Sau lần này, Giao Giao đã chắc chắn rằng sẽ không rời khỏi Gia Nguyên một lần nào nữa.
Cậu đưa cô từ biệt thự đó trở về nhà, để cô lên phòng nằm nghỉ ngơi rồi lại quay về trường để học tiếp.
Mặc dù đã có được tình cảm của Giao Giao thế nhưng vẫn có ó một chuyện mà cậu cứ căn rứt, đáng lẽ cậu chỉ muốn cô đến để xem tên Hiển kia ký cam kết, ai ngờ lại không kiểm soát được cái miệng dơ bản của hắn nói ra những câu thô tục khó nghe sỉ nhục cô.
Lúc này trong đầu cậu chỉ toàn là tức giận, quyết tâm không để cho hắn chỉ bị đánh là xong cậu muốn hại hắn mất hết tất cả nhưng không để người của mình đích thân ra tay làm bẩn thanh danh mà liên lạc với một băng xã hội đen ở quê hắn..
Tên bạn trai hèn hạ đó của Giao Giao vừa được thả khỏi biệt thự liền đến sân bay mua vé quay về quê ở Hà Nội mà không hề biết mình sắp gặp phải chuyện gì.
Đến khi hắn đến được Hà Nội vừa rời khỏi sân bây định quay về nhà mình thì giữa đường bị đám xã hội đen mà Gia Nguyên thuê bắt lại giả làm cướp rồi cướp hết tiền bạc trên người hắn sau đó thiến luôn của quý của hắn, biến hắn thành một tên thái giám để cho hắn cả đời không thể động vào bất kỳ người phụ nữ nào nữa có như thế hắn mới không đi tìm những cô gái trong trắng hại đời người ta, loại người như hắn không đáng có được những thứ đó.
Xong việc, buổi chiều đó, đám xã hội đen đưa hắn đến trước cửa nhà mẹ hắn, vứt hắn trước sân để lại cho hắn 30 triệu rồi chạy đi, bao nhiêu đó là Gia Nguyên đã tận tình tận nghĩa rồi.
Cuối cùng thì số tiền 10 tỷ vẫn về tay Gia Nguyên, chia cho đám xã hội đen số tiền chúng yêu cầu là ba trăm triệu, số còn lại Gia Nguyên đem chuyển hết vào tài khoản ngân hàng của Giao Giao coi như đó là tiền của cô sau này.* * *Xong hết việc học ở trường, chiều tối Gia Nguyên về nhà và không quên mua một bó hoa hồng tặng Giao Giao.
Cậu vui vẻ đi lên phòng, cứ nghĩ trong đầu rằng cô sẽ chạy ra đón mình nhưng điều cậu không ngờ là khi bước vào phòng cậu lại nghe tiếng cô khóc không phòng tắm.
Tiếng khóc đó khiến tim cậu xốn xang, biết cô có thể đã rất buồn khi nghe những lời nói vô tình của bạn trai cậu cũng thông cảm cho cô điều này.
Không biết là cô đã khóc trong bao lâu, khi Gia Nguyên trở về đã chờ bên ngoài thêm một tiếng cô mới dừng khóc hẳn.
Khi cô bước ra ngoài, đôi mắt cô sưng húp đỏ hết cả lên, khi thấy cậu có mặt trong phòng cô liền vội tránh mặt không muốn để cậu nhìn thấy bộ dạng bây giờ của mình.
Nhìn thấy cô như thế, cậu không nén nổi đau lòng, cậu hận tên đàn ông dám để cô phải khóc, ngay cả cậu cũng chưa từng làm cô phải khóc nhưng thế.
Cảm giác nhìn người con gái mình yêu khóc vì người đàn ông khác không phải dễ chịu, mặc dù thế nhưng qua bao nhiêu chuyện cậu cũng rút ra được kinh nghiệm khi nào thì nên cứng khi nào thì nên mểm mỏng, trong giờ phút này Giao Giao cần nhất là lời an ủi và sự thấu hiểu.
Biết cô không muốn để mình thấy mặt cậu cũng không ép mà vui vẻ rời khỏi phòng xuống nhà để cho cô không gian.
Tuy là cho cô không gian để có thể suy nghĩ tốt hơn nhưng cậu nhất quyết không nên để cô nhớ quá nhiều hình ảnh vui vẻ tốt đẹp của cô và hắn khi còn mặn nồng, lúc này đây chính là lúc thích hợp nhất để cậu có thể chen vào cắt đứt hoàn toàn sợi dây tình cảm của họ.
Ở dưới nhà, cậu đi xuống bếp chiên trứng sau đó đặt đĩa trứng vào trong mâm cơm thịnh soạn mà người giúp việc đã nấu trước đó, xem ra trong đầu cậu đã có mưu tính trước.
