Nửa Đời Sau Của Ta

Chương 16: Quyết tuyệt



Đã là 29 Tết, trên dưới trong ngoài đảo Như Ý, đều dùng gấm đỏ để làm đồ trang trí mới, Tín thái phi vốn cũng không ưa thích những thứ hình thức này, nhưng thấy ta vùi ở trong Hương Tạ suốt nửa tháng, cửa lớn không ra, cửa sau không gần, sợ buồn bực, nên mượn cớ gần sang năm mới, làm vài việc vui mừng.

Tính tính toán toán, ta đi tới cổ đại đã hơn một năm, còn nhớ rõ khi vừa xuống Giáng Tuyết cư, hoa đào đang nở rực rỡ. Thành thân mới nửa tháng, lại dài như một thế kỷ.

Hơn một tháng nay, ta trừ đến Mân Côi Viên kế bên thăm Phi Hồng, hoặc là tâm tình tốt lại nhàn rỗi trêu chọc Triệu Hàm, thì nhiều nhất là núp trong Hương Tạ ngủ đông. Tín thái phi cho là ta bị đả kích, chưa gượng dậy nổi. Ngày ngày vòng vèo tìm cách cho ta vui.

Nói thật, nhìn nàng dốc hết toàn lực quan tâm ta, không phải là không cảm động. Thật ra thì ta cũng không phải người yếu ớt như vậy, chỉ là hơi đưa đám, hơi mất mác thôi. Vẫn cho là ta là từ trên trời giáng xuống, trong xương cảm thấy mình hết sức ưu thế. Ai ngờ con người lúc còn sống, mọi chuyện sao có thể ỷ lại ở người khác? Ta chỉ là định vị cho mình lần nữa, một lòng tìm cơ hội, mưu đồ đông sơn tái khởi. Ta đã rầm rầm nhóm nhóm đi tới nơi này, sẽ phải rầm rầm nhóm nhóm sống tiếp, Trần Dực Phong ngươi nhìn ta không vừa mắt, ta mạn phép không cần như ý của ngươi, theo như tính tình thật của mình, sống đặc sắc, thuận buồm xuôi gió hơn trước, ta là người quen cô đơn, nhưng cũng không cam chịu cô đơn.

Phi Hồng vốn luyện võ, khôi phục thật nhanh. Bây giờ đã khôi phục gần hết, nhớ tới hôm qua ta vì hiếu kỳ nên đã hỏi nàng: "Không phải ngươi biết võ sao? Sao không tránh?" 

Nàng chân thành đáp: "Lúc đầu ta thấy tình cảm của chủ tử và vương gia rất tốt, không muốn khiến cho chủ tử vì ta, mà có mâu thuẫn với Vương Gia. Lại không ngờ, cuối cùng vẫn là khiến chủ tử và Vương Gia phân ra." 

Ta hung tợn mắng: "Ngu hết biết, về sau còn xuất hiện tình trạng như vậy, phải lấy mạng của mình làm trọng, chủ tử ngươi là người ích kỷ, một lòng giữ lại ngươi văn võ song toàn để giúp ta, nếu ngươi bị mấy tên khốn kiếp đánh chết, ngươi bảo chủ tử ta đi đâu tìm thêm một Phi Hồng đây? Chủ tử ngươi và Vương Gia, vốn chưa nói tới ân ái vô cùng, làm sao lại chia ra, huống chi mâu thuẫn cũng không chỉ một lần hai lần? Như vậy cũng là chuyện sớm hay muộn."

Nàng nghe được lời nói này, cư nhiên khóc lớn không ngừng, đối đãi ta còn thân thiết hơn trước.

