Ngoài hợp đồng đã định, hai bên còn ký thêm nhiều khoản bí mật. Sau khi nguồn tiền được chuyển vào tài khoản, tiến độ sang tên cổ phần của Từ thị cho Lộ Chinh sẽ được đẩy nhanh. Danh sách cổ đông vừa và nhỏ mà Từ Tử Thanh giao cho Viêm Lương, cô cũng cần giải quyết ngay.
Vẫn chưa rời khỏi phòng họp của tập đoàn Minh Đình, Viêm Lương đã âm thầm sắp xếp các bước tiếp theo. Lúc trợ lý giúp Viêm Lương mở cửa phòng, đằng sau chợt có tiếng gọi: “Viêm tiểu thư!”
Khi trợ lý đi khỏi, thư ký của Lộ Chinh cũng rời văn phòng, thuận tay khép cửa. Phòng hội nghị chỉ còn lại Viêm Lương và Lộ Chinh.
Lộ Chinh giơ tay ra hiệu Viêm Lương ngồi bên cạnh anh. Cô liền ngồi xuống.
“Vừa rồi có mặt người ngoài nên tôi không tiện nói một chuyện.”
Viêm Lương lập tức ngồi thẳng người. Lộ Chinh ngừng một lát để quan sát phản ứng của cô, mới nói tiếp: “Bây giờ chúng ta đã ký hợp đồng rồi, cô cũng nên gỡ bỏ sự đề phòng, nói cho tôi biết ông chủ đứng đằng sau MT là ai?”
Viêm Lương đờ người trong giây lát.
Dưới ánh mắt dò xét của Lộ Chinh, Viêm Lương do dự hồi lâu. Cuối cùng cô ngẩng đầu, nở nụ cười với vẻ áy náy. “Nhờ nguồn vốn của Minh Đình, kế hoạch phản thu mua của tôi chắc cũng không che giấu được bao lâu. Đến lúc đó, ông chủ đứng sau MT nhất định đứng ngồi không yên, bị ép vào đường cùng, người đó sẽ chủ động lộ diện.”
Lộ Chinh lắc đầu bất lực. “Xem ra cô vẫn không tin tôi.”
Viêm Lương tưởng anh sẽ tiếp tục truy vấn, nhưng anh chuyển sang đề tài khác: “Vậy… cuối tuần này tôi muốn hẹn cô ăn tối, cô có thể nể mặt không?”
Đây dường như là điều kiện trao đổi. Lộ Chinh không tiếp tục truy vấn, nhưng Viêm Lương phải nhận lời mời ăn tối cùng anh. Cô gật đầu đồng ý. Sau khi hẹn thời gian và địa điểm cụ thể, cô lập tức rời khỏi Minh Đình, không còn thời gian phân tán tư tưởng. Vừa rời khỏi Minh Đình, cô lái xe về thẳng nhà của Từ gia. Mấy cổ đông bị Giang Thế Quân liệt vào danh sách thuyết phục hôm nay đến thăm mẹ Viêm Lương.
Nghĩ lại thật khôi hài, cô đường đường là nhị tiểu thư của Từ gia mà phải lén lút, thậm chí phải lấy cớ vừa mất cha mới có thể hẹn gặp các cổ đông.
Một điều đáng mừng là cô đã ổn định tinh thần các đại cổ đông. Theo tin tức Từ Tử Thanh cung cấp, Giang Thế Quân chuyển mục tiêu sang cổ đông vừa và nhỏ. Chỉ cần lần này Viêm Lương hành động nhanh gọn, giành được sự ủng hộ của ít nhất một nửa số cổ đông vừa và nhỏ, cô có thể thay đổi cục diện.
Việc Viêm Lương mua lại cổ phiếu lưu động trên thị trường sẽ khiến giá cổ phiếu tăng lên. Giá cổ phiêu tăng đến mức nhất định sẽ thu hút sự chú ý của Giang Thế Quân. Lúc bấy giờ, bộ mặt thật của người nào đó không thể tiếp tục che giấu…
Viêm Lương lái xe vào cổng nhà lớn. Đang chuẩn bị vào garage, chợt nhìn thấy một chiếc xe con quen thuộc đỗ ở vị trí ngoài cùng, liền phanh gấp. Chiếc xe đó rõ ràng là xe của Tưởng Úc Nam. Viêm Lương hạ cửa kính nhìn thật kĩ. Đúng là xe của Tưởng Úc Nam.
Cô ngồi trong xe ngẫm nghĩ hồi lâu, tim đập thình thịch. Viêm Lương không dám vào nhà, chỉ còn cách gọi điện trước.
Người nghe máy là dì Lương. “Nhị tiểu thư?”
