Đoàn người lặng lẽ đi về phía nội viện, mặc dù tối hôm qua đã dập đầu với bà bà, còn được phần thưởng, nhưng quá trình hành lễ tương đối vội vàng, lại bị dây ngọc của mũ phượng rủ xuống trước mặt che tầm mắt, cho nên cũng không thấy rõ bà bà bị đồn là hồ ly, "tình nhân của hoàng đế" trước kia, rất là thất vọng.
Ở trong ấn tượng của ta, nữ nhân có tư cách làm hồ ly tinh, phần lớn không đơn giản, nói một cách thẳng thừng chính là không dễ ở chung.
Nghĩ đến sắp phải gặp bà rồi, thật có chút khẩn trương, cũng có chút mong đợi.
Ta là ngự tứ Thân Vương phi, cho nên một mình dẫn theo nha hoàn hầu gái ma ma chờ bên trong chánh phòng ở đông sương phía sau chánh điện, nghe nói bà bà ở trên đảo nhỏ trong một cái hồ trong viện Như Ý, bình thường không có chuyện lớn thì sẽ không rời đảo, vì vậy lần này phải lên đảo thăm viếng.
Ra khỏi viện, khí trời thật tốt, ánh nắng chiếu cao rực rỡ, ta dẫn theo Phi Hồng, Lục Ngạc nha hoàn ma ma chừng mười người, một nhóm đi tới cửa nội viện, quả nhiên trông thấy đoàn người Vương gia đang từ thư phòng đi tới. Hắn nhìn thấy ta, cũng nhận thấy được ta khẩn trương, lơ đễnh nói, "Mẫu phi của ta là người rất dễ ở chung, huống chi hôm nay vương phi ăn diện vậy, đoán chừng mẫu phi cũng thích."
Ta bĩu môi, nghĩ thầm: Đúng vậy, mẹ ngươi thì ngươi phải nói tốt rồi, ai không biết trên đời quan hệ của mẹ chồng nàng dâu là tế nhị nhất, ngộ nhỡ bà bà mạnh mẽ lại sống lâu, làm vợ không xong sẽ vạn kiếp bất phục.
Nghĩ tới Trương Linh Tuyết ta đã bị mấy bộ phim tam giác (quan hệ tay ba) hun đúc hơn mười năm, cả lão nữ nhân biến thái như thái hậu cũng có thể tính toán, còn sợ một bà bà cổ đại hay sao?
Tự động viên một phen, thuận tay lôi kéo vạt áo, ngẩng đầu ưỡn ngực, nghiêm nghị nhìn Vương Gia, "Vậy thì mời Vương Gia dẫn đường đằng trước!"
Tín thân vương từ chối cho ý kiến, tự nhận tiêu sái vung ống tay áo, sải bước đi tới hậu viện.
Ra khỏi cửa viện, liền phát hiện diện tích hậu viện cực kỳ lớn, hậu viện liên miên không ngừng không giống bình thường, núi giả rừng cây, mái hiên lần lượt thay đổi, chỉ thấy cả nội viện chính là một khu vườn lớn trống trải cực độ, có tiêu chuẩn của sân đá banh ở hiện đại, chung quanh xây một tường rào lớn vây lại. Mặt đất trong vườn vô cùng bằng phẳng, không có núi hay gò, chỉ có những con đường thẳng tắp lần lượt thay đổi, ven đường trồng một hàng cây cối xanh um tươi tốt, còn lại đều là sân cỏ, thỉnh thoảng có mấy chậu hoa có dạng giống như ở hiện đại đặt trên sân cỏ.
Con đường chính nối thẳng từ giữa vườn đến một cái hồ, trên mặt hồ có một đảo nhỏ độc lập, quanh đảo cũng có tường rào thật cao, không thấy rõ kiến trúc trong đảo. Đoán chừng chính là chỗ ở của hồ ly Tín vương phi - bà bà ta.
Thu hồi tầm mắt, thấy hai bên có đường, nối thẳng đến một viện độc lập dường như không có liên hệ, có vài cái là cửa viện khép chặt, yên tĩnh. Có vài cái thì lại không có cả cửa, chỉ có tường rào. Nhưng từ tòa phủ cao nhất vươn ra ngoài tường rào cho thấy, những viện này vốn cùng một thể với khu vườn.
Cả cảnh trí nhìn qua cực kỳ thanh nhã mà.... Quỷ dị. Đúng rồi, chính là một loại cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, mới khiến cho người ta cảm thấy quỷ dị.
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của ta, Tín thân vương đắc ý cười một tiếng: "Thấy được chưa, cả vườn đều là sau khi phụ vương theo tiên hoàng dời đô, mẫu phi tự tay thiết kế vẽ ra. Rất đẹp phải không! Ban đầu vườn xây xong, nghe nói rất nhiều hoàng thân quốc thích cũng tới tham quan đấy." Đúng là đẹp, đáng tiếc nhìn chỉ cảm thấy là lạ.
Thấy ta không lên tiếng, Tín thân vương từ trong lỗ mũi hừ hừ, kiêu ngạo nói với Tuyết Yến đằng sau: "Yến nhi ngươi miệng ngọt, chúng ta vừa đi vừa nói, ngươi đi cùng vương phi giải thích quy củ của vườn này đi."
Tuyết Yến cười đáp: "Dạ, Vương Gia."