Ta thở dài, thừa dịp cuối năm cần giáo huấn, triệu Lục Ngạc Nhã Cầm Nhã Kỳ cùng cả đám người làm, giáo huấn ở thiên sảnh Mân Côi Viên: "Về sau sống ở trong viện phải chú ý chút, đừng không có việc gì lại đi gây chuyện, chọc cho khổ thân. Nhưng nếu gặp chuyện gì uất ức trong viện, hoặc là có người cố ý khiêu khích, các ngươi có thể chỉnh chết những tên không có mắt đó cho ta, mọi việc đều có bổn vương phi! Bổn vương phi dầu gì cũng là Thân Vương phi hoàng thượng ngự tứ, ta xem ai không có mắt dám đụng họng súng."

Sau khi mọi người nghe xong, vừa cảm động vừa mừng rỡ. Chỉ nói ta trải qua chuyện này, về sau liền ỉu xìu xuống, cả bọn hạ nhân cũng không ngốc đầu lên được. Bây giờ nhìn lại, vương phi như ta cũng không phải là nhân vật mặc cho người khi dễ.

Ta phất tay bảo chúng người làm lui xuống, chỉ thấy Tín thái phi lười biếng tựa vào khung cửa, mắt không chớp nhìn chằm chằm ta, ta nở một nụ cười sáng lạn. Nàng vui vẻ, nhẹ nhàng đi tới: "Cô nàng nàng, hại ta lo lắng vô ích bấy lâu, lại không thấy ngươi muốn chết muốn sống."

Ta đi tới dựa dựa nàng: "Chúng ta đều không phải là nữ tử buồn phiền vì tình cảm, tiết kiệm chút sức, nói xem đêm 30 tối mai an bài thế nào?"

Nàng cố tình kinh ngạc: "Giao thừa không phải phải đi vào cung với tướng công của ngươi sao? Quốc yến! Không phải ngươi muốn bỏ qua chứ."

Ta giả vờ hận hận chua chua nói: "Làm sao có thể bỏ? Vậy không phải ta để con mòng cua tiểu thiếp kia chiếm lời sao?"

"Xem cái miệng nhỏ nhắn này.... Cũng may không trở mặt với ngươi, nếu không không biết bố trí ta thế nào đây?" Nàng che miệng cười xinh đẹp.

Ta liếc nàng một cái.

......

Buổi sáng ngày 30, cửa chính trên đảo mở ra. (Cửa chính trên đảo vốn nhờ đề nghị của ta vào ngày đầu đến đây, mở rộng ra bốn ngày, sau khi ta lên đảo lại đóng lại lần nữa.) Ta cùng với Tín thái phi cẩm y hoa phục đoan chánh ngồi ở vị trí đầu não phòng khách, Triệu Hàm được bà vú ôm đặt ở vị trí đầu não bên phải. Giờ Thìn, Tín thân vương Dực Phong dẫn theo trắc phi Lưu thị, di nương Ngọc Oanh Ngọc Yến, thêm mấy đại nha hoàn, cùng nhau đi vào bên trong Ba Lê Hương Tạ.

Đợi Tín thân vương hành lễ với mẫu thân xong, ta đứng lên, cúi chào hắn, coi như là xong lễ. Ở trong Hương Tạ này, hai mẹ con chúng ta coi như là chủ tử rồi, hắn đường đường Thân Vương cũng chỉ được ngồi một bên. Đám nữ quyến kia cũng đồng loạt dập đầu chúc Tết Thái phi, nghỉ, lại rất cung kính cúi đầu với ta.

Nhìn ra được, Lưu thị phải không tình nguyện lắm. Nhưng danh tiếng chánh phi bcủa ta vẫn còn, cũng không có cách nào, ngược lại hai vị di nương Oanh Yến, thật tâm thật ý cúi đầu, vấn an ta.

Ta ở trên đảo này nhiều ngày, hai nàng từng nhiều lần lên đảo thỉnh an, nhưng đều không được vào cửa. Dực Phong mỗi tháng mấy lần và Lưu thị mỗi tháng một lần đến thỉnh an, đều bị cản ở ngoài cửa.

