Nửa Kiếp Hồng Nhan, Một Kiếp Du Ca

Chương 1: Bạch Hiểu Sinh nức tiếng giang hồ



Lời dẫn

Có người nói: Hễ nơi nào có người thì sẽ có giang hồ.

Bạch Hiểu Sinh – người thông hiểu mọi chuyện trên giang hồ – lại nói: Nơi nào có tình yêu thì sẽ có hồng trần, nơi nào có dục vọng thì sẽ có giết chóc, nơi nào có những chuyện truyền kỳ thì mới là giang hồ thật sự…

Giang hồ thật sự không thể nhìn thấy bằng mắt nhưng nó lại tồn tại mà không có ranh giới. Người ta sẽ không thể biết được khi nào thì mình bước vào, cũng không thể biết được khi nào mới có thể thoát ra. Nó thoạt nhìn rối ren, hỗn loạn nhưng thật ra lại có một trật tự nhất định. Giữa chính và tà dường như có một ranh giới không thể vượt qua nhưng thật ra không ai biết được điểm khác nhau thật sự của chính và tà là đâu.

Trong chốn giang hồ bấp bênh vô chừng ấy cũng có rất nhiều kiếm khách đứng ngoài sự tranh đấu giữa các môn phái. Thỉnh thoảng họ lại vung kiếm bước vào giang hồ, thỉnh thoảng lại tắm mình trong gió tanh mưa máu vì cái mà mình cho là chính nghĩa nhưng cũng nhanh chóng tách mình ra khỏi đó. Người trong giang hồ đặt cho kiểu người này một danh xưng rất đặc biệt: lãng tử.

Tuy trong mắt rất nhiều kẻ tự xưng là danh môn chính phái, những người này không đáng được nhắc tới nhưng họ lại chính là nhân tố khiến giang hồ trở nên muôn màu muôn vẻ, và họ đã được viết thành truyền kỳ.

============================================================================

Đã lâu năm lắm rồi trời mới giáng xuống một trận tuyết lớn thế này. Gió bắc buốt thấu xương cuốn theo lớp tuyết dày che kín cả trời đất, trong nháy mắt đã khiến chốn núi non cô quạnh này bị bao phủ trong làn tuyết trắng xóa.

Bên cạnh rừng đá dưới chân núi có một căn nhà làm bằng đá trơ trọi. Rừng cây bên ngoài đã bị tuyết trắng tinh khôi che phủ nên càng làm nổi bật vẻ cô tịch của căn nhà. Mặc dù cửa sổ của ngôi nhà đá đã được che chắn bằng hai lớp gỗ dày nhưng gió vẫn thốc vào từ khe hở giữa hai cánh cửa, khiến bên trong căn nhà cũng không mấy ấm áp.

Trong nhà, một ông lão tuổi đã ngoài sáu mươi đang ngồi chép sách bên chiếc bàn đá bóng loáng do ma sát lâu ngày. Khuôn mặt lão thoạt nhìn gầy gò, xương xẩu nhưng những ngón tay thì hết sức mạnh mẽ, nét chữ cứng cáp, sắc sảo. Bên cạnh lão là một thiếu nữ chừng mười bốn, mười lăm tuổi, khoác chiếc áo lông chồn trắng, ngồi sưởi ấm bên lò than. Trên gương mặt bầu bĩnh, nõn nà là đôi mắt đen lanh lợi và hai má lúm đồng tiền nhỏ xinh, mỗi khi cô nương này cười, người ta sẽ cảm thấy ngọt ngào như ướp mật.

Cô nương ấy đang tẩn mẩn đọc những bí mật võ lâm mà ông lão đang chỉnh sửa. Trong ánh nến chập chờn lay động, trang bìa của cuốn sách hiện lên hai chữ, mang đầy màu sắc truyền kỳ: Tần Phong.

Đối với người trong giang hồ, hai tiếng Tần Phong này không hề xa lạ, bởi y chính là nhân vật đáng được truyền tụng nhất trong vài năm gần đây. Cho dù là người mới bước chân vào giang hồ thì chắc chắn cũng đã từng ít nhiều nghe những chuyện có liên quan đến y. Ít nhất là phải biết Tần Phong có một thanh kiếm giết người không thấy máu, có võ công không ai sánh bằng, chỉ trong vòng một đêm mà y đã tiêu diệt được Du Minh Môn – tổ chức ma giáo tàn ác và đáng sợ nhất trong giang hồ. Thậm chí môn chủ của Du Minh Môn – kẻ khiến người trong giang hồ vừa nghe tên đã khiếp đảm – cũng phải bại dưới kiếm của y, đến nay sống chết không rõ…

Nếu là người đã lăn lộn đủ lâu trong giang hồ thì chắc chắn phải biết bản thân Tần Phong chứa đầy những mâu thuẫn mà người ta không thể lý giải được. Chẳng hạn như: y là một lãng tử, chưa từng qua lại thân thiết với môn phái nào nhưng lại có vô số bằng hữu; y có nụ cười làm điên đảo hàng vạn thiếu nữ nhưng rất ít người từng thấy y cười; võ công của y là độc nhất vô nhị trong thiên hạ nhưng thứ y yêu thích không rời tay lại là cuốn sách; y có tiền tài giàu ngang quốc khố nhưng chưa từng có một nơi cư ngụ cố định; bên cạnh y từng có biết bao nữ tử nhưng chưa có ai trở thành nữ nhân vật chính trong những câu chuyện truyền kỳ về y. Còn nữa, rõ ràng y là một người luyện võ nhưng trên người lại toát lên vẻ nho nhã của tao nhân mặc khách. Nếu là người chưa từng quen biết y thì chắc chắn sẽ không thể tin rằng một người sáng như ánh trăng rằm, thanh tao, ôn hòa như ngọc lại là một kiếm khách mang võ công cái thế…

Thiếu nữ ngẩng lên, nhìn ông mình. Ông của nàng chính là Bạch Hiểu Sinh – người chuyên thu thập các tin tức của võ lâm. “Ông, người đã từng gặp Tần Phong chưa?”

