Đại Tướng Quân Vương Dận Trinh nhanh chóng về đến kinh thành, hắn đến Cảnh Sơn Thọ Hoàng Điện bái tế linh cữu Khang Hi. Lúc này Ung Chính cũng đang ở Thọ Hoàng Điện, hắn không những không hành lễ với ngài, mà còn làm ầm ĩ linh đường, quở trách và đánh mắng ngự tiền thị vệ Lạp Tích khi y nhắc nhở hắn hành lễ với hoàng thượng, cũng yêu cầu Ung Chính tử hình y. Với tính cách của Ung Chính, đương nhiên ngài nổi giận lôi đình, la rầy Dận Trinh quá kiêu ngạo khinh người, hạ lệnh tước bỏ vương tước của hắn, giáng xuống làm Cố Sơn bối tử, cấm túc trong phủ. Thái hậu cung Vĩnh Hòa sau khi nghe thấy tin này thì tái phát bệnh cũ, ngay cả Ung Chính cũng không gặp, khiến Ung Chính nổi cáu.
Sau đó, vì viết sai một vài chỗ trong ghi chép phối hưởng (5) của Thọ Hoàng Điện mà Lễ bộ bị Ung Chính nghiêm khắc trách phạt, trong đó người đứng đầu Lệ bộ Thập Nhị A Ca Dận Đào bị giáng xuống làm Cố Sơn bối tử.
Không đến mấy ngày sau, Thành Thân Vương Dận Chỉ chủ động dâng tấu chương, nói rằng để kỵ húy vua, nên thay chữ “Dận” đầu tiên trong tên các huynh đệ thành chữ “Doãn”, nhưng do chữ thứ hai trong tên của Thập Tứ A Ca Dận Trinh cũng đồng âm với Dận Chân, nhất là khi đọc khẩu dụ truyền ngôi sẽ bị người khác xuyên tạc, để kiêng húy, vì vậy đổi tên của Thập Tứ đệ thành “Đề”, tức “Doãn Đề.”
Ngày mùng chín, hai mươi bảy ngày sau Khang Hi mất, Ung Chính đế cởi áo tang, sửa sang lại dung mạo, tinh thần cũng tốt hơn so với mấy ngày trước đây.
Vân Yên không ngờ, ngài sẽ đưa nàng đi bộ từ điện Giao Thái đến noãn các phía đông cung Khôn Ninh, nàng ngẩn người hỏi ngài:
- Chúng ta không ở cung Càn Thanh sao?
Ung Chính mỉm cười không trả lời, đỡ bả vai nàng rồi ngồi xuống trước giường, vân vê chóp mũi nàng.
- Chúng ta ở đây ba bốn ngày, rồi chuyển sang điện Dưỡng Tâm bên cạnh. Ta đã nghĩ rồi, tất cả mọi thứ trong tẩm cung Hoàng khảo sống trước đây sẽ được bảo quản nguyên vẹn, điện Dưỡng Tâm không lớn bằng cung Càn Thanh, nhưng bài trí khá đẹp và an toàn, tiền điện dùng để bàn công việc, hậu điện làm tẩm cung, sau ngai vàng ở tiền điện có cửa, có thể đi thẳng về tẩm cung, rất thuận tiện. Ta đã sai Tiểu Thuận Tử sắp xếp, nàng chắc chắn sẽ thích.
Vân Yên dí dỏm đáp lại:
- Đừng có lúc nào cũng Tiểu Thuận Tử Tiểu Thuận Tử nữa, hiện giờ người ta có thân phận rồi, phải là Tô tổng quản.
Tô Bồi Thịnh là người thân cận bên hoàng đế, nhậm chức tổng quản điện Mậu Cần, coi như là người gần thiên tử nhất, hiện giờ ai gặp cũng gọi một tiếng Tô tổng quản, rất ít người biết tên mụ của y, người biết lại càng không dám gọi.
Ung Chính vỗ tay cười:
- Nàng dạy rất phải, tối nay chúng ta ở lại đây, chờ Tô tổng quản sắp xếp điện Dưỡng Tâm xong, chúng ta sẽ qua đó.
