Nửa Đời Thanh Tình

Chương 16: Tứ gia tắm rửa



Vân Yên nghe thấy hai từ “tắm rửa” bỗng giật mình ngẩng đầu lên nhìn bả vai Dận Chân, rồi mới kịp phản ứng lại, làm nô tài bên người đương nhiên phải đối mặt với vấn đề tắm rửa của chủ tử. Nhưng trước đây nàng chưa từng chú ý tới chuyện này. Một là do mùa đông lạnh nên mọi người ít tắm gội, hai là Mẫn Phi mất, Tứ gia dường như cố ý ăn mặc mộc mạc hơn, ở phương diện tắm rửa cạo đầu cũng lặng lẽ chịu tang.

Vân Yên cúi đầu nhẹ nhàng nói:

- Vâng, Tứ gia.

Khi đến căn phòng nhỏ ở viện bên cạnh thông báo cho Tiểu Ngụy Tử chuẩn bị nước nóng, Vân Yên mới biết được hóa ra phòng ngủ trong thư phòng và căn phòng chuyên dùng cho tắm rửa nối liền với nhau, mà bọn Tiểu Ngụy Tử thường vào từ cửa ngoài phòng tắm để chuẩn bị nước nóng. Tứ gia thường tự mình tắm rửa, rất ít khi dùng người phục vụ.

Vân Yên nghe đến đây, vừa cảm thấy cấu tạo của thư phòng quả nhiên giống một mê cung thu nhỏ tinh vi tỉ mỉ. Lại vừa nghe thấy Tứ gia ở phương diện tắm rửa thì thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Khi Vân Yên trở lại phòng thì đã thấy sảnh ngoài không còn người, đèn trong phòng ngủ đã sáng lên. Đi vào phòng ngủ, Dận Chân đang đứng trước giường một tay cởi cúc áo dưới cổ. Đôi mắt chàng nửa khép, hai bên gò má hơi đỏ ửng, đôi môi đỏ quyến rũ khẽ nhếch lên. Hình như cúc áo hơi chặt, đôi lông mày thon dài của chàng hơi cau lại. Vân Yên thấy thế liền vội vàng đi đến ——

- Tứ gia, để nô tài.

Vân Yên nhẹ nhàng chạm vào cúc áo dưới cổ chàng, Dận Chân không nhìn cũng không lên tiếng, thả tay xuống ngầm đồng ý theo thói quen. Vân Yên dịu dàng tháo từng cái cúc áo xuống, động tác của nàng thành thạo như ngựa đã quen đường. Nhẹ nhàng vịn vào tay chàng cởi áo khoác và quần áo mùa đông ra, rồi cúi đầu cởi đến dây lưng của chàng.

- Tứ gia

Vân Yên thấp giọng gọi nhỏ một tiếng, Dận Chân hơi nâng mi mắt lên, đi đến bên giường rồi ngồi xuống. Phối hợp để Vân Yên cởi quần ngoài của chàng. Phù, cởi quần áo cũng may cởi thuận tay, Vân Yên cuối cùng cũng cởi xong cho chàng chỉ còn chừa lại áo và quần trong, sau khi tháo tua vàng trên tóc và nhẫn ngọc xuống, nàng đứng dậy gấp quần áo cẩn thận. Ngẫm nghĩ rồi lấy một bộ quần áo mặc trong ở trong tủ để chàng thay sau khi tắm rửa

Một góc khác trong phòng vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, theo sau đó là giọng nói của Tiểu Ngụy Tử:

- Tứ gia, chuẩn bị xong rồi ạ.

Dận Chân đứng lên nói:

- Biết rồi, lui xuống đi.

Mở cửa ngách rồi vào phòng tắm rửa.

Vân Yên vội vàng muốn vào để đưa quần áo lót trong cho chàng thay sau khi tắm, nhưng Dận Chân đã tiện tay khép cửa lại, cánh cửa cứ lạnh lùng đóng lại như vậy trước mắt Vân Yên.

Vân Yên há hốc mồm không nói ra lời, đành bất đắc dĩ cúi đầu đứng nguyên tại chỗ. Đứng được một lúc, Vân Yên mới xoay người. Đặt bộ quần áo mặc trong mềm mại bên cạnh gối trên chiếc giường màn trướng màu vàng, xếp lại chăn nệm trên giường cẩn thận, nhẹ nhàng vuốt lên nếp nhăn mà Dận Chân vừa mới ngồi xuống.

