Nửa Đời Sau Là Ta Nợ Nhau

Chương 151: Kẻ Bám Đuôi





….Trong lúc đó, ở thành phố Giao Giao và chú Kính đang có một buổi họp ở tập đoàn.

Cuộc họp này lại có liên quan đến đối thủ cạnh tranh, mà đối thủ này chẳng ai khác ngoài hai người em của chú.

Một tháng gần đây họ ra nhiều sản phẩm game mới thách thức tập đoàn của chú Kính nhưng mà giờ sản phẩm game của tập đoàn chưa thể ra mắt để cạnh tranh vì gặp trục trặc do có một nhân viên quan trọng vừa mất vì tai nạn giao thông làm chậm tiến độ phát hành.

Nhà đầu tư dọa nếu trong tháng tới không cho ra mắt đúng thời hạn thì sẽ rút vốn, việc này khiến cả tập đoàn đau đầu đang cố tìm khắp nơi người có trình độ cao để làm xong khâu quan trọng này.

Cuộc họp dài gần hai tiếng nhưng vẫn chưa có ý kiến đề xuất nào giải quyết được vấn đề…Tan họp, chú Kính phiền muộn đi lên sân thương hóng gió để nghĩ cách.

Bấy giờ Giao Giao đang ở dưới đại sảnh vừa đi vừa nói chuyện với Hùng, người từng là bạn trai của cô hồi cấp ba nhưng giờ làm trợ lý cho chú Kính.

Bọn họ đang bàn về vấn đề gấp gút vừa họp mới nãy, về phần nhân sự quả thật khó tìm được ai nhét vào lỗ hỏng lúc này.

Cuối cùng, bằng cách lướt qua hết những cái tên có thể, họ tìm ra được một nhân viên có đóng góp ý tưởng game rất lớn nhưng đã xin nghỉ việc rất tháng trước vì có việc già đình, người này là bạn thân của người nhân viên đã mất, tài năng cũng không thua kém, họ quyết định cùng nhau tìm đến nhà của người này.Trên chuyến xe đi chỉ có Hùng và Giao mà thôi, chạy được một đoạn khá xa cô mới gọi điện báo cho chú Kính biết….Được một lúc, họ khỏi nội ô thành phố, xe chạy bon bon trên đường như bao chiếc xe khác.

Thế nhưng, lúc này xe của cô lại xẹt vào tầm nhìn ngược chiều của Gia Nguyên đang trên đường vào thành phố.

Giây đầu tiên nhìn vào biển số xe thì cậu đã nhận ra rồi, ngay tức khắc cậu chạy theo một đoạn rồi bất chấp bẻ lái đi vào làn đường khác làm suýt chút tông vào xe container nhưng cậu vẫn bình thản coi như không có chuyện gì mà đuổi theo sau xe của cô.

Cứ như thế, Giao Giao vô tình lại bị Gia Nguyên theo dõi đằng sau mà không hề hay biết gì.…Lại hai tiếng đồng hồ trôi qua, họ cũng đã đến một vùng nông thôn.


Xe của Giao Giao chạy chậm lại rồi dừng trước một cánh đồng, ở giữa cánh đồng có có một con đường đất dẫn vào một ngôi nhà xinh đẹp trồng đầy hoa.

Giao Giao bước xuống xe, chân mang guốc nên phải nắm lấy tay của Hùng để đi vào đường đất.

Gia Nguyên dừng xe cách đó không xa, nhìn thấy người đàn ông đi cùng cô thì cậu đã nhớ ra người đó là người yêu cũ của cô.

Trên môi cậu nở một nụ cười khó tả, vừa có chút bất ngờ lại vừa có chút ghen, ngay sau đó cậu lấy điện thoại gọi cho Phỉ Báo, nói:“Anh điều tra cho tôi tại sao Giao Giao lại rời khỏi thành phố xuống dưới quê, điều tra luôn cho tôi tại sao thằng Hùng bạn trai cũ của cô ấy vẫn còn sống tốt vã lại còn đi cùng được với cô ấy.

Điều tra xong gọi báo tôi.”Vừa nghe lệnh này Phỉ Báo đã vội muốn từ chối vì làm sao mà biết được tại sao cô lại xuống dưới quê.

Thế nhưng, Gia Nguyên không cho hắn cơ hội để từ chối, cậu cúp máy ngay sau khi nói xong.

Phỉ Báo vô cùng bất lực đành sai đàn em đi làm.

Nói chuyện xong, Gia Nguyên đứng dậy ra khỏi xe, cậu đội mũ, bịt khẩu trang kín mặt rồi chạy xuống đám ruộng chín tìm cách đột nhập xem Giao Giao làm gì trong nhà này.…Chừng vài phút sau, Gia Nguyên đã tiếp cận được căn nhà đó, cậu nắp ở hàng rào sau hòn non bộ trong nhà, lén lút nhìn vào trong.

