Hai người nằm trên chiếc giường nhỏ gần gũi thân mật cả nửa ngày, Dận
Chân luôn ôm chặt Vân Yên không buông, hình như vẫn tức giận chưa nguôi. Cho đến khi bên ngoài phòng Tiểu Thuận Tử đến gõ cửa nói tri phủ Dương
Châu đang ở ngoài xin chịu tội, chàng mới buông Vân Yên ra cùng đứng
dậy.
Vân Yên ngồi dậy đưa cho chàng một bộ thường phục màu tím, cẩn thận cài cúc áo, nhẹ nhàng vuốt phẳng thắt lưng khảm ngọc trên bờ
eo gầy nhưng tinh tráng cho chàng, thấy dáng vẻ của chàng sau khi được
tắm rửa càng thêm sự bình tĩnh, bộ thường phục màu tím giản dị trên
người vẫn không giấu nổi khí chất bẩm sinh toát ra tự trong cơ thể
chàng.
Dận Chân nâng tay sửa lại tay áo, trấn định nhìn Vân Yên một cái, rồi mới xoay người bước ra khỏi phòng.
Sau khi chàng đi, Vân Yên lại thu dọn giường chiếu một lần nữa, ngẫm
nghĩ rồi chuẩn bị đến phòng tắm bên cạnh giặt quần áo của chàng. Vừa mới bước ra khỏi phòng, ngước mắt lên nhìn mấy gian phòng phụ, mấy cô gái
xinh đẹp hình như bị đuổi đi hết không còn một ai, không để lại một chút tiếng động nào.
Hành động tặng mấy mỹ nữ Giang Nam cho hoàng
thất để làm ấm giường sớm đã trở thành chuyện bất thành văn. Đàn ông nhà Ái Tân Giác La tôn quý nhất thiên hạ thường thích những mỹ nữ tộc Hán ở Giang Nam cũng không phải là chuyện mới mẻ gì. Nhưng những cô gái Giang Nam này nếu không phải đạp trúng vảy ngược hay vuốt phải râu hùm Tứ gia thì có lẽ sẽ không thê thảm đến vậy.
Dận Chân lần này đến
Dương Châu chưa lâu thì liền đến phủ Giang Ninh. Thời gian này chàng còn thường xuyên trao đổi thư từ với Dận Tường, đoàn người Khang Hi đã về
đến kinh thành, nghỉ ngơi chưa được mấy ngày, thời tiết bỗng nhiên nóng
lên, bọn họ lại chuẩn bị ngự giá đến hành cung Nhiệt Hà vừa mới xây dựng xong để tránh nóng.
Trong lòng Vân Yên vẫn nhớ rõ việc Dận
Chân nói sẽ đưa nàng đến thăm Hoằng Huy, cũng biết chàng chắc chắn sẽ có sắp xếp của riêng mình, nên nàng chỉ yên tĩnh ngồi chờ đợi.
Đợi Dận Chân làm xong công việc của mình, chưa đến hai ngày sau, chàng
cải trang rồi đưa Vân Yên đi quan sát dân tình, có lúc thì ngồi xe ngựa, có lúc thì đi bộ dạo chơi. Đương nhiên, không thể thiếu ngồi thuyền.
Mười dặm Tần Hoài, mưa bụi Giang Nam.
Ban đêm, trên sông Tần Hoài thuyền hoa như thoi đưa, danh kỹ như mây
trôi, dù ở bất cứ thời đại nào, nghèo khó và xa hoa luôn tồn tại cùng
với nhau.
Yên lung hàn thủy nguyệt lung sa.
Dạ bạc Tần Hoài cận tửu gia.
Thương nữ bất tri vong quốc hận.
Cách giang do xướng “Hậu Đình Hoa”. (1)
Hoàng hôn buông xuống, trên đầu thuyền hoa, Vân Yên yên lặng đứng sau
lưng Dận Chân, gió hạ thổi đến, tay áo và mái tóc bay phất phơ.
