Trần Quý Hùng đi được sáu ngày, Trần Tín đã dẫn mấy chục thân binh vượt gió bụi quay về. Lúc này, Văn Đan Khê đang ngồi co tròn bên lò sưởi đọc binh thư, khi cô nhìn thấy Trần Tín xuất hiện ở cửa, còn cho là mình đang nằm mộng.
Ánh mắt hai người giao nhau thật lâu, Trần Tín là nét mặt mừng rỡ si dại, còn Văn Đan Khê lại là kinh ngạc không gì sánh được, cô không nén nổi bèn xoa xoa mắt: “Nhị Tín, sao chàng lại đột nhiên trở về.”
Trần Tín chạy thật nhanh tới kiểm tra toàn thân cô một lần, lật đật hỏi: “Nhị đệ nói nàng cần ta chăm sóc nên phái người khác tới thay ra, ta bàn giao hết việc quân cho Hàn sư gia xong thì chạy vội về đây. Nương tử, rốt cuộc nàng làm sao vậy? Sắp hù chết ta rồi.”
Văn Đan Khê lắc đầu mờ mịt: “Không phải ta đã viết thư cho chàng rồi sao, tất cả đều tốt hết mà.”
Trần Tín thấy cô không sao thì tảng đá trong lòng cũng buông xuống, hắn ôm chặt Văn Đan Khê, vừa hôn vừa sờ. Hai người dính nhau một lúc lâu, Trần Tín lại cho thân binh mang rương vào, kéo Văn Đan Khê qua để mở rương kiểm tra: “Nàng xem, đây là các loại đồ khô ta sai người thu gom cho nàng, có rất nhiều đồ hải sản, ở chỗ chúng ta không có, ta còn mời riêng một đầu bếp ở đó dạy ta làm đồ ăn. Hì hì, bây giờ ta hơn xa trước rồi, không chỉ biết làm mỗi một món nữa.”
Văn Đan Khê nhìn bộ dạng phấn khởi của hắn, rồi nhìn qua gương mặt đã đen gầy đi không ít, trong lòng lại thấy xót, không dằn được nhào vào trong ngực vuốt cổ áo hắn, dịu giọng nói: “Ta đã hết nôn lâu rồi, bây giờ ta ăn cái gì cũng ngon, chàng nhìn ta đi béo thành thế này rồi.”
Trần Tín nhìn cô một chút, động tác ôm cô thật nhẹ nhàng, nói: “Béo cái gì, mới nặng hơn trước hai mươi cân thôi.”
Văn Đan Khê nhìn hắn câm nín, nặng hơn hai mươi cân mà gọi là “mới” hả.
Hai người tựa sát vào nhau thì thầm lâu thật lâu, sau đó Trần Tín mới hết sức không nỡ thả cô ra để tới phủ nha gặp Tần Nguyên. Quả nhiên, khi hắn về lại bê thêm nửa rương sách. Tần Nguyên này đúng là quá cố chấp. Trần Tín không khỏi than thở: “Nhị đệ này cũng thật tình, thích trẻ con thì tự sinh một đứa đi. Sao cứ giành phần của ta.”
Văn Đan Khê cười há miệng.
Tục ngữ có câu, tiểu biệt thắng tân hôn. Trần Tín quay lại đợt này còn thích đeo bám hơn bình thường, nguyên một buổi chiều chẳng thèm đi đâu, chỉ ở lỳ trong nhà ôm cô đọc sách. Ngoài ra, đồ ăn của Văn Đan Khê còn tăng thêm món Trần Tín làm. Tay nghề của hắn quả nhiên tiến bộ rất nhiều.
“Nương tử, ăn ngon không?” Trần Tín nhìn cô với mẻ mặt chờ mong, trên trán viết ba chữ sáng loáng “Cầu khen thưởng”.
“Ngon.” Văn Đan Khê gật đầu, hào phóng tặng cho hắn một nụ cười biểu dương.
Trần Tín cười đắc ý, nếu như hắn có đuôi thì bảo đảm sẽ vểnh lên thật cao.
Tới tối, Tần Nguyên phái người tới mời Trần Tín, Mặt Thẹo quyết định đón gió tẩy trần tại gia cho hắn. Đây là lần đầu hai người mời khách, nên tất nhiên Văn Đan Khê cũng muốn đi. Đào Quyên Tú hỏi cô có muốn mời Đỗ thị hay không, Văn Đan Khê phân vân chốc lát, nhỏ giọng tiết lộ chút khúc mắc giữa hai mẹ con Trần Tín.
Đào Quyên Tú hơi giật mình, cô không khỏi ảo não: “Hầy, cũng tại lão Quách lanh cha lanh chanh, kéo Nhị ca đi thăm bà ngay. Sớm biết có nội tình thì đã bảo hắn từ từ rồi.”
Văn Đan Khê vội trấn an: “Chuyện này cũng không sao đâu, đại ca muội ngoài cứng trong mềm, tỷ đoán sớm muội gì cũng có ngày tha thứ cho bà thôi. Chàng chỉ cần ít thời gian để dịu lại mà thôi.”
