Nửa Đời Sau Là Ta Nợ Nhau

Chương 35: Chẳng Phải Mọi Thứ Đều Vì Tiền Sao





Sau vụ đó, một bữa trưa nọ Giao Giao cố tình kêu Gia Nguyên xuống bếp nấu ăn cho mình để chúc mừng họ chính thức làm vợ chồng.

Gia Nguyên nghe vậy liền vui lắm, cậu không nghĩ ngợi gì mà dẫn cô cùng đi xuống bếp.

Sau khi để cô ngồi ngoài bàn ăn đợi, cậu đi đến bếp nấu, nhưng chỉ chưa đây ba phút sau cậu đã bị quản gia nhìn thấy rồi kéo ra ngoài vừa kéo vừa la cậu:“Cậu là con trai vào trong bếp làm gì? Muốn ăn gì thì kêu người giúp việc làm cho!”Ngay sau đó, bà Khánh cũng chạy xuống, người giúp việc trong nhà gần như hết thẩy đổ xô ra ngăn cậu lại, Gia Nguyên cầm chiếc sạn trên tay bất lực vô cùng, cuối cùng cũng bị cả đám người đẩy ngồi vào bàn ăn.

Bấy giờ Giao Giao dường như cũng đoán trước sẽ có cảnh này cô không nhịn nổi mà nhìn cậu cười lớn khiến cậu xấu hổ chỉ biết gãi đầu cười theo cho đỡ ngại:“Chắc là không vào bếp nấu được rồi.

Em dẫn chị ra nhà hàng ăn có chịu không?”Phải nói trình diễn xuất của Giao Giao đã đạt đến thượng thừa rồi, trong lòng cô chẳng có chút yêu thương nào mà vẫn nhìn Gia Nguyên được với ánh mắt si mê đến thế.

Cô vừa nhìn vào mắt cậu mới 10 giây mà đã khiến cậu tê tái cả người.


Thấy cậu chưa gì đã bị mê hoặc, cô đưa tay ra cho cậu nắm, cậu liền không bỏ lỡ một giây nào mà đưa cả hai tay nâng bàn tay nhỏ bé của cô lên một cái quý giá.

Cô bây giờ chỉ cần liếc mắt đưa tình cười với cậu vài cái cậu liền đê mê chẳng nhìn được ai nữa.Trước mặt cô lúc này Gia Nguyên như một con cừu non ngây thơ, cậu ngơ ngác đến ngây người nhìn vào mắt cô không kìm được trước sự quyến rũ của cô mà hôn lên tay cô quên cả việc ở nhà bếp đang có rất đông người giúp việc, bà và quản gia, còn có cả cô Thùy Duyên kia đang nhìn, tất cả họ đều đỏ mặt trước cặp đôi này vội vàng né mắt đi.

Nhìn họ âu yếm, Thùy Duyên cảm thấy ấm ức trong lòng, ỷ thấy đang có mặt bà Khánh và quản gia bênh vực ở đó sẽ bao che cho mình, cô ta liền cố ý bưng ly trà nóng đem tới bàn rồi canh thời cơ giả vờ vô ý làm đổ hết lên người Giao Giao.

Bị nước nóng đổ lên bất ngờ, Giao Giao nhảy khỏi ghế, Gia Nguyên cũng hốt hoảng đứng dậy lo lắng đi tới coi vết bỏng cho Giao Giao:“Chị có sao không? Có bị bỏng không?”Giao Giao liếc nhìn Thùy Duyên rồi đáp lại Gia Nguyên:“Không sao, chỉ hơi giật mình thôi.”Lúc này Gia Nguyên quay mắt sang nhìn Thùy Duyên, cô ta vẫn cứ tưởng Gia Nguyên sẽ bỏ qua cho mình bởi vì từ ngày cô ta vào nhà này cô ta chỉ thấy được một Gia Nguyên dịu dàng, ăn nói nho nhã chứ chưa hề nhìn thấy con người khi nóng giận của cậu.

