Nửa Đời Sau Của Ta

Chương 35: Long Phượng Trình Tường



Lại đến ngày đông giá rét.

Nhàn nhã nằm giữa hồ Hương Tạ trong vương phủ, đốt lò sưởi nhỏ, uống trà nghe đàn đã là chuyện nửa tháng sau. Nha đầu Thanh Thanh này, quả nhiên không khiến ta nhìn lầm. Trước khi hạ Giang Nam, từng dặn dò Triệu quản gia xử ký tất cả mọi chuyện lặt vặt trong ngoài phủ, mà tổng quản nội viện, chức thủ lĩnh nữ quyến thì ta để dành cho Oanh Yến di nương, lại cho Thanh Thanh nhận chức tổng quản đảo Như Ý, có chuyện lớn khó giải quyết gì thì qua giúp đỡ, năm ấy ra đi, nàng mới 14 tuổi, hôm nay nha đầu này đã 16 tuổi, trổ mã mắt ngọc mày ngài, là người rất khiêm tốn, xử sự cũng có chừng mực, được cả đám người làm trong phủ khen ngợi.

Ta nhìn dáng vẻ của muội ấy, không biết sao, luôn nhớ tới Bình Nhi trong 《Hồng Lâu Mộng》, nhưng mà đây là người trong phủ ta, không thể để họ đi ra ngoài làm nha đầu thông phòng cho người khác.

Tiêu dao bên ngoài hai năm, chợt trở về phủ, lại thấy không quen lắm. Oanh di nương, Yến di nương vẫn quyết ý thủ thân vì Dực Phong, mồng một mười lăm ăn chay niệm Phật. Thấy ta trở lại, hết sức mừng rỡ, ngày ngày lên đảo thỉnh an, cửa đảo cũng không còn đóng như trước, nhưng sự uy nghiêm ngày xưa vẫn còn, với lại bí mật Hoàng Đế Gia Tĩnh và Đoan Kính vương phi cùng ở cùng bay đã sớm công khai, cũng không ai biết hoàng đế bệ hạ sẽ ngự giá hương khuê lúc nào, nhưng mỗi lần tất nhiên đều vào từ cửa hông.

Nghe Chu Nhan nói, vị Yên Chi di nương vốn là người Ám Cung an bài, xong vụ của Tín thân vương cũng coi như ‘ công thành lui thân ’, đã sớm tìm một lý do, rời khỏi vương phủ, nhận nhiệm vụ khác. Nữ tử này cũng là người bạc mệnh phúc họa không chừng, một buổi sáng vào Ám Cung, từ đó phải lấy ‘ mỹ nhân kế ’ dụ địch. Nhưng, đây là mạng của nàng, ở dưới người khác, ai mà không đáng thương? Ta không thể thương được quá nhiều.

Phi Hồng, Lục Ngạc dẫn theo Triệu Hàm trở về phủ, Phi Hồng dẫn theo Hàm nhi ở trong nội viện, bởi vì Hoàng đế nói như vậy: về sau nếu bắt gặp hai ta.... thì không tốt. Ta... Ách, ta không có ý kiến, dù sao cũng ở chung một nhà. Phi Hồng bây giờ là thân phận đợi gả, vợ chồng son theo ngự giá hồi kinh, bây giờ Ngụy Tiến đang sắp xếp đồ đạc ở phủ đệ hoàng đế ban cho.

Bởi vì đủ loại nguyên nhân, vẫn chưa thể vào cung thỉnh an với thái hậu. Nghĩ đến hôm nào đó rãnh rỗi, vẫn phải đi thăm bà một lát, hai năm không gặp, ban đầu đối đãi ta cũng rất tốt mà? Người, không thể quên tình cũ.

Buổi chiều nhàn rỗi không chuyện gì, cũng không buồn ngủ, lại nhớ tới hôm qua Triệu tổng quản nói muốn đưa danh sách trong vương phủ và sổ sách cho ta xem. Vì vậy phân phó Thanh Thanh đi mời Triệu tổng quản lên đảo.

Cầm lấy danh sách xem một lát, lúc này mới phát hiện ra người trong phủ thật không ít. Mấy nha đầu gia đinh trong phủ, đã bị hoàng đế bệ hạ loại bỏ lần nữa vào năm Gia Tĩnh thứ bảy, chỉ còn lại 84 ma ma làm việc nặng, 116 tiểu nha đầu không có học, 170 người phái nam trưởng thành, 53 tiểu tử, chưa tính người thân của họ ở trong đó. Nữ quyến khác trong phủ gồm có 32 nhất đẳng đại nha hoàn, 72 nhị đẳng đại nha hoàn, 105 tam đẳng nha hoàn, 63 ma ma, 97 tiểu nha đầu. Chú thích cuối cùng: danh sách nhân viên quản lý các sản nghiệp khác của vương phủ còn đang được tính toán.