Giữ đạo hiếu gần một tháng, hai người đều không tắm rửa. Trong thùng tắm, Vân Yên nằm sấp trên lồng ngực trần của ngài, lỗ chân lông giãn ra trong hơi nước nóng, trên người không biết là nước hay mồ hôi, cảm giác thư thái không gì sánh bằng.
Nàng chậm rãi giúp ngài gội đầu, trong lòng bỗng nhiên đau xót khi phát hiện ra sợi tóc bạc, nhưng cầm lòng để không bật ra tiếng thở than. Ngài xoay người lại, dịu dàng ôm nàng ngồi trên người mình. Vân Yên mở mắt nhìn gó má ẩm ướt rịn mồ hôi của ngài, bàn tay rộng lớn của ngài vuốt ve mái tóc ướt đẫm sau lưng nàng, dùng từng ngón tay giúp nàng gội đầu.
Trên long sàng trong noãn các phía đông cung Khôn Ninh, nàng nằm trong lòng ngài nhớ lại Tứ Nghi Đường của họ, nhớ về cây ngọc lan trong góc sân, nhớ đến Lục Thập lẫm chẫm học đi dưới tán cây, nhớ về những năm tháng tuổi trẻ ấy.
Trong mơ, nàng dường như nghe thấy có người nói bên tai: “Xin lỗi nàng.”
Nàng hiểu ý ngài, cuối cùng ngài vẫn không thể trao cho nàng danh phận hoàng hậu, đời này nàng đã định trước làm một nô tài không danh không phận trong hoàng gia. Nhưng không phải lỗi của ngài, còn nàng đã mãn nguyện lắm rồi.
Ngày hai người chính thức chuyển đến điện Dưỡng Tâm, Ung Chính sốt sắng kéo Vân Yên qua bức tường phù điêu bằng ngọc, bước vào Dưỡng Tâm Môn, rồi lại đi qua bước tường phù điêu bằng gỗ, mới nhìn thấy toàn cảnh điện Dưỡng Tâm, đám nội thị trước điện đồng loạt phất tay áo quỳ xuống, đồng thanh nói:
Khi họ đứng lên, Vân Yên thấy trang phục trên mấy người Tô Bồi Thịnh, Trương Khởi Lân, Trần Phúc, Trương Bảo đều là tổng quản thái giám, phó tổng quản thái giám, thoạt nhìn rất có phong cách. Mọi người vội vàng tiến lên thỉnh an Vân Yên, vẫn gọi phu nhân như trước đây. Vân Yên nhìn những nội thị cũ thân cận của mình, cảm thấy quen thuộc hơn rất nhiều.
Vân Yên mặc trang phục cung nữ màu xám tro nắm tay Ung Chính mặc long bào màu vàng tươi, nhìn vô cùng đối lập. Nhưng nội thị đều những người cũ, không cảm thấy có gì kỳ lạ.
Bàn tay mảnh khảnh được giấu dưới ống tay áo móng ngựa rộng rãi của ngài, nàng cảm thấy yên tâm lạ thường, trên đường đi nàng ngắm nhìn tỉ mỉ cấu trúc và bố cục điện Dưỡng Tâm, rất khác so với những cung điện trong Tử Cấm Thành, ngói lưu ly màu vàng với kiểu mái Hiết Sơn (6) vô cùng mộc mạc, rộng bảy gian, mái hiên của gian chính và noãn các phía đông nối liền với “bão hạ” (7) cao rộng, còn phía trước cửa sổ noãn các phía đông được mở rộng.
Hai người nắm tay nhau bước qua tiền sảnh chính giữa tiền điện, đi thẳng đến hậu điện, một chiếc sập được đặt ở bức tường phía tây men theo gian chính tẩm cung hậu điện. Trên sập đã trải đệm ngồi, gối kê tay, đệm kê lưng bằng lụa gấm tươm tất. Đi về hai bên là nhìn thấy hai gian phụ đông tây, lần lượt là long sàng, sập ngồi và phòng vệ sinh.
