Nửa Thời Gian Ấm Áp

Chương 10-1: Ảo ảnh hạnh phúc (1)



Cuộc sống luôn biến đổi, luôn mê hoặc, luôn mỹ miều, hết thảy đều do ánh sáng thiên thần cùng bóng ma đêm tối kết hợp thành — Lev Tolstoy (10.1)

(10.1) Bá tước Lev Nikolayevich Tolstoy ( 9/9/1828 – 20/11/1910) là một tiểu thuyết gia người Nga, nhà triết học, người theo chủ nghĩa hoà bình, nhà cải cách giáo dục, người ăn chay, người theo chủ nghĩa vô chính phủ, tín hữu Cơ Đốc giáo, nhà tư tưởng đạo đức, và là một thành viên có ảnh hưởng của gia đình Tolstoy. (wiki)

Cuối tháng 12, mẹ của Thẩm Hầu đến Thượng Hải, xử lý xong công việc, bà ta mời Judy bí mật dùng cơm.

Judy nhắc tới trợ lý mới của mình, không tiết kiệm từ ngữ, hết lời khen ngợi. Bà Thẩm nhất thời có hứng thú, nói với Judy: “Biết cô nhiều năm như vậy, ít khi nghe được cô khen người ta như thế, làm cho tôi thật sự hiếu kỳ, vừa hay ngày mai tôi có chút thời gian rảnh, chắc sẽ qua chỗ cô một lát, lúc đó cứ giới thiệu người đó cho tôi biết, nếu quả thật không sai, tôi sẽ đề bạt, chỗ tôi cũng đang cần một người trẻ có tài.”

Judy bất mãn bĩu môi, “Tôi đào tạo chăm sóc bấy lâu mới có được, chị lại lấy đi? Tôi không tài giỏi hay sao?”

Bà Thẩm biết cô ta mở miệng ra là rất lợi hại, không thèm để ý cười cười, “Chị em tốt, cô không giúp tôi, ai giúp tôi đây?”

Judy cũng không hề làm bộ làm tịch, sảng khoái nói: “Đi, ngày mai cứ ghé qua chỗ tôi! À, đúng rồi, bên Lưu tổng cũng có một người mới bán hàng rất lợi hại, dáng vẻ cao ráo đẹp trai, nếu cũng thấy tốt, chị cũng lấy đi luôn đi, đỡ phải chỉ có một mình tôi chịu thiệt!”

Bà Thẩm vừa nghe qua là biết cô ta đang nói đến Thẩm Hầu, cười khổ nói: “Việc này hiện tại không phải lúc để nói chi tiết với cô, về sau cô sẽ tự biết.”

Judy đã giao tiếp với khách hàng nước ngoài nhiều năm, nên tính tình cũng giống như họ, bàn luận vấn đề thẳng thắn trực tiếp, ngoại trừ công việc, những chuyện khác tuyệt đối không hỏi nhiều, cô ta đoán được là chuyện nhà, nên lập tức chuyển đề tài, “Ăn tráng miệng gì đây?”

Ngày thứ hai, bà Thẩm quả thật có ghé công ty, trước hết đi gặp Lưu tổng. Lưu tổng tự mình pha trà, “Chị dâu, lần này ở lại Thượng Hải mấy ngày?”

“Ngày mai về rồi.”

“Thẩm Hầu đang ở Trường Sa công tác, chiều hôm qua mới vừa đi, ngày mai chỉ sợ không về kịp.”

“Không sao, chị ghé qua không phải để gặp nó.”

Lưu tổng châm nước nói: “Em thấy Thẩm Hầu nó ương bướng quá, chị đi nói anh cả một tiếng, đừng có làm cho cháu nó nổi giận nữa.”