Theo Thanh Thanh bổ sung, số người mới ở Đoan Kính vương phủ là do hoàng đế bệ hạ làm theo yêu thích của ta, chứ không theo quy định dành cho phủ thân vương, phủ của ta chính là phủ dùng người ít nhất ở trong kinh thành. Ta xem sách xong rất là nhức đầu, nghe nói có phủ còn nhiều người hơn, cũng không biết làm sao mà nuôi hết.

Lại tiện tay mở sổ sách vương phủ ra, thấy trang đầu thống kê ra tổng tư sản của vương phủ, người nhìn quen mấy con số ở thế kỷ 21 như ta không khỏi hơi biến sắc, đáy lòng yên lặng chuyển đổi mấy con số viết bằng chữ phồn thể này thành số Ả Rập, đếm đếm, lại có.... hơn mười số (hàng tỷ). Rồi sau đó Triệu tổng quản nhắc nhở, Đoan Kính vương phủ có sản nghiệp ở 40 nơi, vốn trong tay Tín thân vương có hai mươi nơi, hai năm qua bệ hạ lại lục tục cho thêm 19 chỗ sản nghiệp vô cùng giàu có và đông đúc, tiền tài của vương phủ từ năm Gia Tĩnh thứ năm đến nay tăng lên gấp bội. Cho nên số tiền vượt qua 10 tỷ mà ta vừa biết chỉ là tiền mặt ở trong tiền trang, vẫn chưa tính tổng giá trị của các loại sản nghiệp, tài sản cố định, và các loại của cải phần thưởng hàng năm thái hậu và bệ hạ thưởng từ trong cung tới.

Từ nhỏ ta đã cực kỳ nhạy cảm với chữ số, sau khi tới cổ đại, vì phải nhận biết mức giá tiền bạc, còn đặc biệt ra phố hỏi giá gạo, thời đại thay đổi thế nào, tiền bạc chuyển đổi ra sao, cứ tìm hiểu từ giá gạo là biết ngay. Nếu như giá gạo nhấp nhô bất định, giá kém quá nhiều, chứng tỏ quốc gia rung chuyển, không thể tính chính xác, nếu như kéo dài có quy luật lại hơi tăng lên, nói rõ quốc nội an định đoàn kết. Ta từng ra đường nghe ngóng, một lượng bạc có thể mua ba gánh gạo (Khoảng 250kg), mấy năm qua giá tiền biến hóa không lớn.

Nhưng bây giờ ta lại có trong tay 10 tỷ bạc, ta vô ý thức xoay xoay hai đơi vòng tay bảo thạch bằng mã não màu xanh đang đeo trên tay, nghe Chu Tam nói, đây là trân phẩm ngự dụng của vương hậu Ba Tư, toàn thế giới chỉ có hai đôi, trằn trọc đi tới Đại Hán hoàng cung, một đôi bị Thái hậu ban cho ta, một đôi khác ở trên đường hồi kinh, cũng bị Hoàng Đế Gia Tĩnh tặng cho ta, lại nói so với mấy thứ khác, ta nghĩ trong hoàng cung cũng cỡ chỗ ta thôi. Cứ nhìn lúc ta không ở đây thì Thái Hậu vẫn thỉnh thoảng nhét đồ tốt đến chỗ ta là biết.

Gia Tĩnh đang giở trò quỷ gì đây? Nhớ tới gia sản 10 con số của ta, bèn hỏi Triệu tổng quản và Thanh Thanh luôn yên lặng đứng bên cạnh: "Trong những sản nghiệp này, đáng giá tiền nhất, kiếm lợi nhiều nhất là cái nào?"

Triệu tổng quản cung kính đáp: "Kiếm lợi nhiều nhất chính là 20% mỏ khai thác mà bệ hạ chuyển đến cho nương nương. Hiện tại tương lai hết sức tốt, đoán chừng đến sang năm, tài sản của nương nương ngài không chỉ dừng lại ở đây đâu." Ta hoảng hốt, Trần Kiệt là một hoàng đế ưu tú, nếu như đến hiện đại, nhất định là một người kinh doanh xuất sắc. Chàng công khai kêu gọi bán ra 40% quyền khai thác mỏ cho các phú thương khác, chỉ dùng một chiêu liền lắp đầy quốc khố bị hao tổn từ thời Thái Tổ trong vòng 2 năm ngắn ngủi. Hành động này khiến chúng thần cam tâm thần phục. Nhưng.... bây giờ chàng lại chuyển giao 20% quyền khai thác trong 60% còn lại trong tay mình cho ta, chàng.... Hành vi của chàng sao lại không khiên cho ta khiếp sợ?