Ta thấy gương mặt hai nàng chân thành, cũng khách khí tán dóc vài câu, lại thưởng. Đối với Lưu thị, đều là trước sau không để ý. Giả bộ đại độ à, tha thứ ta, ta không làm được.

Đợi mọi người đều làm lễ ra mắt xong, bà vú nhìn thấy buổi lễ kết thúc, liền mang theo tiểu thế tử Triệu Hàm hành lễ mấy cái cho cha mẹ hắn theo quy củ.

Đứa nhỏ Triệu Hàm này mới hai tuổi, dáng dấp lại vô cùng đáng yêu, không thể không nói, hai cha mẹ ngu ngốc kia, quả là hời hợt hạng nhất. Trước kia hắn được Lưu thị dạy dỗ, cố gắng phát triển theo hướng thiên tài thiếu niên, kết quả bị dạy thành tính tình im lìm, tới trên đảo lâu như vậy, ta và Tín thái phi nhất trí quyết định, ngừng việc học văn của hắn, chỉ chừa một số lễ nghi căn bản, cả ngày dắt theo chơi đùa vui mừng ở Mân Côi Viên, Hương Tạ, cũng dạy hắn một số chuyện theo như phương pháp của nhà trẻ ở hiện đại, lúc này mới từ từ khôi phục một số phản ứng bình thường mà nhi đồng cần có, cũng thỉnh nũng nịu với ta và Tín thái phi, mở miệng một tiếng "Mẹ" "bà nội Thái phi". Làm cho chúng ta ngọt ngấy, hoàn toàn không giống như xưa.

Giờ phút này hắn mè nheo đi đến trước người Dực Phong, cung kính kêu một tiếng: "Cha." Dực Phong cười cười, đang chuẩn bị tiến lên thân cận một chút với nhi tử, tiểu quỷ kia lại cơ trí, vọt đến bên cạnh mẹ ruột hắn, lễ phép kêu một tiếng: "Mẹ."

Mặt Lưu thị cũng biến sắc, tay run rẩy đưa về phía đầu tiểu Triệu Hàm. Hắn lui hai bước, cười nói: "Bà nội thái phi và mẹ cả nói: đầu nam tử, eo nữ tử, chỉ có thể nhìn, không thể chạm." Ta giật mình cười. Đây là khẩu ngữ người phương nam của ta, lần trước nói đùa với Tín thái phi, vậy mà tiểu quỷ này để ý?

Dực Phong vừa nghe, giận dữ: "Nghiệt đồ này, học những thứ lộn xộn lung tung gì?"

Tiểu Triệu Hàm vừa nghe giọng nói cha hắn không đúng, chạy đến trước mặt ta: "Mẹ, cha thật hung dữ."

Lưu thị nhìn thấy Triệu Hàm mở miệng gọi ta một tiếng mẹ, lại vô cùng thân cận với ta, cả ban đầu ở chung với nàng cũng không được vậy, thoáng chốc trên mặt chuyển màu xanh lá.

Thái phi một bên mằn mặn nói: "Đúng vậy, Hàm nhi mới hai tuổi đã hiểu việc này, không giống lão tử của hắn, không được dạy dỗ mới cả mặn nhạt đều không chê." Lời nói này cũng có nguyên nhân, nghe các tiểu tử trong sân nói, gần đây Dực Phong si mê một kỹ nữ xinh đẹp ở thanh lâu, thỉnh thoảng không trở về mà ngâm mình ở đó.

Mặt Dực Phong đỏ lên, cũng không dám lên tiếng. Lưu thị lại lấy dũng khí hỏi: "Không biết mẫu phi và vương phi bình thường dạy Hàm nhi cái gì?"

Ta cười lạnh không nói. Thái phi nhìn sắc mặt ta, cười cười: "Cũng chỉ là dạy vài thứ trước kia không học, nói ví dụ như làm người thế nào!"