Lúc này, Giao Giao và Hùng đang được chủ nhà mời ngồi ở bàn đá uống nước.

Vừa nhìn vào chủ nhà Gia Nguyên đã nhận ra ngay là đàn anh khóa trên đại học năm đó với mình.


Sau đó, cậu bắt đầu nghe lén được chuyện Giao Giao muốn chiêu mộ anh ta vào tập đoàn để xử lý xong dự án game sắp phát hành nhưng anh chàng này tỏ ý không muốn và cần phải có thời gian để suy nghĩ kỹ hơn.

Biết được chuyện này Gia Nguyên đắc ý nhếch môi cười, trong lòng thầm nghĩ: “Phen này lại có cơ hội cho mình rồi.”Giao Giao thông cảm cho người nhận viên cũ nên hẹn ngày mai sẽ đến nghe kết quả từ anh ta, sau đó cáo có việc rồi quay về.

Thấy cô về cậu cũng vội leo lên ruộng vào xe chạy theo sau.

Chạy được chừng 2 km cô cho dừng xe trước một nhà trọ nhỏ vào thuê phòng và nói với Hùng:“Tối nay tôi định ở đây rồi ngày mai sẽ tới nghe kết quả của người nhân viên cũ luôn.

Anh bắt taxi hay xe khách về thành phố trước để lo công việc dang dở chỗ chú Kính đi.”Hùng không an tâm để cô lại một mình, vội nói:“Sao tôi để vô ở lại một mình được! Lỡ có chuyện gì thì sao? Hay cô cùng về thành phố đi, sáng mai lại đến.”Cô lắc đầu: “Đi như thế vừa tốn thời gian vừa tốn công sức.

Tôi ở đây một đêm thôi, sáng mai nếu cậu ta đồng ý thì tôi sẽ lấy xe đưa cậu ta về tập đoàn luôn.”“Thế…thế có ổn không? Tôi sợ chủ tịch sẽ trách…”“Không sao, tôi sẽ nói rõ mà.

Anh về đi.”Thấy cô cứ nhất quyết nên Hùng cũng hết cách đành nghe theo, bắt taxi về thành phố.Gia Nguyên dừng xe bên ngoài chờ, vừa nhìn thấy Hùng lên taxi rời đi lòng cậu vui mừng như trúng được mẻ cá to, biết chắc cơ hội vàng của mình đến rồi.

Lát sau, cậu cũng vào nhà trọ thuê một phòng ở ngay sát phòng của cô.

Hai phòng của họ đều có một cái ban công, Gia Nguyên vừa bước vào phòng đã chạy ra ngay ban công, lén lút trèo qua ban công phòng của Giao Giao vén màn nhìn trộm.

Bấy giờ, Giao Giao chỉ vừa từ nhà vệ sinh bước ra, cô chẳng để ý phòng trông thế nào, trực tiếp đi lại giường nằm xuống, ngáp dài một cái rồi ngắm mắt nghỉ ngơi một chút.


Gia Nguyên đứng nhìn cũng chỉ biết cười mà thôi, đây là lần đầu cậu cười vui vẻ từ sau khi xa cô, ánh mắt của cậu mất đi mấy phần lạnh lùng lúc nãy rồi!...Đứng ngắm cô một lúc thì bỗng có điện thoại gọi đến, Gia Nguyên giật mình vội trèo qua ban công chạy về phòng rồi nghe máy:“Chuyện gì?”Đầu dây bên kia người nói chuyện là Phỉ Báo, hắn nói:“Em điều tra xong rồi.

Thằng Hùng là do lúc trước ông Gia Kính giúp đỡ giữ lại tập đoàn làm việc, còn chuyện chị Giao xuống quê là vì tập đoàn đang làm dự án game gần ra mắt nhưng công đoạn cuối có một nhân viên chủ chốt bị tai nạn giao thông mà qua đời.

Bây giờ họ đang tìm nhân viên đủ năng lực để lắp vào.”Nghe vậy thì cậu đã hình dung ra vấn đề được rồi, trong đầu ngay lập tức có mưu tính phá đám họ.

Cậu cười rồi đi lại ghế ngồi xuống một cách thoải mái, nói tiếp:“Tôi hiểu rồi.

Bây giờ anh đi đến tiệm hoa, mua bó hoa nào to nhất, đẹp nhất, đặt lịch 10 giờ tối may gửi đến biệt thự nhà họ, ghi người gửi là “Nguyên”, người nhận là Giao Giao, rồi đặt một USB vào.

