Nửa Đời Sau Của Ta

Chương 5: Vào cung, gả



Bất tri bất giác đã là ngày đông giá rét rồi, ta vốn sợ lạnh, mấy ngày nay trừ thời gian dùng cơm, còn lại đều ở trong phòng hơ lửa với hai người Hồng, Lục.

Đang ngồi nói chuyện phiếm, thì nghe bên ngoài sân truyền đến giọng the thé bén nhọn cao vút: "Linh Tuyết cô nương có đây không? Mời ra phòng khách nhận ý chỉ." 

Ta trợn trắng mắt, sao có thể không ở đây? Ta có thể đi đâu? Theo như tình tiết trong tiểu thuyết và TV, liền biết là thái giám tới, trong lòng vừa chờ đợi vừa thấp thỏm, chờ đợi vì biết rằng muốn sống thật tốt, thì phải nhờ vào cơ duyên lần này. Thấp thỏm là, cổ ngữ có nói: lòng vua khó dò. Thôi, binh tới tướng đỡ, gần đây không phải số phận may mắn sao? Hơi điều chỉnh tâm tư, mang theo hai người Hồng, Lục tươi cười ra ngoài chào đón: "Ở, ở, không biết là ai?"

Chỉ thấy có một người mặc y phục thái giám đứng ở cửa phòng khách, mấy vị đại nội thị vệ đi theo thì đứng bên ngoài. Trong lòng biết phẩm cấp của ông ta nhất định không thấp, cũng đã thấy không ít trường hợp tiếp chỉ ở trong TV, cười hỏi: "Làm phiền công công rồi, không biết có cần bố trí bàn hay không?" 

Ông ta cười đáp: "Thái hậu bảo lão nô tuyên khẩu dụ, đều là tự mình, không cần lập quy củ. Quỳ nhận cũng được." Ông ta dừng một chút, thấy ta không có phản ứng, nói tiếp: "Cô nương, đây là ân chỉ rất lớn." 

Ha, trách ta không biết điều? Ân chỉ rất lớn mà không quỳ nhận sao? Trên mặt lại hiện nụ cười, dẫn Hồng, Lục quỳ xuống đáp: "Tạ ân điển của thái hậu nương nương."

Ông ta hắng giọng một cái, lấy ra ý chỉ đọc: "Nữ nhi Linh Tuyết của nguyên thừa kế Phụ Quốc tướng quân lập tức vào cung kiến giá." Nguyên thừa kế (thừa kế chính thống)? Quả nhiên cho đủ ta mặt mũi, rõ ràng là chuyện thật lâu trước kia rồi. Ta tạ ân, thái giám lập tức tiến lên đỡ ta, cười nói: "Cô nương xin mau mau đứng lên. Trời lạnh, cẩn thận đùi bị lạnh!" Cần khách khí như vậy sao? Thái giám tuyên chỉ trên TV không phải đều là những người kiêu ngạo hay sao?

Bất kể như thế nào, kết giao trước luôn tốt. Vì vậy cũng khách khí nói: "Làm phiền công công rồi, mời công công vào uống một ngụm trà, không biết công công xưng hô như thế nào?" 

Ông ta hơi khom người, khiêm tốn nói: "Uống trà thì không cần, lão nô còn có công vụ trong người. Lão nô là Hà Tiên trong cung Thái hậu, nhờ Thái hậu chăm sóc, làm người quản sự trong cung Thái hậu. Nếu cô nương không đi vào chuẩn bị, một hồi làm sao theo lão nô đi phục mệnh?" Thật là một nhân vật lợi hại, một giọt nước cũng không lọt, không hổ là tổng quản thái giám.

Vì vậy vào phòng trong thay một bộ xiêm áo đơn giản, khoác áo khoác lông hồ. Vì lễ phép nên trang điểm nhẹ, mang theo Hồng Lục cùng nhau lên xe với Hà tổng quản, nửa canh giờ đã đến cửa cung, đổi cỗ kiệu tiến vào trong cung.

Cả đường suôn sẻ thẳng đến Từ Ninh cung, Hà tổng quản nghiêng người nói: "Kính xin cô nương chờ, lão nô đi vào báo nương nương rồi trở lại mời cô nương." Ta gật một cái, nhìn hai người Hồng Lục bên cạnh, trái tim thấp thỏm cả đường mới hơi an bình, cuối cùng không phải cô đơn một mình.