Nàng xoay người cúi người với ta, mặt sùng kính nhìn khu kiến trúc trên đảo nhỏ giữa hồ: "Vương phi, đó chính là trụ sở của vương phi nương nương, bình thường không được gọi, một đám người không có nhiệm vụ đều không được vào, cả Vương Gia cũng là năm ngày mới có thể lên đảo một lần, trắc phi lại chỉ có thể lên đảo thỉnh an vào mùng một mỗi tháng." Nói đến trắc phi thì nàng nhỏ giọng hừ một tiếng, Vương Gia phía trước nghe được lời nói vô lễ của nàng, xoay đầu lại cho một ánh mắt cảnh cáo, nàng chép chép miệng, nhưng cũng không nói gì.
Bước nhanh đi tới bên trái ta chỉ vào một hàng viện bên trái nói: "Bên trái là chỗ của trắc phi và di nương của lão vương gia trước. Có vài trắc phi di nương sinh ra nhi tử, các công tử thành gia rồi, sau khi vương gia mất, liền bị vương phi nương nương hạ lệnh phong kín tường, lấy tiền tiêu hàng tháng cũng phải đi vòng qua cửa trước mà vào. Những trắc phi di nương không có sanh dục hoặc chỉ sinh quận chúa, quận chúa xuất giá rồi chỉ một thân một mình, mới có thể vào vườn đi dạo một chút."
Đổ mồ hồ hôi, vương phi này thật là quá chuyên chế độc tài.
Nàng thấy vẻ mặt hiểu rõ của ta. Lại chỉ chỉ viện thứ nhất bên phải: "Đó chính là viện của trắc phi nương nương, một cái khác là viện của tiểu thế tử. Còn mấy viện khác thì đều trống." Nhìn khi nàng chỉ viện của trắc phi Lưu thị thì ánh mắt vẫn toát ra một tia khinh thường, thầm nghĩ trong lòng: thì ra Lưu thị không biết làm người lắm, đắc tội với cơ nữ được sủng ái bên cạnh vương gia, đoán chừng cũng bị không ít hãm hại ngầm.
Bất giác đi tới bờ hồ, chỉ thấy hành lang bạch ngọc rộng hai thước quanh co nối thẳng đến đảo nhỏ giữa hồ. Không khỏi chắc lưỡi hít hà: rất xa hoa. Ta vượt qua hai bước, đi ngang với vương gia, hắn nhíu nhíu mày: "Trước kia Hương Nhi và Bổn vương cùng đi tới, cũng không hành động giống ngươi, đều là đi sau, ngươi cư nhiên cùng đi với Bổn vương!" Mẹ nó, tiểu tử thúi tự đại.
Ta cười cười, không cứng không mềm mà nói: "Cho nên nàng ta là trắc phi."
Hắn dừng chân lại, đột nhiên cứng rắn: "Ngươi...." Ta không để ý tới hắn tiếp tục đi về trước, hắn cũng ‘ hừ ’ một tiếng, nặng nề cất bước đuổi theo ta ở đằng trước, tức giận đằng đằng đi tới. Ta cười thầm: Đồ trẻ con, múa mép khua môi với ta? Còn nhỏ lắm! Không để ý tới chúng nha hoàn cơ thiếp của vương phủ đang kinh ngạc, chân cũng không hề buông lỏng đuổi theo sát.
Khi đi tới cuối hành lang ngọc, lúc này mới phát hiện ra tường rào ước chừng cao ba thước, phía trên còn đắp ngói lưu ly, hai cảnh cửa đồng xem ra rất nặng đang đóng chặt, tấm biển trên cửa viết ba chữ "Đảo Như Ý" như rồng bay phượng múa thật to, định thần nhìn lại, phát hiện chữ ký phía dưới là: ấn Đức Thọ. Oh, giao tình của Tín vương phi và tiên hoàng quả nhiên không tệ.
Nhìn lại cái khóa giữa hai cửa lớn, chính là hình long phượng nạm vàng khảm ngọc, cánh cửa cao ba thước được long phượng vây quanh trông rất sống động. Vả lại đều là lấy vàng ròng tạo thành, trong đôi mắt khảm hai viên lam bảo thạch, uy vũ vô cùng. Thật là kỳ quái, sao không có tròng mắt?
Chỉ nghe Tín thân vương cất bước tiến lên, đè vào mắt xanh của phượng hoàng, giương tiếng hắng giọng nói: "Con Dực Phong dẫn vương phi đến thỉnh an mẫu phi, xin mẫu phi cho gặp."
Cửa chính từ từ chậm rãi mở ra hai bên, cặp long phượng kia theo cửa mở, tản ra ánh sáng khi vàng khi trắng, dưới ánh mặt trời, dường như muốn bay lên không, quả nhiên khí thế bức người, phú quý vô cùng.
Quét mắt nhìn kiến trúc, ước chừng là ba phủ liền nhau, ở bên trái cửa chính lại không có cửa thông, đang kỳ quái tác dụng của nó, Tuyết Yến bên cạnh thấy vẻ mặt không hiểu của ta liền nhỏ giọng giải thích: "Vương phi, đây chính là trụ sở Nhân Hoa dưới đảo Như Ý."