Nội dung trong USB lát nữa tôi gửi.”“Dạ cậu hai, em đi làm ngay.”Ngay sau đó, Gia Nguyên gác máy trước, đôi moi cong nhẹ hiện lên một nụ cười đầy ám muội.

Cậu quay chiếc điện thoại trên tay một lúc như đang suy nghĩ rồi dừng lại mở điện thoại lên chọn một đoạn video trong bộ sưu tập gửi cho Phỉ Báo.

Gửi xong, cậu đứng dậy mở cửa đi khỏi phòng.

Chẳng bao lâu sau cậu lại lên xe chạy tới nhà của người nhân viên cũ mà Giao Giao đang muốn chiêu mộ lại.

Hành động này không biết lại định làm trò gì?…Gia Nguyên đỗ xe ngoài đường rồi bước vào con đường đất nhỏ đi tới trước cửa nhà của anh chàng kia ấn chuống.

Nghe tiếng chuông, anh chàng đó chạy ra, thấy cậu bịt kín mặt mũi, đáng người lại cao lớn liến anh ta có chút sợ hãi, rụt rè đứa trong cửa hỏi:“Anh…anh là ai vậy? Tìm…tìm ai?”Cậu cuối mặt xuống nhìn anh ta, cố tình kéo nón lên để lộ đôi mắt đáng sợ đầy sát khí của mình, rồi nói:“Tôi là ai không quan trọng.

Quan trọng là tôi muốn anh không được phép đồng ý với người của tập đoàn GL.”Càng nhìn thấy ánh mắt đó của cậu anh ta càng lo sợ: “Anh là ai? Sao lại biết có người của tập đoàn GL đến tìm tôi?”“Tôi đã nói anh không cần biết rồi.


Nghĩ vụ của anh bây giờ là nghe theo tôi.”“Tại sao tôi lại phải nghe theo anh?”Tới đâu, Gia Nguyên bỗng kéo nón sát xuống che mắt lại, để lộ một tiếng cười khinh bỉ:“Không nghe theo, coi chừng cái mạng của anh.”Dứt lời, cậu liền nhanh chóng quay lưng rời đi.

Anh chàng ở trong nhà vừa hoang mang vừa sợ hãi chẳng biết đã động phải thế lực nào.Gia Nguyên làm việc nhanh gọn nhưng không chỉ đơn giản là nói dọa qua loa.

Tối đến, chờ khi màn đêm phủ kín và con người bắt đầu vào thời gian thư giản, cậu đã âm thầm mua một ít sơn đỏ bỏ vào bong bóng đứng từ đường lộ ném vào cửa nhà của anh chàng kia sau đó nhanh chân lên xe chạy đi.

Ở trong nhà, anh chàng kia đang cùng gia đình xem tivi thì nghe thấy tiếng động, anh ta chạy ra sân thì nhìn thấy trên cửa nhà sơn đỏ nhỏ giọt chảy như máu.

Mặt của anh ta tái lại, nhớ đến lời đe dọa lúc sáng mà anh ta rùng mình, tự nghĩ phải bảo đảm an toàn cho gia đình trước….Phá đám nhà người ta xong, Gia Nguyên quay trở về nhà nghỉ lên phòng tắm rửa thay đồ rồi lại treo ra ban công nhìn trộm Giao Giao.

Bấy giờ Giao Giao vẫn chưa biết đến sự hiện diện của Gia Nguyên, cô còn đang ngồi bàn công việc với đối tác qua điện thoại.

Nhìn thấy cô chăm chỉ với công việc như vậy là lần đầu, cậu bỗng nhớ về ngày trước cô chỉ làm việc nhà mà thôi.

Nghĩ tới đây cậu lại thở dài và tự trách chính bản thân mình ngày xưa không quan tâm đến cảm nhận của cô.

Buồn phiền trong lòng, cậu quay người lại, nép mình vào góc tường khuất rồi nhìn lên bầu trời đầy sau ở ngoài ban công.

Gió lúc này thổi nhẹ mang theo hương lúc chín từ cánh đồng, không gian yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng côn trùng kêu và tiếng lúa bị gió đưa xào xào, cảnh vật trước mắt chỉ có vài ánh đèn nhỏ phía xa còn xung quanh chỉ toàn lúa chín, một cảm giác êm đềm tự nhiên ập tới.

Đây là lần đầu tiên Gia Nguyên được đến nông thôn giữa đồng thế này, từ nhỏ đến lớn đều sống ở nơi sang trọng, giàu có, cậu vốn không biết thế nào là cảnh tĩnh lặng về đêm vói trăng sao và lúa chín.

Càng ngắm càng say đắm, cậu ước rằng có Giao Giao để cùng ngắm nhưng người chỉ cách một tấm kính mà chẳng thể đến gần được, cảm giác vừa xót xa, vừa bi thương..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.