Sáng hôm sau, cả nhà họ cùng bận rộn thức dậy chuẩn bị đến tập đoàn tham gia buồi họp báo.
Giao Giao đã mặc bộ váy mà chú Kính mua và chú Kính đã thắt chiếc cà vạt hồng đó.
Khi cả nhà cùng đứng trước sân chờ tài xế lái xe ra thì Gia Nguyên đã nhận ra sự trùng hợp của hai người, trong mắt cậu như mọc gai, cậu vờ hỏi thử xem biểu hiện của chú Kính:"Bác hai, sao hôm nay thắt cà vạt hồng yêu đời vậy? Con nhớ chú đâu thích nào hồng?"Chú Kính không nghĩ ngợi gì nhiều, cười trả lời:"Lâu lâu đổi màu cho nó may mắn vậy mà.
Màu hồng cũng không tệ.""Nhìn cà vạt còn mới như vậy chắc hôm qua chú với Giao Giao đi mua hả?"Biết ý Gia Nguyên lại định soi mói chuyện hôm qua, Giao Giao bước chắn ngang giữa hai người đàn ông nắm tay Gia Nguyên lại:"Dành sức để lát nữa trả lời phòng viên đi.
Mặc chung màu chỉ là trùng hợp thôi."Cùng lúc đó các tài xế riêng đã lái xe đến đón.
Để tránh có thêm chuyện để nói, Giao Giao vội kéo Gia Nguyên đi vào xe, sau đó các thành viên khác cũng lên xe.
Xe vừa chạy được một lúc thì Gia Nguyên lại thấy tức chuyện hai người họ mặc đồ giống nhau, cậu không thể xé váy cô cũng không thể xé cà vạt của chú Kính nên càng thêm khó chịu.
Nhìn lại mình đang dùng cả vạt xanh, cậu bức xúc tháo nó xuống vứt đi.
Thấy thế Giao Giao cũng chẳng biết nói gì, bản thân cảm nhận về cậu càng đích thị là một người đàn ông máu ghen còn cao hơn cả máu não.
Chỉ có mỗi chuyện đó mà từ đầu lúc đi đến lúc đến nơi cậu không thèm nhìn cô.
Tới nơi, cả ba xe dừng trước cổng tập đoàn, lúc này có mấy vệ sĩ chạy đến mở cửa, không khí rất nghiêm túc và trang trọng, phóng viên nhà báo bâu kính chụp hình liên tục không ngớt.Vừa xuống xe, cô định đi ngang hàng với Gia Nguyên thì bị bà Khánh kéo tay lại không có phép, cô đành lùi bước nhường họ đi trước.
Gia Nguyên đi trước hàng đầu tiên cùng ba vệ sĩ, tiếp sau là ông bà và cuối cùng nhà chú Kính.
Nhìn thấy Gia Nguyên ở trong tập đoàn được coi trọng như vậy cô mới biết thế nào là quyền uy của người thừa kế.
Đang lúc còn chưa biết đợi đến lúc nào thì mới tới mình được đi thì bỗng đằng xa chú Kính quay đầu lại nhìn cô đưa tay ra hiệu cho cô đi lại với mình.
Cô bối rối nhìn xung quanh, không nghĩ là chú Kính gọi nhưng rồi chú bỗng đi lại trước mặt cô, sờ ra ra sau đầu cô rồi kéo cô cùng đi.
Phóng viên thấy hành động thân thiết đó của hai người liền tập trung quay máy ảnh vào chụp khiến người lần đầu tiếp xúc với nhiều ánh đèn flash cảm thấy rất bối rồi.
Nhưng may là có chú Kính ở đó, chú lấy tay mình che mặt cho cô bảo vệ cô trước những phóng viên đó.Một lát sau, tất cả mọi người đều ngồi vào bàn họp báo, Giao Giao cũng được sắp xếp ngồi một chỗ ở gần Gia Nguyên ở ngoài bìa còn chú Kính thì ngồi giữa trực tiếp nhận câu hỏi.
Không lâu sao, chú Kính mời Gia Nguyên đứng dậy nói rõ sự thật ngày hôm dó, do đã có chuẩn bị trước nên cậu nói rất lưu loát:"Nửa tháng qua mọi người ồn ào về vụ việc không mấy đáng nhắc đến của tôi ở khách sạn, Tôi biết mọi người rất cần câu trả lời cho nên ở đây tôi cũng xin thành thật nói rõ.