Đường đá dưới chân nối thẳng đến gian phòng khách thứ nhất, tấm biển lớn phía trên cũng là: hai chữ "Như Ý", cái này thì không có chữ ký. Chưa nói đến rường cột trạm trổ, chỉ là hoa cỏ trồng trong vườn cũng đủ cho người ta xem, ta theo ở sau lưng Tín thân vương, không nhanh không chậm mà đi vào. Vào phòng khách liền nhìn thấy trên tường cỏ vẽ một bức mẫu đơn nở vô cùng sống động, thật là một bức tranh hoa nở phú quý.
Từ cánh cửa nhỏ kế bên tranh mẫu đơn đi tới hậu viện, dọc theo đường đi đều là cây xanh, nhưng không có kỳ hoa dị thảo như tiền viện, phần lớn là hoa quế, ngọc lan, còn lại đều là sân cỏ, xem ra thanh nhã rất nhiều. Bên trái vẫn là cánh cửa thông không mở ra, lúc này Tuyết Yến không đợi ta nhìn nàng, nhỏ giọng đáp: "Đây chính là trụ sở của ma ma nha hoàn phục vụ vương phi nương nương. Đến buổi chiều, tiền viện sẽ phải khóa lại, người bên kia không thể vào trong hai viện nữa, người làm trong hai viện cũng không thể qua lại." Lúc này bức tranh trên tường phòng khách lại vẽ hoa phù dung nở thưa thớt, vừa hồng vừa tím, các màu sắc đan xen hợp lý, thật là đẹp không thua gì.
Vẫn đi qua cửa hông kế bên tranh, khi thấy được cảnh sách sau cửa, ta há hốc mồm cứng lưỡi, kích động đến tột đỉnh, nơi này đã gần đến bờ hồ, chỉ còn cách một vùng đất khoảng 30m vuông, trong vùng đất trồng đầy hoa hồng, phân ra mấy khu vực, hoa hồng đỏ hoa hồng vàng hoa hồng trắng, nở thật rực rỡ. Trong mùa đông, khoảng vườn này cũng không lạnh, hơn nữa kiến trúc chính tới trong hồ, vẫn là lan can bạch ngọc, thẳng dọc theo tới trước một phủ đệ tinh xảo. Ở dưới phủ là mười cây cột cao lớn, kéo dài đến đáy nước, không biết sâu cỡ nào. Toàn bộ phủ đều nhờ cột trụ chống đỡ. Ta giương mắt nhìn theo Tín thân vương, đi dọc theo đường hoa hồng tới hành lang ngọc, chỉ thấy tấm biển của tòa phủ này, đột nhiên ghi: bốn chữ to Ba Lê Hương Tạ[1].
Ta kéo kéo ống tay áo của Phi Hồng sau lưng: Phi Hồng, mau ra đây xem thượng đế! ~~
Phi Hồng không hiểu hỏi: "Chủ tử, ngài nói gì? Phi Hồng không hiểu, Thượng Đế là cái gì?" Thượng Đế là cái gì? Ngươi không biết, vậy Tín vương phi làm sao biết?
Tín thân vương nhìn chủ tớ hai người chúng ta đối thoại, liếc ta một cái: "Thật là kỳ kỳ quái quái, từ buổi sáng cứ như vậy, trộm! ~"
Tâm tình ta tốt, nhịn ngươi! Nghĩ tới vị bà bà có lẽ xuyên qua trước mình, ta liền không nhịn được hưng phấn, không kịp chờ đợi muốn gặp bà, thuận tiện tìm bà hàn huyên một chút xuyên kinh nghiệm qua.
Thấy lúc này ta không có mạnh miệng, hắn hài lòng cười cười: "Vào với bản vương!"
Mẹ nó, chờ ngày nào đó ta lăn lộn quen mặt, bảo đảm chơi ở nơi này tốt hơn ngươi nhiều
Đợi chút, quên mất, ta làm sao biết người ta nhất định là xuyên qua chứ? Dù xuyên qua thì cũng chưa chắc nhìn ta thuận mắt? Hay là tìm hiểu rõ tình trạng trước rồi nói.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Ba Lê Hương Tạ: tiếng Anh là Champs Paris, là chỉ đường cái Champs Elysees nổi tiến ở thủ đô Paris của Pháp. Theo như người Pháp, thì đây chính là đường phố xinh đẹp nhất nước Pháp. Con đường này được đặt tên dựa theo thần thoại Hy Lạp. Mình nghĩ ý của nữ chính là nói đến các vị thần trong thần thoại Hy Lạp. Nhìn người làm ngay lập tức mở cửa lên đảo Như Ý, mãi cho đến cửa Hương Tạ, có gần mười người làm việc, đoán chừng vị Tín vương phi này yêu thích yên tĩnh, nhỏ giọng muốn phân phó những người không liên can bên cạnh chờ ở bờ bên này, chỉ thấy Lục Ngạc đã chuẩn bị tốt lắm, chỉ theo hầu với ba người Phi Hồng, Oanh Yến.
Có hai ma ma đứng thẳng ở cửa phòng khách, nhìn họ đối mặt với Tín thân vương vẫn không kiêu ngạo không tự ti, từ nô suy xét chủ, có lẽ Tín vương phi này cũng kiêu ngạo.
