Nửa Đời An Nhiên

Chương 9: Còn có thể ngủ ở đâu?



Nghị Nhiên hoàn toàn không dự đoán được người đàn ông này sẽ ở ngay trong văn phòng hôn cô, anh hành động mười phần lực, từ hôn môi đơn thuần đến mút hôn, làm cô một chút phòng bị cũng không có, thực dễ dàng đã bị công hãm đến đại não trống rỗng.

Cố Đình Xuyên nghiêng người đè nặng cô, anh có thể cảm giác được đến, sống lưng của cô đều đang hơi hơi phát run.

Nghị Nhiên ngây ngô căn bản không biết kháng cự như thế nào, lại càng không biết đáp lại làm sao, ban đầu cô còn nghĩ tới nếu có một ngày cùng người khác hôn môi, có phải muốn mở to mắt nhìn đối phương một cái hay không, nhưng chân chính đến tình huống như vậy, cô chỉ có thể dùng ngón tay gắt gao mà dựa vào bả vai rộng lớn của anh.

Hôm nay Cố Đình Xuyên mặc rất tùy tính, áo sơ mi màu xám có chút phong vị của Luân Đôn, quần dài bao lấy hai chân thon dài, anh cho cô cảm giác luôn là một người đàn ông thành thục thân sĩ cùng tú trí (tuấn tú+trí tuệ), nhưng giờ phút này lại càng nhiều một ít tín hiệu nguy hiểm.

Đầu ngón tay anh nâng giữ gương mặt cô, trên tay căn bản không dùng lực nhưng chính là làm người ta nhúc nhích không được, thứ anh muốn, giống như luôn ở trong tầm tay, cường thế mà đem khống chế ở trong lãnh địa của anh.

Anh thật là một người đàn ông đã được nữ thần số mệnh ưu ái.

Nghị Nhiên trong lòng có chút hoảng loạn, lại có chút mừng thầm, thậm chí tư vị kia mờ mịt lại nồng nhiệt, làm người ta nhịn không được muốn càng thâm nhập để nếm thử, ngay cả màng nhĩ cũng ngân nga theo nhịp tim.

Tình trạng của hai người càng thêm tiến vào giai đoạn không thể khống chế, nhưng lại không có bất luận trở ngại gì, đây là hôn giữa vợ chồng, lại cũng là hôn giữa một đôi nam nữ không quen thuộc.

Cuối cùng, nụ hôn đầu tiên của Nghị Nhiên bị tiếng gõ cửa đánh gãy, khi Cố Đình Xuyên rời đi môi cô, ngón tay dường như cố ý ở má cô véo nhẹ một chút, mới đứng dậy đi mở cửa.

Nghị Nhiên không cần nhìn cũng biết mặt của mình đã hồng đến không cách nào gặp người, cô gục đầu xuống làm bộ vội vàng xem điện thoại, phát hiện vừa rồi là Chương Dung Dung gọi đến.

Cô vừa soạn tin nhắn trả lời bạn tốt, vừa nghe được Cố Đình Xuyên đứng ở cửa cùng nhân viên công tác đàm luận, một lúc sau, giọng anh hơi hơi cao lên, nói "Kịch bản của tôi không thể sửa như vậy", Cố đạo ước chừng là thực sự có chút nóng nảy, tùy theo liền cùng người nọ rời đi.

Nghị Nhiên sờ sờ cánh môi mới vừa rồi bị hôn đến nóng bỏng, thật vất vả mới bình phục cảm xúc xao động, chỉ là trong lòng còn không ngừng phát run.

Màn đêm, trên đường cái sáng lên ánh đèn đường ấm áp, những đám mây xanh đã dần dần biến mất không thấy. Thời điểm bọn họ trở về, bên ngoài tòa nhà Gia Diệp đã là một mảnh sắc trời đen nhánh, đêm nay ngôi sao không nhiều lắm, càng có vẻ trời đất hoang vắng mà bao la.

Ước chừng là bởi vì nụ hôn đột ngột buổi chiều, dọc theo đường đi Nghị Nhiên cũng không biết phải cùng đối phương nói cái gì đó mới tốt, cô ngồi ở ghế phụ như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.

