Việc chân khí của Hề Ngọc Đường chợt rối loạn đã khiến Thẩm Thất và Lam Ngọc phải hồi thần. Hai người một kẻ không có võ công, một kẻ công lực tổn thương nặng, nếu không phải Việt Thanh Phong mở miệng, sợ rằng cũng chẳng cảm thấy có chuyện gì không đúng.
Trong phòng, Thẩm Thất mồ hôi đầm đìa thi châm cho Hề Ngọc Đường vẫn còn đang hôn mê, cách đó không xa, Việt Thanh Phong và Lam Ngọc đều đang chờ đợi đầy căng thẳng, nhất là Lam Ngọc, biểu hiện trên mặt đã không thể dùng từ khó coi để hình dung. Vốn hắn đã mất hết sức lực, cộng thêm việc ban nãy Hề Ngọc Đường đã đả kích hắn quá nhiều, lúc này còn có thể trụ lại, tất cả cũng là vì lo lắng.
Hắn kéo ống tay áo của sư đệ đứng cạnh, xoay người ra khỏi cửa. Việt Thanh Phong thấy bên Thẩm Thất không có gì phải lo nên nghe lời đi ra ngoài.
Vừa ra đã bắt gặp gương mặt lạnh ngắt của Lam Ngọc: "Đệ nên cho ta một lời giải thích về tình huống lúc này của Đường Đường đi."
Việt Thanh Phong cứng họng, không biết phải nên giải thích thế nào. Nếu phải nói rõ ràng thì nhất định phải nói ra vấn đề trong công pháp của Hề Ngọc Đường, mà công pháp Thái Sơ lại liên quan tới chuyện mười mấy năm trước trên Tuyết Sơn, hơn nữa trong lúc nói sẽ không tránh khỏi việc nảy sinh thêm vài vấn đề khác, ví dụ như chuyện ám sát của Thính Vũ Các...
Không phải là hắn không nói được, hắn chỉ cảm thấy, chuyện này không nên do mình nói.
"... Để nàng tự nói thì tốt hơn." Cuối cùng Việt thiếu chủ chỉ có thể trả lời như vậy.
Lam Ngọc nheo mắt, nhìn đăm đăm vào người trước mặt một hồi lâu, thấy hắn không hề có ý chùn bước thì không khỏi cau mày: "Đệ chỉ cần cho ta biết có phải tình huống thế này phát sinh rất thường xuyên hay không?"
Việt Thanh Phong mấp máy môi, phun ra hai chữ lập lờ: "Có thể."
"Có thể?" Lam Ngọc nhíu mày: "Túc Hề, giờ không phải là lúc đùa, ta cần lời nói thật."
Việt Thanh Phong bị bức đến đau đầu: "Nếu đệ nói cho huynh, chắc chắn Đường Đường sẽ giận, huynh đừng ép đệ."
Lam Ngọc ngẩn người, trừng mắt, trầm giọng: "Nói như vậy, đệ cũng biết."
Việt Thanh Phong vừa mở miệng đã biết mình lỡ lời, cũng không nói gì thêm.
Lửa giận dâng lên trong lồng ngực của nam tử tóc bạc, giọng nói cũng dần trở nên lạnh lẽo hơn: "Đệ biết thì sao lại không nói cho ta biết sớm? Đừng nói đệ không biết chuyện này nguy hiểm đến đâu."
"Nói thì sao, không nói thì thế nào?" Sắc mặt của Việt Thanh Phong vẫn lạnh nhạt như trước: "Vậy huynh có cách nào không?"
Lam Ngọc chợt trầm mặc.
Thấy sắc mặt hắn dần trở nên không tốt, Việt Thanh Phong mềm lòng: "Ngay cả Thẩm Thất cũng không còn cách nào, đệ có nói với huynh cũng chẳng được gì. Đường Đường tự hiểu bản thân mình, huynh tin nàng đi."
Lam Ngọc giận đến phì cười: "Tin nàng? Đệ nghe vừa rồi nàng mới nói gì kìa! Sống chết muốn nói là xong sao, ta thấy không phải là nàng tự hiểu mình, là nàng vốn đã muốn mặc kệ tất thảy rồi!"
... Không thể không nói huynh rất hiểu muội muội nhà mình...
Việt thiếu chủ yên lặng nhìn trời.