Đào Quyên Tú gật đầu, cô nhìn trái ngó phải thấy không có ai, bèn đỏ mặt nói: “Tẩu, kinh nguyệt tháng này của muội chưa tới, bà vú của muội nói chắc là muội có rồi, tẩu coi thử giùm muội có phải thật không với?”
Văn Đan Khê nắm tay cô, bắt mạch thật kỹ, rồi hỏi qua triệu chứng của cô, quả nhiên là có. Đào Quyên Tú kích động thấy rõ, Văn Đan Khê cũng mừng thay cho cô, tiện thể nói cho cô nghe những chuyện phải chú ý lúc mang thai.
Đám Mặt Thẹo, Trần Tín với Tần Nguyên ở bên này uống rượu, Trần Tín còn thỉnh thoảng để mắt liếc ngó nương tử nhà mình. Mặt Thẹo huých hắn một cú nói: “Nè, không ngờ nương tử của đệ với tẩu lại hợp nhau quá trời, hì hì.”
Trần Tín nói vẻ hiển nhiên: “Đệ không nhìn thử coi tẩu đệ là ai à, với ai nàng cũng hợp.”
Tiếp đó, hai người lại thấp giọng giao lưu chuyện “Binh thư”, Tần Nguyên nhướn nhướn mày, nhìn hai người như cười như không. Trần Tín nhìn Tần Nguyên mà thương hại, nói: “Nhị đệ, không phải đại ca không muốn nói với đệ. Chỉ tại mỗi mình đệ ế vợ, đâu hiểu chuyện của chúng ta mà nói.”
Da mặt Tần nguyên bất giác giật giật, cười miễn ý kiến. Sau đó, y nghiêng đầu qua nói chuyện với Hạ hắc tử. Vừa nói vừa nhìn hai người bên này cười xấu xa, Trần Tín lập tức cảnh giác, sáp tới hỏi: “Hai người đang nói gì vậy?”
Tần Nguyên đáp tỉnh bơ: “Chẳng phải tiểu đệ không muốn nói, nhưng huynh là người đã thành thân, đâu hiểu chuyện của bọn ế vợ mà nói.”
Trần Tín bị nghẹn tới á khẩu.
…
Mọi người cười nói tưng bừng, uống tới tận tối mới giải tán. Văn Đan Khê cũng ăn tới nỗi bụng tròn quay, được Trần Tín dìu về. Hiện tại cô khá là lo cho sức ăn của mình, ăn nhiều kiểu này có bị sao không đây? Đứa con trong bụng tăng cân cũng không tốt, nhưng cô thật tình không nhịn ăn nổi. Còn Trần Tín thì có vẻ ủ rủ, không còn dáng vẻ cười cười nói nói như lúc khai tiệc.
“Chàng sao thế này?” Văn Đan Khê chọc chọc cánh tay hắn hỏi.
Trần Tín thở dài: “Lúc đầu khi ta về đây rất vui mừng, nhưng vừa rồi Nhị đệ nói cho ta biết, người đi thay ta là nghĩa phụ, trong lòng ta có hơi không dễ chịu.”
Văn Đan Khê ngẩn ra, đến giờ cô mới rõ tại sao lúc gần đi Trần Quý Hùng lại lạ như vậy, thì ra ông đã bàn bạc với Tần Nguyên từ trước rồi.
Văn Đan Khê nghĩ ngợi một chút, trước mắt đột nhiên hiện ra vẻ mặt cô đơn của ông khi nhìn thấy chiến mã và giáp trụ ngày hôm đó, ông kiên quyết muốn đi thay Trần Tín, một mặt là vì vợ chồng họ, mặt khác cũng là vì muốn thực hiện hoài bão của mình. Biết nói làm sao đây, cô nghĩ trong lòng nghĩa phụ luôn ôm ấp một loại tình cảm lo nước thương dân, một tấm lòng hiệp nghĩa thay trời hành đạo.
Cô nói ra suy đoán này với Trần Tín, Trần Tín trầm ngâm một lát, rồi gật đầu nặng nề: “Nghĩa phụ đúng là như vậy. Cứ mượn chuyện bị bắt lần trước mà nói, với công phu của nghĩa phụ, tuyệt đối có thể chạy trốn, nhưng người vì yểm trợ cho các hương thân mà chủ động ở lại đằng sau cùng mười mấy tráng hán ngăn chặn Thát tử, để cụ già trẻ em và phụ nữ đi trước.”
“Cho nên, việc đã tới nước này, chàng cũng đừng khổ sở. Đợi thai của ta khỏe hơn, thì ta với chàng cùng nhau thay quân là được rồi.”
Trần Tín nghe cô phân tích như vậy, thì tâm tình cũng rộng mở hơn.