Cố Đình Xuyên vẫn luôn lái xe vào tiểu khu, rải rác vài căn hộ có đèn, mặc dù anh ở căn hộ trong thành phố S chỉ là một đống chung cư nhỏ, nhưng chờ Nghị Nhiên đi vào mới phát hiện là không gian siêu lớn được thiết kế theo kiểu thức biệt thự cao cấp, trang trí theo phong cách phục cổ, nhưng tương tự như phong cách văn phòng của anh, quả thực giống như một triển lãm nghệ thuật hiện đại, cho dù ưu nhã sạch sẽ, lại vẫn lạnh băng không có không khí của "Nhà".

Cố Đình Xuyên ở bậc cửa cởi giày, Nghị Nhiên nhìn đến anh đưa một đôi dép mang nhà kiểu nữ không biết có phải do người làm chuẩn bị cho cô hay không, chờ cô thay xong ngẩng đầu vừa thấy, những cái thùng giấy chính cô đóng gói quả nhiên đều chỉnh chỉnh tề tề mà đặt ở giữa đại sảnh.

Anh đi về phía trước, nói với cô: "Đồ vật cần tôi hỗ trợ sửa sang lại có thể đặt ở bên cạnh, tôi đưa em đi xem phòng trước."

Nghị Nhiên không có hé răng đi theo ở phía sau, Cố Đình Xuyên đối với việc cô một đường quái dị trầm mặc hiển nhiên cũng là trong lòng hiểu rõ, anh nhớ tới nụ hôn kia cảm thấy tâm tình không tồi, không khỏi nâng cái cằm có đường cong duyên dáng, hơi hơi cười nhạt, trên mặt mày không có phân hơi thở nghiêm túc kia: "Phòng làm việc của tôi hy vọng em đừng tùy tiện đi vào, cũng đừng đụng tư liệu nơi đó, đặc biệt là đồ liên quan đến phim ảnh, đây là thói quen cá nhân. Bên cạnh thư phòng tôi để lại cho em mấy cái kệ sách, em có thể tùy tiện sử dụng.

Trang trí trong nhà nếu có gì không thích, trước khi muốn đổi nói một tiếng với tôi là được, phòng ngủ chính có một cái phòng thay quần áo, tôi cũng để lại chỗ cho em......"

Anh kiên nhẫn mà nói cho cô hết thảy chi tiết của phòng ở, cùng với "Quy tắc" trước kia anh đã định ra, Nghị Nhiên ngay từ đầu còn nghe được nghiêm túc, đến sau lại liền nhịn không được như đi vào cõi thần tiên.

Không nghĩ tới có một ngày không chỉ có thể nhìn thấy nơi mà nam thần nổi danh-đạo diễn Cố Đình Xuyên sống, thậm chí còn sống với anh ở đây......

Nghị Nhiên dần dần cảm giác được một loại nội tâm chấn động, đây dường như là "Mạo hiểm" lớn nhất trong cuộc đời của cô.

Thấy cô dần dần không hề đáp lại, Cố Đình Xuyên nhấp môi nhìn cô: "Có phải mệt hay không?"

"Không có, tinh thần tôi rất tốt mà, giờ này ngày thường, cuộc sống về đêm của tôi vừa mới bắt đầu thôi." Nghị Nhiên cười nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, ngày thường lúc này cô đại khái mở ra máy tính ở chơi game phó bản, nhưng đây hiển nhiên là không thể trông cậy vào Cố Đình Xuyên sẽ hiểu.

Cô tiếp tục đi theo anh khắp nơi, Cố đạo ngày thường công tác tương đương bận rộn, nhưng sẽ hưởng thụ cuộc sống vô cùng, phẩm vị cũng tự nhiên không cần phải nói, trong nhà không chỉ có có quầy bar, bên cạnh còn có bàn bi-da, anh thậm chí còn có một cái hầm rượu tư nhân, diện tích không lớn, nhưng với một chiếc đèn chùm, ánh đèn ấm áp bốn phía đặc biệt thanh lịch.

Một đôi mắt đen của Cố Đình Xuyên khuất dưới ánh đèn, cô nhìn đến sườn mặt trong sáng lỗi lạc của anh, sau đó anh tắt đèn trên tường, xoay người nói với cô: "Hôm nay em hẳn là còn chưa quen, một lát tôi cho đảo ly rượu cho em, uống một chút sẽ tốt hơn."

Nghị Nhiên nhún vai, đối với chuyện uống rượu này mừng rỡ tiếp thu: "Không quen cũng không có biện pháp, mẹ của tôi đã sốt ruột muốn đem phòng tôi bố trí thành phòng mạt chược rồi."

Cố Đình Xuyên nhẹ giọng cười, có lẽ một lần nữa đồng ý với khiếu hài hước của cô rất khác với những người xung quanh.

