Trần Tín bưng mỳ rón rén vào phòng, đúng lúc Văn Đan Khê cũng vừa thức.
Cô nhìn thấy Trần Tín thì sửng sốt: “Sao chàng về nhanh vậy?”
Trần Tín cười hì hì: “Nghĩa phụ bảo ta về.”
Văn Đan Khê vén chăn xuống giường, Trần Tín nhanh chóng đặt bát xuống, bước lên phủ thêm áo cho cô, rồi chạy lại phía chậu thang bỏ thêm ít than vào, tiếp đó vòng lại kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, đưa cái thìa qua đút từng miếng cho cô. Văn Đan Khê miễn cưỡng ăn cho hết bát mỳ mỏng, tinh thần vẫn không tốt lắm. Trần Tín kéo cô vào lòng, thì thầm an ủi một lúc lâu.
Văn Đan Khê vội trấn an hắn: “Chàng đừng lo lắng, nữ nhân mang thai đều vậy hết, qua mấy ngày là khỏe lên thôi.”
Trần Tín hôn nhẹ vào trán cô, nói: “Sau này ta sẽ ở bên nàng mỗi ngày.”
Văn Đan Khê gật đầu cười, Trần Tín lại bỏ thêm một câu: “Ban đêm cũng ở cạnh nàng. Nàng yên tâm, ta sẽ không động vào nàng đâu.”
Văn Đan Khê giật thót trong lòng, nhất thời nghĩ tới một vấn đề thực tế. Cô hỏi dò: “Nhị Tín, một năm này chàng có nhịn được không?”
Trần Tín thấy cô không tin mình thì hơi nóng nảy, hắn vỗ ngực thùm thụp đảm bảo: “Nàng không tin ta sao? Ta nhịn hơn hai mươi năm, chẳng lẽ có một năm mà không nhịn nổi à? Nàng cho ta ôm hài tử, ta lại ra ngoài tìm nữ nhân, vậy ta còn là người sao?”
Văn Đan Khê nghe lời này xong thì ngực bỗng nóng lên, tinh thần cũng tốt hơn nhiều. Cô thì thào: “Nhị Tín, ta tin chàng. Chẳng qua là ta đã gặp quá nhiều nam nhân không phải người, bọn họ đều… không quản được cây củ cải của mình, xong xuôi rồi còn kiếm cớ biện minh, nam nhân đều như thế, cho nên ta mới không nén nổi lo lắng.”
Trần Tín gật đầu, nói trịnh trọng: “Ta cũng có thể hiểu, khẳng định trước đây nàng chưa từng gặp nam nhân nào được như ta, mấy người bọn ta đều là nam tử hán đường đường, nói được thì nhất định làm được. Bọn ta tuy thô lỗ nhưng đều hiểu đạo lý đối nhân xử thế cơ bản. Mấy tên nam nhân không quản được cây củ cải của mình, không phải vì họ không quản được, mà là không muốn quản. Cây củ cải đâu tự mình đào hố, chẳng phải đều nghe chủ chỉ huy sao? Tự biến mình thành súc sinh thì thôi, còn làm xấu mặt tất cả nam nhân, chả ra cái thá gì, ta mà gặp loại như thế thì phải cắt phăng mầm mống tai họa của bọn chúng!”
Văn Đan Khê vội cười xoa dịu hắn.
Hai người nói chuyện một lúc thì Tần Nguyên lại phái một tiểu binh tới, nhắn là muốn tìm hắn để bàn chuyện. Trần Tín không khỏi chán nản, Văn Đan Khê bèn dỗ: “Đi đi, nhất định đệ ấy tìm chàng bàn đại sự, ta ở nhà chờ chàng.”
Trần Tín đành phải lưu luyến ra khỏi cửa đi gặp Tần Nguyên.
Tần Nguyên đang nhàn nhã uống trà đọc công văn, vừa thấy Trần Tín tới thì lập tức cười vui vẻ hỏi: “Thân thể của tẩu thế nào? Muốn ăn gì, cứ nói cho đệ biết, đệ phái người đi mua.”
Trần Tín nghe y quan tâm vợ mình như vậy thì tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, gật gật đầu nói: “Vẫn tốt, có điều không muốn ăn cơm lắm, còn hay nôn.”
Tần Nguyên nói: “Không sao đâu, nữ nhân mang thai đều thế cả.”
Trần Tín thấy y cao hứng thì không nhịn được: “Nhị đệ, ta thấy đệ cũng nên tìm một người vợ nhanh lên đi, tới lúc đó đệ tự mình làm cha sẽ biết tốt bao nhiêu.”