Bà Thẩm uống một ngụm trà, nói: “Lão Thẩm chỉ là đang quá nóng giận muốn trừng trị nghiêm khắc với Thẩm Hầu thôi, không nghĩ đến nó lại làm cho ông ấy nhìn với cặp mắt khác. Mà cho dù có bực bội hơn nữa, nhìn thấy con trai cố gắng như vậy, bao nhiêu nóng giận cũng tiêu biến hết rồi, hiện tại là đang chưa bỏ được tự ái mà chủ động nói chuyện với nó đó thôi.”

Lưu tổng dò hỏi: “Bán hàng cực lắm, nếu không thì cho làm thêm một tháng, chờ qua tết âm lịch, chuyển nó đến phòng khác đi!”

Bà Thẩm nói: “Xem xét ý tứ của lão Thẩm, chị nghĩ ông ấy cũng đã biết chính bản thân Thẩm Hầu cần cái gì. Bán hàng đúng là có khổ thật, nhưng bán hàng trực tiếp cũng có nghĩa là giao tiếp trực tiếp với thị trường, nếu Thẩm Hầu làm giỏi, tương lai quản lý công ty, sẽ không ai dám coi thường nó, nếu đây là nguyên nhân khiến cho ba của nó muốn nó làm thì chị không phản đối.” Bà Thẩm nhìn Lưu tổng, cười đứng dậy, “Chị lên lầu gặp Judy đây.”

Lưu tổng cùng bà Thẩm đi lên lầu, vào đến văn phòng, bà ta cảm thấy không gian tươi mới, hoàn toàn khác với căn phòng trước đây, “Mới sửa phòng lại à?”

Lưu tổng nói: “Không có.”

Bà Thẩm quan sát qua một chút, nhận ra đúng là không phải đã sửa sang lại, mà là sắp xếp vật dụng so với trước kia có trật tự hơn. Trước kia, quần áo mẫu không phải chất đống trên bàn thì cũng dồn cục trên ghế, bây giờ quần áo được phân loại gọn gàng để trong mấy cái thùng nhựa lớn; trước kia, hình ảnh tạp chí thời trang đều vứt bừa trên cửa sổ, bây giờ, chúng được đặt trên một cái giá sách nhỏ đơn giản, cửa sổ vốn đầy ắp sách báo tạp chí hiện tại đang được đặt mấy chậu hoa, nhìn căn phòng có sinh khí hẳn.

Judy năm nay hơn 40 tuổi, nhưng vẫn là một người rất bừa bộn, nhà của cô ta nhìn giống như chỗ ở của bọn thổ phỉ, cô ta chưa biến văn phòng thành ra như vậy đã là may mắn lắm rồi. Bà Thẩm đi vào phòng làm việc của Judy, chỉ chỉ ra bên ngoài, cười hỏi: “Là trợ lý mới làm à?”

Judy nhún nhún vai, “Là một cô bé, rất thích tỉ mỉ mấy chuyện như vậy! Bất quá làm xong rồi, tìm kiếm cái gì cũng rất dễ dàng.”

Bà Thẩm vẫn luôn tin tưởng chắc chắn vào câu nói, “Chi tiết biểu lộ thái độ, thái độ quyết định tất cả”, còn chưa nhìn thấy trợ lý của Judy, bà ta đã muốn có Nhan Hiểu Thần, “Cô bé này rất tốt.”

Judy không biết nên vui hay nên buồn, vui vì có “tư tưởng lớn gặp nhau”, buồn vì nhân tài của của mình sắp bị lấy đi mất. Bà Thẩm cũng vẫn giữ nguyên ý định, cười nhìn cô ta, Judy cầm điện thoại lên, buồn bực nói: “Olivia, vào đi!”

Nhan Hiểu Thần theo Judy làm việc, để tiện việc đón tiếp khách hàng, nên cũng dùng tên tiếng Anh.