Đột nhiên nghĩ đến, khi chúng ta từ Giang Nam trở về, văn võ bá quan, hoàng tử, và thần tướng các bộ đều quỳ đón vào kinh, chàng lại còn thoải mái ung dung dắt tay ta cùng ngồi lên xe rồng, thiên tử và vương phi cùng ngồi chung đi vào kinh thành, khiến trên dưới trong triều xôn xao lần nữa, trong nửa tháng qua, mỗi ngày trăm thần liên danh can gián, nhưng đều bị chàng đè xuống hết.

Chàng.... Chàng tùy ý làm bậy như vậy, rốt cuộc vẫn muốn cho ta vào cung long phượng hòa minh. Hai năm rồi, Dực Phong đi hai năm, chàng cho ta tài phú không có gì sánh kịp, lại còn thêm muôn vàn sủng ái, ngàn y trăm thuận, vô số nhu tình. Chỉ vì cùng ta nâng khay ngang mày, đến già đầu bạc.

Ta làm sao không hiểu tâm ý của chàng, ta có tiền, thành nhân sĩ giàu có hết sức quan trọng ở Đại Hán triều, những quan viên phản đối ta tiến cung suy nghĩ vì xã tắc, sẽ không mạnh mẽ bỏ phiếu nghịch. Ta không nên hoài nghi chàng, có lẽ, làm hoàng hậu độc sủng thịnh thế cũng là chuyện rất tốt. Có lẽ.... Ta nên tin tưởng, năng lượng tình yêu chiến thắng tất cả.

Nghĩ tới đây, rất là vui vẻ, ra hiệu bọn họ lui xuống, một mình ngồi cười khúc khích... Cho đến trời tối.

Gia Tĩnh bệ hạ bận rộn một ngày, từ mật đạo tới đây liền thấy cảnh tượng thế này. Giai nhân nghiêng nghiêng, tầm mắt chăm chú nhìn vào lò than đang cháy hừng hực ở trong phòng, nhưng suy nghĩ rõ ràng không nằm trên cái lò than, mắt to linh động híp lại, làm như cả người đều đang cười, gương mặt hơi hồng, thỉnh thoảng lơ đãng cắn cắn môi, người xem miệng đắng lưỡi khô.

Tầm mắt đột nhiên bị bóng người ngăn trở, ta đây mới chợt hồi hồn, ngẩng đầu nhìn nam nhân có nụ cười dịu dàng trước mắt, khóe miệng cũng không tự chủ vểnh lên, chưa đợi ta có hành động, nam nhân đã mau hơn ta một bước, ôm ta đặt lên đùi, hôn khóe môi, hỏi: "Hôm nay đã làm gì?"

Chỉ cảm thấy mặt bắt đầu nóng lên, nhìn tuấn nhan gần trong gang tấc, thốt ra: "Nhớ chàng....." Nụ cười và sự vui mừng trong đôi mắt chàng từ từ chất đống, khàn giọng thở dài: "Thật biết nghe lời!" Lại tiếp tục hôn nhẹ lên môi, từng chút, từng chút, rốt cuộc cũng sâu dần....

Tình tứ một phen, dọn bữa tối xong cho lui mọi người, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, đổ mồ hôi, kể từ sau khi ở chung với ta, quy củ ăn không nói gì đều bốc hơi hết.

Rốt cuộc, chàng để đũa xuống, mỉm cười nhìn ta đã no căng bụng nhưng vẫn không buông tha dĩa cá quế chưng. Cười nói: "Hôm nay ta tứ hôn cho Ngụy Tiến và Phi Hồng trên kim điện." Nghe tin tức này ta thật sự là vui vẻ: "Chọn ngày mấy?" Chàng dịu dàng nói: "Mùng chín tháng giêng là một ngày tốt lành, nhưng Phi Hồng sẽ không xuất giá từ chỗ này." Ta ngạc nhiên nói: "Vậy xuất giá từ đâu?" Chàng cười cười, gắp một miếng cá quế đưa tới bên miệng ta: "Xuất giá từ phủ Quốc Công." 

Ta đang vui vẻ chuẩn bị ăn thịt cá quế đưa tới khóe miệng, nhưng nghe lời của chàng xong, ta lại sửng sốt, cá quế hấp này thật quá mềm, trong nháy mắt ta thất thần đã rơi xuống trên bàn, chàng tiếc hận nói: "Xem, thật không biết quý, một miếng khán nè." Ta cầm tay cầm đũa của chàng, run rẩy hỏi: "Phủ Trương Quốc Công?" Chàng cười cười, lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề: "Uh, phủ Trương Quốc Công, phủ Phụ Quốc Công. Được rồi, ngoan, ăn cơm trước." Ta lắc đầu một cái, mắt không khỏi ê ẩm: "Xây lại khi nào?" Chàng giả vờ thở dài: "Vốn chỉ muốn tùy ý sửa lại chút thôi, khiến mỹ nhân cười một tiếng, vậy mà trận lửa lần đó lại làm cho cả khu vườn lớn cháy sạch, trẫm không thể làm gì khác hơn là nhịn đau xây lại, từ khi nàng xuống Giang Nam đã bắt đầu, tốn không ít bạc."