"Còn đệ nữa." Khói lửa của Lam Ngọc đã lan ra khắp nơi: "Cái tên Đường Đường là để đệ gọi sao? Ta để đệ chăm sóc nàng, không phải để đệ rước nàng vào cửa nhà đệ! Đừng quên cái tình trạng đó của đệ, muốn kéo muội muội ta xuống nước thì cũng phải xem ta có đồng ý hay không."
Việt Thanh Phong: "..."
Huynh phiền quá! Biết vậy đã không đi an ủi làm gì rồi!
"Đệ có thể làm sao chứ..." Hắn thầm oán: "Tình trạng của đệ tốt hơn nàng nhiều."
Dù võ công của Lam Ngọc không còn như trước nhưng tai vẫn đủ thính, nghe được câu lầu bầu của người trước mắt thì lập tức trợn mắt: "Việt Túc Hề!"
Thấy hắn giận thật, Việt Thanh Phong thở dài, không thể không nhường: "Đệ không hề kéo nàng xuống nước, vốn cũng có suy nghĩ này nhưng đã bị từ chối rồi, tình huống bây giờ chính là nàng kéo đệ vào trong cái hố sâu của nàng, huynh nói đệ có thể từ chối không?"
Lam Ngọc vỗ một chưởng lên đầu vai hắn: "Ta thấy đệ rất vui lòng đấy!"
... Đương nhiên là rất vui, nhưng cũng không thể nói toạc ra với huynh được.
Việt Thanh Phong bị đánh cho ho khan hồi lâu, không dám đánh trả, cũng không dám phản bác, dứt khoát cam chịu.
Thấy dáng vẻ này của hắn, Lam Ngọc càng tức mà không có nơi xả, vừa muốn ra tay lại nghe giọng của Thẩm Thất vang lên từ phòng trong, lực chú ý vừa chuyển đã vội vàng đẩy xe lăn vào trong.
Việt Thanh Phong cũng vội, nhanh chóng xoay người bước vào, bỏ lại Lam Ngọc đằng sau.
Lam Ngọc: "..."
Vào phòng trong, Việt Thanh Phong nhanh chóng đi tới trước giường: "Thế nào rồi?"
Thẩm Thất thấy là hắn thì cũng không nói lời thừa: "Ngân châm của ta chỉ có thể chặn một phần, ngươi đỡ nàng, dùng nội lực phối hợp với ta." Nói xong, lại ngập ngừng rồi cau mày: "Ngươi biết tình trạng trong cơ thể nàng chứ?"
Lúc này Việt Thanh Phong đã vén áo ngồi lên giường, vừa đỡ người vừa nói: "Đã chứng kiến vài lần."
"Tình trạng trong cơ thể nàng thế nào? Tệ lắm sao?" Lam Ngọc đến sau cau mày hỏi.
Thẩm Thất không có thời gian giải thích, chỉ đáp một tiếng rồi lại nhìn về phía hắn: "Ngươi thì sao, còn sức để giúp không?"
Lam Ngọc vội gật đầu.
"Vậy được, đỡ ta một chút." Thẩm Thất bắt lấy cổ tay của hắn, thân thể hơi run rẩy, hiển nhiên là đã đến cực hạn.
Lam Ngọc vội độ cho hắn chút chân khí.
Sắc mặt Thẩm Thất rất kém, lại nhìn Việt Thanh Phong: "Nhất định phải làm từ từ, tuyệt đối không được phép xảy ra sai xót." Dứt lời, lại không nhịn được mà than thở: "Nếu có Tư Ly và Lãnh Nhất ở cùng thì tốt rồi... Bọn họ quen với chân khí của Đường Đường hơn."
"Không thành vấn đề với ta." Việt Thanh Phong nói đầy lạnh lùng.
Thẩm Thất đã không còn sức để cãi lại hắn, chỉ nói một câu hi vọng thế rồi dời toàn bộ sức chú ý lên người Hề Ngọc Đường.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc Hề Ngọc Đường đã tỉnh lại, dù vẫn chưa tới một khắc (15 phút) nhưng vẫn nhanh hơn dự tính rất nhiều. Nhưng Thẩm Thất và Việt Thanh Phong vẫn không thu tay, Hề Ngọc Đường lúc bình thường lúc bất ổn, đầu óc vừa thanh tỉnh đã trở nên mơ hồ trong chốc lát, chỉ biết bản thân mình lại có chuyện, mà mấy người bên cạnh này đang cứu nàng.
