Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương

Chương 43: Dae Jang-geum



Trên đường về nhà là Giang Quân lái xe, cô cẩn thận thả chậm tốc độ xe, cố gắng tránh ổ gà trên đường, Viên Soái giơ tay phải bó thành một cục, tỉ mỉ thưởng thức

"Haizzz, kỹ thuật hiện giờ thật là tiên tiến, em còn nhớ không, trước đây anh chơi bóng rổ, ngón tay cái bị gãy, bó thạch cao cả nửa cánh tay" Anh tấm tắc cảm thán, nói "Thật là, lúc trước mà có loại thạch cao cao phân tử này, anh còn có thể phát triển tốt hơn rồi"

Giang Quân liếc xéo anh một cái "Bản thân anh phát triển không tốt, trách thạch cao của người ta gì chứ?"

"Nói thừa, cái thứ nặng như vậy bó vào cái cổ nhỏ gầy của anh, anh có thể phát triển tốt sao? Bằng không anh có thể cao đến một mét chín mấy, bị làm như vậy, chỉ còn một mét tám rồi"

"Anh thật vui tính" Cô buồn bực trong lòng, lười để ý tới anh, tự ý dừng xe vào chợ đồ ăn.

"Đến đây làm gì chứ?" Viên Soái nghi hoặc nhìn quanh bốn phía

"Xem anh là heo đem bán, anh coi chừng xe cẩn thận" Cô xuống xe, đi vào một mình.

Lúc tới là giờ tan tầm, trong chợ vô cùng lộn xộn, mùi máu tươi nồng nặc pha lẫn mùi các loại gia cầm, vừa đi chưa được mấy bước, Viên Soái đã đi theo, dính sát vào bên phải cô, bất mãn trách cứ, "Muốn mua gì thì vào siêu thị là được rồi, tới đây làm gì?"

Anh cẩn thận dùng tay trái bảo vệ cô, cô không nói gì, chỉ cố hết sức tìm người bán gia cầm sống, chọn một con bồ câu sữa. Dì bán bồ câu nhanh nhẹn xử lý bồ câu.

"Cô gái à, dùng nấu canh hả, dì chặt cho con"

"Cám ơn dì ạ"

"Anh bạn đây bị gãy xương hả, tuổi còn trẻ cũng phải điều trị cho tốt nha, canh bồ câu này đối với gãy xương là tốt nhất"

"Dì cũng biết ạ?"

"Gãy xương thế này á, mới đầu không thể uống canh xương ống, phải hoạt huyết trước, vừa nhìn cô gái này là biết người biết chuyện, mua tam thất chưa?"

"Dạ, còn có đương quy, cái này hiệu quả tốt không?"

"Đương nhiên tốt, dì nói với con nha, cô bé, con cho cậu ta uống liền một tuần, bảo đảm khỏe hơn cả người bình thường"

"Vậy tuần này con đều mua bồ câu ở chỗ của dì nhé, dì giúp con chọn nha"

"Con xem con nói kìa, dì ở Hồng Kiều nhiều năm như vậy rồi, có bao nhiêu là khách hàng quen nha"

Viên Soái ở bên cạnh nghe cả buổi mới chọc chọc cô, nhỏ giọng nói bên tai cô "Thì ra em chính là Dae Jang-geum nha"

"Ai da, vợ chồng son mấy người đều tốt như vậy"

Viên Soái vui vẻ chen mồm nói: "Sao dì biết bọn cháu là vợ chồng son ạ?"

"Có tướng phu thê nha, vừa nhìn là thấy"

Ra khỏi chợ, bọn họ phát hiện xe của mình bị người cào xước rồi, trên thân xe màu xanh ngọc có một vết trầy thật dài.

"Thật là xui xẻo" Giang Quân bĩu môi, cúi người xem xét.

Viên Soái không sao cả, an ủi, nói "Quên đi, dù sao cũng phải bảo dưỡng rồi, thuận tiện sơn lại". Tâm tình anh dường như rất tốt: "Anh bạn này thật là không có can đảm, nếu anh là anh ta thì sẽ viết tên mình lên rồi, rất oách"

"Anh biết là ai làm à?"

"Ai cũng biết mà"

"Ai?" Cô nén giận, nộ khí bừng bừng

"SB*"

*SB: Đồ ngốc

---------------

"Cưng, đến ngủ đi"

"...."

"Jiang kun, ngộ* nhớ em, nhớ em đến ngủ không được"

*Jiang kun: Đọc trại của Giang Quân

**Ngộ: anh

"..."

"Baby ngoan, a la kun cao cao"

Giang Quân không rõ là tác dụng của canh bồ câu sữa tam thất của mình hay là Viên Soái nhân lúc cô không chú ý lén tiêm máu gà, tóm lại buổi tối anh cơ bản không có cảm giác sưng viêm, đau nhức như bác sĩ nói, hơn nửa đêm còn tinh thần phấn chấn ngồi trên giường không ngừng dùng đủ loại tiếng địa phương quấy rầy cô ở phòng sách nghiên cứu phương thuốc cổ truyền trị gãy xương.

Cô mới không để ý tới anh, tự làm tự chịu. Chờ cô bình tĩnh lại liền suy nghĩ cẩn thận. Cho dù là DU đánh anh, chắc chắn cũng là vì lời nói anh khiêu khích. Với cái miệng kia của anh, lúc nói lời độc địa so với bom nguyên tử còn lợi hại hơn, đả kích cả nửa địa cầu, ngay cả chim cánh cụt nam cực cũng hận không thể diệt luôn. Hẳn là chọc DU cáu mới ra tay. Có điều DU cũng quá không phân nặng nhẹ rồi, cô nhớ tới tay bị thương của Viên Soái liền đau lòng.

Viên Soái thấy Giang Quân vẫn luôn không để ý đến anh, dứt khoát lê chân trần chạy tới, vẻ mặt giống như oán phụ.

"Em kỳ thị người tàn tật"

"Anh chỗ nào giống người tàn tật"

"Tay anh cũng gãy rồi"

Viên Soái giơ cái tay bọc như mèo máy, vẻ mặt uất ức, cô nhịn cười, nói: "Nếu thật sự gãy rồi, em sẽ giúp anh gắn cái móc lên tay, không thì dao nấu ăn nhà chúng ta cũng được, cool như vậy, xem ai còn dám đánh với anh."

"Em, em khi dễ anh" Anh dùng tay che mặt, chạy về phòng ngủ, làm mình làm mẩy, chờ cả buổi vẫn không thấy cô qua, lại nhịn không được chạy đi tìm cô.

"Anh muốn đi WC" Anh ôm thắt lưng đứng ở cửa phòng sách. Giang Quân in thực đơn đã sắp xếp xong và những việc cần chú ý, kẹp lại: "Phê chuẩn , đi đi"

"Anh không có tay"

"Tay trái"

"Không quen, tay trái phải kéo em"

"Dùng chân"

"Chung Giang Quân" Anh nghiến răng nghiến lợi gọi.

Giang Quân hươ hươ sách dạy nấu ăn trong tay về phía anh, "Từ hôm nay trở đi hãy gọi bà đây là Dae Jang-geum"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.