“Đã từng có duyên gặp mặt một lần.”

“Hắn có thật như người đã tả không? Sáng như ánh trăng rằm, thanh tao, ôn hòa như ngọc ấy… Hắn là lãng tử giang hồ chứ đâu phải trạng nguyên!” Mặt thiếu nữ ấy chứa đầy vẻ không tin.

Ngòi bút của Bạch Hiểu Sinh dừng lại giữa không trung, lão tập trung suy nghĩ một lát. “Không, đâu chỉ có thế! Khí chất của hắn rất khó mà dùng lời để hình dung. Đồng Nhi, nếu có ngày được nhìn thấy hắn thì con sẽ hiểu những gì ta nói là không hề phóng đại. Hắn có sức quyến rũ mà nữ nhân không thể cưỡng lại được…”

“Ồ?!”

Bạch Đồng đang nghiêng đầu tưởng tượng bộ dạng của Tần Phong thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa rất dữ dội. Trong tiếng gió rít gào như thế mà có thể tạo ra tiếng gõ cửa lớn như vậy, đủ thấy công lực của người này không phải hạng tầm thường.

Bạch Hiểu Sinh cẩn thận thổi khô những tờ giấy còn đượm nét mực, đợi nét chữ đã khô hẳn thì mới chậm rãi đi tới, tháo thanh cài cửa ra.

Qua khe cửa vừa được mở hờ, lão liếc nhìn người tới một cái. Ánh mắt vốn thờ ơ bỗng sáng rực, Bạch Hiểu Sinh vội vàng mở rộng cửa.

Hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của ông nên Bạch Đồng cũng đưa mắt nhìn sang. Trong gió tuyết, một chàng trai khoác chiếc áo choàng màu xanh đen, chiếc mũ che non nửa khuôn mặt y. Mái tóc của y cũng đã đóng băng, dán vào má nên từ góc nhìn của Bạch Đồng, nàng ta không thể nhìn rõ dung mạo của người này, chỉ cảm thấy dáng người cao lớn sừng sững trong gió tuyết lạnh thấu xương ấy rất giống với bầu trời trong giờ khắc này: hết sức cao xa, thâm sâu vô cùng.

Chàng trai vừa nhìn thấy Bạch Hiểu Sinh thì hành lễ thật trang trọng. “Bạch tiền bối, vãn bối là Tần Phong.”

Tần Phong!

Vừa nghe thấy hai tiếng này, suýt nữa cuốn bí kíp trên tay Bạch Đồng rơi xuống lò than, may mà cô nương ta nhanh tay lẹ mắt nên cứu vãn kịp thời, không để tâm huyết của ông tan trong mồi lửa.

“Vãn bối muốn thăm dò chút tin tức từ tiền bối, không biết người có thể chỉ giáo đôi chút hay không?”

Bạch Đồng cố ngóng ra ngoài nhưng vẫn không thể nhìn rõ diện mạo của y, chỉ cảm thấy giọng của y hết sức ôn hòa, kính cẩn nhưng lại không hề hèn mọn, khiến người nghe cảm thấy rất thoải mái.

“Bên ngoài gió tuyết lạnh lẽo, vào rồi hẵng nói!” Bạch Hiểu Sinh bảo.

“Đa tạ!” Tần Phong phủi lớp tuyết trên người, cởi áo choàng ra khoác trên khuỷu tay. Bên dưới lớp áo choàng, y chỉ mặc bộ quần áo màu xanh. Màu xanh ấy rất nhạt, nhạt đến mức gần như là màu trắng, giống như bầu trời sau cơn mưa, thanh sạch đến mức không mang chút bụi trần.

Cánh cửa chắn gió tuyết lại bên ngoài, Tần Phong vừa lách người bước vào, nhìn thấy Bạch Đồng ngồi bên lò than thì khẽ gật đầu, môi cũng thoáng cong lên đôi chút… Khoảnh khắc ấy, dường như trong trời đất chỉ còn lại một mình y, không còn bất kỳ ai khác.

Bạch Đồng được ông nuôi lớn nên đã từng gặp không ít người trong võ lâm. Những mỹ nam nức tiếng trong giang hồ nàng ta cũng đã gặp vài người nhưng trước nay chưa thấy ai có dung mạo hoàn mỹ đến mức không chê vào đâu được như thế. Và cả đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đêm ấy nữa. Không sai, đôi mắt y giống hệt bầu trời đêm, sáng lấp lánh như ngàn sao nhưng cũng có sự rộng lớn, mênh mông của bầu trời cao vợi. Nếu nhìn kĩ sẽ thấy nó toát lên vẻ tĩnh lặng và lãnh đạm như vầng trăng cô độc. Còn nụ cười của y nữa, rõ ràng không hề vui vẻ nhưng lại khiến người ta cảm nhận được sự bình tĩnh và ấm áp trong ấy.