"Tỉnh rồi sao?" Thẩm Thất là người phát hiện ra đầu tiên: "Tỉnh thì tự vận công phối hợp với Việt thiếu chủ đi."
Hề Ngọc Đường không nhớ tới chuyện mình suýt ra tay với Thẩm Thất lúc trước, vừa nhìn thấy hắn đã làm nũng theo phản xạ: "Không nhúc nhích được, cứu ta với Tiểu Mỹ TAT."
Bàn tay đang thi châm của Thẩm Thất cứng đờ, chống lại tầm mắt của nàng với vẻ bất lực: "Vậy cũng đừng nói chuyện, không nên làm ảnh hưởng đến Việt thiếu chủ."
"Tại sao ta lại không thể nhúc nhích được?"
"Bị điểm huyệt."
"Ai dám điểm huyệt ta!"
"... Vị phía sau ngươi."
"..."
Vốn còn tưởng rằng đợi nàng tỉnh lại sẽ ổn hơn, ai ngờ vì bị đánh ngất mà lúc này tỉnh lại, chân khí hỗn loạn bên trong cơ thể của Hề Ngọc Đường đã bắt đầu tự giải huyệt. Việt Thanh Phong đã tốn biết bao công sức để khống chế sức lực giúp nàng điều hòa kinh mạch, đột nhiên bị gián đoạn, lập tức bị phản phệ, suýt nữa đã phun ra máu.
Lam Ngọc nhanh chóng phát hiện có điều không đúng, cau mày mở miệng: "Đường Đường, đừng làm loạn."
"Muội không làm gì cả!" Hề Ngọc Đường vô cùng uất ức: "Muội không thể vận công, chuyện tự giải huyệt muội không quản được."
Lam Ngọc lặng người: "... Vậy tại sao phải tự giải huyệt?"
"Sợ chết."
"..."
Cũng không biết suy nghĩ trong lòng Lam Ngọc sau khi nghe câu giải thích như thế là gì, chỉ thấy Việt Thanh Phong cố nén cảm giác khó chịu, cắn răng nói: "Đánh ngất nàng đi!"
"Ngươi dám!" Hề Ngọc Đường lập tức hét lên.
Kết quả còn chưa kịp nói ra vài câu tàn nhẫn một chút thì đã bị ám khí của Lam Ngọc đánh vào huyệt ngủ, cả người lại mất đi ý thức lần nữa.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Việt Thanh Phong cũng thở phào một hơi, đỡ thân người mềm oặt đi vào lòng. Thẩm Thất cũng rút châm, trước mắt tối sầm, lúc suýt ngã quỵ thì được Lam Ngọc đỡ lấy.
Chân khí trong người Hề Ngọc Đường đã được điều hòa ổn định, lúc này đã tỉnh lại lần nữa, mở đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào Việt Thanh Phong hồi lâu, mơ màng hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?"
"Cứu mạng của nàng." Việt Thanh Phong nghiêm mặt giải huyệt cho nàng: "Vì cứu nàng mà ta bị nội thương rồi, Hề giáo chủ định bồi bổ cho ta thế nào đây?"
Hề Ngọc Đường ngẩn người, ngồi dậy mà đầu đau như búa bổ, trước tiên thì vận công kiểm tra tất cả, sau khi phát hiện không có chuyện gì mới định đáp lời Việt Thanh Phong, tuy nhiên lại nhìn thấy Thẩm Thất cùng Lam Ngọc với đứng cạnh với vẻ mặt không tốt lắm.
"Tiểu Mỹ!" Hề Ngọc Đường vội nhảy xuống giường, dùng sức nâng Thẩm Thất lên chỉ với một tay, vội nói: "Ta đưa hắn về nghỉ trước, sau đó sẽ đến tìm hai người."
Nói xong, người đã phóng ra khỏi gian phòng trong chớp mắt, đảo mắt đã biến mất khỏi Vân Yến Viên.
Việt Thanh Phong nhìn vào hướng nàng rời khỏi, mãi một lúc lâu sau cũng không nói nên một câu nào, Lam Ngọc lại ngẩn người, sau đó chợt bật cười.
Việt thiếu chủ nhìn hắn mà đen mặt.