Ta cũng vậy không biết là nên khóc hay nên cười, nhìn gương mặt tươi cười chắc chắn kia, liều mạng vùi đầu vào lồng ngực rộng rãi ấm áp. Chàng cười trêu: "Đây là bộ y phục trẫm mới thay sau khi hạ triều, xem, lại bị làm dơ." Ta buồn bực ở trong lòng chàng: "Hôm nay ta có tiền rồi, cùng lắm thì sẽ may một bộ khác cho chàng." Chàng cười to: "Tốt, trẫm muốn tốt nhất đắt tiền nhất." Nghĩ đến ban đầu Bồ Tát đưa ta đến Trương phủ, hôm nay dường như đã qua mấy đời, thật hoài niệm. Gia Tĩnh âm thầm vì ta làm nhiều như vậy, ta lại không nhịn được muốn rơi lệ, mơ hồ biết tâm tình ta kích động, chàng vỗ vỗ lưng của ta, dịu dàng cười nói: "Xem, làm việc nhỏ thế đã có thể khiến Tiểu Tuyết Nhi chủ động ôm ấp yêu thương, về sau ta phải ghi nhớ, Chu Tam, ngươi giúp trẫm nhớ." Ah? Còn có người ngoài à? Ta xin lỗi dời đầu ra, nào có người? Ta tức mắng: "Chàng trêu chọc ta?" Chàng cười to, vuốt đầu của ta: "Ngoan, ăn cơm xong trước." Ta lắc đầu một cái: "No rồi."

Chàng cười cười đứng lên dắt ta trở về phòng khách. Ừ, nam nhân này, cười lên thật là đẹp mắt. Mới vừa ngồi xuống ta liền không sợ người khác làm phiền nói cho chàng biết: ngày mai trưởng công chúa và Tiểu Lâu đến thăm ta, trưởng công chúa trở về phủ công chúa, Tiểu Lâu vào Phượng Hoàng Sơn trang, hai người không còn cùng nơi, muốn gặp mặt còn phải từ Thành Đông chạy đến Thành Tây, hôm nay cũng mới gặp mặt, ngày mai đồng loạt đến thăm ta, ngày mai ta lại vào cung thỉnh an thái hậu. Chàng vẫn lẳng lặng nghe ta càu nhàu, xong rồi mới sờ sờ đầu của ta: "Tốt, ngày mai ta không tới, trong cung có chuyện, ngày mai nàng đến Càn Thanh cung, chờ trẫm hạ triều rồi cùng nhau đi."

"Không cần, chàng còn bận việc của chàng, ta cũng không phải không quen."

Từ gần tối đến bây giờ, ta vẫn luôn bị hạnh phúc bao vây, thấy chàng cưng chiều mặc ta ở trong lòng chàng lăn qua lăn lại, bèn dùng thanh âm rất nhỏ chỉ có hai người nghe được hỏi: "Ta có từng nói ta yêu chàng?" Vừa nói ra, mặt lập tức đỏ như lửa.

Chỉ thấy lông mày chàng cong cong, sóng mắt mềm mại, khóe miệng khẽ cười: "Vậy nàng có biết ta yêu nàng không?" Trời ơi, loại tỏ tình kiểu Quỳnh Dao này, ta cư nhiên không thấy buồn nôn chút nào, lòng chỉ tràn đầy vui mừng, vui vẻ vô cùng, kích động vô tận, chẳng lẽ ta đã rơi xuống?

Ôm chàng thật chặt, chỉ sợ tất cả đều là giả, chàng cũng giống vậy, càng lúc càng ôm chặt ta, lẩm bẩm bày tỏ: "Ta yêu nàng! Ta yêu nàng!! Ta yêu nàng!!!...." Ta yếu ớt trả lời: "Ta cũng yêu chàng! Ta cũng yêu chàng...."

Xem, thì ra tình yêu cũng có thể đơn giản như vậy, ta cũng có thể hạnh phúc thế này.

......

Ta bị động tác rời giường của người bên cạnh đánh thức. Chàng đã cực kỳ cẩn thận rồi, nhưng gần đây không biết vì sao ta rất dễ thức tỉnh, lại rất khó ngủ, cho nên mỗi ngày đều dậy sớm, chàng cũng săn sóc để nhẹ tay chân, hết sức không làm ồn đến ta. Thấy ta không chớp mắt theo dõi chàng tự động mặc quần áo, áy náy cười nói: "Thế nào, vẫn làm ồn nàng?" 