Hiện tại, chỉ có Viêm Lương và vài trợ lý đắc lực, thư ký Lưu, bà Viêm và Từ Tử Thanh biết kế hoạch phản thu mua của cô. Ngay cả dì Lương cũng không rõ tình hình. Viêm Lương dán mắt vào chiếc xe ô tô cách đó không xa, hỏi: “Tưởng Úc Nam đến thăm mẹ cháu phải không ạ?”
“Đúng vậy, Tưởng tiên sinh đến để bàn một số chuyện với phu nhân. Hình như hai người đã bàn xong rồi, Tưởng tiên sinh vừa…”
Dì Lương còn chưa nói hết câu, bên tai Viêm Lương chợt vang lên tiếng gõ cửa kính. Cô giật mình, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài, Tưởng Úc Nam đang đứng cạnh xe cô.
Cùng lúc đó, đầu máy bên kia truyền đến giọng nói của dì Lương: “Tưởng tiên sinh vừa ra khỏi nhà, chắc vẫn chưa đi xa.”
Viêm Lương không kịp trả lời dì Lương, bởi theo phản xạ, cô lập tức tắt máy và hạ cửa kính xe.
Trên lớp cửa kính đang từ từ hạ xuống, Viêm Lương nhìn thấy gương mặt cô từng bước được ngụy trang đâu vào đấy. Khi cửa kính được kéo xuống, cô tỏ vẻ vui mừng: “Sao anh lại ở đây?”
Tưởng Úc Nam nhìn gương mặt Viêm Lương một lượt mới trả lời: “Anh đến để bàn với mẹ em chuyện công bố tin tức chúng ta đã kết hôn.”
Viêm Lương sững sờ trong giây lát. Người đàn ông từ trước đến nay rất giỏi đọc suy nghĩ của người khác dường như không chú ý đến phản ứng bất thường của Viêm Lương, nói tiếp: “Chúng ta đăng ký kết hôn một thời gian nhưng vẫn chưa chính thức công bố ra bên ngoài. Anh nghĩ… đã đến lúc công khai rồi.”
Viêm Lương trầm mặc hồi lâu, cô không biết nên dùng biểu cảm nào để đối diện Tưởng Úc Nam. Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cô chỉ có thể hỏi: “Mẹ em nói thế nào?”
“Mẹ em tôn trọng ý kiến của chúng ta.”
Viêm Lương gật đầu, trong lòng vô cùng hỗn loạn. Tưởng Úc Nam nhìn cô rồi giơ tay xem đồng hồ. “Em vào nhà đi, buổi tối anh đến đón em.” Nói xong, anh cúi người, đưa tay giữ gáy Viêm Lương, ép cô ngẩng đầu rồi đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô. Sau đó anh đứng thẳng người, đi tới xe của mình.
Nhưng mới đi vài bước, Tưởng Úc Nam đột nhiên dừng lại. Viêm Lương không chú ý đến anh, cô vừa thu lại nụ cười giả tạo liền nhìn thấy anh quay về phía cô.
Viêm Lương ngây người, nhưng cô lập tức mỉm cười. “Sao thế?”
“Anh vừa nhớ ra một việc…” Tưởng Úc Nam cất giọng từ tốn. “Lúc đến đây, anh gặp Từ Tử Thanh. Sức khỏe mẹ cô ta gần đây không tốt, hình như bệnh cũ tái phát. Từ Tử Thanh nói sẽ đưa mẹ ra nước ngoài chữa bệnh, cô ta đến chào tạm biệt mẹ em.”
“Ờ…”
Viêm Lương dõi theo Tưởng Úc Nam cho tới khi anh lên xe rồi rời đi. Cô gác khuỷu tay lên thành cửa. Qua gương chiếu hậu, cô thấy xe của anh mỗi lúc một xa, cuối cùng biến mất sau cánh cửa cổng.
Tin tức kết hôn…
Nghĩ đến điều này, ngoài sự tự giễu ra, Viêm Lương không còn bất cứ suy nghĩ nào khác.
Lúc nào công bố tin tức kết hôn mới thích hợp?
Viêm Lương còn đang giả bộ phiền não về vấn đề này, giới truyền thông độc ác đã lặng lẽ thay cô quyết định tất cả…
Vào một buổi sáng, Viêm Lương vẫn cùng Tưởng Úc Nam ra khỏi nhà như thường lệ, nhưng chờ đón họ không chỉ có một ngày nắng đẹp giữa mùa đông mà là ánh đèn từ camera và máy ảnh của đám phóng viên còn nhức mắt hơn cả ánh mặt trời.
Cô hoàn toàn không ngờ bên ngoài chung cư là cảnh tượng hoành tráng như vậy, lập tức trợn tròn hai mắt.