Bạch Đồng dùng tốc độ nhanh nhất đời mình để xách ghế đến, nhưng lại nghe Tần Phong nói: “Đa tạ cô nương! Nhưng trời đã tối, tại hạ không tiện quấy rầy lâu, ta chỉ nói vài câu rồi sẽ đi ngay.”

Nói xong, y liền quay người sang Bạch Hiểu Sinh, lấy từ trong áo ra một cái bọc bằng vải trắng, đặt xuống bàn và bảo: “Đây là kiếm phổ tổ truyền của Tần gia ta, vãn bối muốn dùng nó để đổi lấy một tin tức từ tiền bối.”

“Trao đổi tin tức” là một quy tắc của Bạch Hiểu Sinh. Bất cứ ai muốn nghe ngóng tin tức từ lão cũng phải dùng một thứ hoặc một tin tức có giá trị tương đương để trao đổi. Đối với kiếm khách giang hồ, kiếm phổ là thứ quan trọng nhất, nó như chính tính mạng của mình. Hôm nay, Tần Phong dùng kiếm phổ của Tần gia để đổi lấy tin tức, như thế đủ biết tin tức này quan trọng thế nào đối với y.

Bạch Hiểu Sinh trầm ngâm giây lát rồi vuốt chòm râu bạc, hỏi: “Cậu muốn biết chuyện gì?”

“Vãn bối muốn hỏi tiền bối tung tích của Lạc Vũ Minh.”

“Lạc Vũ Minh chẳng phải là bằng hữu của cậu sao? Cậu muốn biết tung tích của hắn mà phải hỏi đến ta à?”

Tần Phong khẽ nhíu mày, nói: “Nghe nói trước giờ tiền bối chỉ cung cấp tin tức chứ không cần hỏi tới nguyên do.”

“Đúng là ta đã hỏi nhiều rồi.” Bạch Hiểu Sinh bật cười, nói tiếp: “Ta có thể cho cậu biết tung tích của Lạc Vũ Minh, có điều ta không có hứng thú với kiếm phổ của cậu. Nếu cậu thật lòng muốn trao đổi thì ta muốn biết…” Bạch Hiểu Sinh dừng lại một chút, chăm chú nhìn phản ứng của Tần Phong. “… tin tức về môn chủ của Du Minh Môn.”

Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Bạch Hiểu Sinh, vừa nghe được mấy từ “môn chủ của Du Minh Môn” thì trên mặt Tần Phong liền hiện lên vẻ khác thường, cho dù y đã cố gắng duy trì vẻ trấn tĩnh. “Vãn bối không biết tin tức của nàng ta, lại càng không biết tung tích.”

“Cậu là người cuối cùng nhìn thấy nàng ta mà còn sống sót, ít nhất thì cậu có thể nói cho ta biết nàng ta là người như thế nào, có quan hệ dây mơ rễ má gì với cậu?” Thấy nét mặt Tần Phong hiện lên vẻ khó xử, Bạch Hiểu Sinh cất cao giọng cam đoan: “Cậu yên tâm, ta sớm đã rút khỏi giang hồ nên ân oán thị phi trên giang hồ không còn liên quan gì đến ta nữa, thứ ta muốn biết chẳng qua là sự thật mà thôi. Ta muốn biết nữ ma đầu có võ công cái thế ấy đã có kết cục thế nào.”

“Sự thật ư…” Tần Phong cụp mắt xuống, đôi môi khẽ mím lại, một lúc lâu sau y mới mở mắt ra và nói: “Xin lỗi, vãn bối đã quấy rầy rồi!”

Thấy Tần Phong định cứ thế mà đi, Bạch Đồng vội vàng chạy tới bên cạnh ông, thì thầm vào tai lão: “Ông, người đừng làm khó người ta nữa! Nghe nói võ công của hắn là thiên hạ vô song, cuộc mua bán này người đâu có thiệt gì.”

“Tiểu nha đầu, con thì biết gì chứ?”

“Con biết mọi thứ mà!”

Bạch Hiểu Sinh nhìn gương mặt đỏ ửng của Bạch Đồng bằng ánh mắt trìu mến rồi thở dài. “Thôi được rồi, coi như là nể mặt cháu gái ta, ta sẽ làm cuộc giao dịch này.”

Lão đưa tay ra cầm lấy kiếm phổ rồi tìm kiếm cuốn sách có viết ba chữ “Lạc Vũ Minh”, lật sơ qua xem. “Lạc Vũ Minh sinh ở vùng quan ngoại, mười ba năm trước vì chạy trốn truy sát mà vào Trung Nguyên, ta nghĩ chắc cậu cũng biết những chuyện này.”

Tần Phong khẽ gật đầu.

“Ba năm trước, có người từng nhìn thấy hắn ở Nhạn Môn Quan nên ta nghĩ có lẽ hắn đã quay lại đại mạc rồi.”

“Đại mạc?! Hắn từng nói sẽ không bao giờ về đó nữa, cũng không thể trở về mà…”

“Ồ?” Bạch Hiểu Sinh thoáng chần chừ một lát. “Đây cũng chỉ là suy đoán của ta. Rốt cuộc hắn có ở đại mạc hay không, hay mấy năm nay đã rời khỏi đó chưa, ta cũng không chắc.”