Lưu thị bị một câu của Thái phi chận lại, đang chuẩn bị đặt câu hỏi lần nữa, Dực Phong thấy trường hợp lạnh lùng, kinh sợ nói thêm gì nữa càng bối rối, chen miệng cười theo, nói: "Mẹ và chánh phi xuất thân thế gia, thông thường bất phàm, tự nhiên dạy chuyện tốt."

Lưu thị vừa nghe, nóng nảy: "Thì ra là Vương Gia từ trong đáy lòng vẫn ghét bỏ Hương Nhi xuất thân không tốt sao?"

Ta lành lạnh chen một câu: "Vương Gia và trắc phi muốn liếc mắt đưa tình, nên trở về đại viện đi, các nô tài nơi này đều không thường gặp, mặc dù lrên đảo cũng dạy mấy quy củ thông thường, nhưng tóm lại là học không giỏi, gây ra chuyện cười thì không hay."

Dực Phong mất tự nhiên cười vài tiếng: "Vương phi nói đúng lắm, chỉ là buổi chiều hôm nay, trong cung có dạ tiệc, đặc biệt chỉ rõ mời Thân Vương và vương phi cùng nhau tham gia, nếu như vương phi không có vấn đề, ăn trưa rồi cùng đi?"

Ta sửng sốt một chút, như vậy coi là cúi đầu? Cũng nở nụ cười rất là dối trá: "Dĩ nhiên, Vương Gia có phân phó, thiếp phi nào dám không theo?"

Vừa giỗ tổ vừa cúng bái thần linh cho tới trưa, lại trở về chánh viện ăn xong bữa cơm đoàn viên, sau đó thay triều phục thân vương vương phi, đoàn người Dực Phong, ta, Lưu thị lồng lộng hùng dũng ngồi lên xe ngựa đi vào cung dự tiệc.

Theo như quy củ mệnh phụ có phẩm cấp phải đến cung Thái hậu hầu hạ trước.

Vì vậy ‘ hai tỷ muội ’ ta và Lưu thị lại đến cung Thái hậu. Đến Từ Ninh cung, Thái hậu trước sau như một thân thiết đối đãi ta, kéo tay của ta, không cho dập đầu, không cho đứng nói chuyện, cùng bà ngồi trên giường gấm. Lưu thị vẫn cô đơn đi theo phía sau, cúi đầu không nói.

Ối giời ôi, áp lực này to lắm. Trong cung Thái hậu không giống lúc bình thường ta tới, trong ngoài đều là mệnh phụ và công chúa hoàng gia. Mệnh phụ bên trong có chừng mười người: Quý Phi, phi, tần. Mệnh phụ bên ngoài có hơn mười người: Thân Vương phi, Quận Vương phi, nhất phẩm phu nhân.

Ta bị lôi kéo đi lên ngồi xuống, nhất thời các loại ánh mắt từ bốn phương tám hướng bắn thẳng đến, thù hận, ghen tỵ, hâm mộ, xem náo nhiệt, nịnh bợ, trận thế kinh người.

Thái hậu vỗ vỗ tay của ta, bắn quét một phen, nhàn nhạt nói ra: "Tín thân vương phi là một đứa bé khéo léo, nhà mẹ lại cô thế, bình thường ai gia thương yêu nhiều chút, các vị sẽ không để tâm chứ!"

Buồn cười, ai dám để ý? Ta đây được cưng chiều cũng không dám. Một chiêu này của thái hậu có dụng ý gì? Lúc này ta thật không hiểu.

Một phen khiến cho các loại ánh mắt quan sát đều có chỗ thu lại. Chỉ có một nữ tử hình như là phi tử, mười sáu mười bảy, vẫn mở một đôi mắt to vô tội, đi lên: "Mẫu hậu thật thiên vị, cả nàng dâu mình cũng không thích."