Cùng lúc này bà Khánh và quản gia đi đến muốn nói đỡ cho cô ta, vì thế càng khiến cô ta không biết sợ là gì nói với Gia Nguyên:“Em không cố ý, tại lúc em bưng nước tới chị Giao đụng trúng em trước, em cũng bị bỏng đây này.”Gia Nguyên không nhịn cô ta được nữa, nhìn thấy Giao Giao càng lúc càng đau, cậu nóng giận mất kiểm soát mặc kệ sự có mặt của bà Khánh và quản gia cậu vun tay tát Thùy Duyên một cái cực mạnh khiến cô ta ngã ngay xuống đất.

Bà Khánh kinh hãi đến há hốc mồm còn quản gia vì thương cháu gái mà vội cản Gia Nguyên lại:“Gia Nguyên, cậu làm gì vậy? Sao lại đánh nó, cậu bị gì vậy hả? Con bé chỉ vô tình làm đổ nước cậu không nghe sao?”Mặc kệ bà quản gia nói gì, Gia Nguyên vẫn cứ không hạ quả, cậu trừng mắt nhìn Thùy Duyên lộ ra vẻ dữ tợn khiến người ta khiếp sợ mà e rằng chỉ có Giao Giao là dám nhìn thẳng vào mắt cậu lúc đó, cậu tiếp tục vun chân đạp vào người Thùy Duyên khiến cô ta đau đớn la lên thất thanh, mặc kệ cảnh đáng sợ do mình gây ra, Gia Nguyên vẫn tức giận mắng Thùy Duyên:“Một người giúp việc mà dám ăn nói với tôi thế sao hả? Tôi chỉ vui vẻ với cô là vì cô là cháu của quản gia thôi! Cô không có tư cách gọi tên của vợ tôi, chỉ mình tôi mới được phép gọi là “chị Giao”, còn cô thì phải gọi vợ tôi là cô chủ, cô có nghe rõ chưa? Đừng để tôi đánh chết cô ngay tại đây, mau xin lỗi vợ tôi ngay!”Cùng với sự phẫn nộ của Gia Nguyên, ánh mắt của Thùy Duyên nhìn cậu đầy kinh hãi, quản gia và bà Khánh cũng chẳng ai dám nói lời nào nữa, những người giúp việc có mặt ở đó cũng nhanh chân nắp vào chỗ an toàn lén nhìn ra.


Qủa thật Gia Nguyên một khi đã giận lên thì có trời mới không thấy sợ.

Thùy Duyên tỉnh mộng rồi, cô ta không dám nghĩ cậu là người đàn ông hiền lành dịu dàng trong mơ nữa, cô ta đau đớn quỳ trên sàn cúi đầu xin lỗi Giao Giao.

Giao Giao nhìn thấy kẻ đối đầu với mình bị sỉ nhục không những không cảm thấy vui vẻ mà trái lại còn bàng hoàng suy diễn ra hình ảnh bản thân sau này, trong đầu cô không ngừng vang lên một câu hỏi: “Đến con gái đẹp như vậy mà cậu ta còn ra tay đánh nặng như thế, lỡ sau này mình làm sai ý cậu ta có khi nào cậu ta đè đầu mình ra đánh y hệt như vậy không?”Cô chưa kịp hết bàng hoàng thì lại có tiếng Gia Nguyên cất lên nhưng lần này lại là nói với cô, đổi sang đối tượng là cô giọng cậu liền nhẹ nhàng lại:“Chị đã hết đau chưa? Chúng ta lên phòng để xem thoa thuốc cho chị nha.”Giao Giao lắp bấp vừa nói vừa gạt tay Gia Nguyên ra khỏi người mình:“Kh…không cần, chị…chị mệt rồi muốn ngủ một…một lát.”“Vậy sao? Vậy để em đưa chị lên phòng.”“Không cần, chị tự đi được.”Nói rồi, Giao Giao vội bước đi rồi dần chuyển thành chạy chạy thật nhanh lên phòng khóa cửa lại.

Chứng kiến cảnh Gia Nguyên vũ phu như vậy mặc dù là tức giận thay cô nhưng cô vẫn không thể không sợ hãi, ai biết chừng sau này người tiếp theo bị đánh sẽ là cô, càng nghĩ như thế cô càng thấp thỏm lo sợ liệu kế hoạch phục thù có thể hoàn thành được không.