Tần Phong gật đầu rồi hỏi tiếp: “Vậy người từng gặp hắn có nhắc đến chuyện hắn đi một mình hay là… bên cạnh còn có người nào khác không?”

Bạch Hiểu Sinh cẩn thận suy ngẫm lại một chút. “Hắn không chỉ đi một mình mà bên cạnh còn có một nữ tử che mặt bằng lụa trắng, nghe Lạc Vũ Minh nói đó là thê tử mới cưới của hắn.”

Trên mặt của Tần Phong không có bất cứ biểu cảm nào nhưng trên người lại toát ra sát khí mãnh liệt. Bạch Hiểu Sinh cả kinh, không khỏi lùi một bước.

Dường như ý thức được sự thất thố của mình, Tần Phong lập tức thu hồi sát khí. Y khẽ khom người, nói câu cảm ơn rồi xoay người đi mất.

Những dấu chân nông sâu in lại trong gió tuyết. Dấu chân ấy hoàn toàn không giống dấu chân của một cao thủ võ lâm mà giống với dấu chân của một gã say rượu hơn, bởi vì mỗi bước đi đều hết sức khó nhọc…

Bóng dáng của Tần Phong khuất hẳn được một lúc, Bạch Hiểu Sinh mới cầm kiếm phổ mà y để lại, tháo lớp vải bọc và mở kiếm phổ ra. Trang giấy có dính máu đã ố vàng, mỗi trang như có thể rơi tơi tả bất cứ lúc nào.

“Ông, đây chắc chắn là võ công lợi hại nhất trong võ lâm, đúng không?”

“Không phải.” Bạch Hiểu Sinh đưa tay vuốt chòm râu bạc, lắc đầu. “Đây chỉ là một cuốn kiếm phổ hết sức bình thường mà thôi.”

“Sao lại thế được? Chẳng phải Tần Phong chưa từng bị đánh bại sao?”

“Hắn lợi hại là ở nội công thâm hậu khó lường, tốc độ biến hóa của chiêu thức và trí tuệ, cùng với thanh bảo kiếm có một không hai trong tay hắn.”

“Kiếm ư? Thanh kiếm trên tay hắn ấy à? Con thấy không có gì đặc biệt cả mà.”

“Đương nhiên là con không thể nhìn ra rồi. Thanh kiếm này nhìn có vẻ hết sức bình thường nhưng thực tế lại là một bảo vật được rèn từ thời thượng cổ, có tên là Kình Phong. Kiếm khí của nó rất lợi hại, lại mang sát khí giết chóc, có thể dấy lên gió tanh mưa máu trên giang hồ. Sau này, thanh kiếm ấy đột nhiên biến mất, không có bất cứ người nào biết ai đã đoạt được nó. Mãi đến ba mươi năm trước, thanh kiếm này mới tái xuất giang hồ, thế nhưng lại không có sát khí nữa và rơi vào tay của Tần Nghĩa Phiến – cha của Tần Phong, được hắn đặt cho cái tên là Thanh Phong kiếm. Nhờ vào thanh kiếm này mà Tần Nghĩa Phiến đã nổi danh trên giang hồ, cũng vì thế mà khiến biết bao người trong giới võ lâm mơ tưởng tới nó. Cuối cùng, hắn và thê tử bị người ta hãm hại, phải ôm hận dưới suối vàng.”

“Ồ, nếu thế thì thanh kiếm này là một vật không may mắn?”

“Đúng vậy. Nhưng nếu có thanh bảo kiếm này, cho dù chỉ là một kiếm phổ bình thường cũng có thể trở thành võ công cái thế.”

Bạch Đồng chép miệng. “Nếu thế thì đây cũng chỉ là một kiếm phổ hết sức bình thường, vậy chúng ta đã chịu thiệt rồi sao?”

“Không thiệt đâu. Lạc Vũ Minh vốn là một kiếm khách đã hết thời, tin tức về hắn hoàn toàn không có giá trị gì cả, ngoại trừ Tần Phong thì e là không còn ai có hứng thú biết về hắn nữa.” Bạch Hiểu Sinh nhíu đôi mày lốm đốm bạc rồi nói tiếp: “Nhưng bây giờ ông rất tò mò tại sao Tần Phong lại muốn tìm Lạc Vũ Minh và có quan hệ gì với thê tử của hắn ta?”

“Bọn có có quan hệ gì với nhau ư?”

“Nhất định là có, nếu không với bản lĩnh của Tần Phong, sao vừa nhắc tới cô ta thì lại không thể che giấu được sát khí!”

“Lẽ nào bọn họ có huyết hải thâm thù với nhau? Lẽ nào Tần Phong tìm Lạc Vũ Minh để báo thù?”

“Ông cũng không biết. Xem ra ta đã biết quá ít về Tần Phong rồi.”

Có thể trong những trang ghi chép của lão có rất nhiều truyền kỳ liên quan đến Tần Phong nhưng truyền kỳ mãi mãi là truyền kỳ, dù có đặc sắc đi nữa thì cũng chỉ là lời đồn đại trong mắt mọi người. Còn sự thật, chỉ có những người đã từng trải qua mới thấu hiểu hết sự chua xót trong đó. Thứ mà lão muốn ghi chép lại chính là sự thật!