Tôi và cô Giao Giao đây chỉ là bạn bè, hôm đó đến khách sạn là để tìm bác hai của tôi nhưng trên đường có chút đùa giỡn nên lúc xuống xe vẫn còn quen giỡn vui mà có hành động gây hiểu lầm như vậy.
Còn chuyện tôi bị thương trong khách sạn, đó là do hôm đó tôi cảm thấy nóng nực nên muốn mượn phòng khách sạn tắm rửa một chút, chẳng may là tôi bất cẩn té ngã, đó là một chuyện rất xui xẻo đến tận bây giờ tôi cũng cảm thấy mình lúc đó sao lại ngu ngốc như vậy.
Ngu ngốc hại thân mình đã đành lại còn hại luôn tập đoàn chịu nhiều tổn thất danh dự, hại cả người bạn của tôi gặp nhiều rắc rối.
Bây giờ tại đây tôi cũng muốn xin lỗi tất cả mọi người, thời gian qua đã vì sự bất cẩn của tôi mà suy nghĩ nhiều rồi.
Mọi chuyện đều nên dừng lại ở đây."Cậu vừa nói xong liền có một nữ phóng viên đứng dậy hỏi tiếp:"Anh có thể cho chúng tôi biết mối quan hệ bạn bè của hai người là thế nào không? Tôi nghe nói cô Giao hơn anh 6 tuổi, thứ tồn tại giữ hai người thật sự là tình bạn sao? Anh nói hôm đó hai người đến gặp bác hai tức là ông chủ tịch đây, vậy quan hệ giữa cô Giao với ông chủ tịch nhất định phải có quen biết.
Anh có thế nói thêm về phần này không?"Gia Nguyên sớm đã đoán ra sẽ có câu hỏi thế này nên đã chuẩn bị trước để trả lời theo ý mình nhưng miệng còn chưa kịp mở thì đã bị chú Kính ngắt lời ngang:"Cô phóng viên à, cô hỏi câu này rất hay.
Câu này nếu để đứa cháu còn non người này của tôi trả lời thì lại khiến mọi người ở đây khó hiểu, để tôi trả lời thay cho..
Thật ra thì bé Giao có quen biết với nhà tôi cũng lâu rồi, con bé rất hay đến nhà tôi chơi nên hai đứa cũng có chơi thân thiết với nhau, tình bạn khác giới tôi tin là có.
Còn về câu hỏi quan hệ của tôi với Giao, tôi ở trước mặt mọi người và đối tác cũng thú nhận, thật ra tôi và em ấy đang yêu nhau."Chú Kính vừa nói dứt lời, cả hội trường mấy trăm người đều bất ngờ rầm rộ lên, máy ảnh lại chụp liên tục tiếp nhưng chú Kính vẫn rất bình tỉnh mỉm cười dựa lưng ra ghế coi như thế lời phát biểu.
Trái với sự bình tỉnh của chú, Gia Nguyên lại kinh ngạc nói không nên lời, cậu phất dậy cầm lấy miro, hét lớn:"Bác nói cái gì vậy hả? Giao Giao rõ ràng.."Không để cậu nhất thời bốc đồng làm lộ chuyện, bà Khánh cắt ngang lời nói của Gia Nguyên, một lần nữa đính chính:"Gia Kính nói không sai, nó và con bé Giao đã yêu nhau được một thời gian rồi, tôi cũng rất tán thành cho hai đứa đến với nhau.
Mặc dù có khoảng cách tuổi tác cũng khá lớn nhưng tôi thấy đó không phải rào cản."Thêm bà Khánh khẳng định lại, Gia Nguyên càng trở nên tức tối, cậu định bước khỏi ghế để nói chuyện rõ với họ thì bất ngờ hai vệ sĩ đứng phía sau chạy lên đứng sau lưng cậu trong đó có anh Khôi, anh Khôi thì thầm nói nhỏ với cậu:"Đang là họp báo, cậu không thể làm mất hình ảnh của tập đoàn được.
Cố gắng nhịn, ngồi xuống đi."Ánh mắt của Gia Nguyên lúc này đầy sự bất lực nhìn xuống những chiếc camera hướng về phía mình, cuối cùng hai chân cậu cũng phải ngoan ngoãn khụy gối ngồi xuống, cậu thất thần dựa lưng ra ghế giống như chẳng còn gì để nói nữa.