Ta lắc lắc đầu nói: "Ta đang nghĩ, Tiểu Lâu ở Phượng Hoàng sơn trang hơi xa, huống chi rốt cuộc vẫn là biệt viện của trưởng công chúa, ở lâu dài không hợp thân phận. Muội ấy là nghĩa muội của ta, dù sao phủ Quốc Công cũng xây dựng lại rồi, hay là, để muội ấy vào ở đi, về sau Phi Hồng từ nơi đó gả đi, cũng có một chủ tử lo chuyện đúng không?"

Chàng đi tới dịch tốt chăn cho ta, dịu dàng nói: "Nàng muốn sao cũng được, ngoan, nằm thêm lát, hoàng tỷ cũng phải buổi trưa mới đến." Mặt ta đỏ lên, nghĩ tới đêm qua hai người khó kìm lòng nổi, trằn trọc triền miên, hoan ái mấy bận, vui mừng không biết mệt mỏi, đợi lúc tỉnh dậy, chỉ cảm thấy toàn thân không có chỗ nào không bủn rủn đau đớn, lại thấy chàng sảng khoái, hai mắt đen nhánh có thâm ý khác nhìn chằm chằm ta mỉm cười, không khỏi quýnh lên: "Còn nhiều thời gian, về sau chàng phải tiết chế chút." 

Chàng chỉ đặt tay lên hai vai ta nhìn ta cười, mặt ta càng đỏ tới mang tai, ánh mắt tránh trái tránh phải không nhìn chàng, chàng không nói không rằng, khi tầm mắt ta đối diện chàng, chàng vẫn là đang cười, ta vừa quẫn bách vừa xấu hổ, đang định phát tác, lúc này chàng mới hơi thu nụ cười, tựa vào trán của ta nhẹ nhàng nỉ non: "Về sau ta nhịn một chút là được." Ta mắc cỡ cả người nóng lên, muốn chui đầu vào trong chăn. Lại tránh không khỏi ánh mắt thâm tình của chàng, chóp mũi cưng chiều cọ xát chóp mũi của ta, giọng nói lại tràn ra chút bất mãn: "Như vậy bảo trẫm làm sao nhịn?" 

Biết tiếp tục dây dưa nữa chỉ càng không tốt, chỉ đành phải làm bộ cứng rắn mắng: "Thực đáng ghét, đi mau, giờ Mẹo sắp tới." Chàng cười ha ha: "Quỷ nhỏ, ăn ở hai lòng. Bây giờ bỏ qua cho nàng, sau này chúng ta ‘ nói ’ tiếp." Lại lưu luyến không rời phủ phủ tóc của ta, rồi mới dứt khoát xoay người rời đi. Đợi đến cửa, lại quay đầu lại dặn dò: "Khi tỷ muội gặp mặt, uống ít rượu thôi, sức khỏe quan trọng hơn." Ta mỉm cười gật đầu.

Nhìn bóng lưng to lớn cao ngạo kiên định của chàng, lòng tràn đầy vui mừng, không phải là không hiểu, ở chung lưu luyến ôn tình với ta là Trần Kiệt, mà người xoay người rời đi, lại là hoàng đế Gia Tĩnh cực kỳ có kiên quyết tôn quý nhất Đại Hán triều. Mà ta, yêu một người nam nhân tên là Trần Kiệt, chàng không phải Hoàng đế ta cũng sẽ yêu chàng, chàng là Hoàng đế ta càng yêu chàng.

......

Bất tri bất giác lại đã ngủ, đợi trưởng công chúa và Tiểu Lâu ẵm Tinh nhi lên đảo, ta vừa mới rửa mặt xong, than thở lần này chắc chắn sẽ bị trưởng công chúa trêu chọc nữa.

Quả nhiên, Tinh nhi ngoan ngoãn nhích lại gần, kêu một tiếng "Chào buổi sáng Tuyết di!" Trưởng công chúa che miệng đùa giỡn: "Tinh Nhi, sáng gì nữa, không còn sớm, bệ hạ đi từ sớm, chỉ có Tuyết di của cháu mới ngủ nướng." Tai ta nóng lên, tức mắng: "Không biết ngại, đừng dạy hư đứa bé." Tiểu Lâu lập tức thân thiết giải vây: "Đúng vậy, đúng vậy, đừng dạy hư Tinh nhi, người ta muốn giường, ngủ nướng là chuyện của tỷ ấy, hai tỷ muội ta về sau nhắm một mắt mở một mắt là được."

Ta trêu ai ghẹo ai, đều khi dễ ta. Chỉ đành phải ôm chặt Tinh nhi, vùi mặt trong váy hoa của bé buồn cười: "Vẫn là Tinh nhi tốt, chớ học hai mẹ của cháu, chỉ biết khi dễ người." Tinh nhi non nớt hỏi: "Ai khi dễ Tuyết di? Hoàng đế bá bá sao?" Ta giật mình cười: "Lời này ai dạy cháu?" Bé thấy mọi người đều ôm bụng cười lăn lộn, không hiểu hỏi: "Hàm ca ca nói sai rồi à." Hàm nhi bình thường vô cùng không thích thân cận đứa bé, lại chỉ thân với tiểu tiên nữ Tinh Nhi, lúc ở trên thuyền, mỗi ngày đều thích dẫn Tinh Nhi đi lòng vòng khắp các khoang thuyền.