Bạch Đồng cúi đầu, những ngón tay trắng nõn khẽ lướt qua cái tên được viết trên cuốn sách: Tần Phong. “Ông, hãy để con giúp người ghi chép lại những chuyện sau đó!”

“Con?” Bạch Hiểu Sinh không nhịn được cười, giống như nghe thấy chuyện gì rất buồn cười vậy.

“Con ghi!”

Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Bạch Đồng, Bạch Hiểu Sinh không thể cười được nữa.

*

* *

Thời gian vội vã qua mau, chưa từng dừng lại…

Ba năm sau, có một tin tức kinh người gây chấn động cả võ lâm: Ái nữ độc nhất của minh chủ võ lâm sắp xuất giá.

Gây chấn động võ lâm không phải vì người xuất giá là con gái của minh chủ võ lâm mà là vì người cưới nàng ta chính là Tần Phong – lãng tử giang hồ – người luôn có những tin tức khiến người ta bàn tán say sưa sau những buổi trà dư tửu hậu, người mà…

Có quá nhiều tin đồn về y, mà thứ không đáng tin nhất trên giang hồ lại chính là những lời đồn đại.

Kỳ Vân trấn vốn chỉ là một trấn nhỏ xa xôi ở phương Bắc, không giàu có, tươi đẹp như Tô Châu, Hàng Châu, cũng không xa hoa, rực rỡ như kinh thành.

Con phố dài lát bằng đá tảng gồ ghề, nhấp nhô mang màu xám tang thương, buồn bã. Bên đường có hàng loạt những quán rượu nhỏ chen nhau, khách điếm thì đâu đâu cũng có, tiếng ầm ĩ, huyên náo cứ đan xen, pha tạp.

Rõ ràng đây chỉ là một thị trấn nhìn chẳng hề đặc biệt nhưng trong mắt người giang hồ, nó lại là biểu tượng của quyền lực tối thượng. Bởi vì cứ bốn năm một lần, đại hội võ lâm lại được tổ chức ở đây. Mọi chuyện trong giang hồ đều được giải quyết tại Long Gia Bảo nằm trong thị trấn nhỏ này.

Ngày hôm ấy, có một thiếu nữ thanh tú đến cái trấn này. Vừa nhìn là biết nàng từ nơi khác đến bởi trong đôi mắt lanh lợi của nàng ta lúc nào cũng ánh lên vẻ hiếu kỳ, khi đi qua mỗi quán rượu đều đưa mắt dòm ngó. Nàng ta chính là Bạch Đồng – cháu gái duy nhất của Bạch Hiểu Sinh.

Khi đi qua một quán rượu hết sức bình thường, Bạch Đồng lại đưa mắt nhìn vào trong, nhưng vừa liếc một cái, nàng ta đã lập tức dừng bước, ánh mắt như bị đóng đinh vào chàng trai đang ngồi uống rượu một mình trong góc vắng.

Tuy bộ quần áo xanh trên người không hề bắt mắt nhưng nó lại không che giấu được sức hấp dẫn trời sinh của chàng ta. Gương mặt hoàn hảo đến mức không chê vào đâu được dù là ngắm từ góc nào. Đôi mắt xa xăm thăm thẳm, đôi mày kiếm oai phong, nụ cười lơ lửng bất định trên môi…

Nếu trong tay chàng ta không nắm chặt Thanh Phong kiếm thì có lẽ tất cả mọi người sẽ lầm tưởng chàng ta là một thư sinh nho nhã chứ không phải một kiếm khách.

Chính y là người đã khiến người người nô nức kéo nhau tìm đến thị trấn nhỏ này: Tần Phong.

Như thường ngày, Tần Phong vẫn ngồi ở vị trí dành riêng cho mình trong cái góc của cái quán hơi cũ nát này để uống rượu, giống như chuyện thành thân gây ra tin tức huyên náo kia không hề liên quan đến mình.

“Haizz, sao lãng tử đều không thể không dính dáng tới ba thứ: kiếm, rượu và mỹ nhân thế nhỉ?” Bạch Đồng lẩm bẩm bên cạnh Tần Phong với giọng đầy ẩn ý.

Thấy Tần Phong không hề để ý tới những lời của mình, Bạch Đồng cũng không hề cảm thấy xấu hổ mà ngồi xuống trước mặt y, sau đó nói tiếp: “Sao không mời ta uống một chén chứ? Đừng quên ta từng giúp huynh!”

Tần Phong đưa ánh mắt lãnh đạm nhìn nàng ta, môi thoáng cong lên. “Sao ông của cô nương lại để cô chạy tới đây một mình thế?”

“Đương nhiên là ta lén chạy tới đây rồi. Nếu bỏ lỡ đại hội võ lâm long trọng này thì đáng tiếc biết bao!”

“Có gì đáng để xem đâu chứ! Toàn là những chuyện nhàm chán mà thôi.”

Đôi mắt to tròn của Bạch Đồng càng mở lớn. Nàng ta không dám tin vào tai mình. Bảo chung thân đại sự là chuyện nhàm chán, e là chỉ có mình Tần Phong.

Từ nhỏ đã được đọc những chuyện bí mật trong võ lâm nên dù chưa bước vào giang hồ thì Bạch Đồng vẫn có thể nhìn thấu người trong giang hồ hơn bất cứ ai.