Vào cửa, cảm giác ấm áp chạm mặt, sưởi ấm cả người. Chỉ thấy trên ghế chính có một vị phụ nhân mặc quần áo trắng ngồi nghiêng tựa vào trên nệm lót da chồn, đồ trang sức trên người không nhiều, mái tóc như tơ được tùy ý búi sau ót, nhưng vẫn không che giấu được dung nhan tuyệt thế. Dánh vẻ thoải mái, giày thêu hạng nhất. Hai bên ghế ngồi đều có để một cái lò sửa, than bạc bên trong đang cháy hừng hực. Trên tay cầm cái lò sưởi tay, lười biếng mang theo ánh mắt tò mò nhìn chúng ta, nhìn như tùy ý, nhưng lại ung dung hào phóng không nói ra được. Nàng, chính là Trúc Tâm - Tín vương phi Triệu thị rồi.
Kể từ sau khi Tín thân vương vào cửa liền đứng nghiêm, lúc này đến trước mặt nàng, lại không dám thở mạnh, đứng mấy giây, nhất thời liền có nha hoàn nhanh nhẹn thả hai cái bồ đoàn (bọc vải tròn để quỳ trong chùa hay có ý) bên cạnh ta và hắn, hắn cúi cúi, quỳ xuống dập mấy cái, ta thấy, cũng liền làm theo như vậy.
Hắn đợi ta dập đầu xong, ngẩng đầu bẩm với mẫu thân Tín vương phi của hắn: "Hài nhi Dực Phong hôm qua thành thân, làm phiền mẫu phi rồi, hôm nay đặc biệt dẫn nàng dâu đến thỉnh an cho mẫu phi." Dứt lời lại dập đầu, sau đó ra hiệu ta nói mấy câu cát tường.
Ta vội vàng cung kính đáp: "Nàng dâu Trương thị Linh Tuyết chúc vương phi nương nương ngọc thể kim an." Dập xong cũng không dám ngẩng đầu lên.
Nàng nghe được lời thăm hỏi thường dùng trong phim nhà Thanh của ta. ‘ phì ’ cười một tiếng, "Ngẩng đầu lên!"
Ta nghĩ cơ hội không thể mất, nghe lời ngẩng lên, cũng trợn to nhìn kỹ nàng, hai người dò xét nhau một phen, tầm mắt nàng đảo qua, nhìn thấy ta do quỳ mà áo kề sát đất, chân bị lộ ra, chợt nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Vậy mà Dực Phong một mực nhìn chăm chú nhất cử nhất động của mẫu thân hắn, giờ phút này theo ánh mắt của nàng, cũng nhìn thấy chân ta, không khỏi cả kinh, kêu to ra: "Ngươi không có bó chân? Sao tối hôm qua ta không nhìn ra?" Con bà nó, tên tiểu tử này quá vô lễ, hai lần ba phen không nể mặt của ta. Huống chi tối hôm qua ngươi quá bận rộn, lại khẩn trương, không có chú ý cũng bình thường.
Ta cũng lạnh lùng cười nói: "Đúng vậy a, Vương Gia, lúc trước Thái hậu chưa nói sao? Đáng tiếc hiện tại trả lại hàng không còn kịp rồi."
"Trả lại hàng?" Hắn nghi hoặc vì cách dùng từ hiện đại của ta, lại ngây ngô, đang muốn mở miệng châm chọc, vậy mà Tín vương phi đang nằm nghiêng lại ngồi thẳng lên, quát lên: "Được rồi, đều đứng lên đi, Linh Tuyết phải không? Ngươi cũng đứng lên."
Vậy mà Dực Phong cũng không dám bác bỏ lời của mẫu thân, ấm ức ngừng nói, hai người tạ ân, do bọn nha hoàn đỡ đứng lên.
Ta thấy được tay Tín vương phi luôn hơi hơi run, kích động như thế sao? Ta đã xem không ít truyện hai nữ chính xuyên qua cùng một địa điểm ở JJ (jjwxc.net), xem ra, nàng chưa có xem.
Nàng do dự một hồi lâu, đoán chừng cũng không mấy xác định chúng ta đều là xuyên qua, thử dò xét ta hỏi: "Linh Tuyết có cảm tưởng gì hoặc là đề nghị đối với hậu hoa viên trong phủ chúng ta?"
A, phải nhận thân bằng tri thức rồi.
Ta nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Linh Tuyết cảm thấy con đường phía trước vườn, đổi gọi đường lớn Lệ Xá thì tốt hơn (#Ami: như đã nói ở phần trước, Champs Elysees = Hương Tạ Lệ Xá)."
Nàng cả kinh, rồi sau đó cười to: "Đúng rồi, đúng rồi, lúc đầu ta cũng nghĩ như vậy. Đáng tiếc không có ngô đồng nước Pháp." Ta cũng cười thầm, đang muốn mở miệng nói tiếp, Dực Phong bên cạnh nhìn thấy ta và mẫu thân hắn trò chuyện với nhau thật vui, nóng nảy, chen lời nói: "Nương, nàng, nàng. . . . Lại không bó chân, hài nhi bị Thái hậu, hoàng thượng lừa."
Tín vương phi cả giận nói: "Im miệng, bó chân thì sao? Lúc đầu ta cũng không có bó chân, đáng tiếc ra đi (ý là chết rồi xuyên qua) thì phải bó chân." Ra đi? Nhập vào người mới đúng chứ? Ta thầm nghĩ.
