Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương

Chương 32: Tình Dục



Viên Soái nhìn cô không nói gì, lẳng lặng hô hấp hơi thở của cô.

Bọn họ tốn nhiều năm như vậy, không chút tiến triển, lại nguy cơ trùng trùng, anh từng hận, từng oán, nếu đã định không thể đến với nhau, anh tình nguyện cùng cô kiếp này, kiếp sau, thiên thu vạn thế, vĩnh viễn không quen biết.

Nhưng anh đã gặp phải, đã yêu cô, như chim non vừa ra khỏi vỏ nhận định cô. Anh tốn hết tâm tư, ngàn đau vạn khổ trông nom, hầu hạ, tương lai sẽ thế nào, anh không biết, cũng không muốn biết.

Cô cuối cùng cũng khẳng định thừa nhận anh là người đàn ông của cô, không còn là anh trai, bọn họ sẽ nương tựa lẫn nhau, yêu thương lẫn nhau, sau đó, sống chết có nhau, vui cùng con cháu.

Cứ như vậy đi, hai đứa chúng ta, anh là của em, em là của anh, không tách ra nữa. Viên Soái nghĩ như vậy, dùng sức lực lớn nhất ôm chặt lấy cô.

Anh ôm lấy cô, tham lam mà khao khát hôn xuống, anh yêu cô, anh cần cô.

"Không bức cung nữa?" Cô hai mắt mê man, thở hổn hển, ngậm lấy vành tai anh, dẫn tới anh theo phản xạ run lên.

"Đồ càn rỡ, mới bắt đầu thôi" Anh hạ thấp người đè lên cô, gấp gáp đẩy váy ngủ của cô ra, ngậm lấy đầu ngực dựng thẳng của cô, ngón tay cách lớp vải mỏng manh, xoa bóp qua lại giữa đùi cô. Giang Quân giống như bị một luồng điện mạnh mẽ chạy qua, toàn thân tê liệt, cô mềm yếu bám lên người Viên Soái, theo bản năng phối hợp với ngón tay anh cong người lên, không thể khống chế được mà rên rỉ.

"Em muốn anh không?" Ngón tay bên mép dò xét đi vào, cổ tay khe khẽ dùng sức, đâm vào thân thể cô, nhẹ nhàng xoay chuyển.

"Muốn, em muốn" cô cố sức vặn vẹo, ý đồ khiến anh tiến vào càng sâu hơn. Anh đột nhiên rút tay ra, xoa nắn ngực cô. Tinh thần cô bị tình dục nóng rực hòa tan, sóng tình cuồn cuộn mãnh liệt giống như muốn nhấn chìm cô, dục vọng không ngừng trào ra, lan tràn.

Anh liếm lên vành tai cô, đầu ngón tay vẽ vòng trên điểm G của cô "Nói em yêu anh", anh dụ dỗ, nhẹ nhàng tiến vào lại lui ra, "Nói yêu anh rồi sẽ cho em"

"Em yêu anh, em yêu anh" Cô đè lại tay anh, bất lực đòi hỏi. Chân mày anh giãn ra, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, không bỏ sót bất cứ biểu tình gì của cô. Cô chính là đẹp như vậy, mê người như vậy, giống như rượu ngon ủ nhiều năm.

Anh hôn cô, nhấm nháp liếm mút mỗi một giọt chất lỏng của cô, mãi đến một khắc khi hai mắt cô như nước, run rẩy phun trào mới điên cuồng xông vào bên trong cô. Sự to lớn của anh, cứng rắn của anh, cử động mạnh mẽ của anh căn nuốt cô hoàn toàn.

Một đêm này Viên Soái không ngừng nằm mơ

"Anh về sau đừng tìm Giang Quân nữa" Ánh mắt Duẫn Triết dưới ánh đèn đường mờ tối không ngừng lấp lóe.

"........."

"Cô ấy là bạn gái tôi."

"Bạn gái của cậu?" Anh cuối cùng mở miệng

"Đúng, anh đừng cho rằng tôi không nhìn ra anh muốn làm gì"

"Nếu tôi thật sự muốn làm gì đó, chỉ dựa vào cậu, có thể ngăn được?" Anh khinh thường cười cười "Việc của hai người bọn tôi, không tới lượt người ngoài xen vào"

"Khốn nạn"

Duẫn Triết đánh tới một đấm, anh nhẹ nhàng tránh đi, thuận thế trả lại một cái cùi chỏ giáng thật mạnh.

Lúc còn nhỏ, anh thường thường vì cô cùng những thằng con trai khác đánh nhau, anh luôn là đứa chiến thắng, bởi vì có cô, "Mày còn dám động vào anh ấy một cái thử xem" Cô đỏ mắt, hươ vũ khí không biết lấy từ đâu ra, che trước mặt anh. Cô còn nhỏ như vậy, bím tóc nhỏ rối tung, giống như không muốn sống nữa, hung hăng lăn xả với thằng con trai to hơn cô gấp đôi.

"Đau không?" Cô kéo cổ tay áo, giúp hắn lau sạch bùn trên mặt. Anh đau, không phải miệng vết thương, mà là tim.

Viên Soái đột nhiên mở to mắt, buồn ngủ hoàn toàn biến mất, nghiêng đầu nhìn cô, cô ở bên cạnh anh, giống như trẻ con, trần trụi ngủ say.

Hương vị thân thể cô, rên rỉ không chút kiêng dè, cảm giác giao hòa của thân thể bọn họ, cùng với loại rung động đến từ chỗ sâu của linh hồn này, tiêu hồn dục tiên dục tử, anh giống như nghiện, muốn ngừng mà không được.

Anh ôm cô vào trong lòng, hai chân vững chắc quấn lấy cô, một lần lại một lần hôn môi cô, trán cô. Chỉ vào giờ phút này anh mới có thể cảm thấy cô thuộc về anh, cô yêu anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.