Nàng ta ghét những kẻ tự xưng là quân tử, miệng luôn nói chuyện nhân nghĩa đạo đức, ghét những hiệp khách tự cho mình là đúng, ghét những kẻ tiểu nhân vì tranh đoạt danh lợi mà nịnh hót, bợ đỡ. Tóm lại là nàng ta ghét những kẻ trong giang hồ.

Người duy nhất khiến nàng ta kính trọng đôi chút chính là Tần Phong. Cho dù những chuyện có liên quan tới lai lịch, kinh nghiệm từng trải và tin đồn tình ái của y đã được viết kín hai cuốn sách thì Bạch Đồng vẫn cảm thấy người trong cuốn sách ấy không hoàn toàn chân thật, Tần Phong vẫn là câu đố chưa được giải đáp.

Để không khí không gượng gạo, Bạch Đồng đành phải chuyển đề tài từ “những chuyện nhàm chán” sang chuyện khác. “Tìm được người mà huynh muốn tìm chưa?”

“Vẫn chưa. Ngay cả ông của cô nương mà cũng không có tin tức của hắn thì sao ta có thể tìm được?”

“Vậy…” Bạch Đồng đang định hỏi y muốn tìm Lạc Vũ Minh để làm gì thì bỗng phát hiện Tần Phong đang thất thần, cứ nhìn chằm chằm ra cửa, trong ánh mắt thờ ơ, lãnh đạm thường ngày có thêm vẻ ngơ ngác khiến người ta không sao hiểu nổi. Bàn tay đang cầm chén rượu của y cũng khẽ run.

Nếu không có vài giọt rượu rớt xuống mặt bàn thì có lẽ Bạch Đồng đã không thể nào tin nổi người được đồn đại là đối mặt với cái chết cũng không hề đổi sắc mặt như Tần Phong cũng biết run rẩy.

Người ông am hiểu mọi chuyện trên đời của nàng ta từng nói: Đối với người trong giang hồ, chỉ một khoảnh khắc thất thần hay run rẩy là đã đủ để lấy mạng người đó.

May mà nàng ta không phải là người chuyên rình cơ hội để giết y, nếu không, có lẽ bây giờ y đã là một cái xác.

Giang hồ chính là nơi đáng sợ thế đấy, lúc nào cũng phải đề phòng, cảnh giác những kẻ muốn giết mình.

Nàng ta tưởng rằng sở dĩ Tần Phong có thể sống tới giờ là vì y không bao giờ thất thần, không bao giờ run rẩy.

Bạch Đồng tò mò nhìn về hướng mà y vừa nhìn lúc nãy. Thì ra Long đại tiểu thư đang đi về phía này. Đó là Long Thanh Nhi – con gái duy nhất của Long Thừa Vân, vị hôn thê của Tần Phong.

Long Thanh Nhi xuất thân danh môn nên mỗi hành động, cử chỉ đều mang vẻ cao ngạo của danh môn khuê nữ. Bộ y phục màu đỏ tươi tôn lên vóc dáng cao ráo, mảnh mai của nàng ta. Dung nhan kiều diễm như đóa hồng ấy quả thực có thể gọi là mỹ nhân hiếm thấy trong giang hồ.

Điều kỳ lạ là bên cạnh nàng ta còn có một thiếu niên mặt mày rạng rỡ, dáng vẻ hiên ngang. Nếu không mang ra so sánh với Tần Phong thì người này cũng có thể gọi là một thiếu niên anh tuấn.

“Là người trong lòng của huynh à?” Bạch Đồng tinh nghịch nháy mắt hỏi nhưng thầm nghĩ: Rõ ràng là rất để tâm, vậy mà ngoài miệng lại bảo thành thân là chuyện nhàm chán!

“Ừ.” Tần Phong bưng chén rượu lên, do dự giây lát rồi lại đặt xuống. Ánh mắt y tập trung vào làn nước đang sóng sánh trong đó. Có thể thấy y đang xao động nhưng lại không thể nhận ra y đang buồn, vui hay giận dữ.

Bỗng nhiên y vứt lại một thỏi bạc rồi cúi đầu đi vòng qua Long Thanh Nhi, khiến nàng ta hụt hẫng. Y cũng đi lướt ngang qua một nữ tử áo trắng phía sau Long Thanh Nhi, sau đó vội vã ra ngoài.

“Đợi ta với!” Bạch Đồng nôn nóng chạy theo. Vì quá hấp tấp nên đã bất cẩn đụng trúng một người có cơ thể yếu đuối.

“Xin lỗi cô nương!” Vừa ngước lên, Bạch Đồng lập tức ngây người… Trên đời này còn có người như thế sao?

Bạch Đồng không thể chỉ dùng từ “đẹp” để hình dung về nữ tử này. Làn áo mỏng bằng lụa trắng nhẹ nhàng tung bay theo gió, mái tóc đen nhánh được búi lên lỏng lẻo, hờ hững, chỉ chừa lại một lọn tóc nhỏ trước ngực, thoạt nhìn vừa mềm mại vừa rất ý nhị.

Làn da trắng trẻo của nàng ta còn bóng bẩy, mịn màng hơn cả bạch ngọc. Đôi môi đỏ thắm trông như đang mỉm cười nhưng lại không thấy niềm vui. Gương mặt nàng ta toát lên vẻ quyến rũ phong tình nhưng ánh mắt lại hư vô, xa xăm, gây cảm giác cô đơn rất khó tả…

Đôi mắt ấy khiến Bạch Đồng vừa nhìn thấy là lập tức ngộ ra thế nào gọi là nhất tiếu khuynh thành, mê đắm lòng người. Vẻ đẹp ấy khiến thế nhân phải kinh thán, làm cho người ta phải yêu thương, trân trọng.