Can chừng đúng 30 phút sau, cậu bưng mâm thức ăn cùng một miếng bánh gato và một ly nước cam lên phòng tìm cô.
Có thời gian để điều chỉnh tâm trạng khiến cô cũng dễ tiếp nhận người xung quanh hơn, Gia Nguyên bước vào phòng cô đã không tránh mặt nữa.
Thấy cô đã ổn hơn lúc nãy cậu cũng nhẹ lòng thở phào nhưng vẫn cố gắng cho cô được lựa chọn bằng cách hỏi:"Chị muốn ăn bánh ngọt, uống nước cam, hay ăn cơm? Tất cả đã có đủ rồi đây."Cô nhìn cậu, mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại:"Cơm món có gì ngon không?"Nghe cô chịu nói chuyện, cậu vui mừng cười tươi rồi bưng thức ăn vào đặt lên bàn sau đó đi lại giường chỗ cô đang ngồi đưa tay ra chờ cô đặt tay lên.
Nhìn cậu lạc quan cô bỗng thấy cậu đã thay đổi, đáng lẽ nếu là lúc trước thì cậu đã giận dữ khi thấy cô khóc vì người khác rồi, sự thay đổi của cậu làm cho cô rất ngạc nhiên.
Có điều bàn tay đó cô vẫn chưa dám chủ động đặt tay vào, cô đứng dậy tự mình đi lại bàn ăn, hành động đó khiến cậu có chút không vui.
Ngồi vào bàn ăn, cô ăn rất bình thường, cũng chả muốn nói gì thêm.
Cậu ngồi đối diện chờ đợi cô sẽ nói một điều gì đó nhưng cô ăn hết món này rồi tới món khác cũng không hỏi bất kỳ điều gì.
Ăn xong, cô uống thật nhanh ly nước cam bên cạnh rồi ngồi thẳng lưng nhìn vào mắt cậu, cách nhìn này khiến cậu rất bối rối liền vội hỏi cô ngay:"Có..
có chuyện gì vậy?"Cô không nói gì mà chỉ ngồi nhìn, cứ như thế được khoảng 5 phút thì cô bỗng nói:"Nãy giờ đã nhẫn nhịn lắm rồi phải không? Cậu yên tâm, sau này tôi sẽ không nhớ tới anh ta nữa..
nhưng là sau này.
Bây giờ tôi tạm thời vẫn chưa ổn định được tâm lý, tôi sẽ là của cậu nhưng là trong thời gian tới.
Cho tôi ít nhất một tuần, một tuần sau tôi nhất định toàn tâm toàn ý theo cậu."Nghe tới đây, cơn ghen dồn nén nãy giờ của cậu không kìm được nữa, nét mặt vui vẻ của cậu biến mất thay bằng một vẻ mặt cáo kỉnh:"Chị nói cái gì? Đã khóc không biết bao nhiêu rồi, em cũng đã cho thời gian cho chị yên tĩnh, thậm chí em còn không trách nửa lời khi chị khóc vì người tình, đã thế còn bưng cơm đến tận nơi cho chị ăn.
Chị cố tình ngó lơ em đã đành mà bây giờ lạ còn nói xin thêm thời gian để quên hắn, chị coi em là con nai con à? Nhiều lắm thì một hai ngày thôi chứ, loại người đê tiện, hèn hạ đó có gì để lưu luyến đâu?"Thấy thái độ của cậu thay đổi cô cũng không quá ngạc nhiện, bề ngoài cô vẫn điềm tĩnh đáp lại:"Một tuần đó không chỉ là để quên anh ta mà còn là thời gian để chị chuẩn bị tinh thần để ở bên cậu như vợ chồng.."Tính khí cậu nóng nảy, nghe tới đây liền bực tức chen ngang:"Còn phải chuẩn bị tinh thần sao? Em cho chị không biết bao nhiêu thời gian rồi đó!""Chờ thêm một tuần khó đến thế sao?""Không phải khó, điều đáng nói ở đây là một tuần đó lòng chị sẽ còn có hắn trong khi đã hứa ở bên em, em làm sao chịu nổi khi nằm cùng chị mà nhìn chị cứ nghĩ đâu đâu.
Làm sao em chịu nổi đây?"Giao Giao lắc đầu thở dài, cô biết chẳng có ai là lựa chọn tốt nhất cả chỉ có so sánh tốt nhiều hay ít mà thôi.
Ở với Gia Nguyên cô nhất định sẽ phải chịu tính chiếm hữu và ghen tuông của cậu, điều này có lạ gì với cô nữa.