Viêm Lương vẫn chưa kịp bừng tỉnh, đã có phóng viên xông đến hỏi: “Viêm tiểu thư… Không đúng, tôi nên gọi là Tưởng phu nhân… Hai người kết hôn từ bao giờ?”
Một phóng viên đứng phía sau cầm chiếc micro dài cố chen lên, suýt nữa chọc vào người Viêm Lương. Đúng lúc này, hai bàn tay kịp thời ôm lấy trán cô, ấn đầu cô thấp xuống nên mới thoát nạn.
Tuy nhiên, động tác bảo vệ Viêm Lương của Tưởng Úc Nam không thoát khỏi cặp mắt sắc bén của đám phóng viên, càng không thoát khỏi ánh đèn máy ảnh nhấp nháy.
“Thảo nào trước đó chúng tôi ở bên ngoài căn hộ của Viêm tiểu thư suốt mà chẳng gặp cô, hóa ra cô đã dọn đến sống cùng chồng…”
“Tại sao hai người phải bí mật kết hôn?”
“Nghe nói nhân viên làm việc nơi đăng ký kết hôn tiết lộ tin tức, hai người có định kiện nhân viên đó không?”
Viêm Lương cúi thấp đầu, tìm khe hở giữa vô số mũi giày của đám phóng viên để xông ra ngoài, nhưng rất nhiều phóng viên đứng chặn ở cửa, cô muốn tiến nửa bước cũng khó.
Mặc dù không nhìn thấy nhưng Viêm Lương có thể cảm nhận Tưởng Úc Nam đang bảo vệ cô, lặng lẽ mở đường cho cô. Đến khi bàn tay trên vai Viêm Lương ấn cô vào trong ô tô, cô mới ngẩng lên, đúng lúc bắt gặp Tưởng Úc Nam đang đóng cửa ở bên ngoài.
Tưởng Úc Nam nhanh chóng ngồi vào vị trí lái xe, nổ máy phóng đi, bỏ mặc đám phóng viên ở phía sau.
“Em không sao đấy chứ?”
Tưởng Úc Nam vừa quan sát phía trước vừa hỏi Viêm Lương.
Viêm Lương mãi dõi theo đám phóng viên qua gương chiếu hậu, nghe câu hỏi của Tưởng Úc Nam, cô mới thu ánh mắt, lặng lẽ lắc đầu.
Để bình ổn tâm trạng, Viêm Lương vô thức bật chương trình phát thanh trên xe.
Trong chương trình, giọng nói hưng phấn của DJ như vô số mũi kim đâm vào tai Viêm Lương: “Tiếp theo là tin tức vô cùng nóng hổi, nhị tiểu thư của Từ gia thời gian trước mới xảy ra scandal cùng Lộ Chinh của Tập đoàn Minh Đình. Không ai có thể ngờ, cô gái đó đã kết hôn từ lâu…”
Viêm Lương vô cùng buồn bực, giơ tay định tắt radio nhưng Tưởng Úc Nam nhanh hơn một nhịp, đập mạnh tay vào nút tắt. Viêm Lương bất giác quay đầu nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt anh u tối vài giây rồi trở lại bình thường.
Giới truyền thông ầm ĩ như vậy, Viêm Lương không muốn công khai chuyện kết hôn cũng không được.
Khi sự việc bị lộ, điều Viêm Lương lo lắng nhất không phải đánh giá của người khác về cô, mà là Lộ Chinh, người cuối tuần này hẹn cô cùng ăn tối.
Vì cô, Lộ Chinh trở thành trò cười cho thiên hạ… Ở một góc độ khác, Lộ Chinh là ân nhân của cô. Vì vậy, Viêm Lương không biết phải xin lỗi anh thế nào.
Đến tận buổi chiều ngày Chủ nhật, Viêm Lương vẫn không nhận được điện thoại của Lộ Chinh. Bữa cơm tối chắc đã bị hủy bỏ, thời gian hẹn gặp bất giác trôi qua, Viêm Lương vẫn ngồi trong tiệm áo cưới, nhìn dì Lương không biết tìm đâu ra quyển catalogue áo cưới.
“Nhị tiểu thư, dù tạm thời không tổ chức hôn lễ nhưng cũng nên chụp ảnh cưới. Tiểu thư hãy đưa mấy tấm ảnh cưới cho giới truyền thông để bịt miệng họ.”
Trong lòng Viêm Lương rất buồn bực, cô chống tay lên trán, không trả lời. Dì Lương tưởng cô không thể quyết định, lại nói: “Lát nữa Tưởng tiên sinh sẽ đến đây, nếu tiểu thư không thể quyết định, đợi cậu ấy đến rồi cùng chọn kiểu váy.”
Lúc dì Lương đi kiếm thêm vài quyển catalogue khác, điện thoại của Viêm Lương đổ chuông. Cô lấy di động từ túi xách, ngây người khi thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình.