Mùi hương của rượu và đồ ăn làm Nghị Nhiên ở cái đêm khuya này bình tĩnh một chút, lúc anh cầm bánh kem cùng ly rượu vào thư phòng, nhìn đến hai chân trần trụi của Nghị Nhiên đạp lên một cái ghế, muốn đem sách cô mang đến đặt ở tầng trên cùng của kệ.

Tóc cô dài lập loè dưới ánh đèn sáng ngời, khuôn mặt nhỏ lanh lợi một nửa ở trong ánh mắt anh, một nửa dừng ở ánh đèn, ý thức được lần đầu tiên ở trong phòng chính mình nhìn thấy cảnh tượng như vậy, anh không khỏi cũng lộ ra một nụ cười.

"Xuống dưới." Giọng của Cố Đình Xuyên giống như dây đàn violon, lại mang theo chút ý vị mệnh lệnh, "Chân em vừa vặn, cẩn thận đừng ngã."

Nghị Nhiên đã sớm thói quen hết thảy việc nặng, việc nặng chính mình ôm đồm, đột nhiên ý thức được có người quan tâm như vậy, trong lòng cô có chút ấm áp, từ anh vịnh ghế đỡ cô xuống, lại đổi Cố đạo tự mình giúp cô đặt sách vào kệ từng cuốn sắp thành hàng chỉnh tề.

Ánh mắt cô chuyển lên kệ sách phòng cách vách của anh, ánh mắt đầu tiên liền nhìn đến một quyển tập ảnh cảm thấy hứng thú: "Đây là sách giới thiệu các tác phẩm của Fuksas*, có thể cho tôi mượn xem không? Ông ấy có phải đã thiết kế một cái sân bay quốc nội hay không?"

*Massimiliano Fuksas: kiến trúc sư nổi tiếng người Ý. Sân bay tác giả đề cập đến là sân bay quốc tế Thâm Quyến do hai kiến trúc sư  Massimiliano Fuksas và  Doriana Mandrelli thiết kế.

Cố Đình Xuyên cảm thấy sở thích của cô còn rất rộng, thì ra không chỉ đối với những cái "Manga anime" đó mới cảm thấy hứng thú, anh ngừng một chút gật đầu: "Ừm, tôi nói rồi ngoại trừ đò trong phòng làm việc đừng làm lộn xộn, mặt khác tùy ý em."

Chờ đến đem thư phòng thu thập xong, hai người quyết định nghỉ ngơi, Nghị Nhiên một tay cầm sách, một tay cầm chén rượu đi vào phòng ngủ chính có không gian rộng lớn, trên đầu giường Cố Đình Xuyên có hai cuốn sách, bên trên bàn cạnh cửa sổ còn có cờ vây, mà remote điều hòa rắn chắc trên giường cho cảm giác cực tốt.

Bữa tối đã được giải quyết trong công ty, máy tính để bàn mới mua của Nghị Nhiên còn chưa có dọn lại đây, trước mắt không có việc gì làm, cô liền nằm dựa vào trên sô pha phòng ngủ đọc sách.

Bên ngoài phòng khách truyền đến tiếng nước ngoài lẫn tiếng cười của vị khách mới đến, toàn bộ phòng đều là phong cách của đàn ông độc thân, cô hài hước mà nghĩ, cả căn nhà đều không có bất kỳ dấu vết gì của phụ nữ lưu lại, không biết có phải Cố đạo diễn cố ý hay không.

Trong một đêm, "Đối tượng tin đồn" của Cố Đình Xuyên đã thành đối tượng kết hôn chớp nhoáng, đại khái chờ những cánh truyền thông đó cùng với các fangirl biết thật sự sẽ điên mất đi.

Cô một bên miên man suy nghĩ một bên cầm sách, nghe được bên tai có người hô hấp vững vàng mà nói: "Massimiliano Fuksas, ông được xưng là ý tưởng kiến trúc phái thi nhân, em nói cái sân bay kia, nói đơn giản rằng triết lý thiết kế của ông ấy là "Cá bơi trong hồ, chim sống trên cây "."

Cụm từ đơn giản này được anh nói ra, thanh tuyến tựa như được bao bọc trong ánh sáng, thêm một phần mê người.

Cô ngẩng đầu nhìn đến người đàn ông trong mắt có ý cười, ở cái đêm đen nhánh này đều có vẻ phá lệ quyến rũ.