Biết lòng cậu rộng lượng có hạn, cô chẳng biết nói gì ngoài việc tự coi lời cửa mình ban nãy không tồn tại.
Đang nói chuyện vói Gia Nguyên cô bỗng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, tìm cớ thoái thác:"Tôi đi vệ sinh chút đã."Nhìn cô không muốn trả lời mình nên bỏ đi, Gia Nguyên tức giận thu dọn bàn chén bát rồi đem xuống bếp cho người làm rửa.
Trong lúc không biết phải làm thế nào thì cậu bắt gặp tủ rượu vang đắt tiền của ông nội mình, bực tức quá cậu lấy xuống một chai rồi đem ra sân ngồi uống cho quên những chuyện không vui.Cứ như thế, từ giờ đó đến chín giờ đêm cậu một mình uống hết cả chai rượu vang, hơi men say ngà ngà đã khiến cậu vui hơn và cũng buồn ngủ ngồi không vững đến mức ngủ gật trên bàn.
Quản gia nhìn thấy cảnh này liền cảm thấy đây là cơ hội tốt để cho Thùy Duyên tiếp cận cậu, chẳng mấy chốc bà ta gọi Thùy Duyên ra, đưa cho cô ta một ly nước chanh rồi dặn dò:"Trong nước chanh này có thuốc, chỉ cần cho cậu ấy uống, bất kể là không muốn cũng phải muốn.
Con đem ly nước này ra, cẩn thận tiếp cận cậu ấy, đừng để cậu ấy tức giận rồi lại đánh con."Thùy Duyên nghe vậy liền mỉm cười gật đầu rồi nhanh chóng đem ly nước đến ngồi xuống bên cạnh Gia Nguyên, giọng điệu dẻo nhẹo, nói:"Anh Nguyên à, uống ly nước chanh nóng giải rượu đi anh."Gia Nguyên nghe tiếng gọi liền ngẩng đầu nhìn, thấy là Thùy Duyên cậu liền xô cô ta ra, đang say mèm mà phải cố gắng tỉnh táo để xua đuổi cô ta:"Đi ra đi..
Chị Giao không thích cô nên cô cũng tránh xa tôi ra!"Thùy Duyên bật cười chạm lên vai cậu:"Em có làm gì đâu mà chị ấy ghét? Anh say mèm thế này chị ấy mới ghét anh đó, anh mau uống chút nước chanh giải rượu, tỉnh táo rồi mới nói chuyện với chị được chứ!"Nghe cô ta nói cũng có lý, cô cậu đầu cầm ly nước chanh đưa lên môi.
Đang lúc cứ tưởng là kế hoạch của quản gia và cô ta đã hoàn thành thì cậu bỗng nhiên dừng lại, nói:"Tôi muốn đi vệ sinh.."Nói dứt lời, cậu bỏ ly nước xuống đứng dậy bỏ đi.
Thùy Duyên thấy vậy liền vội cầm ly nước đuổi theo chặn đường cậu:"Anh, anh uống đi rồi đi vệ sinh cũng được mà! Hay anh đi vệ sinh ở nhà dưới này đi đừng lên phòng đi, anh đi xong rồi ra uống.."Gia Nguyên không để tâm, gạt cô ta qua một bên:"Nhà vệ sinh dưới đây là của đám người giúp việc, tôi làm sao đi cùng một chỗ với các người được, tránh ra đi!"Dù cậu đã nói thế nhưng cô ta vẫn không bỏ cuộc cứ đuổi theo cậu năn nỉ xuống một quãng đường từ sân đến cầu thang lên lầu hai, tới lúc đi lên vài bậc rồi cô ta vẫn không buông.
Thấy quá phiền phức, Gia Nguyên đanh cầm lấy ly nước, Thùy Duyên vui mừng trông ngóng khoảnh khắc cậu uống hết ly nước đó nhưng nó đã không xảy ra.
Lấy xong ly nước, cậu quay lại chỉ tay vào mặt cô mà cảnh cáo:"Ly nước này đi vệ sinh xong tôi sẽ uống, cô đừng có lại nhại bên cạnh tôi, để tôi thấy cô cố tiếp cận tôi lần nữa thì đừng trách sao tôi vô tình, dù có là cháu của quản gia tôi cũng không nể nữa đâu."Nói xong, cậu dứt tay bỏ đi một mạch không nhìn lại, xem ra không cần uống nước chanh thì cậu đã bị cô ta lại nhại làm bực đến tỉnh rượu luôn rồi.
Thùy Duyên chỉ biết đứng nhìn theo cậu chứ không dám bước lên, cơ hội gì đó của cô ta cũng mất rồi..