Thấy cậu đã chịu ngồi yên, bà Khánh liếc mắt nhìn sang Giao Giao nhắc cô phát biểu.
Vừa nhận ra tín hiệu, cô vội kéo miro về gần miệng, mỉm cười thật tươi, nói:"Thông tin này có lẽ sẽ khiến mọi người rất sốc nhưng đối với tôi đây chính là một niềm vui, bao nhiêu lâu nay ở bên anh ấy tôi cuối cùng cũng được công khai trước mặt mọi người.
Mối quan hệ của tôi và Gia Kính đã rõ ràng như vậy nên mong mọi người đừng suy đoán về Gia Nguyên nữa, cậu ấy là một chàng trai rất tốt, rất hiếu thảo.
Hơn hết, sau này cậu ấy sẽ gánh vác tập đoàn, những lời bàn tán bịa đặt rất ảnh hưởng đến uy tín của cậu ấy, mong mọi người hiểu cho."Lúc này một nam phóng viên bỗng nhiên đứng lên hỏi cô:"Xin hỏi cô Giao, chúng tôi có thông tin là cô là trẻ mồ côi, năm 12 tuổi vì một lý do nào đó mà đến làm giúp việc chăm sóc cho cậu Gia Nguyên có phải không ạ?"Trước câu hỏi đó, Giao Giao vẫn bình tĩnh, bản lĩnh đối đáp:"Chuyện tôi mồ côi là có thật nhưng chuyện làm người giúp việc gì đó thì không đâu.
Năm 12 tuổi tôi được mẹ nuôi gửi cho mẹ của Gia Kính nuôi dưỡng, thời gian đó tôi đã được Gia Kính giúp đỡ rất nhiều.
Gia đình họ đã coi tôi như người thân, cho tôi đi học và không đòi hỏi gì cả."Phóng viên lại hỏi tiếp:"Trước đây có thông tin là ông Gia Kính bị vô sinh, có phải cô vì tiền nên mới yêu ông ấy không ạ? Chẳng lẽ cô gái trẻ như cô Giao lại không muốn được nhận thiêng chức làm mẹ sao? Đã vậy ông ấy còn lớn hơn cô 13 tuổi."Giao Giao cười đáp:"Tôi khẳng định rằng mình không vì tiền.
Tôi biết rõ ông ấy không thể có con, cũng biết tuổi tác cách biệt nhưng đã yêu rồi thì không thể dừng lại.
Đàn ông bị vô sinh cũng vẫn là đàn ông, những nhu cầu khác đều có và đều có thể thõa mãn được yêu cầu của tôi, con người tôi cũng không thích trẻ con lắm nên cũng không muốn sinh con.
Nói tóm lại, tình yêu của tôi với ông ấy là không vì gì cả, chúng tôi yêu thật lòng, thử nhìn màu và vạt của ông ấy là mọi người đủ hiểu rồi.
Ông ấy rất yêu thương tôi, tôi cũng như thế."Cả hội trường lập tức im lặng tập trung vào màu cà vạt và máu váy của hai người, có lẽ họ đã hiểu nên cũng chẳng ai nó thêm lời nào.
Chú Kính thấy vậy liền vui vẻ đứng dậy, người ngồi trên bàn họp báo cũng đứng dậy hết chỉ có mỗi Gia Nguyên vẫn ngồi, chú Kính không mấy để tâm đến cậu, vội nói với phóng viên:"Nếu đã giải thích rõ ràng hết mọi chuyện thì cũng không còn gì để hỏi nữa, buổi họp báo kết thúc tại đây được rồi.."Giữa lúc này, đột nhiên từ bên dưới có một cô gái đứng dậy, cô vội cầm miro rồi hỏi:"Tôi vẫn còn một câu hỏi, câu này có thể hỏi chủ tịch được không?"Chú Kính nhìn mặt cô gái đó cảm thấy rất lạ nên quay sang hỏi thư ký của mình: "Cô ta là phóng viên bên nào vậy? Có trong danh sách phóng viên tham gia họp báo không?"Thư ký vội lật tài liệu ra, nhìn một lúc rồi trả lời: "Không có tên cô ta trong danh sách phòng viên, cô ta là thư ký của vợ ông Tấn.".