Do dự một, hai giây, Viêm Lương mới bắt máy.
Đầu máy bên kia im lặng.
Viêm Lương đang lưỡng lự không biết nên mở lời thế nào, đối phương đột nhiên lên tiếng trước: “Cô trễ hẹn rồi…”
Giọng nói của Lộ Chinh ẩn hiện ý cười.
Khi dì Lương vui vẻ cầm cả tập catalogue áo cưới quay về, Viêm Lương đã chạy ra cửa tiệm.
“Nhị tiểu thư!”
Tiếng gọi đầy kinh ngạc của dì Lương cũng không khiến Viêm Lương quay lại. Lúc tới nhà hàng đã hẹn với Lộ Chinh, nhà hàng đã hết giờ kinh doanh nhưng cô vẫn nhìn thấy ngay chiếc bàn ở góc trong cùng.
Dưới một ngọn đèn, một chiếc ghế, Lộ Chinh ngồi uống rượu một mình. Bóng lưng kéo dài dưới ánh đèn khiến người đàn ông này lộ vẻ yếu đuối chưa từng thấy.
Viêm Lương lặng lẽ tiến lại gần. Mặc dù trong lòng cô do dự nhưng bước chân không chút ngập ngừng.
Đi đến bên bàn, Viêm Lương đúng lúc nghe một nhân viên phục vụ nói với Lộ Chinh: “Lộ Tổng, tôi đã mở cửa phòng 1619 ở tầng dưới giúp anh, để tôi dìu anh xuống phòng.”
Lộ Chinh đang cúi đầu, lúc này mới ngẩng lên, nhưng không phải vì câu nói của nhân viên phục vụ, mà vì anh cảm nhận được… sự xuất hiện của cô.
Lộ Chinh chỉ im lặng nhìn nhưng cũng đủ khiến Viêm Lương vô cùng khó xử. Anh không nói lời nào. Sau đó, anh đứng dậy, chỉnh lại cổ áo vest, đi thẳng ra ngoài cửa.
Viêm Lương dõi theo bước đi hơi xiêu vẹo của anh, cô cầm theo thẻ mở cửa phòng đặt trên bàn, giải thích với nhân viên phục vụ: “Để tôi đưa Lộ Tổng xuống dưới!” Sau đó, cô bước nhanh theo Lộ Chinh.
Rõ ràng Lộ Chinh đã say khướt nhưng vẫn không cần người đỡ. Viêm Lương chỉ lặng lẽ đi sau, cho đến khi anh dừng lại trước cửa phòng 1619.
Anh ngẩng đầu nhìn số phòng. Vừa định đặt tay lên tay nắm cửa, thân hình anh lảo đảo, Viêm Lương vội chạy tới đỡ anh, lúc này Lộ Chinh mới nhìn cô.
“Tôi…”
Viêm Lương vừa mở miệng liền bị anh ngăn lại: “Thật đáng tiếc…” Anh đặt ngón trỏ lên môi cô, cười nói: “Tôi đã chậm một bước…”
Lộ Chinh chỉ mỉm cười nhưng anh càng như vậy, Viêm Lương càng cắn chặt môi, trong lòng áy náy.
Anh rút lại ngón trỏ đang đặt trên bờ môi Viêm Lương, sau đó, chậm rãi tiến lại gần, dường như muốn nhìn rõ gương mặt cô. Cuối cùng, anh chậm rãi đặt một nụ hôn lên môi cô.
Từ đầu đến cuối, Viêm Lương đứng bất động ở đó.
Cánh cửa phòng số 1620 ngay bên cạnh phòng 1619 lặng lẽ khép lại. Tưởng Úc Nam tựa lưng vào cánh cửa, gương mặt lạnh lùng, vô cảm.
Sau sự trầm mặc tưởng như kéo dài nửa thế kỷ, Tưởng Úc Nam rút điện thoại, bấm một dãy số. Đối phương không lên tiếng. Cuối cùng, anh cất giọng lạnh lẽo: “Tại sao lại để cháu chứng kiến cảnh này?”
Im lặng một lúc, đầu máy bên kia vang lên tiếng cười khẽ của Giang Thế Quân. “Cháu thông minh như vậy, không thể không phát hiện điều bất thường.”
Ánh mắt vốn sắc bén như lưỡi dao của Tưởng Úc Nam tựa như bị đối phương nói trúng tim đen, bỗng trở nên đờ đẫn.
Giang Thế Quân tiếp tục nói: “Tôi không muốn cháu tiếp tục sống lừa mình dối người. Tôi muốn cháu tận mắt chứng kiến con bé đó đã làm những chuyện gì để đối phó chúng ta. Tôi muốn giúp cháu nhìn rõ, nó không đáng để cháu đối xử thật lòng.”