Nàng suy nghĩ một chút, xoay người hỏi: "Ở chỗ này, không bó chân như ngươi có cảm tưởng gì?"
Ta trịnh trọng đáp: "Chỗ tốt lớn nhất là thoải mái, dễ dàng."
Nàng giật mình cười: "Đúng vậy, trước kia sao ta lại không cảm thấy, không bó chân cũng là chuyện cực kỳ hạnh phúc?"
Ta cười nói: "Đúng rồi, trước kia cũng không có cảm thấy, đèn điện điện thoại sáng tạo cỡ nào, tất cả đều xem là chuyện đương nhiên."
Dực Phong bên cạnh chen miệng vào không lọt giương mắt mà nhìn xem ta và nương hắn nói mấy chuyện kỳ lạ, nhất thời không nghĩ tới biện pháp, không thể làm gì khác hơn là không chuyện nói nhảm: "Nương, chúng ta dùng bữa sáng trước đi!"
Tín vương phi nhìn thấy chỉ dẫn theo hai nha hoàn, ngạc nhiên nói: "Sáng sớm Hương Nhi chưa thỉnh an với người?"
Ta không hiểu những quy củ lung tung này, thật muốn đặt câu hỏi.
Dực Phong vội vàng xen vào nói: "Mẹ, là hài nhi thấy mấy ngày qua, thân thể Hương Nhi không mấy thoải mái, cho nên liền tự mình quyết định, để cho nàng miễn những quy củ này. Hài nhi nghĩ, vương phi cũng là người rộng lượng, cũng sẽ không để ý chuyện nhỏ này, đúng không, vương phi?" Dứt lời cũng uy hiếp nhìn ta một cái.
Ta nhún nhún vai, không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái.
Tín vương phi như có điều suy nghĩ nhìn hắn, suy nghĩ một chút, nói: "Phong nhi, nếu Linh Tuyết không so đo, vậy coi như xong, đúng rồi, hãy kêu trắc phi của ngươi đến, sẵn hai chúng ta đều ở đây, thì tới gặp chánh phi, đừng xem như không có việc gì, chỉ biết ghen."
Hắn đỏ mặt một chút: "Hương Nhi không phải đều quan tâm Phong nhi sao?" Thấy mẫu thân nhắc trắc phi, hắn cũng vui vẻ không dứt, đắc ý nháy mắt đối với ta, vội vã nói với Tuyết Oanh bên cạnh: "Tuyết Oanh, đến Ngưng Hương viện mời trắc phi tới thỉnh an cho mẫu phi."
Sau khi Tín vương phi nghe xong, không thích nói: "Tuyết Oanh Tuyết Yến bên cạnh ngươi, có tên như Linh Tuyết, sao mà tốt? Về sau bảo các nàng đổi đi."
Sau khi Dực Phong nghe xong, cũng không để ý: "Hài nhi biết! Về sau liền đổi Ngọc Oanh Ngọc Yến!"
Lại đợi tiếp một lúc lâu, quả nhiên là trông thấy trắc phi dẫn nha hoàn ma ma vội vàng đi vào, trong lúc nhất thời trong Hương Tạ đầy ắp người, Tín vương phi bất mãn nhíu nhíu mày: "Đặt ta ở đâu? Muốn vào thì vào? Trừ Lưu thị cùng một nha đầu theo hầu, còn lại đều cút ra ngoài cho ta!" Lúc ta vào cửa không thấy nàng nổi giận, bây giờ nhìn lại quả nhiên không dễ chung đụng.
Lưu thị này ủy uất ức khuất tội nghiệp nhìn Tín thân vương, cúi đầu không nói. Ngay cả ta nhìn cũng cảm thấy yếu đuối.
Dực Phong nhìn, không đành lòng, đang muốn nhảy tới an ủi một chút, chỉ nghe phía trên "Khụ" một tiếng, lại mau rút chân về, chỉ khoát tay với Lưu thị.
Tín vương phi cười lạnh: "Thật là phu thê ân ái! Hôm nay còn đang trong ngày hỉ, sao Phong nhi lại cợt nhã thế, hoàn toàn không để nương và chánh phi ở trong mắt! Cũng được, con lớn không nghe nương."
Dực Phong vội vàng quỳ xuống cải cọ: "Hài nhi không dám, hài nhi chỉ là thấy thân thể Hương Nhi mỏng manh, lại chịu không nổi uất ức. . . ."
"Nàng chịu không nổi uất ức? Vậy người khác chịu được? Nói chuyện rất không có đạo lý, đi vào lâu như vậy, cũng chưa thấy hành lễ với bà bà như ta, ta già rồi không tính, còn có chánh phi thì sao, nhà nhỏ dạy dỗ ra ngoài, rốt cuộc không có quy củ."
Lưu thị vừa nghe thấy không đúng, cũng vội quỳ xuống: "Hương Nhi không dám, Hương Nhi thỉnh an cho mẫu phi. Cũng thỉnh an cho vương phi."
Ta thấy không đúng, vương phi thật nổi giận, cũng chuẩn bị quỳ xuống cầu tình, mới hạ eo, nàng đã khoát khoát tay: "Linh Tuyết con không cần động, qua ngồi bên kia. Hôm nay ta muốn xem một chút, Tín thân vương rốt cuộc cưng chiều trắc phi như thế nào."