Thanh âm trẻ con non nớt vừa dứt, bên ngoài báo lại, nói Phi Hồng cô nương dẫn theo Hàm Thế tử đến thỉnh an. Tiểu tử Hàm nhi này, cao hơn, học vấn cũng khá, hiểu chuyện không ít, lại đặc biệt cơ trí, đợi quy củ thỉnh an xong, lúc này mới ngoan ngoãn đứng ở chính giữa chờ ta lên tiếng, trưởng công chúa ôm chầm nó cười hỏi: "Ai nói cho cháu biết Hoàng đế bá bá không cho người khi dễ mẹ cháu?" 

Nó len lén nhìn ta thấy ta không giống nổi giận, lúc này mới lên tiếng nói: "Ở trên thuyền hồi kinh, hài nhi muốn nói thêm mấy câu với mẹ, bệ hạ lại nói, thân thể mẹ mềm yếu, hài nhi lại lớn rồi, không thể quấn mẹ mãi, càng không thể khi dễ mẹ, ai cũng không cho." Mọi người lại mập mờ nở nụ cười, ta cười mắng: "Nói loạn." 

Nó giả vờ uất ức nói: "Thánh khẩu nhất ngôn cửu đỉnh, tại sao bảo nói loạn? Hơn nữa, bệ hạ thật thiên vị, không cho phép Hàm nhi quấn mẹ, tự mình lại ngày ngày chiếm mẹ đấy." Lời này vừa nói ra, trong phòng khách Hương Tạ đều cười lên nồi, mặt ta lúc đỏ lúc trắng, thật vất vả mới khôi phục vẻ mặt, nghiêm mặt nói với Hàm nhi: "Về sau chớ nói lung tung, học hỏi Ngụy tiên sinh mới là quan trọng." 

Lúc này nó mới quy củ đáp: "Dạ, hài nhi biết. Hài nhi không ở với mẹ, Ngọc cô cô và Lâu cô cô nữa, đi ra ôn bài đây." Ta gật đầu một cái, phân phó: "Trời lạnh, tự mình chú ý thân thể." Lại dặn dò Phi Hồng một phen, lúc này mới thả bọn họ ra đảo.

Giờ phút này những người không có nhiệm vụ đã đi, Tinh nhi cũng được Thanh Thanh, Tử Yên dẫn đi chơi. Lúc này trưởng công chúa và Tiểu Lâu mới tiếp tục cười ngắm ta. Ta xấu hổ, biện luận: "Gần đây sức khỏe ta không tốt lắm...." Lại nói ra tình huống gần đây của ta, Tiểu Lâu ngạc nhiên nói: "Tỷ tỷ có uống thuốc ta kê đúng hạn không?" Từ ngày đầu tiên lên thuyền về Nam Kinh, Gia Tĩnh đã bảo Tiểu Lâu kê đơn thuốc bổ, mỗi ngày tự mình xem chừng ta uống thuốc, sau đó hồi kinh rồi, dù mình không có tới, ngày ngày cũng bắt Chu Nhan tới hỏi thăm, sao lại không uống? 

Nghĩ tới đây liền gật đầu một cái. Tiểu Lâu lập tức nghiêm mặt nói: "Tỷ tỷ cho ta xem, chẳng lẽ cũng có hỉ!" Ta vừa vui vừa lo, run run vươn tay cho Tiểu Lâu bắt mạch, muội ấy xem xem, lại quan sát sắc mặt của ta, lúc này mới cười nói: "Tỷ tỷ tạm thời không có hỉ, chỉ là...." Trưởng công chúa cả kinh: "Chỉ là như thế nào?" Ta nghe không có mang thai, cũng nói không rõ mình có cảm giác gì, chỉ nhìn chằm chằm Tiểu Lâu nghe đoạn sau. 

Nàng thở dài nói: "Chỉ là gần đây tỷ tỷ tâm lực bất an, tâm tình nhấp nhô bất định, cứ thế ảnh hưởng giấc ngủ." Dừng một lát, lại đỏ mặt nói: "Sau này bệ hạ và tỷ tỷ gia tăng ân ái, thân thể hơi có hao tổn." Vậy.... Vậy không phải nói chúng ta không biết tiết chế sao? Ta đổ mồ hôi, nhất thời ấp úng nói không ra lời. Hai tỷ muội cũng đỏ hết cả mắt, cuối cùng không có tiếp tục nhạo báng ta, Tiểu Lâu xấu hổ cười: "Nhưng sức khỏe của tỷ tỷ cũng đã tốt rồi, uhm.... cũng không có quan hệ gì quá lớn, theo tình huống mà xem, có thai cũng là chuyện sớm hay muộn."