Nhan Hiểu Thần bước nhanh đi vào phòng, nhìn thấy Lưu tổng chỉ dám ngồi ghế phụ thấp hơn, trên ghế chính giữa bàn là một phụ nữ trung niên trang điểm sắc sảo, cô nhìn thấy rất quen. Nhan Hiểu Thần có chút giật mình, đã đoán được là ai, không dám biểu lộ gì cả, làm bộ như không có việc gì, chào hỏi, “Chào Lưu tổng!”

Judy nói: “Vị này là Tổng giám đốc Hầu của công ty chúng ta, là sếp cấp cao của tôi và Lưu tổng.”

Có chút cảm giác như con dâu lần đầu tiên gặp cha mẹ chồng, Nhan Hiểu Thần cực kỳ khẩn trương, hơi cúi đầu, cung kính nói, “Chào Hầu tổng!”

Bà Thẩm thì lại cực kỳ ôn hòa, tự nhiên mà nói, “Judy ở trước mặt tôi khen cô rất nhiều, cô tên gì? Đến công ty làm được bao lâu rồi?”

“Tôi tên Nhan Hiểu Thần, Nhan của nhan sắc, Hiểu trong bình minh, Thần của buổi sáng. Đã đến công ty làm việc nửa năm.”

Nhan Hiểu Thần nghĩ rằng bà Thẩm còn có thể hỏi thêm vài việc, nhưng bà ta chỉ im lặng nhìn chằm chằm cô, không nói một lời. Nhan Hiểu Thần nhỏ tuổi, lại là cấp dưới, cô biết không nên biểu hiện gì cả, chỉ có thể đứng im lặng. Lưu tổng và Judy đều có vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Hầu tổng, bọn họ trước giờ hiểu con người của sếp lớn rất lợi hại, đừng nói là ngẩn người, vẻ mặt thất thần trước giờ đều rất ít gặp. Judy không kềm chế được, ho khan một tiếng, “Hầu tổng?” Bà Thẩm giống như vừa hồi phục lại tinh thần, bóp trán, sắc mặt rất khó nhìn, “Tôi có chút không khỏe. Lưu tổng, bảo tài xế đến dưới lầu đón chị, Judy, cô đưa tôi xuống.”

Lưu tổng và Judy có chút buồn bực, Lưu tổng lập tức gọi cho tài xế, hỏi xem gần đây có bệnh viện nào không, Judy đỡ bà Thẩm đi ra ngoài. Nhan Hiểu Thần muốn giúp bọn họ, đi được hai bước, lại cảm thấy căn bản cô chẳng giúp được gì, ngây ngẩn đứng một lát, sau đó thì trở lại bàn làm việc của mình.

Trong lòng của Nhan Hiểu Thần cảm thấy bất an lo lắng, vất vả lắm mới đợi được Judy quay lại, cô vội vàng chạy tới hỏi, “Hầu tổng bị sao ạ? Có nghiêm trọng lắm không?”

Judy không trả lời, mặt có chút kỳ lạ nhìn cô chằm chằm, Nhan Hiểu Thần phát hiện ra sự quan tâm của mình hơi vượt quá mức cho phép của một cấp dưới bình thường, cô lúng túng cúi đầu.

Judy nói: “Hầu tổng nhất thời hơi choáng váng, ra ngoài hít thở một chút đã tốt hơn rồi.” Cô ta nhìn ngó xung quanh, “Đến phòng làm việc của tôi!” Nhan Hiểu Thần theo sau Judy đi vào văn phòng, Judy bảo: “Đóng cửa lại.”