Riêng về phần Gia Nguyên, khi thấy cô sợ hãi chạy lên phòng như vậy cậu cũng nhận ra mình đã quá nóng tính khiến cho Giao Giao sợ hãi nên đã chủ động đi quay trở lại đỡ Thùy Duyên đứng lên và nói với quản gia:“Tôi cho bà và cô ta nghỉ hai ngày để đi khám, cô ta bị gì thì cứ điều trị, chi phí tôi sẽ trả.”Xong chuyện, cậu không lên phòng giải thích hay nói bất kỳ gì với Giao Giao mà chọn cách rời khỏi nhà để thư giản cũng coi như trấn áp ngọn lửa luôn chực chờ bùng phát trong lòng.

Sau khi rời khỏi nhà cậu cùng người tài xế già quen thuộc đi khắp nơi, đến bờ sông rồi ra công viên, ở công viên cậu nhìn thấy một gia đình trẻ ở phía xa, người mẹ bé đứa con gái nhỏ trên tay ngồi xích đu còn người cha thì vui vẻ đứng sau đẩy cho hai mẹ con, ánh mắt người đàn ông đó nhìn vợ con dịu dàng vô cùng khiến Gia Nguyên cảm thấy thật ghen tỵ.


Lòng cậu lúc này tự nhiên thấy vô cùng tủi thân, người ta không có cha thì có mẹ, không có mẹ thì có cha, trừ khi cha mẹ đều mất thì trở thành trẻ mồ côi, còn cậu thì biết cha mẹ đều đang sống tốt nhưng vẫn là trẻ mồ côi, từ nhỏ đến lớn chưa gặp mặt mẹ lần nào chỉ được nhìn qua hình ảnh khiến cho cậu không biết từ lúc nào đã không còn biết cảm giác hạnh phúc khi có gia đình là thế nào.

Hôm nay mọi thứ với Giao Giao đang vui vẻ như vậy thế mà chỉ vì cậu nhất thời nóng giận đánh người khiến cho Giao Giao sợ hãi bỏ chạy, cậu tiếc nuối giá như có thể bình tĩnh nói chuyện thì đã không làm ra hành động tệ hại như vậy trước mặt Giao Giao.

Ngồi trầm tư hết cả buổi chiều mà tâm trạng vẫn không thể khá lên, Gia Nguyên vô cùng thất vọng về bản thân và cuối cùng tìm đến phòng tập gym để giải khoây, chỉ có những lúc ở trong phòng tập cậu mới có thể thật sự điều khiển được bản thân mình.Vừa vào phòng tập gym không bao lâu thì người cậu đã nhể nhại mồ hôi, bên cạnh còn có một máy ghi hình.

Cậu ngồi trên ghế tập tạ, những khối cơ bắp cuồn cuộn đan xen vào nhau, những múi cơ bụng và cơ ngực quyến rũ đó khiến cho cô gái nào đi ngang cũng phải ngoảnh lại nhìn một lần.

Cùng lúc này mức tạ mà cậu nâng đã là tám mươi ký nhưng dường như nó vẫn là mức nhẹ đối với cậu, người huấn luyện của cậu lần lược nâng mức tạ lên tám mươi lăm, chín mươi rồi một trăm, cùng với sức nặng tăng lên gương mặt của Gia Nguyên càng nghiêm túc.

Cuối cùng, mức tạ nâng lên 105 ký, đó là mức tạ mà trước giờ cậu vẫn luôn muốn vượt qua, người huấn luyện thấy cậu đã tập luyện nhiều sợ cậu bị chấn thương nên nói:“Cậu hai, hay là đừng cố nữa, giới hạn đến đây thì đừng cố quá sẽ không tốt đâu.”Gia Nguyên không để lời nói đó vào tai, cậu không nói gì mà chỉ tập trung vào việc nâng tạ.

Thấy vậy, huấn luyện viên đành chiều theo ý cậu nâng mức tạ lên dần một trăm mười và lúc này mức tạ mà cậu luôn muốn mình đạt được đã thành công, đồng thời cũng vượt qua giới hạn 105 ký suốt ba tháng nay không đổi được của cậu.