Mặt Tần Nguyên lộ vẻ xấu hổ, y lập tức chuyển đề tài: “Chúng ta còn phải bàn công sự.” Nói đoạn y đứng dậy, chắp tay sau lưng, đi thoang thả trong phòng rồi chậm rãi nói: “Đại ca, mấy ngày nay đệ đã suy nghĩ rất nhiều, đệ thấy trong quân chúng ta tướng lĩnh có khả năng tự cán đáng quá ít, mà người bày mưu tính kế cũng ít, trước mắt chúng ta chỉ có ba châu, dựa vào sức của huynh đệ chúng ta còn có thể cố gắng chống đỡ, nếu sau này địa bàn rộng ra thì phải làm sao?”
Trần Tín gật đầu: “Nhị đệ, đệ nói đúng.”
Tần Nguyên nói tiếp: “Đại ca, sau này đánh trận đại ca không nên xông lên đầu nữa, tốt nhất là nhường cơ hội cho những người khác, nhân nhịp khảo sát thử xem ai có tài thống soái.”
Trần Tín cau mày, lúc giao chiến không xông lên đầu, lẽ nào bắt hắn học mấy tên quan gia co đầu rụt cổ, đứng ngoài nhìn người khác đánh sao?
Tần Nguyên cười cười: “Chỉ có vậy thì về sau đại ca mới không cần phải hở ra là phải xuất chinh, vừa hay có thể ở bên cạnh tẩu tử với chất tử nhiều hơn.” Khi nói tới đứa cháu trai chưa ra đời, nụ cười trên mặt Tần Nguyên càng sáng lạn.
Đôi mày đang nhíu chặt của Trần Tín bất giác giãn ra, trước đây hắn rất thích đánh trận, rảnh rỗi mấy ngày đã thấy xương khớp ngứa ngáy, nhưng bây giờ thì hắn lại hận không thể ở bên cạnh vợ mỗi ngày.
Bởi Tần Nguyên có gửi gắm khác, nên cũng không để bụng bộ dạng này của Trần Tín.
Hai người thương lượng một chút về chuyện luyện binh và chỉnh đốn quân vụ.
Trần Tín được Văn Đan Khê nhắc nhở, bèn tận dụng thời cơ triệt để, hỏi: “Nhị đệ, rốt cuộc đệ thích kiểu nữ nhân nào, ta bảo tẩu đệ tìm một người cho đệ. Đệ xem ngay cả lão Ngũ cũng tìm được vợ, đệ cũng không thể rớt lại đằng sau.”
Tần Nguyên cười chứ không đáp, vẻ mặt thần bí khó lường. Trần Tín bĩu môi: “Ta không chịu nổi nhất chính là người đọc sách mấy đệ, dây dưa lằng nhằng, nghĩ tới nghĩ lui.”
Nói rồi hắn phất tay vẻ mất kiên nhẫn: “Ta không lôi thôi với đệ nữa, hỏi thẳng luôn đây, tẩu của đệ muốn tác hợp đệ với Lý Băng Nhạn, đệ thấy thế nào? Cho ta một lời chắc chắn, nếu đệ không cam tâm tình nguyện, thì ta sẽ đi hỏi nàng có muốn đổi qua lão Tam với lão Tứ hay không?”
Mắt Tần Nguyên lóe lên, cười như không cười, y không trả lời trực tiếp câu hỏi của Trần Tín, mà chỉ đáp với vẻ mặt hơi ảm đảm: “Chuyện này đệ sẽ đích thân lo liệu, huynh không cần quan tâm nhiều. Tranh thủ thời gian quan tâm tới sức khỏe của tẩu đi.”
Trần Tín đập bàn đánh bốp, bực bội nói: “Được rồi, ta mặc kệ đệ.” Đoạn hắn sực nhớ ra mình có một vấn đề muốn hỏi từ lâu, bèn nói tiếp: “À, nhị đệ, đệ đọc sách nhiều, ta hỏi đệ, có phải loại sách nào cũng có không?”
Tần Nguyên tưởng là hắn muốn hỏi các loại binh thư, nên vội vã đáp: “Tất nhiên, trong sách thứ gì cũng có, từ thi thư lễ nhạc, hành quân đánh trận, tới trị quốc an bang, huynh muốn đọc gì đều tìm được trong sách cả.”
Trần Tín cười gượng, hỏi với vẻ hơi mất tự nhiên: “… có sách về nữ nhân mang thai không.”