Nhan Hiểu Thần vội vàng đóng cửa. Judy vừa muốn nói lại vừa không muốn nói, suy tư một thoáng, nhưng thiện cảm của cô ta đối với Nhan Hiểu Thần lại chiếm ưu thế hơn, nên đã nói ra một cách lưu loát: “Vừa rồi tôi đưa Hầu tổng xuống dưới lầu, bà ấy hỏi ai đã tuyển cô vào công ty làm, tôi nói là Lưu tổng giới thiệu, Hầu tổng sắc mặt rất khó coi, chất vấn Lưu tổng là thế nào. Lưu tổng giải thích với Hầu tổng, cô là bạn của Thẩm Hầu, Thẩm Hầu đã lén nài nỉ anh ta rất lâu, anh ta ở mặt ngoài lén đồng ý không nói cho Thẩm tổng và Hầu tổng biết, nhưng vì để cho chắc chắn, anh ta đã gọi điện thoại hỏi trước Thẩm tổng. Thẩm tổng nghe nói là bạn thân của Thẩm Hầu, ông ta liền nói con trai cũng lớn rồi, đã có xã giao bạn bè, sắp xếp được thì cứ việc sắp xếp, dù sao vẫn có 3 tháng thử việc, dùng được thì giữ lại, không dùng được thì dựa theo quy định của công ty mà giải quyết, Lưu tổng còn sợ người khác biết chuyện anh ta là “chiếu cố người nhà”, nên cố ý đưa cô đến chỗ tôi.”

Nhan Hiểu Thần nghe đến đó đã hiểu rõ ràng, bà Thẩm cũng không biết Thẩm Hầu giúp cô sắp xếp vào làm ở đây, cô ngắc ngứ hỏi: “Có phải Hầu tổng không thích tôi được tuyển vào do quen biết?”

“Theo lý thì không thể nào, làm việc ở Trung Quốc gặp chuyện như vậy là bình thường, rất nhiều loại tình thân lui tới, cô không phải là người đầu tiên của công ty được tuyển vào nhờ quen biết, tuyệt đối cũng không phải là người cuối cùng, nếu như có nhân viên nào được tuyển vào nhờ quen biết mà làm được việc giống như cô, chúng tôi đều muốn cười đến chết, ước gì mỗi ngày đều có mấy người như vậy. Nhưng mà dù sao…Tôi mới vừa biết Thẩm Hầu là con trai của Hầu tổng, đoán chừng bà ấy đã để ý quan hệ giữa cô và Thẩm Hầu!”. Judy cười híp mắt nhìn Nhan Hiểu Thần, “Cô và Thẩm Hầu là quan hệ gì vậy? Bạn thân đến cỡ nào?”

Nhan Hiểu Thần cắn môi, không biết nên trả lời thế nào.

Judy sớm đoán được vài phần, khẽ thở dài, đỡ trán nói: “Con trai Hầu tổng đã có bạn gái, chúng tôi già quá rồi!”

Nhan Hiểu Thần thấp thỏm bất an hỏi: “Hầu tổng không phải là đang tức giận chứ?”

Judy khẽ cười nói: “Bà ấy chỉ là có chút không khỏe. Nhưng mà, đừng quá lo lắng, Hầu tổng rất rộng lượng, chắc là nhất thời mất hứng, qua vài ngày sẽ nghĩ thông suốt thôi, huống chi bà ấy rất thích cô, còn muốn xin cô về giúp bà ấy làm việc, Thẩm Hầu tìm được một cô gái xinh đẹp như vậy làm bạn gái, bà ấy phải vui vẻ mới đúng.”

Nhan Hiểu Thần vẫn cảm thấy bất an, Judy phất phất tay, “Chắc là không có việc gì lớn đâu, đi ra ngoài làm việc đi!”

Nhan Hiểu Thần đi ra khỏi văn phòng, do dự có nên gọi điện thoại cho Thẩm Hầu biết hay không. Thẩm Hầu đang đi công tác xa, nói cho hắn biết, nếu hắn lập tức quay về, vậy thì công việc sẽ trễ nải, chỉ sợ trong mắt của ba mẹ hắn, đó là chuyện không tốt, nếu hắn không quay về, thì lại thêm một người nữa lo lắng, suy nghĩ miên man một lúc, nhận thấy chẳng có ý nghĩa gì. Nhan Hiểu Thần quyết định, vẫn là trước hết không nói cho Thẩm Hầu biết, dù sao qua hai ba ngày nữa, Thẩm Hầu cũng sẽ quay lại, chờ hắn về đến nhà, nói sau cũng được!