Thái hậu mừng rỡ: "Vẫn là Lý Hiền phi miệng ngọt, ai gia đều thương, chỉ là trong cung này, chúng ta đều là chủ nhân, Linh Tuyết là khách. Ngươi cũng muốn tranh cao thấp sao?"

"Tuyết Nhi không dám". Lý Hiền phi ngoan ngõan cười một tiếng.

Lại một Tuyết Nhi, lúc này nàng cao hơn ta, đoán chừng phải đổi tên đúng là ta.

Ta dò xét cẩn thận một phen, thì ra vẻ đẹp của Lưu Ngưng Hương, ở trong tất cả mệnh phụ, bao gồm hậu phi, cũng là thượng đẳng, khó trách Dực Phong - đứa trẻ hư này xem như trân bảo, quả nhiên tiền vốn tốt.

Trưởng công chúa khoan thai tới chậm trước bữa tiệc, lại hàn huyên một hồi lâu với ta, ở trong vòng vây của đoàn mệnh phụ sắc màu rực rỡ, ta ở trong cung ăn xong bữa cơm tất niên thứ hai sau khi xuyên qua. Dĩ nhiên, tên cũng không đổi, ai kêu ta là hồng nhân trước mặt Thái hậu?

Trên đường về nhà, Tín thân vương rạng rỡ đầy mùi rượu, thần thái phấn khởi nói với ta và Lưu thị được lòng hoàng đế thế nào, quan trường đắc ý thế nào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc của Lưu thị viết đầy sùng bái, khiến cho khí diễm của hắn càng thêm không ai bì nổi.

Nói nhỏ thì thầm một đường, trở lại chánh viện Dực Phong rốt cuộc ý thức được ta trầm mặc cả đường, hắn phái người đưa Lưu thị trở về Ngưng Hương viện, giữ ta lại trong chính sảnh ngồi vào chỗ của mình, ta không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

Nhận lấy trà Ngọc Yến pha, nhấp hai ngụm, đợi tất cả người làm đều đi rốt cuộc mở miệng nói: "Linh Tuyết, chuyện lần trước giáo huấn nha hoàn chuyện ngươi, đã qua, còn chưa tính, chúng ta rốt cuộc là phu thê chánh thống, không nên so đo những truyện nhỏ này, nếu như ngươi có thể sửa đổi tính tình đúng lý không buông tha người của ngươi, hiền lương thục đức như Hương Nhi, tối nay ngươi liền dọn về, chúng ta vẫn là người một nhà."

Vừa mới bắt đầu ta còn kiên nhẫn nghe, sau khi nghe xong, cả nụ cười trào phúng cũng không giấu được. Giận dữ đứng dậy, đi tới bên cạnh hắn cười lạnh nói: "Vương Gia, xin thứ cho thiếp phi không hiểu quy củ, không học được hiền lương thục đức, Vương Gia nên buông tha khối đá cứng ngàn năm không đổi như ta đi, cùng Hương Nhi của ngươi sống qua ngày thôi, bây giờ thiếp phi trở về đảo Như Ý."

Một câu cuối cùng chưa nói xong, hắn cầm lấy ly trà, nhân thể ném tới đây: "Khá lắm nữ nhân không biết điều, Bổn vương nhẫn nhịn, cho mặt mũi mà lên mặt."

Ta nhất thời không bắt bẻ, không tránh thoát thế công của ly trà, vai trái bị đập vừa vặn, nước trà văng đầy người, cũng may mùa đông ăn mặc đủ dày, giảm đau hơn phân nửa, lại vẫn đau triệt tâm. Từ thân tới tâm! Cũng không trông nom nước trà trên người, chỉ cười lạnh nhìn hắn một lát, nói từng chữ từng câu: "Chỉ bằng lần ném này, từ nay về sau, trước người chúng ta vẫn là cùng phu thê hòa thuận, sau người hai ta ân đoạn nghĩa tuyệt, kính xin Vương Gia tự giải quyết cho tốt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.