Long sàng rất lớn, lớn hơn rất nhiều chiếc giường ở Tứ Nghi Đường, Vân Yên trèo lên giường ước lượng, dài khoảng ba bốn mét, rộng chừng hai ba mét, có lẽ hai người đánh nhau trên giường cũng không ngã xuống được. Giường dùng màn trướng bằng lụa thêu hoa, phủ tấm đệm nỉ đỏ rực và tấm thảm màu vàng... trong phòng có địa long và đặt một chậu than, nên không hề cảm thấy lạnh.
Ung Chính ôm eo nàng từ phía sau, cười nói:
- Noãn các phía tây trong tẩm cung Hoàng khảo có hai mươi bảy long sàng, ta nghĩ chúng ta chỉ cần hai cái cũng đủ rồi, mùa đông và mùa hạ có thể đổi sang gian phòng khác, nàng hài lòng không?
Vân Yên nắm bàn tay ngài đang đặt trước người mình, lẳng lặng cười, trong lòng ngập tràn xúc động. Chỉ cần hai người bên nhau, nơi đâu cũng là nhà, điện Dưỡng Tâm càng không có điều gì xa lạ, nơi đây được sắp xếp gọn gàng và ấm cúng, mộc mạc nhưng nghiêm trang. Ung Chính không thích nàng mặc đồ cung nữ màu xám, nàng bèn đổi bộ quần áo khác mà nội thị mang từ Tứ Nghi Đường tới. Áo khoác không tay và áo choàng đều có hoa văn giản dị.
Cũng vào lúc này, mấy trăm gia quyến trong phủ cũ cuối cùng lần lượt nhập cung, phủ Ung Thân vương trở thành đất rồng thật sự, luôn có nội thị canh gác như trước.
Thân binh bảo vệ điện Dưỡng Tâm rất nghiêm ngặt, còn hơn cả cung Càn Thanh trước đây, trừ những người được triệu đến, chỉ có cận vệ tâm phúc của hoàng thượng mới được bước vào, đây là cấm địa giống như Tứ Nghi Đường trong phủ ngày trước.
Tiểu Lục Thập vẫn khỏe mạnh, khi Lan Hà và Lan Tịch đưa thằng bé đến điện Dưỡng Tâm, suýt nữa không được bước vào, may thay Trương Khởi Lân đang trực nhìn thấy họ bèn lập tức dẫn vào, cậu nhóc thấy Vân Yên thì lẫm chẫm chạy tới, buột miệng gọi “Mạ mạ”, Vân Yên bế nhóc lên, thơm một cái thật kêu.
Ung Chính nghe thấy giọng nói từ noãn các phía đông, nghe thấy Lục Thập gọi a mã thì vô cùng vui mừng, mặc kệ long bào lễ nghi bế cu cậu lên tung hứng, thằng bé bật cười khanh khách giòn tan.
Vân Yên nựng khuôn mặt tròn xoe đỏ bừng của cậu nhóc:
- Phải gọi là Hoàng a mã mới đúng.
Nhóc Lục Thập học rất nhanh, gọi Hoàng a mã làm Ung Chính bật cười.
Sau khi chơi đủ, ngài mới hỏi tình hình mấy tháng này, nhưng dù sao Lục Thập cũng là tiểu a ca, đã nhập cung rồi thì không thể giống những ngày trong vương phủ, đành phải sắp xếp bà vú Ôn và bà vú Phương từ phủ tới đưa thằng bé về chỗ ở của a ca, sống như những tiểu a ca khác, may mà cậu nhóc còn nhỏ, mỗi ngày đều có thể được bà vú đưa tới điện Dưỡng Tâm một lát.
Đương nhiên Vân Yên không nỡ, nhưng không có cách nào tốt hơn, thân phận hoàng tử cho Lục Thập địa vị, cũng yêu cầu tất cả đều không khác gì trước đây. Ví dụ như nàng vẫn phải dùng thân phận cung nữ để ở lại điện Dưỡng Tâm, nếu mang thân phận phi tần, có lẽ bây giờ nàng đang ở nơi hẻo lánh nào đấy trong tam cung lục viện để chờ đợi.
Đích phúc tấn Na Lạp thị, Trắc phúc tấn Lý thị, Trắc phúc tấn Niên thị và cách cách Nữu Hỗ Lộc thị, Cảnh thị, Vũ thị, Tống thị cùng toàn bộ nữ quyến trong phủ sống ở lục cung đông tây, chờ được sắc phong.