Khi Bạch Đồng nhớ tới Tần Phong thì không biết y đã đi về hướng nào rồi.

Một chàng trai có vóc người cao lớn đỡ lấy nữ tử áo trắng, dịu dàng nói: “Nương tử, nàng không sao chứ?”

Giọng của hắn ta không lớn lắm nhưng mọi người trong quán rượu đều nghe thấy rất rõ ràng. Cho nên sau đó, những tiếng tấm tắc không ngừng vang lên kèm theo vẻ mặt ngưỡng mộ của tất cả đàn ông trong quán.

Nhưng dường như nữ tử kia không nghe thấy mà chỉ nhìn ra ngoài cửa quán rượu, để rồi một giọt lệ trong suốt, lấp lánh trượt dài trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần.

*

* *

Mới sáng sớm, Bạch Đồng lại tới quán rượu để tìm Tần Phong, đáng tiếc không tìm được y, nhưng nàng ta lại nghe được một tin tức có thể khiến Kỳ Vân trấn trở nên xôn xao từ tờ mờ sáng: tỷ võ chiêu thân.

Chỉ trong một đêm, Long đại tiểu thư đã quyết định sẽ tỷ võ chiêu thân.



Dòng suối trong đến độ có thể nhìn thấy đáy đang lặng lẽ chảy xuôi, không nhuốm chút bụi bặm vẩn đục nơi trần thế.

Bạch Đồng ngồi trên một tảng đá bên bờ suối, ngẩn ngơ ngắm nhìn những chiếc lá đang được dòng nước lững lờ đẩy về phía xa, khẽ lẩm bẩm: “Là con gái của minh chủ võ lâm thì có gì to tát chứ, đâu thể nào nói đổi là đổi ngay được. Gả cho Tần Phong là giấc mơ của biết bao thiếu nữ, thế mà cô ta vẫn chưa thấy thỏa mãn sao? Cứ phải thấy mọi người ồ ạt lao vào tranh giành thì mới có thể thỏa mãn sự hư vinh của cô ta sao?”

Thấy mặt trời đã dần ngả về hướng tây, Bạch Đồng đứng dậy phủi bớt bụi đất trên người rồi cắn răng đi về phía rừng cây um tùm ở bên kia bờ suối. Nơi ấy chính là lối vào cửa sau của Long Gia Bảo – nơi duy nhất không có người canh gác. Mà sở dĩ không có ai canh gác là bởi vì chủ nhân của nó cho rằng sẽ không ai có thể tiến vào bằng lối này.

Bạch Đồng vốn không định mạo hiểm xông vào nhưng vì sáng nay bị ngăn lại ở cửa chính nên nàng ta không thể không dùng hạ sách này.

Khu rừng này không lớn lắm nhưng cây cối rất giống nhau, dường như có người đã cố ý bày bố ma trận ở nơi này nên chỉ một lát sau Bạch Đồng đã mất phương hướng mà không hay biết. Màn đêm sẽ không vì có người lo lắng mà đến muộn hơn, cho nên bóng tối đã nhanh chóng bao trùm khu rừng. Trong lúc Bạch Đồng đang do dự xem hô cứu mạng có ích gì không thì bỗng loáng thoáng nghe thấy có người đang nói chuyện.

Nàng ta bước theo hướng phát ra tiếng nói thì thấy một chàng trai khoảng hai mươi tuổi đang đi đi lại lại vẻ nôn nóng, bất an. Tuy chàng trai trẻ tuổi này ăn mặc không sang trọng lắm nhưng bộ y phục bằng vải thô vẫn không thể che lấp được khí thế toát ra từ người chàng ta. Ánh mắt vẫn còn đôi chút bồng bột ấy chứa đầy vẻ chính trực, còn gương mặt anh tuấn thì không cách nào giấu được vẻ bồn chồn, lo lắng.

Đứng đối diện với chàng ta là một chàng trai mặc áo xanh – Tần Phong. Y dựa vào gốc cây, ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên gương mặt y khiến gương mặt ấy trông càng khôi ngô và đầy ý vị. Đôi mắt y phản chiếu ánh trăng nên lấp lánh, trong trẻo và còn có chút gì đó lạc lõng, cô đơn. Thời khắc ấy, cuối cùng Bạch Đồng cũng hiểu tại sao trên giang hồ lại đồn đại rằng không nữ nhân nào có thể kháng cự được sức hấp dẫn của Tần Phong. Trên người y có một sức hút rất nam tính. Trong sự lạnh lùng, cao ngạo và cô độc ấy lại ẩn chứa vẻ đa tình, ưu sầu và bi thương đến say lòng người.

Đây là điểm khiến nữ nhân không thể nào kháng cự được y.

Chàng thanh niên kia lại nôn nóng đi đi lại lại, cuối cùng thì dừng lại, thở dài với Tần Phong. “Đại ca, huynh đã đứng ở đây cả ngày rồi, rốt cuộc thì huynh đã quyết định sẽ làm thế nào chưa? Nếu không thì huynh đi quyết đấu với đám người đó đi, dùng cách thức của giang hồ mà giải quyết…”

Tần Phong chỉ cúi đầu, không thể nhìn rõ được vẻ mặt của y. Nhờ có ánh trăng, Bạch Đồng loáng thoáng nhìn thấy nỗi đau đớn bị đè nén dữ dội trong đôi mắt y.