Trong chốc lát, chỉ nghe phía trước truyền đến thanh âm vén rèm, một cung nữ mặc áo ngoài xanh biếc, áo trong màu trắng, mang theo mấy tiểu cung nữ, thái giám đi tới trước mặt. Cúi người nói: "Thái hậu nương nương mời cô nương đi vào nói chuyện. Hai vị tỷ tỷ này và nô tỳ qua bên sảnh uống trà, nghỉ ngơi một chút được không?" 

Ta cười cười khích lệ hai người Phi Hồng Lục Ngạc, quay đầu cười nói với cung nữ áo xanh: "Làm phiền rồi."

Ta đi vào phòng ngoài, chỉ cảm thấy đã đến nơi thật là xa hoa, nhưng trống trải không có ai. Hình như Thái hậu đang chờ ở phòng bên trái, suy nghĩ mình nên trực tiếp vọt vào hay là khách khí hỏi thăm trước? Chỉ nghe rèm được vén lên từ trong, Hà tổng quản vén rèm nói: "Cô nương mời bên này, nương nương đang chờ!" Phải, khỏi phải khách khí, đi vào trước! ~

Mới vừa vào cửa, chỉ thấy Thái hậu ngồi ngay thẳng trên giường gấm, đầu đội mũ phượng, mặc áo thêu phượng chín móng, bà thấy ta vào cửa, lập tức đứng dậy đi tới, cười nói: "Đứa bé ngoan, rốt cuộc đã tới! Gần đây lắm chuyện, uất ức ngươi đã lâu rồi?" Thái hậu khoảng bốn mươi tuổi, mắt phượng vu phi, có thể nói tuyệt sắc, nhất thời nhìn ngây người.

Bên cạnh vang lên một tiếng ho khan, ta phục hồi tinh thần lại, vội vàng muốn hành đại lễ, Thái hậu lại kéo tay ta nói: "Đứa nhỏ ngốc, hai mẹ con ta, không cần lập quy củ gì, tới đây ngồi, hai mẹ con ta nói chuyện một chút." Ta ớn lạnh! Có câu: vô sự mà ân cần, không phải gian cũng cướp. Thái hậu thân thiết hiếm thấy như vậy, khiến tóc gáy ta lập tức dựng lên hết. Nhưng ta dầu gì cũng là xuyên tới, tuy nói không thể dùng nhân quyền của người Trung Quốc để thực thi ở thời đại này, nhưng vì làm gương tốt cho bọn tỷ muội xuyên qua sau này, có thể không quỳ là tốt nhất.

Nghĩ xong lập tức biết nghe lời khấu đầu cám ơn, đỡ Thái hậu ngồi lên trên giường, mình thì đứng thẳng một bên. Bà dùng một tay kéo ta sẳng giọng: "Ngươi còn khách khí với ai gia? Ban đầu nếu như không phải có hoàng mệnh trong người.... Không chừng đã là người một nhà đấy." Nói xong mặt lộ vẻ buồn bã. 

Ta vội vàng lên tinh thần khuyên nhủ: "Thái hậu vốn là người đại phúc, nhập chủ Đông cung là đúng với mệnh trời, trong phủ ta không có phúc khí đó." Chỉ thấy ánh mắt bà lóe lóe, cười nói: "Xem đứa bé này, cái miệng nhỏ nhắn rất ngọt."

Ta nghĩ thầm: thì ra bà và lão gia nhà ta từng là thanh mai trúc mã, lần đầu tiên gặp mặt không tiện nhiều chuyện, sau này quen rồi mới tìm cách nói chuyện. Nói không chừng còn có thể kiếm chút giao tình, cuộc sống của mình sau này cũng tốt hơn chút. Vì vậy chỉnh chỉnh vẻ mặt, trên mặt đều là sự thành khẩn, nói: "Ta vừa gặp thái hậu nương nương, cũng cảm thấy rất là thân cận, hôm nay song thân đều đã không còn, tất nhiên đối với nương nương như người thân."

Bà lại cười cười: "Quả nhiên là đứa trẻ thông minh, ai gia có tình bạn cũ với phủ của ngươi, tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi. Nhưng trong trong ngoài ngoài cung, có cái gì đơn giản? Ngươi còn nhỏ, không thể để ngươi tìm đường xấu." Ta cả kinh, thật là nữ nhân lợi hại, quả nhiên Thái hậu này không phải làm chơi, mấy câu nói không mặn không lạt, lạivừa nhắc nhở vừa cảnh cáo, gậy to thêm món điểm tâm ngọt, dùng được vừa đúng. 

