Nửa Đời Thanh Tình

Chương 33: Đêm trên thảo nguyên (Ba)



Chiếc mũi nóng hầm hập dường như vô ý cọ lên cổ nàng, mang theo hơi thở đàn ông quen thuộc mà nóng rực, hòa lẫn trong đó là men rượu, quả thật vô cùng quyến rũ. Không có người phụ nữ nào đủ sức chống cự lại Dận Chận, cho dù là Vân Yên hàng ngày hầu hạ đã quá quen thuộc với động tác của chàng.

Vân Yên đỏ mặt tía tai dùng sức nghiêng đầu mình cách xa hơi thở của chàng, muốn né tránh sự đụng chạm này. Nhưng khi nàng quay đầu đi, chàng lại áp xuống gần hơn, tựa hồ đã đổ cả người lên bờ vai gầy yếu của Vân Yên.

- Tứ gia.

Khoảng cách Vân Yên và chàng rất gần nhau, nàng bị ôm chặt trong lồng ngực của Dận Chân. Gò má áp lên bả vai chàng, chất liệu vải mềm mại mơn trớn làn da non nớt của Vân Yên. Hai bên tai nàng vang lên ong ong. Nhẹ nhàng thử gọi chàng, nhìn sắc mặt hình như rất khó chịu, nhưng không thể hiện rõ ràng, tựa như đang mơ màng khép hờ nửa con mắt, nửa tỉnh nửa mê thốt ra tiếng “ừm” từ cổ họng. Giọng nói gợi cảm như tiếng trẻ con đang hờn dỗi.

Vân Yên đỏ mặt quay đầu đi, vừa lúng túng vừa không biết phải làm thế nào, vị gia này mỗi khi say lại rất giống Hoằng Huy, lần này còn hơn cả thằng nhóc. Tay của nàng hơi run rẩy, dùng sức đỡ cánh tay muốn dìu chàng trở về giường nằm. Dưới lòng bàn tay nàng cơ bắp cánh tay chàng hơi động, nóng hầm hập chứa đựng sức mạnh của đàn ông.

Vân Yên khó khăn dùng hết sức bình sinh đẩy Dận Chân trở về giường một lần nữa, không ngờ chàng lại lảo đảo ngửa người về phía sau, dọa Vân Yên tới mức cả kinh, vội vàng muốn kéo chàng giữ lại thăng bằng. Nhưng vừa đưa tay mới nhận ra cú ngã này của chàng không hề nhẹ như nàng tưởng tượng, trong chớp mặt nàng không giữ chặt, đồng thời bị chàng kéo ngược lại, cứ như vậy nằm sấp trên lồng ngực chàng, ngã nhoài lên giường.

Bộ não Vân Yên trong nháy mắt trống rỗng, bên tai là tiếng tim chàng đập mạnh mẽ như tiếng sấm. Máu xông lên mặt, Vân Yên ngay lập tức nhanh chóng đứng lên khỏi người chàng.

Vân Yên nhìn tư thế nằm tùy ý lộn xộn của chàng trên giường, hai mắt nửa khép, đôi môi đỏ rực mím chặt, hầu kết cao thẳng, lồng ngực phập phồng. Như đang say ngủ.

Vân Yên cúi đầu, tim đập thình thịch. Nàng có thể cảm nhận được đôi tay mình đang run rẩy. Cắn chặt môi hít một hơi thật sau, lấy lại bình tĩnh sau đó giúp chàng chỉnh lại dáng nằm, bắt đầu thay quần áo cho chàng. Cổ của chàng đỏ ửng, làm người ta cảm thấy hết sức đáng yêu. Vân Yên thở dài, cúi đầu, bàn tay đang cởi cúc áo càng nhẹ nhàng hơn. Chật vật khó khăn một lúc mới cởi xong quần áo ngoài và giày của chàng ra, sau đó kéo chăn mỏng đắp ngang bụng, sợ chàng cảm lạnh.

Nàng ra khỏi nhà bạt, muốn đến nhà bạt nhỏ của Tiểu Thuận Tử và các thị vệ gần đấy để chuẩn bị nước nóng. Trên thảo nguyên, nước nóng quả thật rất hiếm. Cũng chỉ có thân phận Hoàng tử của Khang Hi mới có đãi ngộ như vậy.

Vừa bước khỏi nhà bạt, nàng mỉm cười với hai thị vệ đang canh gác, rồi đi về phía bên cạnh. Ngọn gió trong lành thổi nhẹ qua mặt, Vân Yên mới nhận ra mình vừa rồi ở trong phòng như bị thiếu dưỡng khí, chóp mũi tựa hồ vẫn còn vương vấn mùi hương trên người Dận Chân. Nàng khép hai mắt lại, một lúc sau , mở mắt ra, tìm lại được sự trấn tĩnh hàng ngày.