Ai ngờ Lam Ngọc càng cười càng khó ngừng, ôm bụng gập lưng, cười đến độ suýt chảy cả nước mắt: "Ngươi cũng có ngày hôm nay ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Việt thiếu chủ:... Hai huynh muội này, kẻ sau còn đáng ăn đòn hơi kẻ trước...
...
Trên đường, Thẩm Thất cũng đã ngất đi, Hề Ngọc Đường vô cùng đau lòng, một đường đi nhanh như chớp, dùng tốc độ nhanh gấp đôi bình thường vọt vào trong Vân Mộng Viên, sau khi đặt Thẩm Thất lên giường thì lau mặt giúp hắn, đứng bên mép giường nắm tay của hắn, vừa độ chân khí vừa kiên nhẫn đợi sắc mặt của hắn trở nên tốt hơn.
Một lúc lâu sau, cuối cùng sắc mặt của Thẩm Thất đã không còn khó coi như trước, người cũng đã hoàn toàn chìm vào mộng đẹp, Hề Ngọc Đường thở phào nhẹ nhõm, lại tháo trâm cài tóc giúp hắn, lúc này mới nhìn hắn một lúc lâu, thầm nói một câu xin lỗi.
Tuyệt đối không nên, nàng không nên ra tay với hắn.
Lại đợi một lúc lâu, đợi đến lúc Thẩm Thất chậm rãi buông tay nàng ra, Hề Ngọc Đường mới đứng dậy rời đi, trở lại Vân Yến Viên.
Lúc đó Thu Viễn đã chạy tới, cứu tên tùy tùng của Lam Ngọc đã bị đánh bất tỉnh lúc trước, tiện thể đưa thuốc cho hai người. Hề Ngọc Đường vừa bước vào thì mùi thuốc đắng ngập trời ập đến, suýt nữa đã hại nàng muốn phá cửa ra ngoài lại.
Thấy hai người ngồi đối diện nhau, trước mặt đều là một chén thuốc đen xì, mặt như mang thâm cừu đại hận, chẳng biết vì sao, đột nhiên Hề Ngọc Đường cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật sự rất thê thảm, không cẩn thận đã phì cười.
Việt Thanh Phong và Lam Ngọc cùng nhìn về phía nàng.
"Xin lỗi, ta không cố ý đâu ha ha ha..." Hề Ngọc Đường che miệng: "Hai người uống đi, ta ra ngoài chờ ha ha ha..."
Nói xong thì định xoay người rời đi.
"Quay lại đây." Việt Thanh Phong quát một tiếng, khiến người sau khựng lại tại chỗ.
Hề Ngọc Đường quay đầu lại, cố nén cười: "Làm gì thế, trong phòng đầy mùi thuốc, ta không muốn ngửi, ra ngoài đợi một lát rồi vào sau, không chạy đâu."
"Không được." Mặt Việt Thanh Phong không có chút biểu cảm.
Lam Ngọc lập tức nhìn về phía đối diện: "Nàng không muốn ngửi thì cứ để nàng ra ngoài, cáu cái gì."
Việt Thanh Phong: "..."
Đây có phải sư huynh của hắn không!!!
Hề Ngọc Đường liếc nhìn Lam Ngọc, suy nghĩ một chút rồi lại vén vạt áo ngồi xuống: "Được rồi, ta chịu, ngồi trông mấy tên... ấm sắc thuốc yếu đuối các người cũng được."
... Ngươi còn mặt mũi để nói à!
Hai người cùng trừng nàng.
Khóe môi Hề Ngọc Đường cứng đờ, lúng túng sờ mũi: "Chuyện đó… Việt Túc Hề, chẳng phải ta có cho ngươi kẹo đường viên sao? Ngươi mau lấy ra rồi cho Lam Ngọc một viên đi."
Việt Thanh Phong tức đến suýt bật cười: "Tại sao?"
"Vì ta là sư huynh của đệ." Lam Ngọc tiếp lời.
...
Huynh muội các người làm tốt lắm! Tưởng bắt nạt người khác dễ lắm phải không!
Một dòng máu nóng trào lên cổ họng của Việt thiếu chủ, mãi một lúc lâu cũng không nói ra chữ nào, chỉ bưng chén thuốc lên uống một hơi đầy căm phẫn, sau đó lại lấy bình sứ ra rồi ném một viên đường sang.
