Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương

Chương 41: DU



Viên Soái đi ra khỏi văn phòng, bỗng nhiên bị người che mắt "Đoán xem em là ai, đoán không đúng, bà đây sẽ cướp sắc"

Anh ngửi mùi hương quen thuộc, nở nụ cười, cố ý run hai chân, hai tay làm tư thế đầu hàng, "Đừng, đừng, không phải là bác gái bán bánh bao sao, tôi là xử nam a"

"Xí" Giang Quân cắn lên vành tai anh, thả lỏng tay "Làm gì mà lâu như vậy"

Anh ôm thắt lưng cô, vô cùng thân thiết vỗ vỗ khuôn mặt cô, "Không phải nói với em đừng chờ sao?"

"Em phải bảo vệ anh nha, đỡ cho bị bác gái sàm sở" Cô kéo anh cùng đi vào thang máy

"Phải cảm ơn nha, nữ bảo tiêu, tiểu sinh nguyện lấy thân báo đáp"

"Em đem cho anh bữa đêm đây, cảm động không?" Cô mở cửa xe ra, mùi sữa đậu nành xộc vào mặt

"Đại tỷ, lái BMWs đưa sữa đậu nành, bánh quẩy, ngài thật sự là người đại diện tốt nhất của Yonghe King* nha"

*Yonghe King: Tên một nhà hàng thức ăn nhanh của Trung Quốc

"Nghèo chết rồi, anh không ăn, em ăn"

"Đừng mà, anh uống sữa đậu nành, em ăn anh không được sao?"

"Em đổi sang đạo Hồi rồi"

Giang Quân cũng không đói, cô nhìn Viên Soái ăn như hổ đói giải quyết hết đồ ăn, trong lòng vô cùng có cảm giác thành tựu. Cô lòng vòng ở cửa công ty anh 2 giờ, chỉ là muốn nhìn anh một chút.

Đưa tay giúp anh lau sữa đậu nành bên miệng, cô hỏi "Lại không chú ý ăn cơm?"

"Không phải biết em sẽ đưa cơm sao?" Anh cười

"Lẽo lự" cô liếc anh một cái "Anh lái xe về hả?"

"Không" Anh điều chỉnh vị trí ghế ngồi, duỗi thân thể "Ông đây hôm nay có tài xế rồi"

"Được, anh đừng hối hận, thắt chặt dây an toàn nha" Cô cười xấu xa, khởi động xe.

Bên phía MH giải quyết rất thuận lợi. Rất nhanh DU đã nói với cô, lão đại Khu vực Châu Á-Thái Bình Dương, Jason, muốn tới Bắc Kinh mở hội nghị tài chính, phỏng chừng sẽ cho cô một cái tập kích bất ngờ, giết tới bệnh viện thăm cô, bảo cô chuẩn bị thật tốt. Cô đã nghỉ ngơi 2 tháng, nền tảng thân thể vốn đã tốt rồi, hơn nữa tất cả đều là bác sĩ, hộ lý đặc biệt, đã sớm không có việc gì rồi.

Viên Soái buồn cười nhìn vòng eo tăng một số của cô, trêu chọc nói "Em dứt khoát giả vờ mang thai đi, như vậy giống hơn"

Một tuần sau, cô nằm trên giường bệnh sắp xếp tạm thời, sắc mặt tái nhợt vì chậm trễ công tác, nhỏ giọng lắng nghe ông chủ lớn sau khi nghe bác sĩ giới thiệu bệnh tình nói xin lỗi. Jason thông qua thư ký và phiên dịch biểu đạt lòng biết ơn với bác sĩ, giống như một người cha lo lắng, cũng dặn dò bác sĩ và y tá nhất định phải hoàn toàn bảo đảm cô khỏe mạnh, cuối cùng ông ca ngợi cô là nhân viên tốt của MH, vì công ty cống hiến thật lớn, cần nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng tốt thân thể. Cũng ngay tại chỗ lại đặc biệt phê duyệt 1 tháng lương phép, bao lì xì tặng lúc gần đi cũng rất lớn.

DU sau khi tiễn Jason lại ở lại, quay về bệnh viện, nhìn thấy cô giống như đứa nhỏ ngồi xếp bằng trên giường, tiền giấy một trăm đô rải đầy giường.

