì!”

Hai người vừa nghe tiếng quát của Trần Tín thì tách ngay nhau ra. Hạ hắc tử cười tươi rói: “Tướng quân, ngài rời giường rồi à?”

Trần Tín trừng mắt lườm hắn, hừ một tiếng nặng nề. Hạ hắc tử lập tức ý thức được mình lỡ miệng, đành phải cười hì hì lấp liếm.

Trần Tín hất hàm, chắp tay sau lưng, nghiêm trang dạy dỗ: “Hai người các ngươi cũng phải chú ý chút. Một tên thô lỗ, một tên ngốc nghếch, thảo nào đều không tìm được vợ.”

Hạ hắc tử: “…”

Hắn chép miệng không ừ hử gì, nhưng Mặt Thẹo thì trợn to hai mắt, la hét ầm cả lên: “Đại ca, không phải huynh chỉ mới tìm được vợ thôi sao? Giờ thì gai mắt bọn đệ, huynh đừng quên công đầu là của hai bọn đệ đấy nhé.”

Trần Tín hơi mất tự nhiên, phất tay nói: “Được rồi được rồi, sao ta quên các đệ được. Chẳng phải ta đang quan tâm các đệ đó sao.”

Ba người vừa nói chuyện vừa bước nhanh vào Phiêu Hương lâu, năm huynh đệ uống thả cửa tới tận khuya mới về. Màn đêm buông xuống, Trần Tín vừa lăn qua lộn lại vừa giả bộ đáng thương, quấn rịt lấy Văn Đan Khê triền miên hơn nửa đêm, mãi tới khi cô mệt lả ngủ thiếp đi thì Trần Tín mới đành buông tay.

Hôm sau vừa qua canh tư, Trần Tín không cần ai gọi đã tự động thức giấc, hắn ngồi dậy thật khẽ vì sợ đánh thức Văn Đan Khê. Bởi tối qua cô quá mệt mỏi, hơn nữa động tác của Trần Tín vô cùng nhẹ nhàng, nên mãi tới lúc hắn đẩy cửa ra ngoài mà cô vẫn còn đang ngủ say.

Tới khi mặt trời lên cao Văn Đan Khê mới từ từ thức giấc. Cô đưa tay sờ soạng theo thói quen, bên cạnh trống không, Trần Tín đã đi từ sớm rồi. Chờ cô sửa soạn xong xuôi, chạy ra ngoài thì mới biết đại quân đã xuất phát từ lâu. Lý Băng Nhạn bèn dắt hai đứa nhỏ tới nói chuyện cho cô đỡ buồn.

Tận hai ngày sau Văn Đan Khê mới dần dần thích nghi được những ngày không có Trần Tín bên cạnh. Tiết trời mỗi lúc một trở lạnh, không còn cái lò sưởi tự nhiên Trần Tín ở đây nên buổi tối Văn Đan Khê phải đắp thêm một lớp chăn.

Sau vài ngày ngơ ngẩn, Văn Đan Khê cũng bắt đầu xốc lại tinh thần để làm việc. Hàng ngày Tần Nguyên dẫn binh tuần tra trong thành. Cẩn thận nhắc nhở binh sĩ gia cố tường thành, đào sâu thành hào và vân vân, tích cực xây dựng công tác phòng ngự. Văn Đan Khê thì dẫn theo Triệu Lục Cân quản lý sự vụ trong thành phụ Tần Nguyên, gom góp lương thảo, triệu tập phụ nữ trong thành may quần áo mùa đông cho tướng sĩ xuất chinh, chế biến các loại lương khô đơn giản nhiều chất dinh dưỡng mà lại dễ mang theo. Cả ngày đều bận túi bụi tới nỗi chân không chạm đất.

Hiện tại việc cô coi trọng nhất chính là doanh trại chế tạo binh khí. Khi mới vào Dịch Châu, Văn Đan Khê đã bàn với Tần Nguyên phái người tới các nơi, trả giá cao để chiêu mộ nhân tài. Qua hai tháng phát triển, hiện tại doanh trại này đã khởi sắc. Mỗi ngày đều có thể chế tạo ra số lượng lớn đao thương cung tiễn. Trong doanh còn có mấy vị sư phụ tay nghề cao, phụ trách nghiên cứu hỏa khí và đại pháo.

Ngành công nghiệp quân sự ở triều Đại Lương đã rất phát triển, từ mấy thập niên trước đã manh nha xuất hiện các loại vũ khí tân tiến. Có điều, quá trình nghiên cứu cần rất nhiều thời gian và tiền bạc, còn phải thực nghiệm nhiều lần nên không được các quan viên coi trọng. Văn Đan Khê biết mình chỉ là một người bình thường, vì vậy không can thiệp vào chuyện nghiên cứu của họ, nếu đối phương muốn gì, thì cô sẽ lập tức cho người tìm ra bằng mọi cách. Mặc dù những người này thất bại nhiều lần, nhưng cô vẫn mỉm cười cổ vũ, không trách móc câu nào. Những người thợ trong quân đều cảm kích trong lòng, càng cố hết sức khổ tâm nghiên cứu, thầm quyết tâm phải báo đáp ân tri ngộ của phu nhân.

Thấm thoắt đã qua hơn nửa tháng, phía Tần Châu và Bá Châu vẫn chưa truyền tin về. Văn Đan Khê bắt đầu đứng ngồi không yên. Tần Nguyên vội vã phái người tới cửa khuyên giải trấn an, chỉ nói rằng sẽ có tin tức nhanh thôi. Vì không để Tần Nguyên phải nhọc lòng, Văn Đan Khê đành phải vờ trấn định. Tới đầu tháng mười một, rốt cuộc Trần Tín cũng gửi thư về.

Văn Đan Khê kích động nhận lấy thư, hấp tấp mở ra đọc.

Trong thư chỉ có một bài thơ:

Gió bắc vù vù chăn lạnh ngắt, củ cải hàng đêm cứng tới đau.

Hôm nào chiến thắng quay trở lại, nhất định quật sâu một nghìn lần.

Lời đính kèm: Nàng cũng phải làm lại một bài cho ta. Trong thơ phải có “Hố”.

Ánh mắt Văn Đan Khê phức tạp, mặt nóng lên, cô thấp giọng rủa xả một tiếng: “Tên hư hỏng này!” Truyền tin ngàn dặm mà hắn chỉ viết mấy câu tầm bậy.

Cô ôm bức thư trước ngực, cúi đầu cười một mình hồi lâu, sau đó bắt đầu nhấc bút hồi âm. Càng nghĩ càng chẳng biết viết thế nào.

Đột nhiên, óc lóe lên, cô vung bút viết:

Thu đi đông tới đà nửa tháng, một ngày không gặp ngỡ ba thu.

Trong hố trống vắng cô đơn lạnh, hàng đêm chờ đợi củ cải về.

Lần tới viết thư không ngàn chữ, thì hố chỉ cho quật một lần.

Viết xong, cô càng đọc càng thấy mùi ngốc bay phấp phới. Cô phát hiện dây thần kinh của mình càng ngày càng lệch pha, có lẽ là gần mực gần đen, gần đèn thì sáng đây mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.