Dực Phong chỉ quỳ không nói.
Nàng tiếp tục nói: "Hôm nay thừa dịp tất cả mọi người ở đây, ta nói chuyện sáng tỏ, đều là người một nhà, hiện tại Linh Tuyết vào cửa rồi, ta nghe nói lại là hoàng thượng tứ hôn, Thái hậu thương yêu, đường đường là chánh phi, những người không có mắt đều nhìn cẩn thận cho ta, thứ không da không mặt, đừng ỷ có mấy phần thùy mị, liền bày trò mê hoặc người khác, chọc cho trong phủ không an tĩnh."
Dừng một chút, rồi nói với ta: "Linh Tuyết. Ta già rồi, về sau trong phủ này đều do ngươi quản lý, về sau ai dám chiếm thế không tuân quy củ, hoặc là đụng vào họng súng, cứ thẳng tay dọn dẹp, xảy ra chuyện không may ta chống lưng cho ngươi, ta cũng không tin tà!"
Ta bị dọa run run đứng lên. Đang muốn nói chuyện, nàng ra hiệu ta đừng lên tiếng. Quay mặt sang nhìn Dực Phong: "Con có ý kiến không?"
Hắn thấy mẫu thân cả giận, nào dám có ý kiến? Chỉ liên tiếp đồng ý, nhưng sau lưng cũng hung hăng róc xương lóc thịt ta một cái.
Ta cười khổ một tiếng: "Biết, tạ mẫu phi thành toàn."
Nàng bớt tức giận, giơ giơ tay lên: "Đứng lên hết đi, nói nửa ngày cũng đói bụng, ăn điểm tâm đi."
Lúc này Dực Phong mới đỡ Hương Nhi đứng lên, đoàn người đi theo phía sau vào phòng ăn.
Chỉ thấy trên bàn nghiễm nhiên để bữa sáng kiểu trung tây, có sữa đậu nành, bánh tiêu, bát cháo, còn có. . . . Trứng chiên và bánh mì. Nhìn thấy ta kinh ngạc, Tín vương phi đắc ý cười cười: "Như thế nào? Bữa sáng này như thế nào?"
Ta hét lên: "Sao ngài làm ra được?"
P/S: Tại sao xưng Tín vương phi là nàng mà không phải bà? Vì thật ra Tín vương phi chỉ lớn hơn nữ 9 khoảng mười mấy tuổi, ở hiện đại chưa qua 50, kêu bà quá già. Ngoài ra, trong truyện này Tín vương phi luôn được nữ chính đối đãi như bạn bè, không phân cao thấp, xưng bà quá xa cách. Lưu thị thấy giọng nói ta không lắm cung kính, cho là bắt được nhược điểm, êm dịu nói: "Tỷ tỷ, nói chuyện với mẫu phi phải cung kính chút, tránh người ta nói chúng ta không biết kiềm chế."
Tín vương phi vừa thấy nàng mở miệng liền tức: "Ta cho phép nàng nói như vậy thì sao? Ngươi có ý kiến? Có thời gian học làm người thế nào, đừng không có việc gì lại nói bậy cả ngày lẫn đêm. Còn nữa, ngươi bao nhiêu tuổi? Linh Tuyết mấy tuổi? Cái gì tỷ tỷ muội muội? Nghe rất khó chịu."
Chuyện này có lẽ đụng phải chỗ đau của Lưu thị, (nàng năm nay 19, còn lớn hơn Tín thân vương hai tuổi): "Chẳng lẽ để vương phi gọi Hương Nhi muội muội sao?"
Tín vương phi châm biếm: "Không phải ngươi gọi vương phi thật là hay sao? Không có gì sao lại nhận bà con? Hương Nhi, Hương Nhi, trừ Phong nhi, chắc khogn6 còn ai khác có thể gọi vậy?"
Dực Phong bị vương phi châm biếm như thế, lại thấy Lưu thị này rất không hiểu ánh mắt, làm mất mặt mũi hắn, nhìn Lưu thị nói: "Trước mặt nương nàng nói ít lại đi." Lưu thị thấy Dực Phong cũng quát nàng, mặt đỏ lên, mỹ nữ này, nhất là mỹ nữ tuyệt sắc, làm ra vẻ nàng dâu nhỏ, ngay cả nữ nhân như ta nhìn cũng tim đập thình thịch, huống chi là thanh niên trẻ quá mức khí huyết phương cương như Tín thân vương?
Hắn lặng lẽ kéo tay của nàng, nửa ôm nửa níu dụ dỗ nàng, "Ngoan, vừa rồi ta hơi lớn tiếng, ngươi đừng để ý, ngồi ăn đi." Liền muốn kéo nàng ngồi vào bàn trước mặt.
Tín vương phi thấy thế, hung ác hỏi: "Là ai không có mắt? Rõ ràng chỉ có ba chủ tử, nào có đạo lý bày bốn cái ghế? Còn không mau rút đi?"
Bích Vân bên cạnh vội vàng lấy một cái ghế đi, lần này nước mắt của Lưu thị hoàn toàn chảy ra. Khóc như hoa lê đẫm mưa, thật là kiều diễm.