- Vân Yên ——

Phía sau cửa ngách truyền đến giọng nói trầm thấp của Dận Chân, động tác của Vân Yên bỗng ngừng lại, vội lấy áo lót trong bên cạnh gối. Vị lão gia này cuối cùng cũng nhớ tới chuyện mình không mang quần áo vào để thay rồi.

Vân Yên vội vàng đi tới trước cửa, khẽ nhăn mày sau đó thở ra một hơi, vươn tay ra nhẹ nhàng gõ cửa.

- Tứ gia.

- Vào đi.

Giọng nói của chàng mông lung như có như không.

Vân Yên khẽ khàng đẩy cửa ra, cúi đầu đi vào phòng tắm rửa. Bốn phía trong phòng đều thắp đèn và đặt lò sưởi, tỏa ra ánh sáng ấm áp. Vân Yên phát hiện

trước mặt là một tấm bình phong rất tinh xảo, sau tấm bình phong đặt một thùng tắm rất lớn và một bóng lưng đang nằm sấp. Nàng nghiêng đầu không dám nhìn, nhanh chóng đặt quần áo trên chiếc bàn phía sau tấm bình phong.

- Tứ gia, quần áo để thay nô tài đặt ở trên bàn ạ.

Vân Yên nói khẽ, chuẩn bị xoay người rời đi.

- Ừm, qua giúp ta cọ lưng.

Giọng nói của chàng truyền qua tấm bình phong, trầm thấp nhưng không giấu được mỏi mệt.

Vân Yên sững sỡ, huyệt Thái Dương nhảy thình thịch. Nhăn mày, không được phép suy nghĩ, cúi đầu quay lại. Đã là phận nô tài, thì tất cả phải sống yên phận theo đúng bổn phận nô tài. Kính cẩn mở miệng:

- Vâng, Tứ gia.

Rồi chậm rãi lách qua tấm bình phong ——

Dận Chân đưa lưng về phía bình phong, nằm sấp xuống tựa vào thùng nước, sống lưng của chàng vững chãi mà cường tráng, đường cong cơ bắp mềm mại nhưng không khuếch trương, màu da hơi ngả sang màu lúa mạch, dưới ngọn đèn ấm áp rực rỡ, bọt nước ẩm ướt từ giữa hai bả vai cong cong gợi cảm của chàng ngưng tụ lại rồi từ từ chảy xuống, xung quanh cơ thể chàng được bao phủ bởi lớp sương mù mỏng bốc lên từ mặt nước.

Vân Yên cúi đầu hai bàn tay đan chặt vào nhau, trong lòng tĩnh lặng, thở nhẹ một hơi, xắn tay áo của mình lên. Ánh mắt né tránh mặt nước, cũng không dám nghĩ nhiều. Nhẹ nhàng lấy khăn tắm được treo bên cạnh thùng, nhúng vào trong thùng tắm thấm ướt, rồi chậm rãi cầm khăn đặt lên tấm lưng rộng lớn, bắt đầu chà. Cơ bắp dưới làn da chàng khỏe khoắn mà dẻo dai, sức sống nam tính âm thầm tỏa ra dưới lớp khăn tắm. Vân Yên chăm chú cẩn thận lau rửa, từ giữa đến hai bên, tỉ mỉ kỳ chà xát từng tấc da, vẫn không quên chú ý cả phần gáy của chàng.

Dận Chân vẫn nằm sấp, gò má đẹp đẽ nghiêng sang một bên vẫn không che dấu được vẻ mệt mỏi lộ rõ. Thỉnh thoảng từ cổ họng khẽ phát ra một tiếng ngâm dài, dường như chàng đã an tâm ngủ thiếp đi dưới sự ma sát dễ chịu.

Giờ khắc này, chàng chân thật mà dịu dàng đến vậy.

Hai tay Vân Yên mỏi nhừ, xác định tấm lưng chàng không thể sạch hơn nữa định buông tay xuống, thì phía trước lại vang lên giọng nói của Dận Chân.

- Còn tóc nữa.

Vân Yên mở to mắt, chắp tay cung kính đáp,

- Vâng, Tứ gia.

Vân Yên thấy mái tóc chàng đang dính trước người, đành phải bước lên phía trước người chàng nhẹ nhàng gọi:

- Tứ gia.

Dận Chân nâng mi mắt lên, đôi lông mi dài ẩm ướt che phủ nửa hốc mắt, con ngươi đen nhánh mông lung được che phủ bởi một lớp sương mù. Chàng phối hợp hơi nghiêng bả vai đang tựa trên thành thùng tắm lại, Vân Yên nhẹ nhàng chạm vào mái tóc chàng, vén tóc chàng từ bả vai về phía sau lưng, Dận Chân lại nằm sấp xuống.