Lam Ngọc cười nhận lấy, chậm rãi bưng chén thuốc lên trước ánh mắt sáng quắc của Hề Ngọc Đường.
Chờ đến lúc hắn để chén không xuống, Hề Ngọc Đường mới nháy mắt với Thu Viễn, người sau nhanh chóng tiến tới dọn dẹp, thuận tiện kéo luôn cả tên tùy tùng đang rảnh rỗi của Lam Ngọc rời đi. Việt Thanh Phong nhìn thấy, yên lặng quay đầu, lại quyết định trừ tiếp một năm tiền lương của Thu Viễn.
Chờ đến lúc trong phòng chỉ còn lại ba người, Hề tiểu giáo chủ lấy một bình trắng nhỏ ra khỏi ngực, mặt không đổi sắc đặt trước mặt Lam Ngọc. Người sau mừng rỡ cầm lên ngửi, nói với vẻ kinh ngạc: "Cho ta sao?"
Hề Ngọc Đường bĩu môi không lên tiếng.
Việt Thanh Phong kinh ngạc trừng mắt, nén cơn ho khan rồi nói với chất giọng khàn khàn: "Hề Ngọc Đường, nàng làm việc công bằng tí được không, người cứu nàng là ta, sao chỉ cho huynh ấy mà không cho ta?"
Hề Ngọc Đường nhướng mày nhìn hắn, chẳng phải đã cho rồi sao.
Việt thiếu chủ giận đến ôm tim.
Lam Ngọc thu hết hành động ngầm của hai người vào mắt, mở miệng ngắt lời: "Ðường Ðường, có phải chúng ta nên nói về chuyện vừa rồi không?"
Nghe thấy hắn mở miệng, Hề Ngọc Đường thu mắt, lười nhác nói: "Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Có gì phát sinh, sao muội lại không biết?"
...
Biết nàng không định nói với mình, nam tử tóc bạc than thầm một tiếng, đáy mắt dần trở nên ảm đạm.
Dù đã biết thân phận của nhau, nhưng Đường Đường vẫn chưa từng gọi hắn một tiếng huynh trưởng, mà trước đó, lời của nàng vẫn còn vọng vào tai hắn như sấm dội bên tai, mình có lỗi với nàng trước, sao bản thân có thể thuyết phục nàng cho mình một sắc mặt tốt được chứ?
Hắn không nói gì, Hề Ngọc Đường lại không thể chịu được vẻ mặt này của hắn, nghiêm mặt nói đầy tức giận: "Nghĩ nhiều như vậy làm gì, chỉ là do công pháp tu luyện có vấn đề thôi, đều là người tập võ, không có gì cần phải nói nhiều."
Dù lời nói có phần mập mờ, nhưng dù sao cũng vẫn là một lời giải thích, Lam Ngọc ngẩn người, ngẩng đầu: "Thật sao?"
"Lừa huynh làm gì, chỉ là công pháp tu luyện có vấn đề thôi." Hề Ngọc Đường quay đầu đi.
Lam Ngọc nhìn về phía Việt Thanh Phong với mong muốn chứng thực, khóe môi người sau co quắp, vờ như không nhìn thấy.
Không lấy được đáp án chính xác, Lam Ngọc nhíu mày, đành phải hỏi: "Không biết là công pháp gì?"
Ai ngờ Hề Ngọc Đường lại nổi đóa: "Hỏi nhiều thế làm gì, muội còn chưa hỏi có chuyện gì xảy ra với chân huynh đấy, chuyện của muội huynh không cần phải hỏi nhiều, không chết ngay được."
"..."
Dù bị nàng quát, nhưng Lam Ngọc vẫn không có cách nào để giận người trước mắt, chỉ trầm mặc trong chốc lát rồi nói: "Nếu muội muốn biết, ta sẽ nói cho muội biết."
Lời vừa dứt, Hề Ngọc Đường ngẩn ra, không thể chờ được mà gật đầu, vừa muốn mở miệng thì liếc thấy Việt Thanh Phong ở cạnh, lập tức ho khan: "Chẳng phải Việt thiếu chủ còn bận việc sao?"
Việt Thanh Phong cúi đầu uống trà, ngay cả mắt cũng lười nâng: "Không có việc gì."
"..."