Nghị Nhiên nhận mệnh mà than thở một tiếng, bất tri bất giác cũng bắt đầu lại lần nữa đối với người trước mắt mở rộng cửa lòng: "Lúc trước tôi cũng muốn làm thiết kế sư, chẳng qua sau này lại phát hiện phương diện này của chính mình trí sáng tạo không đủ lớn."

Có lẽ là do uống lên mấy ngụm rượu vang đỏ, ánh mắt của cô nổi lên men say rõ ràng: "Cố đạo thích tác phẩm của ông ấy, khó trách anh thích loại phong cách này......"

Xét cho cùng phong cách  của vị đại sư kiến trúc này từ trước đến nay đều là tự do kết hợp với kỹ thuật cao.

Cố Đình Xuyên thấy đôi mắt cô tỏa sáng, nhưng khuôn mặt xinh đẹp đã được phủ một lớp ửng hồng, anh nhìn thoáng qua dáng vẻ này, yên lặng cười nói: "Tôi cho rằng dù là loại hình thức sáng tác nào, điều quan trọng nhất là phải giữ vững tinh thần, sự kiên trì của bản thân, chính là kiên trì nội tâm của chính mình."

Nghị Nhiên duỗi eo lười biếng và điều chỉnh tư thế ngồi, ngữ khí nhu hòa mà nói: "Nói đến cùng, công việc giáo viên này đều không phải là lựa chọn đầu tiên của tôi, hơn nữa bây giờ rất nhiều người trẻ tuổi thi bằng giáo viên cũng là vì làm bàn đạp, công việc này mặt ngoài hấp dẫn, nhưng nơi càng xa xôi giáo viên càng vất vả, thật ra, lúc thực tập tôi cũng đã cảm thấy rất mệt, cũng nghĩ đến từ bỏ, nhưng cuối cùng...... Vẫn là thật ngốc lưu lại, có lẽ là bởi vì tôi thích nhìn đến hy vọng tuổi trẻ."

Cố Đình Xuyên nhớ rõ diện mạo khi cô mỉm cười với Cố Thái, đã thấy qua nhiều cô gái đẹp trong giới giải trí, đó thật sự không coi là minh diễm động lòng người thế nào, nhưng lại có một loại mị lực làm người ta thấy khó quên, đây cũng có lẽ là nguyên nhân đầu tiên anh làm ra quyết định cưới cô.

"Nhìn ra được em rất thích " giảng dạy ", Cố Thái cũng rất thích em."

Nghị Nhiên có chút phân biệt không ra đây rốt cuộc có tính là lời hay hay không, cô cắn cắn môi, nhớ tới lúc trước đã cố ý tìm hiểu một ít tin tức hoa dại ven đường của cha cậu bé-Cố Đình Vĩnh, một phương diện là muốn xem một chút chuyện này rốt cuộc đã truyền loạn ra bên ngoài đến trình độ nào, có nghiêm trọng không; về phương diện khác lại cảm thấy hai vị công tử Cố gia này thật là được hoan nghênh.

Chẳng qua, anh không giống nhau, anh là Cố Đình Xuyên.

Người đàn ông này dù hiểu biết không nhiều lắm nhưng lại cho người ta rất nhiều cảm giác yên ổn.

Nghị Nhiên nghiêm túc một chút, cố ý nhắc nhở anh: "Tin tức cha mẹ Cố Thái nháo ly hôn nhất định đối với em ấy sẽ sinh ra ảnh hưởng nào đó, anh làm chú, kỳ thật có thời gian nên quan tâm em ấy nhiều một chút."

Cố Đình Xuyên gật gật đầu, đi vào toilet, khi ra tới thấy cô thỉnh thoảng cầm lấy di động nhìn một cái, anh cởi bỏ nút áo sơ mi, ngón tay lướt qua cổ áo, nói: "Em muốn dùng máy tính có thể dùng của tôi, máy tính bàn hay notebook đều có."

Nghị Nhiên cảm giác bản chất "Cô gái nghiện internet" của mình đã dần dần bại lộ, cô vội vàng cứu lại một chút: "Không có việc gì, một ngày không chạm vào máy tính cũng sẽ không chết."

Ánh mắt cô trong lúc lơ đãng ngắm đến cái giường lớn phía sau Cố đạo, nhớ tới cách vách không xa còn có một căn phòng cho khách, cô gãi gãi đầu, hỏi: "Đêm nay tôi ngủ ở đâu?"

Anh tạm dừng động tác trong tay, như là có chút không rõ ý tứ của cô: "Em còn có thể ngủ ở đâu?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.