Vân Yên cẩn thận tháo bím tóc của chàng, mái tóc chàng hơi xoăn tự nhiên rất đặc biệt, đen nhánh mà suôn mềm. Vân Yên khẽ nhúng vào nước, gội vô cùng nhẹ nhàng, sợ không cẩn thận sẽ làm rơi một sợi tóc của chàng. Không biết lúc đó liệu có bị khép tội làm thương đến hoàng tử không nhỉ? Thật không thể đùa được.

Cẩn thận gội sạch sẽ xong, Vân Yên mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng thấy Dận Chân trước mặt, gò má ửng đỏ hơi thở đều đều giống như đang thiếp đi. Thử độ ấm thấy rõ ràng nước không còn nóng như lúc trước, người say rượu mà ngủ ở chỗ này, sẽ xảy ra vấn đề rất lớn.

Vân Yên cắn môi, vẫn nhẹ giọng gọi:

- Tứ gia, nước đã lạnh rồi ạ.

Hai hàng lông mi của Dận Chân hơi run lên rồi mở mắt ra, con ngươi đen nhánh phủ sương của chàng tựa hồ có cả giọt nước mắt.

- Vào phong tròng lấy khăn lau đi.

Vân Yên vội vàng gật đầu, bước nhanh ra khỏi phòng tắm đóng cửa lại, đi vào trong phòng ngủ tìm chiếc khăn lau lớn nhất trong tủ. Chờ cho đến khi Vân Yên cầm chiếc khăn lớn mềm mại màu vàng gõ cửa phòng tắm, Dận Chân dĩ nhiên đã bước ra khỏi thùng, mặc quần trong đứng trước tấm bình phong, đang vươn tay lấy áo trong. Những giọt nước ẩm ướt đang nhỏ xuống ——

Vân Yên không quan tâm đến thứ khác, run run mở khăn lau đi đến bên người chàng trùm khăn lên mái tóc đang ẩm ướt, nhẹ nhàng lau khô mái tóc dài của chàng. Lau đi lau lại nhiều lần cho đến khi khô được một nửa, Vân Yên mới buông chiếc khăn xuống, lấy áo lót trong trên tay chàng, cúi đầu không đầu không dám nhìn thẳng vào bộ ngực. Nhẹ nhàng vén tóc chàng sang một bên, giúp chàng nhanh chóng mặc áo vào rồi cài cúc áo.

Quay lại phòng ngủ, Vân Yên bê lò sưởi ở góc phòng đặt xuống cạnh giường. Dận Chân mặc bộ quần áo lót trong màu trắng đã quay trở lại ngồi bên cạnh. Men say chếnh choáng cùng với cảm giác mệt mỏi không thể che giấu khiến hơi thở xung quanh người chàng vô lực và gợi cảm. Vân Yên lại cầm khăn cẩn thận nhẹ nhàng lau lại tóc của chàng, lò sưởi bên cạnh tỏa ra luồng khí ấm áp. Chà chà lau lau một lúc, cho đến khi toàn bộ tóc của chàng khô nàng mới yên tâm.

Vân Yên nhẹ nhàng chải gọn gàng mái tóc của Dận Chân xong mới khẽ gọi chàng đang nhắm mắt im lặng. Hầu hạ chàng nằm xuống, kéo chiếc chăn ấm áp bằng gấm bên cạnh lên, dịu dàng đắp lên người chàng. Vân Yên ngẩng đầu vén góc chăn ở hai vai chàng, không ngờ nhìn thấy đôi mắt chàng đang mở to ——

Vân Yên có thể thấy rõ ràng bóng hình mình đang phản chiếu trong con ngươi ấy, sương mù hòa lẫn với hơi rượu khiến đôi mắt càng thêm mênh mang, không nhìn thấy tận sâu bên trong.

Vân Yên cả kinh, cụp mắt xuống dịch xong góc chăn, lại ngẩng đầu thấy Dận Chân đã nhắm mắt như đang chìm trong giấc ngủ. Vân Yên đứng dậy nhẹ nhàng buông màn xuống, bê lò sưởi đặt về chỗ cũ. Thổi tắt ngọn đèn trong phòng, xoay người ra ngoài đi rửa mặt chải đầu rồi vào gian phòng nhỏ thổi tắt ngọn đèn đầu giường.

Khang Hi năm thứ ba mươi chín, đã đến rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.