Hai bên bờ lầu son gác tía mọc lên san sát, ngõ Ô Y, cầu Chu Tước, bến
đò Đào Diệp trở thành nơi ngâm thơ uống rượu, giữa sông thuyền hoa dập
dềnh, ca múa yến oanh, tiếng sáo nhị ẩn hiện, đèn hoa rực rỡ, khiến
người khác chói mắt.
Một sông Tần Hoài như vậy, ánh đèn rực rỡ
tiếng và tiếng mái chèo như vậy, trong chốn phồn hoa say mơ màng như
trong giấc mộng, Vân Yên bỗng cảm thấy hốt hoảng mà không hiểu tại sao.
Những tòa nhà cao chọc trời lộng lẫy, cảnh đêm phồn hoa nơi đô thị ở
hiện đại đều thuộc về những kẻ có tiền, khung cảnh ngợp trong vàng son,
oanh ca yến hót ở triều Đại Thanh cũng thuộc về những người ấy mà thôi.
Từ trước đến nay, đều là như vậy.
Trong con thuyền hoa đi bên cạnh, có một giọng cười yêu kiều và tiếng
đàn lảnh lót nhẹ nhàng vang lên. Chiếc khăn tay màu tím nhạt tung bay
theo chiều gió, trùng hợp làm sao lại bay đến thuyền của bọn họ, chạm
đến bờ vai Dận Chân được chàng nắm lấy.
Trong chiếc thuyền đối
diện không xa, tấm rèm khẽ động, một dung nhan đẹp tuyệt trần như hoa
đào khẽ liếc tới, ánh mắt nàng chạm tới Dận Chân, đúng lúc chàng cúi
đầu, rồi nàng thả rèm xuống.
Mọi người không nhìn thấy rõ ràng
Dận Chân trong ánh hoàng hôn, Vân Yên nhìn thấy ánh mắt chàng hình như
lóe lên, có một thứ gì đó bay qua rồi biến mất không thấy tăm hơi. Trong cánh tay trái chắp sau lưng chàng, tràng hạt vẫn chầm chậm chuyển động.
Một lát sau, thuyền hoa đối diện thả một chiếc thuyền nhỏ xuống, một
nha hoàn thanh tú mười ba mười bốn tuổi theo mái chèo của người lái
thuyền đến, tới trước mắt bọn họ, nha hoàn đó nói rõ ràng, tiểu thư nhà
tôi lỡ tay làm rơi chiếc khăn tay, xin lỗi đã làm phiền nhưng công tử có thể trả lại được không? Tiểu thư gửi lời cảm tạ.
Dận Chân
không phủ nhận cũng chẳng khẳng định, Vân Yên liền tới đón nha hoàn ấy
lên, khi đến nàng ta rất biết lễ phép, vừa mới lên thuyền đã quỳ xuống
hành lễ kiểu người Hán, khuôn mặt nhỏ bé thanh tú nõn nà.
Ánh
mắt Dận Chân chạm tới đóa hoa phù dung màu tím trên chiếc khăn trong
tay, cánh tay khẽ cử động, Vân Yên yên lặng nhận lấy cái khăn, xoay
người đưa cho nàng ta.
Nha hoàn đó nhận được chiếc khăn dịu dàng tạ ơn, rèm châu thuyền hoa đối diện khẽ rung lên.
Nàng ta lại du dương nói:
- Dám hỏi đại danh quý tính công tử, không biết nên cảm tạ thế nào.
Dận Chân ngước mắt lên lướt qua rèm châu đối diện, hơi nâng tay lên tỏ ý không cần.
Nha hoàn đó cười một tiếng, cảm ơn lần nữa.
- Tiểu thư nhà tôi nói, nếu công tử không nói, vậy thì lấy một khúc nhạc để cảm tạ, sau này có ngày gặp lại.
Nói xong thì nàng ta xuống thuyền.
Trên thuyền hoa đối diện quả nhiên cất lên tiếng đàn xa xôi, như âm thanh của tự nhiên, như châu báu ngọc ngà.