Nhan Hiểu Thần thấp thỏm bất an hai ngày, phát hiện mọi thứ đều bình thường, mẹ của Thẩm Hầu không có tìm cô nói chuyện.

Nhan Hiểu Thần hỏi Judy: “Hầu tổng còn ở Thượng Hải không?”

Judy không để ý nói: “Không biết nữa, bà ấy nói ở lại một hai ngày, chắc là đã đi rồi.” Nhan Hiểu Thần nhẹ nhàng thở ra, là do cô quá khẩn trương, có lẽ người ta căn bản không coi chuyện yêu đương của con trai ra gì, không muốn lập tức phải kết hôn.

Nhan Hiểu Thần trầm tĩnh lại, bắt đầu có tâm trạng suy nghĩ đến chuyện khác. Thẩm Hầu sắp trở về, cô quyết định bớt chút thời gian quét dọn nhà cửa gọn gàng một chút.

Buổi tối, Nhan Hiểu Thần xắn tóc lên cao, mặc tạp dề, mang bao tay cao su, đang vệ sinh bồn cầu thì chuông cửa vang lên.

Thẩm Hầu về sao? Cô vội vội vàng vàng chạy ra cửa, từ trong lỗ kính nhỏ trên cửa nhìn ra, phía ngoài là mẹ của Thẩm Hầu.

Nhan Hiểu Thần kinh ngạc ngây ngốc đứng im, không biết nên làm thế nào. Bà Thẩm lại ấn chuông cửa một lần nữa, Nhan Hiểu Thần mới vội vàng cởi bao tay, rũ tóc xuống, muốn mình nhìn đẹp mắt một chút. Cô hít một hơi thật sâu, mở cửa, “Hầu tổng.”

Mẹ của Thẩm Hầu nhìn cô chằm chằm, sắc mặt hết sức khó coi.

Thẩm Hầu thuê căn hộ 4 năm, ba mẹ của hắn chưa từng đặt chân tới, nhưng không thể nào không biết, nếu không tối nay bà ấy làm sao tìm được nơi này. Nhan Hiểu Thần nhìn giống như một đứa trẻ đã gây ra lỗi lầm, chột dạ cúi đầu.

Bà Thẩm không nói một lời, nhanh chóng đi vào phòng ngủ của Thẩm Hầu, rồi đi vào phòng ngủ của Nhan Hiểu Thần, nhìn qua một vòng, xác định hai người nhìn bề ngoài vẫn đang là “Ở riêng”, còn chưa chính thức “Ở chung”. Bà ta giống như nhẹ bớt tâm trạng đi một chút, ngồi trên ghế sô pha, nói với Nhan Hiểu Thần: “Cô cũng ngồi đi!” Nhan Hiểu Thần thấp thỏm bất an ngồi lên một góc sô pha.

“Giúp Thẩm Hầu thi hộ môn kinh tế vĩ mô chính là cô sao? “ Bà Thẩm đang dùng câu nghi vấn, nhưng biểu hiện giống như câu khẳng định.

“Dạ đúng.”

“Tôi đã xem qua thành tích của cô, không có môn thi nào thấp hơn 9/10, là Thẩm Hầu nhà tôi đã hại cô, rất xin lỗi!” mẹ của Thẩm Hầu đứng lên, hướng Nhan Hiểu Thần cúi thấp người chào.

Nhan Hiểu Thần bị dọa sợ, lập tức đứng lên, tay chân luống cuống đỡ bà Thẩm dậy, “Không sao ạ, mọi việc đã qua rồi, không có sao hết, thật sự không ngại.”

Bà Thẩm đau xót nói: “Nhưng tôi để ý!”

Nhan Hiểu Thần không biết nên nói cái gì, chân tay luống cuống nhìn bà Thẩm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.