"Công nhiên giúp cấp dưới của mình trốn việc, anh thật sự là ông chủ tốt xưa nay chưa từng có "

Giang Quân cười hì hì túm lấy đống tiền đưa cho anh ta "Có mặt chia một nửa, đều là tiền tư bản chủ nghĩa bóc lột giai cấp lao động, không lấy thì phí "

Anh ta đánh lên đầu cô, vạch tiền trên giường ra, ngồi xuống "Sự tình đều đã giải quyết rồi, Jason hiện giờ hận không thể cúng bái em, hiện giờ em có thể nói cho anh một chút về việc của em và Zeus đi, em dự định thế nào?"

Cô đã đoán được anh ta sẽ hỏi như vậy liền rất dứt khoát trả lời "Em làm việc ở MH thì chắc chắn sẽ giữ gìn ích lợi của MH, quan hệ của em và anh ấy là việc riêng, không xung đột với công việc"

DU thở dài "Em nghĩ quá đơn giản rồi, dù sao hai người ở hai công ty đều có vị trí quan trọng, sớm hay muộn sẽ có lúc xung đột, đến lúc đó, xử lý như thế nào? Không bằng em ở lại Hồng Kông bên này đi, chuyện trong nước tìm người khác tiếp nhận"

"Không, em phải ở lại Bắc Kinh, DU, xin anh tin tưởng em, em sẽ xử lý tốt"

"Xử lý như thế nào? Trừ phi GT từ bỏ IBD, bên này tôi có thể từ bỏ FID, dù sao mảng nghiệp vụ này không phải là thế mạnh của chúng ta, trong ngắn hạn lấy thị trường Hồng Kông và Đài Loan làm chính là tốt rồi, đại lục có thể tạm thời không động, nhưng cậu ta thì sao, cậu ta có thể từ bỏ IBD không? Trước đó chúng ta liên tục mất đi mấy case trong nước, đều là bọn họ cướp đi, cướp đến ngon ngọt, cậu ta có thể buông tay sao?" Anh ta nhìn cô một cái "Không phải anh châm ngòi quan hệ hai người, anh chỉ là không muốn em bị tổn thương "

"DU, anh ấy làm, em sẽ cướp, mọi thứ giống như ở Hồng Kông, nếu chuyện này ảnh hưởng tình cảm của bọn em, như vậy thì em tự làm tự chịu, chia tay cũng được, trở mặt thành thù cũng được, em đều chấp nhận, nhưng nói thật, em cho rằng loại tình huống này sẽ không xảy ra"

"Em tin tưởng cậu ta như vậy?" Anh ta hỏi

"Vâng"

"Vì cậu ta, em cũng sẽ phản bội anh?"

Cô kinh ngạc nhìn anh ta, nói "DU, em vẫn luôn cho rằng, nếu trong thời kỳ chiến tranh, anh chắc chắn sẽ trở thành tướng quân mạnh mẽ nhất, mà em chính là thanh kiếm của anh, em bội phục anh, cam tâm tình nguyện làm việc cho anh, trên phương diện này bất kỳ ai cũng không thể thay thế được anh"

"Đừng nói với anh mấy lời hoa mỹ như vậy, anh chỉ muốn nghe em nói lời thật lòng" Hai tay anh ta đè lên bả vai cô, khí thế bức người "Sẽ hay là không?"

Cô dường như hiểu được gì đó, thong thả mà kiên quyết nói "Là ông chủ, anh muốn làm cái gì, cho dù là thâu tóm GT, em cũng sẽ giúp anh. Là bạn bè, nếu anh tổn thương người em yêu, em chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh"

DU chưa từng tức giận như vậy, anh siết chặt hai tay kéo cô lại gần, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mắt cô. Giang Quân cũng không chút sợ hãi nhìn lại anh ta. Hai người cứ như vậy ghìm nhau, mãi đến khi có người dùng sức tách bọn họ ra.

"Hey, DU, đã lâu không gặp" Viên Soái vô cùng thân thiết ôm lấy Giang Quân vào trong lòng, mỉm cười nhìn anh ta chào hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.