Hề Ngọc Đường trừng mắt: "Sao lại không có dược, chẳng phải ngươi vừa mới giao nhận một nửa Túy Hoa Lâu thôi sao? Hơn nữa không phải ngươi còn cần dọn dẹp cái đuôi của đám Trịnh gia kia à? Đúng rồi, chuyện đó..."
"Hề giáo chủ." Việt Thanh Phong ngắt lời nàng không chút lưu tình: "Nếu ta nhớ không lầm, những thứ đó đều là chuyện của Huyền Thiên giáo."
"..."
Con bà ngươi!
Hề Ngọc Đường suy nghĩ một lượt, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết Việt Thanh Phong nói đó là chuyện của nàng thì có ý gì, lại chợt phát hiện, thì ra nàng cũng chẳng hiểu hắn được bao nhiêu.
Thì ra từ khi nàng đặt chân lên đất Giang Nam đến nay, Việt Thanh Phong vẫn luôn hoàn thành chuyện của nàng.
Chút cảm giác áy náy xuất hiện trong lòng, lời đuổi người đến khóe môi lại không thể thốt ra.
Lam Ngọc không thể nhịn cười: "Không sao, để Túc Hề ở lại nghe cũng được, dù sao đệ ấy cũng biết được đôi chút."
Hề Ngọc Đường không quen nhìn hắn như thế, cau mày: "Huynh có thể tháo lớp dịch dung ra không?"
Người đối diện ngẩn ra, bất đắc dĩ lắc đầu, nâng tay lên sau tai rồi bắt đầu lột da mặt, một lớp da mỏng dần xuất hiện trong tay.
Hề Ngọc Đường nhìn động tác của hắn mà không chớp mắt, cuối cùng khi hắn để lộ dáng vẻ thật sự của bản thân thì trong lúc vô thức, nàng đã ngẩn người.
Gương mặt này rất giống nàng, nhưng vẫn có thể khiến người ta nhận ra đây là gương mặt của nam nhân.
Ngũ quan như ngọc, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thon gọn, đường cong trên gương mặt vừa cương nghị vừa ôn hòa, vừa chuẩn mực lại vô cùng khéo léo, nhiều một phần thì quá, thiếu một phần thì hụt, trong đôi mắt như đầm sâu như chất chứa cả hồng trần trong đất trời, môi mỏng cong nhẹ, trông như vô cùng phong lưu, vừa đa tình lại vừa vô tình.
Mái tóc bạc bị gió thổi qua trước mắt hắn, nhẹ nhàng phất phơ, hệt như có thể nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo lúc trước của hắn, còn có cả vô số những trải nghiệm đau thương được lắng đọng nơi chân mày, tạo vẻ vừa nặng nề mà hờ hững.
So với người trước mặt, dáng dấp của mình chỉ cũng có thể được xem là rất thanh tú rồi.
Gương mặt của nam hài đã từng cười nói "sau này ta sẽ bảo vệ muội muội" trong trí nhớ giống hệt với gương mặt của Lam Ngọc, Hề Ngọc Đường nhìn đến sững sờ, trong lúc vô tri vô giác, mắt đã nhòa đi.
Nàng nhanh chóng chớp mắt rồi quay đầu đi, mở miệng với giọng mũi nặng nề: "Sau này lúc ra khỏi cửa nhớ dịch dung, đừng dùng loạn gương mặt này, tránh để người khác cho rằng đường chủ Huyền Thiên Giang Nam đường lại có chuyện gì."
Vậy là đã gián tiếp thừa nhận quan hệ của hai người rồi.
Lam Ngọc, hoặc phải nên gọi là Hề Ngọc Lam, không nhịn được mà mở miệng: "Vậy muội không sợ mỗi ngày khi lấy dáng vẻ này đi gặp người khác thì sẽ bị nhận nhầm thành ta à? Đừng quên muội đang cải nam trang đấy."
Hề Ngọc Đường nghẹn họng một chút, chợt kinh ngạc: "A? Có thể sao, muội không biết huynh lại giống muội đến thế!"
"Không thể đâu." Hề Ngọc Lam đáp rất ngắn gọn: "Người đã từng gặp mặt thật của ta trong võ lâm này không đến năm người, chưa tính muội, cứ yên tâm."
Không đến năm người? Hề Ngọc Đường nhìn lướt qua Việt Thanh Phong, thấy mặt người sau không đổi sắc, nghĩ rằng có lẽ cũng đã gặp, bản thân lại không khỏi tò mò: "Là những ai vậy?"