Tần Nguyên: “…”
Trần Tín nhìn bộ dạng này của y thì biết chắc là không có, lập tức giở ra cái vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Mấy tên đọc sách như các đệ toàn viết mấy thứ vô dụng. Loại sách về nữ nhân mang thai sinh con này chẳng lẽ không nên có sao? Sách này mà viết ra thì đảm bảo cực nhiều người đọc, còn mấy tập thơ văn khóc gió than mưa gì đó, chỉ để cho người ta đậy hũ dưa muối.”
Tần Nguyên thật sự cạn lời.
Trần Tín khoát tay: “Thôi thôi, sau này ra rảnh sẽ viết một quyển, ta biết một nghìn chữ cũng đủ xài rồi.”
Tần Nguyên cố nén cười, chắp tay nghiêm trang nói: “Tiểu đệ sẽ chờ tin lành, mong đại ca sớm ngày hoàn thành đại tác phẩm.”
Trần Tín vừa bước ra ngoài vừa đáp: “Đừng nóng, còn sớm mà.”
Sau khi Trần Tín về nhà cũng tiện thể bày tỏ nguyện vọng tự viết sách của mình với Văn Đan Khê, Văn Đan Khê sững sờ hết một lúc lâu mới vừa cười vừa nói: “Được, Nhị Tín, chàng viết đi, ta đảm bảo sách của chàng thể nào cũng như đuôi bò cạp — độc nhất.”
Trần Tín cười phá lên, hắn càng nhìn càng thấy vợ mình tốt ơi là tốt, chuyện gì cũng ủng hộ mình.
Mấy ngày này Văn Đan Khê lại như chịu tội, ban ngày nôn nghén, tinh thần uể oải, tới tối còn hay đi tiểu đêm liên tục, có lúc chân còn rút gân. Đại phu nhìn mà cũng bó tay hết cách, làm Trần Tín nóng ruột nóng gan tới độ sụt mất mấy cân thịt.
“Không sao đâu mà, ba tháng đầu nghén dữ nhất, qua khoảng thời gian này thì ổn rồi.” Văn Đan Khê trấn an Trần Tín, còn duỗi tay xoa xoa gương mặt có phần tiều tụy của hắn.
Trần Tín lắc đầu: “Tý khổ của ta có đáng là gì đâu, khó chịu nhất là nàng mới đúng.”
Hai người cứ vượt qua mỗi ngày đau khổ mà lại hạnh phúc như vậy, nháy mắt đã được nửa tháng. Ngày thành thân của Mặt Thẹo và Đào Quyên Tú đã gần kề, do hai bên đều đã quá lứa, đôi bên cũng đều là võ tướng, nên lễ nghi phiền phức đều được lược bớt, hai bên trao đổi thư thành hôn xong thì mở đại yến đãi tân khách ngay tại Phiêu Hương lâu. Văn Đan Khê làm trưởng tẩu tất nhiên phải có mặt, chẳng qua cô thật tình không ngửi được mùi rượu nồng nặc, nên chỉ ngồi một lát rồi dẫn người trở về. Bọn Trần Tín và Tần Nguyên thì ở lại tiếp khách, Hồng đại hồ tử và Quách Đại Giang một người ở Tần Châu một ở Bá Châu, không tài nào về kịp được, thế nên đã gửi một phần đại lễ về trước.
Mặt Thẹo mặc hỉ phục đỏ tươi, đi qua đi lại trong đám đông như con thoi, mặt tỏa hồng quang lớn tiếng mời rượu: “Các huynh đệ, uống thật đã vào cho ta, ăn thả cửa vào nào!”
“Ha ha!” Mấy hán tử này đều là người thô kệch, rượu mời vừa lên thì cũng chẳng phân biệt trên dưới gì, tất cả nhào hết lên mời rượu Mặt Thẹo như ong vỡ tổ.
Mặt Thẹo tửu lượng có cao cũng không đỡ nỗi chiến thuật bầy sói này. Một lát hắn còn phải động phòng nữa mà. Hắn đành nhìn Trần Tín và Tần Nguyên cầu cứu, Trần Tín nhớ trước đây mình thành thân mấy huynh đệ cũng chắn rượu thay mình, nên nhất thời hăng hái, vỗ ngực đánh bộp nói: “Này này, mấy tên nhãi con các ngươi, tới đây hết cho ta, ta uống thay lão Ngũ.”
Toán hán tử này cũng là người chịu chơi, không ít người bỏ rơi Mặt Thẹo ùa về phía Trần Tín cụng chén.
Có người còn trêu ghẹo Trần Tín: “Tướng quân, ngài uống say không sợ tẩu đuổi khỏi phòng à.”