Do điện Dưỡng Tâm nằm trước tây lục cung, nên Na Lạp thị sống ở đó, trong cung Vĩnh Thọ phía sau điện Dưỡng Tâm, tiếp đó là Niên thị đang mang thai năm tháng sống ở cung Dực Khôn, Lý thị sống ở cung Trường Xuân, Nữu Hỗ Lộc thị ở cung Cảnh Nhân, Cảnh thị ở cung Thừa Càn, còn Tống thị, Vũ thị ở cung Chung Túy, những thị thiếp trẻ tuổi không danh phận còn lại đều ở cung Diên Hi.
Ung Chính ban thưởng cung điện như vậy, trong lòng mọi người đều rõ mười mươi địa vị sắc phong sắp tới. Tuy Ung Chính đế con cái đơn bạc, nhưng những vị nào đã có con nối dòng đều được dự đoán làm chủ một cung. Chỉ có Tống thị là người cũ, con cái đều không còn nhưng vẫn được Ung Chính thương tiếc. Trong lòng Vân Yên cũng có đôi phần xúc động, những người phụ nữ nhẫn nại mười mấy năm trong triều Khang Hi, cuối cùng cũng được mở mày mở mặt.
Đêm trừ tịch của năm Khang Hi băng hà, gia yến đoàn viên trong hoàng cung được tổ chức hết sức đơn giản ở cung Càn Thanh, Thái hậu Ô Nhã thị không tới, nữ quyến và con cái của hoàng đế Ung Chính lại ít ỏi, tổng cộng không tới hai bàn tiệc, nhưng chỗ ngồi vẫn không đầy. Đều là những người cũ trong phủ, ai cũng biết ai, hiện giờ Ung Chính đăng cơ, phụ nữ đương nhiên cũng được hưởng vinh hoa theo, Na Lạp thị kéo Vân Yên ngồi xuống bên cạnh Ung Chính, trong lòng mọi người đều biết rõ nàng là nha hoàn thân cận khi còn ở trong phủ ấy, mặc dù thân phận thấp, hoàng thượng cũng muốn tìm cách phong cho nàng một chức thường tại hay đáp ứng.
Ung Chính nói rất ít, khẩu vị cũng không tốt, Niên thị ôm cái bụng lớn hầu hạ ngài, nhặt từng cái xương, gắp thịt cá vào bát ngài, ngài ăn miếng thứ nhất thì không động đũa lần thứ hai, Vân Yên nhìn mà trong lòng không nỡ, trước mặt người khác nàng không dám ra mặt hầu hạ, khi trở về Dưỡng Tâm bèn nấu cho ngài một bát cháo, ngài ngoan ngoãn ăn hết bát cháo, cả người cũng nóng bừng lên.
Đêm trừ tịch qua đi, Vân Yên giúp chàng tắm rửa thay quần áo. Ngày đầu tiên năm Ung Chính thứ nhất, hoàng đế Ung Chính “khai bút” trong noãn các phía đông điện Dưỡng Tâm. Chữ “Phúc” đầu tiên đưa đến cung Càn Thanh, chữ thứ hai đưa đến cung Vĩnh Hòa, chữ thứ ba mới viết cho điện Dưỡng Tâm của mình. Sau khi khai bút, ngài ra liên tiếp mười hai thánh chỉ xử lý chính sự.
Tết năm nay trong lục cung đông tây không ai không nhận được chữ Phúc, trong lòng vô cùng chờ mong thánh chỉ sắc phong hậu phi mà mãi không thấy. Đêm tết nguyên tiêu, rốt cuộc Ung Chính cũng ôm Vân Yên vào lòng, lặng lẽ nói:
- Phải ban thánh chỉ sắc phong hậu phi rồi.
Vân Yên đáp ừ, khép mắt mỉm cười:
- Giọng điệu Vạn Tuế Gia của chúng ta như vậy, lẽ nào sắc phong Niên thị làm Hoàng hậu sao?