Tín thân vương của chúng ta rốt cuộc không nhịn được nói: "Hôm nay nương làm sao thế? Trước kia nhìn Hương Nhi không vừa mắt, nói vài lời cũng không sao, hôm nay sao lại nhất quyết không tha?"
Bàn tay Tín vương phi vỗ mặt bàn: "Ngươi được đấy con bất hiếu, còn dám tranh luận với ta? Ta chính là không ưa con hồ ly này giả bộ đáng thương, giả bộ cái gì giả bộ? Ngươi xem Linh Tuyết bình thường cỡ nào? Cũng không thấy nàng làm bộ như vậy."
Lúc này Dực Phong ắt được câu chuyện: "Hừ, một phụ nữ không bó chân cũng gọi là bình thường? Nương, Hương Nhi vốn chính là dáng vẻ như vậy, cái gì mà hồ ly? Huống chi ban đầu nương cũng không phải bị người ta nói hồ. . . ."
‘ Chát ’ thanh âm thanh thúy vang lên, Tín thân vương không biết lựa lời nói nên bị vương phi tát một cái. Hắn bụm mặt liếc ta, hận hận: "Đều là ngươi, nữ chân to, ngươi vừa vào cửa liền huyên náo cả nhà không được an bình. Chỉ như vậy, về sau đừng mơ tưởng Bổn vương cho ngươi sắc mặt tốt!"
Dứt lời cũng không hành lễ cho vương phi, một tay kéo tay Lưu thị hầm hầm phóng ra ngoài.
Ta ngơ ngác nhìn tất cả mới vừa xảy ra, chờ bọn họ đi không thấy bóng, mới xoay người hỏi Tín vương phi bà bà của ta: "Ta cũng phải đi, hôm nay Dực Phong phải đi bái tạ Thái hậu hoàng thượng."
"Nói dóc, tạ ơn là ba chuyện ngày sau, hôm nay chúng ta tâm sự."
"Chúng ta còn ăn sáng hay không?"
Vương phi nhìn chằm chằm ta, cười: "Nha đầu giỏi, gặp chuyện không loạn, ăn, sao lại không ăn? Bị nữ nhân kia làm mất hứng thì không ăn sao? Mặc kệ bọn họ, chúng ta ăn phần chúng ta."
Nàng lại vẫy lui chúng bộc muốn tiến lên phục vụ, bảo các nàng tìm địa phương cùng nhau dùng bữa sáng với hai người Hồng Lục, thật cao hứng ngồi xuống lần nữa. Nàng cầm lấy một phần bánh trứng, há mồm hỏi: "Ngươi tới lúc nào?"
Ta cười đáp: "Tới đây hơn một năm."
"Hả? Ta đã sống ở đây mười hai năm, một ngày bằng một năm." Nàng cười khổ nói.
"Nói như vậy khi ngươi đi tới, nhi tử cũng bảy tuổi rồi hả ?"
"Đúng, làm một người mẹ có săc4."
"Khó trách ngươi và ngươi nhi tử không thân!" Ta cười trêu nói.
Nàng thở dài, "Mặc dù có thể là từ bụng mình ra đời, nhưng mà ta lại không phải người qua tay chính tông, cho nên. . . ."
Ta thấy nàng sắp buồn bực, cố vòng vo đề tài hỏi: "Ba Lê Hương Tạ? Ngươi tới đây năm công nguyên thứ mấy? Trước kia làm nghề gì?"
Nàng cười cười: "Ta xuyên tới ngày 1 tháng 4 năm 2006, thú vị chứ, ngay ngày Cá Tháng Tư, trước kia ở Bắc Kinh, là thiết kế sư kiến trúc, yêu thích trồng hoa. Công việc quá bận rộn, xây một căn nhà cho người ta dùng kết hôn vào ngày mồng một tháng năm. Loay hoay trời đất mờ mịt nên mắng Diêm Vương đòi mạng muốn chết, cho nên tới, ngươi thì sao?"
"Ta là ngày 20 tháng 9 năm 2006 từ Trường Sa xuyên tới, 26 tuổi, chưa cưới, từng là bà chủ của một tiệm trang phục nhỏ, bị Bồ Tát đưa tới."
Ta nghĩ đến một chuyện cực kỳ buồn cười, không khỏi cười ra , nàng thấy thế hỏi: "Có gì đáng cười? Nói ra nghe một chút!"
Ta hỏi: "Khi ngươi xuyên tới, có dùng từ ca phú gì để đả động người cổ đại không? Khiến cho người cổ đại ái mộ theo đuổi như người hiện đại."
Nàng buồn cười nói: "Ta xuyên qua thì đã là một người mẹ có con, sao còn có người theo đuổi? Chờ ta biết rõ tình trạng, mới biết là Hữu Lượng huynh nắm quyền, những người này còn quen thuộc thơ Đường văn Tống hơn ta, huống chi ta lúc đầu ở Phục Sáng, ta học ngành kiến trúc, vốn là không quen thuộc mấy cái cổ văn, lúc ấy lưu hành lên JJ xem truyện, cũng may học thuộc vài bài thơ của Mao Trạch Đông. Hồng Lâu Mộng cũng chỉ nhớ mang máng mấy câu, đều không hoàn toàn. Sau lại được thánh sủng lần nữa, chính là dựa vào nó."
Ta cười to: "Cũng may ta không có cơ hội cũng không có thời gian đọc diễn cảm văn tập Mao thị với người cổ đại, nếu có người xuyên qua dùng trước, thì toi rồi!"
