Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương

Chương 50: Phụ Nữ Ơi Phụ Nữ



Mấy ngày sau, tài liệu bổ sung trình ngân hàng nhân dân chuẩn bị đâu vào đó, Giang Quân cân nhắc một chút, quyết định tự mình đưa đi. Cô lái xe của Viên Soái, không chút trở ngại đi bào cửa lớn ngân hàng nhân dân.

"Cô Lưu, xin chào, tôi là Giang Quân củ MH, tài liệu của chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi, có có ở văn phòng không? Cô đứng bên ngoài văn phòng Lưu Đan gọi điện, giọng điệu vô cùng khách sáo.

"A, chào co, tôi sắp phải đi ra ngoài họp, hôm khác đi" Bên kia dường như có chút do dự

"Tôi ở ngay cửa văn phòng của cô"

"Vào đi"

Trong văn phòng Lưu Đan còn có những người khác đang làm việc. Cô ta máy móc cùng Giang Quân bắt tay, trò chuyện, cẩn thận lật xem tài liệu, cuối cùng cô ta ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi, nói: "Ổn rồi, trong 5 ngày làm việc, bọn tôi sẽ thông báo cô tới lấy văn bản phê duyệt chính thức"

"Cám ơn" Giang Quân đứng dậy "Cảm ơn cô giúp đỡ"

"Ừm"

Giang Quân thuận đường đi qua phòng cục trưởng. Lúc lái xe đi ra gặp được Lưu Đan cầm dù đi ra cửa lớn.

"Đi đâu? Tôi tiễn cô một đoạn" Cô mở kính xe ra, hỏi.

Lưu Đan không thèm nhìn cô một cái, chỉ là nhìn xe cô từ trên xuống dưới một phen, lạnh lùng thu hồi ánh mắt. Trời nắng chang chang hà cớ gì. Giang Quân nhận được bộ mặt khó coi, đang chuẩn bị tự động rời đi, Lưu Đan lại xếp dù, mở cửa sau xe ra, chui vào.

"China World Hotel"

Suốt đường đi, thấy Lưu Đan vẫn luôn giữ im lặng, Giang Quân cũng lười quan tâm cô ta, nếu không phải trước đó Viên Soái nhắc nhở cô chừa mặt mũi cho Lưu Đan, đề phòng tiểu nhân quấy phá, mới không để ý tới cô ta, cô ta thích phơi nắng thành phụ nữ Phi Châu thì cứ để cô ta phơi nắng đi.

"Cô giỏi thật, xe này cũng đưa cho cô rồi" Lưu Đan bất ngờ mở miệng

"Bình thường mà, tính năng xe này vẫn rất tốt" Giang Quân đỉnh đạc nói

"Vợ anh ấy vẫn còn ở Hồng Kông?"

"Bắc Kinh"

"Cô không sợ?"

"Sợ cái gì?"

"Không phải quen với vợ anh ấy sao? Người ta có bản lĩnh thế nào cô hẳn là rõ ràng" Lưu Đan chua ngoa nói

"Vậy thì thế nào?"

"Cũng đúng, là tiểu tình nhân của anh ấy, mặt mũi lớn cỡ nào, cục trưởng cũng có thể gọi đến gọi đi "

"Ai nói tôi là tiểu tình nhân của anh ấy?"

"Cô dám nói cô không phải" Cô ta nâng cao giọng "Tôi từ lâu đã nhìn ra, bạn tốt gì chứ"

"Bởi vì anh ấy mà cô không đối phó với tôi?"

"...."

"Điều kiện của cô không tệ, sao lại cùng với anh ta?"

"Điều kiện của cô cũng tốt mà, không phải nhìn trúng anh ấy sao?"

"Tôi không giống với cô, tôi là thật sự thích anh ấy" Lưu Đan nói

"Cô và anh ấy không thể nào có kết quả đâu, cho dù anh ta chưa kết hôn cũng không thể cưới cô"

"Vì cái gì chứ?"

"Quên đi, không nói thứ vô dụng này nữa" Lưu Đan nhân lúc đèn đỏ phi xuống xe, lẻn lên ngồi vào vị trí phó lái. Thấy Giang Quân kinh ngạc nhìn cô ta, cô ta nghiêm túc nói: "Cô đừng ôm suy nghĩ không thực tế trong đầu"

"Tôi có thể có suy nghĩ gì trong đầu?" Giang Quân buồn cười hỏi

"Cô làm như vậy là hủy hoại anh ta biết không?.... Cũng là hủy hoại chính mình" Lưu Đan có chút kích động nói

"Vậy cô cứ tìm anh ấy, không phải cũng hủy hoại anh ấy sao?" Giang Quân cảm thấy người nữ này quá đáng yêu rồi, sao lại giống như có hai nhân cách vậy

"Cô muốn cái gì tôi đều biết, không dễ dàng như vậy đâu" Lưu Đan cười nhạo "Được lời rồi thì nên lui đi"

"Cô muốn rút lui rồi?"

Lưu Đan từ trong mũi hừ một tiếng

"Vậy là tốt nhất"

"Là ý gì?"

"Cô có biết vợ anh ấy tên là gì không?"

"Cô không biết?" Lưu Đan nghi hoặc hỏi

"Biết, họ Chung" Giang Quân cười đến rạng rỡ "Tên Chung Giang Quân"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.