Nhưng còn chưa kịp nhấc chân, nàng bị giật mình, tim đập lạc một nhịp! Ở phía khác, bóng dáng tuấn lãng của một người đàn ông đang bước tới, ánh sáng yếu ớt hắt lên khuôn mặt hắn, con mắt xinh đẹp động lòng người ——

- Thỉnh an Bát gia.

Vân Yên lập tức cung kính khuỵu gối hành lễ theo tiêu chuẩn, nàng cúi đầu, nhưng thật ra trong lòng đang run lẩy bẩy.

Dận Tự không nói gì, nhưng cũng không bảo nàng đứng lên, chỉ yên lặng đứng đấy. Tửu lượng hắn mặc dù rất tốt, nhưng đêm nay hắn uống quả là không ít.

Hàng lông mày của hắn nhỏ, mảnh, dài, thanh tú, chỉ hơi khẽ động là đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Đôi mắt xinh đẹp của hắn quyến rũ như dòng nước sông Seine (1) trong những ngày mùa thu, người đàn ông phương Đông với sống mũi cao thẳng hoàn mỹ như được tạc thành. Còn chưa xét đến đôi môi, cánh tay, con người…

Hơi rượu thoang thoảng, hòa lẫn với mùi hương chỉ có trên người hắn. Người đàn ông này sinh ra để người khác tán thưởng.

Lặng im, vẫn luôn lặng im.

- Bát gia, nô tỳ xin mạo phạm, nô tỳ muốn đi lấy nước nóng cho Tứ gia, có thể cho nô tỳ cáo lui trước được không ạ?

Không chờ được lâu, Vân Yên có gắng duy trì giọng nói không chút gợn sóng nhỏ nhẹ chủ động mở miệng, giọng điệu khiêm tốn lại dịu dàng.

- Tại sao lại khóc?

Dận Tự bất ngờ mở miệng, ngữ khí cực kỳ nhẹ, trong giọng nói nhẹ nhàng mang theo khí thế không để người khác dễ dàng xen vào.

- Hồi bẩm Bát gia, nô tỳ không khóc ạ.

Vân Yên trả lời có vẻ rất bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng nàng đang lo sợ bất an, có cảm giác chỉ cần một bước sa chân, ngàn lần ân hận.

Lời còn chưa dứt, bỗng thấy hắn cúi đầu tiến lên phía trước, Vân Yên sợ tới mức vội vàng lui về phía sau, trong lúc hoang mang một bên chân bị vấp một cái, cứ vậy mà ngã sõng soài trên nền cỏ.

Dận Tự vươn tay đặt trên bả vai gầy gò của nàng, muốn kéo nàng lên, nhưng Vân Yên né tránh. Hắn đứng, nàng ngồi xổm ——

- Bát gia, nô tỳ xin ngài...

Ánh mắt nàng tràn ngập sự hoảng sợ, thần sắc nơi đáy mắt dường như có thể khiến người khác phải đau lòng.

Dận Tự vẫn nhìn Vân Yên không đổi, trong đôi mắt không rõ đang hàm chứa những gì.

Cuối cùng, hắn vẫn quay lưng lại.

- Ngươi đi đi.

Giọng nói của hắn thoáng mang theo sự trầm khàn kìm nén.

Khi Vân Yên bưng nước nóng quay trở lại nhà bạt, Dận Chân đã yên lặng nhắm hai mắt tựa trên đầu giường. Vân Yên tiến lên, cẩn thận lau cơ thể chàng, từng li từng tí không dám qua loa. Tỉ mỉ lướt nhẹ qua khuôn mặt, lòng bàn tay, gang bàn chân... Dường như không có thiên trường địa cửu, cũng không phải sông cạn đá mòn, chỉ có trước sau như một.

Màn đêm buông xuống, Vân Yên yên lặng cuộn mình trên nhuyễn tháp dưới chân chiếc giường lớn Dận Chân đang nằm, như một con thú bé nhỏ thu chặt mình lại. Tựa như chỉ có tư thế này mới có thể mang lại cho nàng một phần cảm giác an toàn.

Có rất nhiều chuyện, không vì gì cả. Cũng như không có người nào có thể biết hết ngọn nguồn mọi việc trên thế giới.

Rất nhiều người bình thường, mang trong mình vận mệnh không thể vượt qua được. Mà nàng, sống trong thời đại này, không lối để đi, đành bằng lòng sống an tĩnh.

(1) Sông Seine: Một con sông ở Pháp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.