Tư thế của Dận Chân vẫn không hề thay đổi khi nghe thấy tiếng đàn như
đang tương tư ấy. Vân Yên đứng sau lưng Dận Chân, ngước mắt lên nhìn bờ
vai rộng lớn vững chãi của chàng, cũng yên lặng lắng nghe.
Khung cảnh này, vốn là khung cảnh lãng mạn hay thấy nhất giữa người đàn ông như Dận Chân và cô gái sắc nước hương trời, sẽ không phải là lần
đầu, cũng không phải là lần cuối. Vân Yên yên lặng nhẹ nhàng vỗ tay theo Dận Chân, trong bức tranh này dường như nàng hoặc là vật trang trí,
hoặc chỉ là một ngoại cảnh không ăn nhập gì cả.
Làm người phụ
nữ, hoặc là thân phận cao quý, hoặc phải xinh đẹp nghiêng nước nghiêng
thành, nếu như có một trong hai, vậy thì cả đời không lo ưu sầu buồn
khổ. Nếu như có được cả hai, vậy chính là con gái cưng của đất trời. Nếu như không có gì cả, vậy chỉ có thể than thân trách phận không lọt vào
mắt trời xanh, đàn ông cũng sẽ không rủ lòng thương. Nếu có thể bình an
sống một đời, thế đã là một chuyện may mắn. Trên đời này, vốn dĩ không
có bố thí nào mà không lí do.
* * * * *
Buổi tối, Dận
Chân không đưa Vân Yên quay trở lại nhà trọ để nghỉ, chàng và hai cận vệ nữa đến căn phòng phía trước không biết đang nói gì đó.
Phòng
ngủ trong khoang thuyền hoa có sẵn giường nằm, Dận Chân muốn qua đêm ở
đây, Vân Yên đành yên lặng vào trong khoang thuyền thu dọn giường chiếu, không hỏi thêm điều gì.
Ánh đèn trong khoang thuyền hơi dao
động, Vân Yên quỳ xuống dưới sàn trải ga giường, nàng trải cho Dận Chân
một cái đệm thật dày, sợ rằng trên sông chàng sẽ nhiễm khí lạnh, tấm đệm mỏng hơn nàng trải xuống một góc thuyền bằng phẳng, chuẩn bị chỗ ngủ
cho mình.
Khi Dận Chân đi vào, Vân Yên đã cuộn tròn người trên
chiếc đệm trải trong một góc khoang truyền đi vào giấc ngủ, ánh nến bên
cạnh lay động.
Trên người nàng mặc chiếc áo mỏng manh giống như mọt con tôm nhỏ vô thức co người lại thành một viên nhỏ xíu, nàng đắp
một chiếc áo khoác ngoài mỏng. Khuôn mặt thanh thản ẩn bóng mờ của nến,
trán đối diện với góc khoang thuyền, một vài sợi tóc rơi xuống khuon
mặt, sắc môi không hồng hào cho lắm, nhìn có phần mệt mỏi.
Dận
Chân quỳ xuống, không tự chủ được nhẹ nhàng gạt tóc trên khuôn mặt nàng. Giấc ngủ nàng không sâu, hàng mi lập tức hơi động đậy rồi mở choàng mắt ra, mê mê tỉnh tỉnh đứng dậy.
- Tứ gia... đã về rồi... để tôi hầu hạ...
Vân Yên bỗng chốc im bặt, dường như vẫn chưa tỉnh lại hoàn toàn từ giấc ngủ nông, bất chợt hoảng hốt nhớ ra những gì mình nói ra là khi mình
vẫn còn là nô tài. Mà bây giờ là thời đại nào, nên nói gì là đúng, còn
nói gì là phạm thượng. Vài năm trước, nếu như nàng trước mặt người này
dám nói từ “tôi”, chắc chắn sẽ bị vả vào mồm.
Không ai biết
rằng trong mơ nàng nhìn thấy điều gì, trong đầu nàng lướt nhanh qua từng đoạn nhỏ hỗn loạn. Nàng ngẩn ngơ, một lúc sau mới tỉnh thật sự.