Trần Tín nện vào đầu của tên vừa trêu, nói với vẻ mặt huênh hoang: “Vợ ta hiền lành nổi tiếng toàn thành, ta uống say nàng thương còn không kịp, sao nỡ đuổi ta hả. Mấy tên ế vợ các ngươi không biết gì thì đừng có đoán mò.”
“A, phải không thế?”
Mọi người lại bắt đầu nhao nhao.
“Tướng quân tửu lượng cao, ta mời ngài.”
“Ta mời ngài.”
…
Bên ghế chủ tọa, Trần Quý Hùng đang cùng Đào Đại Sơn và mấy vị bằng hữu uống rượu tán gẫn. Phía khách nữ thì do Lý Băng Nhạn và Xuân Thảo tiếp đãi.
Điền Tuệ Anh thì núp trong một góc tối của đại sảnh, lặng lẽ nhòm ngó mọi người. Cô ta đã chờ ngày này lâu rồi. Hơn mười ngày trước, Trần Tín muốn đưa cô ta đi, cô ta giả bệnh ra vẻ đáng thương, cuối cùng mới lấy được lòng thương cảm của Trần Quý Hùng, miễn cưỡng để cô ta ở lại. Từ sau hôm đó, cô ta luôn ru rú trong nhà, tự xuống bếp làm cơm, vá y phục và giầy cho Trần Quý Hùng. Lúc trông thấy Trần Tín cô ta còn chủ động lảng tránh. Trần Quý Hùng nhìn thấy cảnh ấy thì rốt cuộc mặt mày cũng tươi cười trở lại. Song ông ta lại không ngờ rằng, Điền Tuệ Anh làm thế chỉ để che mắt người ngoài, chờ đợi thời cơ mà thôi.
Hôm nay, thời cơ đó rốt cuộc đã tới. Bởi Văn Đan Khê ốm nghén quá nhiều, thêm vào tiệc cưới của Mặt Thẹo, nên chẳng ai chú ý tới cô ta cả.
Trần Tín bị mọi người luân phiên đánh hội đồng nên rốt cuộc cũng anh dũng ngã xuống, trận tiếp theo là tới phiên Tần Nguyên, có điều Tần Nguyên lại không dùng chiêu trực tiếp như Trần Tín, mà y áp dụng phương thức quanh co, vừa chơi đoán số vừa chơi tửu lệnh, tung hết tài đọ sức với mấy hán tử này, nên cố gắng vẫn cầm cự được.
Tần Nguyên ra lệnh cho Trần Lục tử: “Dìu Tướng quân về phòng nghỉ ngơi đi.”
Trần Lục tử nhận lệnh đỡ Trần Tín, Trần Tín vừa nghiêng nghiêng ngả ngả vừa hét lớn: “Mấy thằng nhãi này, muốn chỉnh ta, không có cửa đâu!”
Lát sau lại cười khì khì: “Ta sắp làm cha! Ha ha —-“
Trần Lục Tử bị dội thẳng vào tai tới ong ong, đau khổ lôi Trần Tín từng bước một về hướng chủ viện. Hai người vừa tới cổng Nguyệt Lượng, thì thấy hai nha đầu Xuân Phương trong viện của Văn Đan Khê đột nhiên chui ra, nói với Trần Lục tử: “Lục tử ca, Xuân Thảo trong phòng phu nhân nói phu nhân ói dữ lắm, sợ là không ngửi được mùi rượu.”
Trần Lục Tử chần chừ một chút, Xuân Phương cười sáng sủa: “Huynh không tin à, vậy huynh cứ dìu về đi. Ta chuyển lời lại.” Nói rồi quay lưng bỏ đi.
“Ê ê, cô đừng đi, vậy cô nói coi phải dìu tới chỗ nào.”
Xuân Phương nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, nói giọng giòn tan: “Muốn ta nói à, vậy có thể dìu tới phòng kế bên phòng Trần lão gia nghỉ ngơi.”
Trần Lục tử ngẫm sơ qua, cũng thấy không có gì bất ổn. Thế là hắn gật gật đầu nói: “Vậy được rồi, cô xuống bếp bưng canh giải rượu lên đi.”
Xuân Phương chạy đi, động tác nhẹ nhàng như bướm.
Trần Lục tử vừa thu xếp cho Trần Tín xong, thì thấy Xuân Phương bê canh giải rượu vào. Cô ta cười nói với Trần Lục tử: “Lục tử ca, huynh đi tiếp khách nhanh đi, để ta chăm sóc tướng quân cho.”
Xuân Phương thấy hắn đi xa rồi, bèn vội vàng vẫy tay về hướng góc tối. Sau đó, Điền Tuệ Anh trang điểm xinh đẹp bước ra khỏi bóng tối, cô ta nhận lấy chén canh trong tay Xuân Phương, rồi nhìn Xuân Phương ra hiệu. Xuân Phương bèn tìm một chỗ trốn vào, canh gác cho cô ta.