Vượt qua được bản thân khiến cậu rất vui, sau khi trụ ở mức tạ đó một phút thì cậu bỏ xuống, trong lòng cậu vô cùng phấn khởi cười lớn dường như đã quên hết những chuyện đã qua hôm nay.

Cậu vội vã lấy khăn lau mồ hôi rồi lấy chiếc điện thoại đã ghi lại hình ảnh mới nãy xem lại, vừa xem cậu vừa nói với huấn luyện viên:“Cuối cùng hôm nay tôi cũng vượt qua được rồi, tôi phải cho chị Giao biết tin này mới được.”Huấn luyện viên rất vui cho cậu, anh ta vỗ vai cậu, nói:“Vừa mới được thành tích đã muốn khoe với vợ rồi sao? Mà không phải hai người đã đăng kỳ kết hôn sao, vậy thì đã là vợ chồng rồi, sao lại còn gọi vợ bằng chị thế?”Nghe đến đây, Gia Nguyên ngại ngùng đáp lại:“Tôi cũng đã gọi cô ấy là chị mười mấy năm rồi, bảo tôi gọi bằng cách khác có chút không quen.”“Không quen thì tập cho quen đi, là vợ của mình thì phải gọi là em hoặc là gọi vợ xưng chồng cũng được, làm sao mà gọi chị em như thế chứ!Nếu cảm thấy khó quá thì về nhà thử gọi tên trước đi, coi biểu hiện của cô ấy thế nào, nếu mà cô ấy tự nhiên nổi sùng lên mắng cậu hổn thì cậu tự biết thân mình rồi hé.”“Là sao? Tôi không hiểu.”“Thì chính là cô ấy vẫn chưa coi cậu là chồng.

Lúc này cậu bắt buộc phải làm cho cô ấy hiểu rõ mối quan hệ của hai người đã thay đổi, cậu là chồng còn cô ấy là vợ, hai người ngang hàng với nhau.

Dù gì cô ấy cũng lớn hơn cậu tận sáu tuổi từ nhỏ chăm sóc cậu như em trai mình, thậm chí giống như con.

Lúc trước không biết cô ấy coi cậu là gì nhưng bây giờ thì phải coi cậu là chồng trước đã, nếu không như thế thì cô ấy rất có khả năng sẽ bị sốc khi hai người có hành động vợ chồng thân mật đó.”Lời nói đó vừa dứt, Gia Nguyên bỗng bật cười:“Cái này anh yên tâm đi, từ lúc 15 tuổi thì tôi và chị ấy đã chẳng khác gì vợ chồng rồi, chị ấy nhất định không bị sốc như anh nói.”Huấn luyện viên kinh ngạc:“Sao? Cậu nói vậy là hai người đã làm chuyện đó khi cậu mới mười lăm tuổi sao? Cậu…cậu giỏi đến vậy sao? Con hơn cả tôi nữa.”“Hì hì, cũng không phải giỏi gì.

Tôi và chị ấy chỉ ngủ chung thôi, hôm nay rãnh rỗi thì làm mấy trò vun đắp tình cảm chứ cũng không có làm gì hơn, tôi vẫn muốn dành lần đầu cho đêm tân hôn mà.”“Thật vậy sao? Vậy là hai người ngủ chung với nhau mấy năm qua mà cậu vẫn để mình còn zin à?”Gia Nguyên gật đầu, nhưng vị huấn luyện viên kia còn sốc hơn lúc mới nãy, anh ta cúi người sát bên tai cậu, nhỏ giọng lại hỏi:“Làm sao cậu ngủ bên cạnh người mình yêu mà không có phản ứng gì vậy? Có khi nào bị gì không?”Gia Nguyên nghe xong liền tán vào đầu anh ta, mắng:“Anh bị điên à? Tôi là đàn ông đàng hoàng, một trăm phần trăm thích con gái, anh đừng có nói bậy bạ, bà nội mà nghe được từ miệng anh nói thì anh chết chắc!”Huấn luyện viên vội ngậm miệng nhưng anh ta vẫn không khỏi tò mò, im lặng một chút anh ta lại hỏi nhỏ cậu tiếp:“Cậu thật sự chịu đựng nổi thật hả? Có bí kíp gì không? Có từng gặp phải tình huống nào khẩn cấp không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.