Nàng giật mình cười: "Thật may, thật may là trước ta chưa ai dùng, nếu không. . . . Cũng là hàng dỏm."
Ta hiếu kỳ hỏi: "Ngươi được thánh sủng lần nữa? Đó là chuyện gì xảy ra?"
"Ta xuyên qua năm Đức Thọ 23, tới mới phát hiện, sống thật không tốt, nhi tử là con riêng của Hoàng đế, lão tử không thích hắn, lại giận mà không dám nói gì, lão bà cũng không dám gặp mặt, sợ đến lúc đó Hoàng đế tìm phiền toái, trời mới biết, ban đầu Hoàng đế đã năm năm không để ý thân thể này. Sau đó ta thấy tiểu tử Tiểu Phong ngược lại cả ngày chạy vào cung, rất được cha ruột hắn thích, cho nên liền nghĩ biện pháp, dùng văn thơ của Mao thị, thông qua Dực Phong khiến Đức Thọ đế chú ý lần nữa, lại làm ‘ Tình nhân của Quốc vương ’ ba năm. Càng về sau. . . . Sau đó đắc tội hắn, hắn lại hồi cung rồi."
Ta hỏi: "Đắc tội hắn? Tại sao?"
"Còn không phải là ỷ sủng mà kiêu? Vốn thấy hắn đối đãi ta đặc biệt, cho nên quản hắn không cho hắn phong lưu, nhân tử Hoàng đế trong lòng hắn bộc phát, giận dữ liền bỏ ta mà chuyển qua Lưu tần —— cũng chính là Thái hậu bây giờ đó. Ngay lúc đó ta. . . . Vô cùng thống khổ cùng khổ sở."
Nàng nói đơn giản chuyện ban đầu, cả người còn đang phát run, trên người tản mát ra ý buồn nồng đậm.
Bây giờ nhìn nàng, mang số lượng đồ trang sức vừa phải, cao quý, hào phóng, hoa lệ, đầy đủ cho thấy sức quyến rũ thành tánh. Tư thái của nàng tràn đầy lòng tin, nhìn sao cũng không thấy nàng giống một tiểu phụ nhân bàng hoàng thống khổ luống cuống.
Nàng hít thở khôi phục bình thường: "Chỉ là tiểu tử này không có tiền đồ, ỷ vào Hoàng đế thương yêu, không biết thu lại, bị thái tử nhìn chằm chằm. . . ."
Ta tò mò tiếp tục truy vấn: "Sau đó như thế nào?"
"Sau đó ta sợ hắn chết cũng không biết, nể tình mẹ con, cho nên cho viết thơ nói rõ tình huống với Hoàng đế, mới có di chiếu tứ hôn kia."
Ta cười nói: "Cho nên mới có nàng dâu như ta. Thật là duyên phận! Đúng rồi, viện này của ngươi xây lúc nào?"
Nàng cười khổ nói: "Ban đầu ta cũng biết rõ, bằng vào mấy bài thơ là có thể giữ lòng vua, sau đó được sủng, lại giằng co sửa chữa vườn này một phen, lúc ấy hoàng thượng rất là bội phục."
Ta nghĩ đến một vấn đề, không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Ngươi trước kia và Hoàng đế. . . . Uhm. . . . ở chung, hắn đến bằng cách nào? Cửa chính? Vi phục?"
Nàng giận cười: "Ngươi thật là nhiều chuyện, phía sau viện của ta tuy có hàng rào, nhưng vẫn còn có một đường bí mật, đi thông vào trong cung, nếu như sau này ngươi muốn giở trò sau lưng nhi tử ta, ta có thể cho ngươi mượn đường."
Ta cười to: "Ngươi đối đãi với nhi tử ngươi thế sao? Còn ủng hộ nàng dâu đội nón xanh cho nhi tử?"
Nàng bất đắc dĩ thở dài: "Nhi tử của ta, thật là đáng giận. Cá tính giống y chang lão tử của hắn, hoa tâm vô cùng. Ta chỉ là nửa người mẹ, vốn là tình cảm bình thường, dù sao cũng qua thêm hai ba năm với lão tử của hắn, nhưng với hắn lại giống như kẻ thù, knói đôi câu thì có mâu thuẫn. Ta làm mẹ thật quá khó, ban đầu ta chưa xuyên qua, hắn lúc nào cũng ở trong cung, một năm trở lại hai ba lần, sau đó ta được sủng rồi, hắn mới trở về thêm mấy lần. Huống chi ban đầu bảo vệ hắn một mạng, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi."
Nàng hận hận: "Ban đầu ta và Hoàng đế trở mặt, chính là lão tử nàng ở bên trong biến khéo thành vụng. Sau đó nàng vào cửa, dáng dấp họa thủy lại ưa thích làm bộ, thường ngày sau lưng cũng thích nói xấu bà bà như ta làm tình nhân, còn dùng nước mắt trị Dực Phong ngoan ngoan ngoãn ngoãn, ta thấy liền tức."
Thì ra là, Lưu thị không phải chỉ hơi đáng ghét.
Ta lại kỳ quái: "Dực Phong cũng nghe nàng?"
Nàng hừ một tiếng: "Còn không phải là bị sắc mê hoặc?"