Lúc này đứng lên đáp ngay mặt: "Dạ, nô tỳ biết."

Bà lại cười cười, ôm chầm ta nói: "Bé ngoan, về sau ở trước mặt ai gia, không cần biết có người hay không, không cần tự xưng là nô tỳ, xưng tên cũng được." 

Lòng ta vui, món điểm tâm ngọt lại đến. Thích thú cọ cọ vào người bà, cười nói: "Linh Tuyết biết, tạ ân điển của thái hậu."

Bà cười kéo tay ta nói: "Xem ngyơi cũng là đứa bé có phúc khí, nghe người ta nói ngày trong phủ gặp chuyện không may, còn có Phượng Hoàng ẩn hiện hào quang? Tuy nói nhà gặp bất hạnh, nhưng với ngươi mà nói, đây chính là chuyện thật tốt! Nghe nói dân chúng bên ngoài đều truyền khắp."

Nhanh như vậy đã vào đề chính? Chỉ cảm thấy bà kéo tay ta chặt hơn, ta trịnh trọng nói: "Lúc ấy Linh Tuyết bị khói ngộp hôn mê, tỉnh rồi cũng không nghe thấy tin đồn gì. Nhắc tới chuyện này, Linh Tuyết nghĩ là người đi cứu lửa bị khói sặc mắt, vừa mệt vừa sợ, nhất thời mê mắt. Dân chúng mà, mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi, nghe sai đồn bậy. Phượng Hoàng cái gì, không phải đang làm ta tổn thọ sao?"

Thái hậu thoải mái cười một tiếng: "Cũng đúng, ngu dân mà, có kiến thức gì? Cứ mong mình thấy được phượng hoàng thật, để tự mình thêm phúc thêm thọ, lại không nghĩ, long phượng này muốn là có thể gặp được sao? Ngươi là đứa bé thông suốt, hiểu là tốt rồi, nghĩ thấu  thì càng tốt. Ai gia quả nhiên không nhìn lầm người."

Ta cũng cười: "Dĩ nhiên có thể nghĩ thấu, đây đều là chuyện rõ ràng, những dân chúng không biết chuyện, nói đi nói lại mà không thấy được thật, thì cũng qua thôi."

Lại nói đùa đôi câu. Bà nghiêm túc nói: "Đứa bé đáng thương, hôm nay ngươi một mình, trong tộc cũng không có người ra hồn, trong lòng ai gia rất thương yêu, từ trước đã để chuyện của ngươi trong lòng. Ta thấy ngươi cũng không nhỏ, hôm nay lại cô đơn đáng thương, dầu gì cũng là con cháu trung lương, nên muốn kết một hôn sự cho ngươi trong con cháu thân vương, cũng không bôi nhọ ngươi. Ai gia cẩn thận xem xét ở trong hoàng thân quốc thích, chỉ có Tín vương thích hợp. Gia thế cũng xứng với nhau, tuổi trẻ, đang được thánh sủng. Ai gia suy tính ý của hoàng đế, hẳn là vài ngày tới sẽ cho Tín vương tiến vào Thân Vương, đây chính là chuyện các đời trước không có tiền lệ. Thân thể của lão Vương phi Tín vương phủ khó chịu, đã sớm không quản chuyện, sau khi ngươi gả qua, cũng là đương gia chủ mẫu của một gia đình lớn, tương lai là Thân Vương phi. Thấy ngươi rất cơ trí, lại có xuất thân, là một người biết chuyện. Ah, ngươi xem ai gia hồ đồ ý rồi. Ai gia nói một hồi lâu, cũng chưa hỏi ý của ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?"

Ta vừa thẹn vừa mừng, lập tức xoay người quỳ lạy: "Linh Tuyết vốn là tội thần, được thái hậu nương nương không chê, lại tính đường lui cho Linh Tuyết, ân điển to lớn như thế, Linh Tuyết vô cùng cảm kích, về sau nhất định toàn tâm toàn ý, hầu hạ Vương Gia, thần phục nương nương ngài."