Điền Tuệ Anh đẩy cửa vào, trên giường Trần Tín đang ngủ say. Trong lòng còn ôm một cái gối.
Điền Tuệ Anh đặt chén xuống, đi tới trước giường, đưa tay định sờ mặt hắn, ai ngờ Trần Tín lập tức hất phăng tay cô ta ra y như đuổi ruồi. Còn lèo nhèo trong miệng: “Nương tử, có con ruồi.”
Điền Tuệ Anh khựng lại một thoáng, sau đó bắt đầu cởi tiết khố của hắn. Cũng chẳng biết cái quần này của hắn bị gì, Điền Tuệ Anh ráng hết sức cũng không cởi được. Trần Tín trong cơn mơ màng cảm giác được có người đang cởi đồ mình, hắn tưởng Văn Đan Khê nên cười hề hề nói: “Nương tử, quần nàng tự may mà cũng không cởi được.”
Điền Tuệ Anh cởi không xong, chẳng thể làm gì hơn là đổi hướng, thò tay sờ soạng trong quần hắn, ai dè tay cô ta vừa đụng tới, Trần Tín đã cấp tốc che kín lại bằng hai tay, vừa che vừa không ngừng lắc người, bẹp miệng kêu lên ấm ức: “Nương tử xấu, nàng biết rõ củ cải không thể đào hố mà còn chọc nó.”
Tay Điền Tuệ Anh cứng đờ giữa không trung, đột nhiên không biết nên làm gì tiếp theo? Chẳng qua, cô ta chỉ trố mắt chốc lát, ngay sau đó đã tỉnh táo lại, đây là cơ hội ngàn năm có một, bình thường cái ả họ Văn kia quản lý Trần Tín cực chặt, cô căn bản không có cơ hội hạ thủ, nếu bỏ lỡ hôm nay, thì chẳng biết phải chờ thêm bao lâu nữa.
Nghĩ tới đây, cô ta hạ quyết tâm, run run cởi toàn bộ y phục trên người, sau đó chui vào trong chăn của Trần Tín hệt như cá chạch, dùng bộ ngực cao ngất của mình dán vào lưng hắn, thân thể Trần Tín run lên một chút, hắn cau mày, hít hít mũi, lầm bầm trong miệng: “Là kẻ nào? Nương tử ta chưa bao giờ trát phấn.”
Điền Tuệ Anh nghe vậy thì kinh ngạc một thoáng, cô ta vội vàng vươn tay ra sờ soạng bên hông hắn. Cô ta không tin hắn có thể chịu được.
Đúng lúc này, Trần Tín bỗng ngồi bật dậy, ánh mắt rời rạc nhìn cô ta chằm chằm một hồi, sau đó xách Điền Tuệ Anh đang trần như nhộng lên, Điền Tuệ Anh bị động tác của hắn làm luống cuống. Cô ta chưa kịp nghĩ gì thì Trần Tín đã nhảy phốc xuống giường, chân đá văng cửa, sau đó dùng hết sức ném phăng Điền Tuệ Anh ra sân, cuối cùng mới loạng chà loạng choạng quay lại phòng đặt đầu xuống gối ngủ tiếp, lúc ngủ hắn còn không quên che chắn kỹ càng cho cây củ cải của mình, miệng lèo nhèo: “Ta phải quản nó. Ta chỉ đào hố của nương tử.”
Điền Tuệ Anh bị Trần Tín quăng tới thất điên bát đảo, gió lạnh đầu đông thổi táp tới khiến cô ta rùng mình. Cô ta vừa tức vừa thẹn, nhưng vẫn cắn chặt răng, không dám kêu thành tiếng. Cô ta gắng hết sức đứng lên, lảo đảo chạy về hướng phòng mình.
Lúc này, đột nhiên có người hét tướng lên: “Tiêu rồi, có trộm, bớ người ta!”
Sau đó ánh lửa đèn lồng thoắt cái tràn ngập bốn phương tám hướng, chiếu sáng Tây viện hệt như ban ngày, khiến toàn thân cô ta đều lộ hết ra sáng, bên tai Điền Tuệ Anh nổ đùng một tiếng, cô ta ôm chầm lấy ngực, cúi gầm đầu vừa tuyệt vọng vừa nhục nhã, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
“Trời ơi, tên trộm này còn trần truồng!” Có người hét rống lên, cả toán người thoáng cái lũ lượt xông lên hệt như sóng biển.