Vì có Trần Tín làm bạn nên Văn Đan khê thấy ngày trôi qua dễ chịu hơn rất nhiều. Sau khi Trần Tín trở về từ Tần Châu thì đều gạt hết công việc chủ yếu, vì Tần Nguyên có thứ mong chờ, nên nhận lấy phần lớn công vụ mà không oán không than lấy một lời. Hàng ngày Trần Tín không phải xuống bếp làm đủ loại đồ ăn cho Văn Đan Khê, thì là ở trong phòng đục đục gõ gõ không ngơi tay. Chẳng bao lâu sau, trong phòng đã chất đầy chim gỗ, thuyền gỗ, diều giấy linh ta linh tinh, cả núi đồ chơi hiếm lạ.
Thời gian chạy qua như bay, chớp mắt đã cuối đông, xuân tới. Văn Đan Khê cũng bắt đầu ra khỏi phòng, mỗi ngày đều đi tản bộ trong vườn hoa với Trần Tín. Trong mấy tháng này, cứ cách tầm mười ngày hai người sẽ viết thư cho Trần Quý Hùng. Trần Quý Hùng cũng có hồi âm, tin vui truyền về dồn dập, đầu tiên là Tần Châu chiêu nạp một nhóm lưu dân lớn, giờ đây đã bắt đầu khai hoang. Sau đó, là trong lúc Trần Quý Hùng đi săn tình cờ bắt được một tiểu Thát tử lạc đường, tiểu Thát tử này có thân phận không nhỏ, Trần Quý Hùng bèn dùng hắn đổi lấy những bằng hữu mà mình nhớ mãi không quên. Những người đổi về lần này có đủ văn nhân võ tướng, khiến Tần Châu được tiếp thêm một nguồn máu mới. Trần Quý Hùng còn nói trong thư, chờ những người này điều dưỡng thân thể xong, ông sẽ đưa một nhóm về Dịch Châu. Trong thư còn dặn đi dặn lại Trần Tín, phải chăm sóc cho vợ mình thật tốt, ông đang chờ bế cháu trai.
Văn Đan Khê thấy tất cả mọi người đều quan tâm tới đứa con trong bụng mình thì thật sự có hơn băn khoăn, cô dằn lòng không được bèn nói với Trần Tín: “Lúc nào rảnh chàng hãy nói với Nhị đệ một chút đi, tuy rất nhiều người nói nó là một bé trai, nhưng đâu ai dám đảm bảo. Tới lúc đó đệ ấy hy vọng càng lớn, thì thất vọng lại càng lớn.”
Trần Tín vẫn bình chân như vại: “Mặc kệ là trai hay gái ta đều thích, hơn nữa nó là con chúng ta, đệ ấy thất vọng cái gì, có giỏi thì tự đệ ấy sinh một đứa đi.”
Văn Đan Khê: “…”
Mùa xuân qua đi, rồi lại vượt qua mùa hè nóng như đổ lửa, rốt cuộc mọi người cũng nghênh đón mùa thu với tiết trời trong lành. Cơ thể của Văn Đan Khê càng ngày càng nặng, nhìn từ xa hệt như một cái nồi úp ngược lên bụng, cô bây giờ ngay cả khom lưng cũng khó. Bình thường tới chuyện mang giầy cởi giầy cũng phải do Trần Tín làm thay. Trần Tín làm trâu làm ngựa mỗi ngày, bị vợ mình sai tới sai lui chẳng phân biệt ngày đêm. Người ngoài đều khó chịu thay cho hắn, nhưng hắn thì lại vui vẻ như ăn mật.
Đào Quyên Tú có thai trễ hơn Văn Đan Khê ba tháng, bây giờ cũng béo phệ ra. Có điều, đây rõ là cùng mệnh nhưng khác người, Đào Quyên Tú vốn cao lớn, còn là người tập võ, nên chuyện mang thai này đối với cô mà nói chẳng có gì là lao lực. Hàng ngày đều ăn ngon ngủ kỹ. Mặt Thẹo làm cha so ra dễ dàng hơn Trần Tín gấp trăm lần. Song Trần Tín lại chê cười con của Mặt Thẹo giống cha nó, trừ ăn ra chỉ biết ngủ, không giống như đứa con thông minh hiếu động nhà mình, thỉnh thoảng nó còn lộn mèo trong bụng mẹ nó.
Vào một ngày đầu tháng chín, vừa ăn cơm tối xong chưa được bao lâu, Văn Đan Khê đã cảm thấy bụng mình đau vô cùng. Trần Tín cuống cuồng gọi người đi mời Quách đại phu và Quách phu nhân. Không bao lâu, trong viện đã bu đen bu đỏ cả đống người, Lý Băng Nhạn, Tần Nguyên và hai vợ chồng Mặt Thẹo đều tới đủ.
Rất nhanh sau đó, bà đỡ và phu nhân của Quách đại phu cũng đeo hòm thuốc tới. Y thuật của Quách phu nhân cũng khá cao, hơn nữa còn rất am hiểu phụ khoa và sản khoa. Để để phòng bất trắc nên toàn bộ đại phu trong y quán đều tới hết, chờ ở bên ngoài phòng. Văn Đan Khê nhìn nhiều đại phu tới như vậy thì lòng càng lo lắng hơn, tuy sinh con thời cổ đại rất nguy hiểm, nhưng cô tin mình sẽ bình yên vô sự.