Thái hậu vỗ tay cười to: "Tốt, đứa bé ngoan. Ngươi yên tâm, về sau đến Tín vương phủ có cái gì uất ức, ai gia và hoàng thượng làm chủ thay ngươi. Ngày mai thánh chỉ sẽ hạ, từ nay thân phận càng thêm khác biệt, tòa phủ của ngươi không thể ở tiếp, như vậy đi, ai gia chỉ chỗ, hôm nay Tín vương và phò mã của trưởng công chúa phụ mã đều ở Tây Cương canh gác, ngươi đến phủ Vĩnh Lạc trưởng công chúa ở nửa năm, làm bạn với công chúa, chờ bọn Tín vương trở lại vào mùa đông sang năm, liền tiến hành hôn sự của các ngươi."

Ta chần chờ hỏi: "Này.... Nương nương, sang năm vẫn là tang kỳ của quốc gia, thành hôn.... Không sao chứ?"

Thái hậu vẫn cười, nói: "Thật khó cho đứa bé này còn nghĩ đến việc này, hôn sự này, là tiên hoàng quyết định trước khi lâm chung. Chỉ rõ tân hoàng hỏi cưới sớm cho Tín vương. Ngươi quả là có phúc khí, có thể vượt qua hiểm cảnh."

Ta mừng rỡ, bái tạ lần nữa.

Lại nói vài câu. Thái hậu nói: "Ai gia nói hơn nửa ngày, cũng mệt mỏi, ngươi trở về đi". Giương mắt nói với Hà tổng quản bên cạnh: "Hà Tiên, ngươi đưa Linh Tuyết cô nương trở về trước, sáng mai tự có Lưu Tử Anh ở Càn Thanh cung đi tuyên chỉ tứ hôn cho Linh Tuyết. Ngươi thì mang ý chỉ đến phủ trưởng công chúa tuyên chỉ, rồi tự mình đến Trương phủ đón Linh Tuyết cô nương qua phủ. Hiểu chưa? Nếu gây ra rủi ro, cẩn thận ai gia lột da của ngươi".

Ta hiểu rõ bắt Hà tổng quản tự mình đi tới đi lui, vừa là để cho ta an tâm, vừa cho đủ mặt mũi. Đang muốn tạ ơn. Thái hậu giơ giơ lên tay cười nói: "Đứa bé này ai gia vừa thấy liền thích, cũng coi như hợp ý, Hà Tiên, ngươi đi lấy vòng tay bảo thạch xanh khảm mã não Ba Tư mà hôm qua hoàng đế hiếu kính ra thưởng cho Linh Tuyết cô nương." Ta lại tạ ân, cùng Hà tổng quản lui ra ngoài.

Ra khỏi Từ Ninh cung, Hà tổng quản cầm hộp gấm, dẫn hai người Hồng, Lục cùng với ta hớn hở ra mặt đi tới kiệu mềm chờ sẵn ngoài cung. Hà tổng quản cung kính cười nói: "Nô tài chúc mừng Tín vương phi ở đây trước." 

Ta thẹn thùng cười: "Hà tổng quản chê cười, vẫn còn chưa phải mà?" 

Hà tổng quản cười nói: "Sáng mai là phải. Chủ tử rất có phúc khí, vòng tay này là đại sứ Ba Tư mới tiến cống khi bệ hạ lên ngôi. Chỉ hai đôi, một đôi cho thái hậu nương nương, một đôi khác hoàng thượng giữ nói là để lại cho hoàng hậu nương nương sau này."

Ta cười nói: "Ân tứ của nương nương, Linh Tuyết thẹn không dám nhận. Phiền công công rồi." 

Hà tổng quản đưa ra một tay vén màn kiệu thay ta, chờ ta ngồi vào chỗ của mình, giao hộp gấm vào trong tay ta rồi thả rèm, hét lên: "Khởi Kiệu!"

Suốt đường ta vừa xấu hổ vừa cười dẫn Phi Hồng, Lục Ngạc trở lại viện của mình, mới vừa đóng cửa phòng, mặt lập tức trầm xuống, chỉ cảm thấy trên người đều bị mồ hôi thấm ướt. Xoay người trầm giọng phân phó Phi Hồng: "Ngươi có võ công, đi ra ngoài nhìn kỹ một chút bên cạnh có người lén lút canh chừng hay không?" Nàng tuy không hiểu, nhưng thấy thần sắc ta nghiêm túc, cũng không lên tiếng, vẫn đi ra ngoài điều tra một phen, đi vào lắc đầu một cái.