Ba người lúng ta lúng túng ngồi, nhất thời cả phòng đều lạnh. Đột nhiên nghĩ đến lời nói vừa rồi của Tiểu Lâu, không khỏi thấy kỳ quái: "Tiểu Lâu mới vừa nói chẳng lẽ ta ‘ cũng ’ có hỉ, vậy ‘ cũng ’ còn có ai?" Con ngươi đảo một vòng, nhìn chằm chằm trưởng công chúa, mập mờ quan sát: "Vậy....?" Lần này mặt trưởng công chúa đỏ hoàn toàn. Ta cười to: "Ah ah ah, là tiểu Vô Yên nhé."

Tỷ ấy sửng sốt, lạnh rung nói: "Muội muội, chuyện này muội thấy thế nào? Có xem thường ta không?"

Ta thu nụ cười, nói lời trung thực: "Ở lập trường của tỷ, cách làm của tỷ, hoàn toàn chính xác." Dừng một lát lại bổ sung: "Tại sao không thể, Đại Hán triều cũng không có luật lệ nào quy định chỉ cho nam nhân có thê thu mua một cô nương giữa đường hoặc tặng người đi, mà không cho nữ nhân có phu kết giao với mỹ thiếu niên. Hơn nữa, một nam nhân không hoàn chỉnh như đại phò mã cũng có thể lêu lổng với thiếu niên tuyệt sắc, trưởng công chúa là một nữ nhân bình thường, sao lại không thể? Nếu như Tiểu Lâu cho là sinh đứa bé này sẽ không uy hiếp sức khỏe của tỷ, ta đương nhiên tán thành với tỷ."

Trưởng công chúa nghe được bình luận khách quan công chính của ta, ngược lại sửng sốt.

Ta nói tiếp: "Phái nữ cũng chỉ có thể sống một lần, không làm hại người, lại có thể cả nhà vui mừng, cớ sao mà không làm."

Tỷ ấy lại thu lại nụ cười, nói: "Thật vất vả đợi đến hôm nay, ta cũng rốt cuộc có thể ngẩng đầu lên. Có thể sinh em bé. Danh tiếng nữ nhân ghen tỵ và không con, ép ta tới mức không thở nổi, nếu như khi đó không vừa vặn đụng phải muội muội, không chừng đã không có dũng khí sống tiếp. Khó khăn cũng được, dễ dàng cũng được, tóm lại là phải sinh ra."

Giờ phút này được cơ hội, sao lại không cười tỷ ấy: "Động tác của Vô Yên công tử thật là mau đó." Trưởng công chúa đỏ mặt mắng: "Ngày đó ở trên thuyền, muội và hoàng đệ uyên ương cùng gối, như hình với bóng, ghen chết cả đám người có lòng...." Ta cười mỉa: "Tại sao lại tính đến trên đầu ta?"

......

Ba người lại nói liên miên một hồi, Lục Ngạc trở về đầu tiên, nói bữa trưa đã chuẩn bị tốt. Từ "bữa trưa" này, cũng toàn trách Gia Tĩnh gia, chàng từ sau khi hồi kinh, thích dùng bữa tối ở Hương Tạ, cho nên trên dưới đều lưu truyền mấy từ này. Ngày hôm đó ghi nhớ dặn dò của Gia Tĩnh, cũng không vui vẻ uống nhiều, chỉ uống xoàng vài ly, chọc cho hai nàng buồn cười.

Sau bữa ăn ta mới nhớ tới hỏi trưởng công chúa: "Làm sao giao phó với đại phò mã?" Tỷ ấy cười lạnh nói: "Chính phò mã cũng như thế, ngày đó chủ động xin chỉ cầu hôn trước mặt tiên hoàng, cưới sau tự mình hoang đường thì cũng thôi đi, còn gây ra chuyện xấu tặc tử đoạt tước, ta nhẫn nhịn  vài chục năm, mấy ngày nữa ta sẽ ngả bài với hắn, nếu như hắn dám có dị nghị, ta liền kể ra vài chục năm uất ức với Thái hậu, và hoàng thượng. Đã già cả mặt mo rồi, sợ cái gì? Cùng lắm thì lưới rách cá chết, hừ, như đã nói, chắc chắn hắn không dám."