Ung Chính mở choàng mắt, suýt nữa nghẹn họng:
- Không cho phép ta ư?
Vân Yên mở mắt, vuốt ve gò má ngài, dịu dàng mỉm cười:
- Nên làm thế nào thì làm thế ấy, mọi người đều vừa lòng. Đích phúc tấn xuất thân cao quý, là đích phi thánh tổ ban cho ngài, huống chi Hoằng Quân vẫn còn sống, theo lẽ nên được phong hậu. Những vị còn lại đều có công sinh con dưỡng cái cho hoàng gia, Niên thị xinh đẹp được lòng chàng, còn ở bên chàng nhiều năm như thế, chàng luôn có tính toán, nhưng đừng nên để sót để thiếu ai.
Ung Chính biết nụ cười của nàng là an ủi ngài, người duy nhất ngài để sót chính là nàng... trong những cái tên sắc phong, Vân Yên vẫn là cung nữ trong điện Dưỡng Tâm, một cô cô hầu hạ nhiều năm từ phủ cũ tới, chỉ thế mà thôi.
Ngày hai mươi tư tháng hai, Lễ Bộ khởi thảo chỉ dụ: phong Na Lạp thị làm Hoàng hậu, Niên thị làm quý phi, Lý tị làm Tề phi, Nữu Hỗ Lộc thị làm Hi phi, phong cách cách Tống thị làm Mậu tần, cách cách Cảnh thị làm Dụ tần, những người còn lại phong làm đáp ứng và quý nhân, chỉ chờ sau khi đưa quan tài Đại Hành hoàng đế ra khỏi cung thì cử hành đại lễ sắc phong.
Bất ngờ thay khi Ung Chính không phá lệ sắc phong cho Vân Yên, ngay cả thân phận đáp ứng cũng không. Càng bất ngờ hơn là phong hiệu trong chỉ dụ của Lễ Bộ có sai sót. Trong chỉ dụ sắc phong phi tử thánh tổ có câu chữ bị mất vì viết tháu, bởi vậy Thập Nhị A Ca Doãn Đào bị giáng xuống làm Trấn Quốc Công, không được phép quản lý Lễ Bộ, người ngoài có thể cảm nhận được giông tố sắp đến, anh hùng đứt gánh khi đang trên đỉnh danh vọng.
Ngày hai mươi bảy tháng ba, Ung Chính dẫn các vương công đại thần, Hoàng thái hậu dẫn toàn bộ phi tần trong hậu cung đưa linh cữu Khang Hi đến Cảnh lăng Tuân Hóa. Trên đường đi, Thập Tứ A Ca Doãn Đề cấu kết với huynh đệ, vì có Hoàng thái hậu bênh vực, nên nhiều lần ăn nói lỗ mãng, Ung Chính đế đều nhẫn nhịn, nhưng ngày hành lễ mùng hai tháng tư, vì chuyện kế vị mà mẹ con ba người lại cãi nhau to tiếng, cuối cùng Ung Chính phất tay áo về kinh, lệnh cho Thập Tứ đệ Bối Tử Doãn Đề ở lại Cảnh Lăng Tuân Hóa, bắt giữ người nhà Doãn Đề và hộ vệ Tôn Tần, Tô Bá, Thường Minh...
Do Lục Thập bị bệnh nhẹ, đoàn người và phi tần đưa linh cữu lại nhiều, nên Vân Yên không đi theo, nhưng khi bỗng nhiên nhìn thấy bóng người ra roi thúc ngựa phi nước đại về điện Dưỡng Tâm khiến mọi người hốt hoảng, trong lòng nàng biết đã xảy ra chuyện lớn rồi.
- HẾT CHƯƠNG 190 -
(5) Phối hưởng: Hiểu đơn giản là thờ cúng chung tổ tiên các đời.
(6) Mái Hiết Sơn: là kiểu mái tổng cộng có 9 gờ diềm, trong đó gồm 1 bờ nóc, 4 bờ dải và 4 bờ chảy, nên từ đó có tên gọi là “Cửu Tích Điện.
(7) Bão hạ 抱厦: một loại mô thức kiến trúc gồm nhiều phòng vây quanh mặt trước và mặt sau của sảnh chính