Thần kinh căng cứng của ta mới hơi thả lòng. Cười thầm nói: hừ, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, kiếp trước ta còn thấy ít sao? Thật cho là ta thích làm hoàng hậu quỷ gì? Không khước từ cũng không cho, quanh co lòng vòng làm gì? Trước chặt đứt tâm tư ta, rồi lập tức chỉ hôn cho ta muốn chặn đường lui của ta, suy tính thật kín đáo. Ta cô đơn yếu thế, có cần bỏ tâm tư vậy không?

Phi Hồng, Lục Ngạc thấy ta cắn răng nghiến lợi, ai cũng không dám mở miệng, cách nửa ngày, Phi Hồng không nhịn được, xông lại ôm chân của ta quỳ xuống khóc lớn: "Chủ tử làm sao rồi? Mới vừa rồi rõ ràng nghe Hà công công nói ân điển to lớn, sao chủ tử lại như mất hồn?" 

Lục Ngạc cũng khóc ròng nói: "Chủ tử vừa rồi ở bên trong xảy ra chuyện gì? Thái hậu nói gì với chủ tử?"

Ta kéo ly trà đã lạnh trên bàn qua hớp hai ngụm, đợi ổn định tâm tư, hắng giọng một cái, kể hết những gì trải qua ở Từ Ninh cung vừa rồi ra. Hai người nhìn nhau. Phi Hồng vội hỏi: "Chủ tử, chúng ta cũng đã là tình huống như thế rồi, thành thân là chuyện vui lớn, chủ tử còn buồn cái gì? Huống chi Thái hậu cũng đã hỏi ý của chủ tử, có thể thương lượng sao!" 

Lục Ngạc quát lên: "Tỷ tỷ biết cái gì, nào có đơn giản như vậy?" Xoay người hỏi: "Tiểu thư người rốt cuộc đang lo lắng cái gì?"

Nhìn hai gương mặt xinh đẹp lo lắng. Thở dài nói: "Tình hình lúc đó rõ ràng không phải thương lượng với ta, nếu ta có tâm tư gì khác, không chừng vừa rồi ba người không ra được."

Phi Hồng hận hận nói: "Chủ tử, chúng ta dù sao cái gì cũng không có, chỉ có một cái mạng, hôm nay chủ tử muốn như thế nào thì như thế đó, nếu chủ tử không vui, chúng ta một không làm, hai làm dứt, Phi Hồng và chủ tử đi lưu lạc giang hồ."

Ta tức giận vô cùng, cũng bị làm cho vui vẻ, "Về sau chủ tử ta, làm phiền Phi Hồng nữ hiệp chăm sóc nhiều hơn."

Mặt nàng trở nên đỏ bừng, sẳng giọng: "Ta nói thật, chủ tử chỉ xem là đùa."

Ta cười nói: "Hôm nay nếu ta không theo ý Thái hậu, chúng ta trốn đến chân trời góc biển cũng sẽ bị Thái hậu tiêu diệt. Trước kia lời đồn đãi vốn mơ hồ, bà vốn không biết chuyện phượng hoàng là thật hay giả, nhưng cũng không thể không tin. Nếu như không làm Phượng Hoàng nhà bà, đến lúc đó bị người có lòng tìm được, luôn sẽ có chút phiền toái. Nhưng bây giờ chúng ta cũng không thể đắn đo, hôm nay ta không thể nhận tội danh trốn tứ hôn."

Lục Ngạc thấy tâm tình ta tốt nhiều, cũng thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận hỏi: "Chủ tử, vậy bây giờ chúng ta làm thế nào?"

Ta nhìn gương mặt lo lắng của hai người, nghĩ thầm: dù sao Bồ Tát đưa ta tới thì không phải là hại ta, nhiều lắm là chút cực khổ. Liền tăng tinh thần cười nói: "Bà ta đường đường một Thái hậu, sẽ không cố ý hại ba nữ tử yếu đuối chúng ta. Nếu như muốn hại, cũng không cần vừa tứ hôn vừa ban bảo vật."

Phi Hồng vừa nghe, lập tức cao hứng trở lại.

Lục Ngạc hơi suy tư một phen, cũng mở miệng cười nói: "Chủ tử muốn ăn cái gì? Nô tỳ lấy cho chủ tử."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.