Nàng ta không khỏi cười thầm. Hôm qua còn dứt khoát bước ra khỏi quán rượu, hôm nay lại đứng trong rừng suốt cả ngày. Đàn ông ấy à, lúc nào cũng chỉ biết giả vờ giả vịt trước mặt người khác, sĩ diện thì chỉ khổ thân thôi!

Chàng thanh niên kia thấy Tần Phong không có phản ứng gì thì nói toạc ra: “Thôi được rồi, dù sao nếu huynh đi tỷ võ thì cũng sẽ không ai thắng được huynh. Thi thì thi thôi, ai sợ ai chứ!”

Cuối cùng Tần Phong cũng chịu lên tiếng: “Ra đây đi!”

Bạch Đồng thấy trong khu rừng âm u, lạnh lẽo này không còn ai khác nên đành bước ra từ sau gốc cây, cười hùa: “Ta đi vào đây thì bị lạc đường.”

Tần Phong mỉm cười nhìn nàng ta, hỏi: “Cô nương tưởng Long Gia Bảo dễ dàng tiến vào thế sao?”

Đây là lần thứ hai Bạch Đồng nhìn thấy y cười. Nụ cười ấy giống như băng tan khiến người ta cảm thấy vừa ấm áp vừa rung động.

Cố nén trái tim đang đập loạn nhịp, Bạch Đồng ngượng ngùng đùa nghịch hai bím tóc của mình rồi trả lời: “Đúng là không dễ dàng thật, may mà gặp được các huynh.”

“Khu rừng trúc này là nơi phòng ngự kẻ địch từ bên ngoài của Long Gia Bảo. Gần đây vì có người trong võ lâm đến tụ hội nên bảo chủ mới đóng các cạm bẫy nguy hiểm để người vô tội không bị thương. May mà Long bảo chủ đã tiên liệu, nếu không ông ấy thực sự không biết phải ăn nói sao với ông của cô nương rồi.”

Bạch Đồng nghe thấy thế thì thầm lè lưỡi. Xem ra thì nàng ta vẫn còn may mắn chán.

“Nể tình ta từng giúp đỡ huynh, huynh hãy giúp ta lần này đi…” Bạch Đồng còn chưa nói hết lời thỉnh cầu của mình thì Tần Phong đã nói tiếp: “Nam Cung, sắp xếp cho cô nương ấy ở sát phòng của đệ đi, tổng quản có hỏi thì cứ bảo là do ta dẫn về.”

Nói xong, y liền xoay người bước đi mà không quay đầu lại. Ống tay áo tung bay, không mang chút bụi trần.

“Đại ca?!” Chàng trai kia không thể gọi được bóng lưng dứt khoát ấy nên đành quay lại nhìn Bạch Đồng vẻ bất đắc dĩ. “Cô nương, xin cô đừng để bụng, hôm nay tâm trạng của đại ca ta không được tốt lắm. Người huynh ấy thích…”

Bạch Đồng nói tiếp ngay: “Ta biết, vị hôn thê của huynh ấy đòi tỷ võ chiêu thân!”

“Cô cũng nghe rồi à?”

“Bây giờ trong giang hồ, có ai chưa nghe thấy đâu chứ?”

“…”

“Ta tên là Bạch Đồng, xin hỏi huynh đài xưng hô thế nào?”

“Bạch cô nương, tại hạ là Nam Cung Lăng.”

Nam Cung Lăng! Bạch Đồng không khỏi nhìn người trước mặt mình từ đầu tới chân, từ trên xuống dưới thêm lần nữa. Thì ra hắn chính là đứa con trai út được Nam Cung Bùi Âm yêu thương nhất trong Nam Cung thế gia. Theo những gì ông của nàng ta ghi chép được thì vị Nam Cung công tử này từ nhỏ đã không thích đọc sách, không thích luyện công, không thích tranh quyền đoạt lợi, không thích cưới thê tử mà chỉ thích đi đây đi đó, thăm thú danh lam thắng cảnh, kết bạn với đủ hạng người trong thiên hạ, có tiếng là “lười nhác, vô tích sự” nhất trong đám con nhà thế gia trên giang hồ.

Trên đường đến Long Gia Bảo, Nam Cung Lăng trò chuyện với Bạch Đồng.

“Bạch cô nương từ đâu đến?”

“Thiên Hàn Sơn.”

“Thiên Hàn Sơn?” Nhắc tới Thiên Hàn Sơn, ánh mắt của Nam Cung Lăng lập tức sáng rực như đuốc. “Ta nghe nói trên Thiên Hàn Sơn có một vị cao nhân chuyên viết những chuyện bí ẩn trong võ lâm, không gì là không biết, được thế gian gọi là thông tỏ mọi chuyện trong giang hồ. Ta đang định đi bái phỏng ông ấy, không biết cô đã từng gặp chưa?”

“Đương nhiên rồi, ông ấy chính là ông của ta mà!”

“À! Thất kính, thất kính rồi!”

“Đâu có, đâu có!”

Bạch Đồng cười ha ha rồi theo Nam Cung Lăng đi vào Long Gia Bảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.