Hề Ngọc Lam nheo mắt, ngay cả động tác nhỏ này cũng rất giống với Hề Ngọc Đường: "Sư phụ, sư huynh, Trường Ca, cũng chính là tên tiểu tử bị muội đánh ngất khi nãy, một người bạn tốt tên là Thượng Quan Hoằng, còn có..."
"Còn có ai?" Hề Ngọc Đường giục.
Hề Ngọc Lam hơi do dự: "Nói ra muội sẽ giận mất."
"Muội đảm bảo sẽ kiềm chế." Kiềm chế một chút sẽ không giận đâu.
"... Chắc chứ?"
"Yên tâm."
Hề Ngọc Đường thề son thề sắt, Hề Ngọc Lam ngây thơ thấy thế thì đã tin nửa phần, Việt Thanh Phong ở cạnh nhìn thấy thì không khỏi ho khan một tiếng. Hề Ngọc Đường quay phắt đầu lại, trong mắt mắt để lộ rõ ý uy hiếp.
Hề Ngọc Đường vỗ mạnh lên mặt bàn: "Huynh nói tên nào? Trâu Thanh à?"
Tên Trâu Thanh đập hư cửa mỗi ngày, mỗi ngày đều sợ bị giáo huấn, trong đầu ngoài đánh nhau cũng chỉ còn đánh nhau đó sao? Là tả hộ pháp của nàng đó sao?
"Tên phản đồ này..." Hề tiểu giáo chủ không nhịn được mà bắt đầu nghiến răng, nhìn về phía huynh trưởng mình đầy dữ tợn: "Nói, hắn biết huynh chưa chết từ lúc nào! Nói ra thì muội tha cho hắn tội chết."
Hề Ngọc Lam mở miệng, nhìn về phía sư đệ mình để cầu cứu, người sau mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, rõ ràng sẽ không tham gia vào chuyện ân oán của huynh muội bọn họ, dáng vẻ đáng ăn đòn đó khiến cả hàm răng của Hề Ngọc Lam cũng phải ngứa ngáy.
"Chẳng phải đã nói không giận rồi à?" Hắn nhìn muội muội với mong muốn lấy lòng.
"Muội, không, giận!" Hề Ngọc Đường phun từng chữ ra ngoài.
"..."
Muội gạt ta TAT.
Cân nhắc mức quan trọng của muội muội và Trâu Thanh, lòng Hề Ngọc Lam vừa chuyển, cố tỏ vẻ bình tĩnh, nói: "Sau khi học xong võ nghệ rồi xuống khỏi Nhất Trượng Phong, ta đã từng đến Tuyết Sơn một chuyến, sau này lúc nào có thời gian rảnh thì đều đến thăm muội một chút."
Hề Ngọc Đường ngẩn người, nheo mắt: "Muội đã trấn thủ Tuyết Sơn như một cái thùng sắt, nếu có người xông vào thì chắc chắn phải phát hiện ra được, không ngờ huynh lại có nội ứng..."
Chết tiệt, lúc về ta phải cắt chức tên Trâu Thanh kia!
Nhìn vẻ mặt nàng cũng biết nàng đang nghĩ đến chuyện gì, Hề Ngọc Lam yên lặng thầm nói lời xin lỗi với Trâu thúc thúc, sau đó lại nói lảng sang chuyện khác: "Chẳng phải muội muốn biết lí do chân ta bị thương sao?"
Nhắc tới chuyện chính, Hề Ngọc Đường không thể làm gì khác hơn là tạm thu lại ý định của mình, Việt Thanh Phong cũng buông tách trà xuống, mắt sáng lên.
Thấy hai người cùng nhìn sang, Hề Ngọc Lam trầm mặc trong chốc lát rồi nhắc đến một cái tên: "Là Trác Chính Dương."
Lời vừa dứt, hai người ở đối diện đều nhíu mày như nhau.
"Trước là Minh chủ võ lâm, sau là chưởng môn Tử Vi Lâu..." Hề Ngọc Đường khiếp sợ không thôi: "Ông ta vẫn chưa chết sao?"
Hề Ngọc Lam lắc đầu.
"Giờ ông ta đang ở đâu?" Đột nhiên Việt Thanh Phong mở miệng, sắc mặt không tốt.