Biết trưởng công chúa tâm cao khí ngạo nhất, lại rất có chủ ý, ta và Tiểu Lâu tất nhiên không nói nữa, nhưng đợi trưởng công chúa đi ra ngoài ta liền kéo Tiểu Lâu qua nhỏ giọng dặn dò: "Chuyện này còn phải làm phiền muội, tính tình đại phò mã ta cũng không hiểu rõ lắm, với lại cũng không tiện để người khác nhúng tay, không bằng xin phiền muội muội đi âm thầm dò phò mã gia này, nếu như hắn có thể dàn xếp ổn thỏa vậy chúng ta không xen vào, nếu có dị tâm, muội muội là môn hạ của Dược Vương, dùng chút thủ đoạn cũng không sao." Muội ấy gật đầu liên tục đồng ý, lại thở dài nói: "Tỷ tỷ thật ra luôn một lòng vì tỷ muội mình." Ta cười nói: "Cho nên ta chính là nữ nhân không làm được chuyện gì. Nghe nói nữ nhân không có tiền đồ nhất mới quý trọng đồng bào nữ, nếu không thì đã đấu đá lẫn nhau, tranh giành lòng yêu thích của phái nam."

Muội ấy mừng rỡ, đùa giỡn: "Nếu như sau này bệ hạ có lòng khác, có muốn muội muội giúp đỡ hay không?" Ta chán nản thở dài: "Giả như thật có một ngày như vậy, ta cũng không biết tự xử như thế nào, có lẽ cũng sẽ rời khỏi chàng."

Muội ấy sửng sốt: "Tỷ thật có thể hạ quyết tâm?"

Ta cười khổ: "Nữ nhân nếu như không độc ác với mình, nam nhân sẽ độc ác với chúng ta." Thấy thần sắc ta bi thương, Tiểu Lâu cười khuyên nhủ: "Tình cảm bệ hạ dành cho tỷ tỷ, nhật nguyệt chứng giám, vạn sẽ không có một ngày như vậy."

Ta cúi đầu than: "Làm một Hoàng đế thật không dễ dàng, luôn có lúc bất đắc dĩ, hôm nay còn ở trong phạm vi khống chế của chàng, cho nên chàng dốc hết toàn lực đối đãi ta thật tốt, tập trung sủng ái vào người, chỉ vì sẽ có một ngày, chàng sẽ khó xử mà phải uất ức ta, thì ta có thể nhớ tới thâm tình giờ này ngày này, nhớ tới điều tốt của chàng, không thể rời xa chàng."

"Khó trách hoàng đệ toàn tâm toàn ý với muội muội như thế, bởi vì muội muội có thể nhận được tình ý này, muội muội, muội xứng làm nữ nhân của đệ ấy nhất, không trách được hoàng đệ bảo Hàn Lâm viện triệu cáo thiên hạ, lập muội muội làm hậu." Trưởng công chúa tựa vào cửa yếu ớt cảm thán.

Ta cười nói: "Nếu như chàng quyết ý như thế, ta cũng không có biện pháp."

Ta bỏ qua phiền muộn đầy đầu, dùng ngữ điệu vui sướng nói cho các nàng biết: "Hai người có biết hay không, bệ hạ sửa chữa phủ Quốc Công lại rồi, Tiểu Lâu là nghĩa muội của ta, lại l Quận chúaà ngự tứ, tự nhiên cũng là chủ tử phủ Quốc Công, cho nên ý của bệ hạ là Tiểu Lâu sẽ dời đến phủ Quốc Công ở."

Tiểu Lâu dựa tới ôm lấy ta thở dài nói: "Ta biết rõ, thật ra là ý của tỷ tỷ, tỷ làm nhiều chuyện cho ta như thế, ta có gấp cũng không giúp được gì...."

Trưởng công chúa mắng: "Hừ, nói cái gì, hữu duyên mới làm tỷ muội, chẳng lẽ phải có mục đích gì, phân biệt ai giúp ai sao? Đừng nói tùm lum." Tiểu Lâu cười chịu tội: "Dạ dạ dạ, muội muội sai lầm rồi, buổi tối phạt Tiểu Lâu uống thêm hai ly...." Lời nói vừa chuyển, lại trêu đùa ta: "Không biết bệ hạ có chịu thả người không."

Ta giật mình cười: "Chớ nói đến ta, ta không sao cả. Thái hậu cũng vô cùng muốn gặp nghĩa muội quốc sắc thiên hương của bổn vương phi một lần, hôm nay hai vị đều ở đây, bảo người làm trở về phủ lấy triều phục, sáng mai vào cung tấn kiến Thái hậu."

Hai nàng đều không dị nghị, lúc này ba người mới ngồi xuống lần nữa, nói chuyện phiếm tiếp.

Bữa tối biết ngày mai vào cung, nên có phần thận trọng, không có uống nhiều, sau khi ba người ăn xong, trêu chọc Tinh Nhi một hồi liền đi ngủ sớm.

Ta bỏ qua mọi chuyện trong lòng, không có Gia Tĩnh ở bên cạnh cư nhiên cũng ngủ rất ngon, sáng sớm rời giường, trưởng công chúa và Tiểu Lâu đã rời giường, ba người trang điểm xong, cùng nhau ngồi lên xe ngựa vào cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.