Nửa Thời Gian Ấm Áp

Chương 6-4: Tuổi trẻ vô hối (4)



Bình thường ông chủ không có mặt tại quán, đều là chị Từ trông coi, Nhan Hiểu Thần đem chuyện muốn xin nghỉ việc nói cho chị Từ. Chị Từ biết Nhan Hiểu Thần năm nay tốt nghiệp, đã sớm chuẩn bị tâm lý, nên chỉ quan tâm hỏi han về công việc mới ra sao, làm ở công ty nào. Nhan Hiểu Thần cảm thấy không có gì phải giấu diếm cả, nói cho chị Từ biết, chủ yếu để chị vui. Chị Từ thật tâm chúc mừng Nhan Hiểu Thần, nói rằng: “Vừa đúng lúc mấy ngày nay có người đến tìm việc, quán Bar cũng không phải thiếu người, chiều mai em đến đây, kết toán luôn tiền lương là được.”

Nhan Hiểu Thần không nghĩ là thuận lợi như vậy, cảm ơn chị Từ, sau đó tiếp tục công việc.

Chị Từ âm thầm quan sát Nhan Hiểu Thần, nhận thấy cô vẫn như trước, không nói nhiều, vẫn chăm chỉ làm việc, không một chút nào tỏ ra sắp nghỉ việc mà giở trò trộm cắp hay gian dối điều gì, trong lòng chị thầm khen một tiếng.

Chị Từ nói với William chuyện Nhan Hiểu Thần muốn xin nghỉ, bảo anh ta gọi điện thoại cho người mới tối mai đi làm, William là kẻ to mồm, chỉ một lát sau, chuyện Nhan Hiểu Thần tìm được việc làm lương cao, sắp rời khỏi Lam Nguyệt truyền khắp quán Bar. Hai chị lớn tuổi hơn Nhan Hiểu Thần là Mary và April đã quen cảnh đồng nghiệp làm chung người vào người ra, buồn có vui có, cho nên tâm trạng rất bình thản, cười nói chúc mừng với cô. Trong khi hai kẻ bằng tuổi là Apple và Yoyo thì trong lòng không được thoải mái cho lắm, rõ ràng không cảm thấy Nhan Hiểu Thần giỏi hơn mình, chỉ nhận thấy rằng Nhan Hiểu Thần như “cá chép vượt long môn” ngược lại là cướp đi cơ hội thể hiện của bọn họ.

Đối với loại con gái xét nét hay so bì ghen tỵ, Nhan Hiểu Thần không ưa gì, nhưng có thể thông cảm, cô xem như không biết, nên làm cái gì thì làm cái đó, chẳng thèm quan tâm đến. Yoyo và Apple nhìn thấy thái độ của Nhan Hiểu Thần lại cảm thấy cô thắng thế thì kinh thường ngạo mạn, trong lòng không được thoải mái, chỉ có thể hy vọng vào Screaming Eagle, sẽ giúp họ vui vẻ, quên đi chuyện bực bội hiện giờ.

Hôm nay không phải cuối tuần, khách quen ở quán Bar không nhiều, Yoyo và Apple khá rảnh rỗi, liên tục nhìn ra ngoài cửa mong đợi, nhưng Screaming Ealge còn chưa đến, hơn chín giờ ngược lại là Trình Trí Viễn bước vào.

Yoyo tỏ ra không vui, William lại rất hưng phấn, nói nhỏ: “Đêm nay vô cùng đặc sắc nha, song hùng tranh bá.” Nhan Hiểu Thần bưng rượu ra cho Trình Trí Viễn, Trình Trí Viễn đưa cho cô một túi quà: “Chúc mừng em!” Nhan Hiểu Thần kinh ngạc một lúc, nói: “Lời chúc mừng của anh tất cả tôi sẽ nhận, nhưng quà thì không cần đâu ạ, chỉ là tìm được việc làm thôi mà.”

Trình Trí Viễn cười nói: “Em cứ mở ra xem đã, rồi quyết định không nhận cũng chẳng muộn.”

Nhan Hiểu Thần mở quà, là một túi kẹo hoa quả đầy màu sắc, rực rỡ như cầu vồng, trông rất đẹp mắt. Tuy hiện nay giá cả tăng cao, nhưng một túi kẹo hoa quả như thế này khẳng định không quá 30 đồng. Trình Trí Viễn nói: “Tìm được một công việc như ý hiển nhiên là chuyện tốt, hãy cùng bạn bè chia sẻ điều ngọt ngào này nhé!” Anh ta lấy ra một viên kẹo, bỏ đi lớp bọc nilon, cho vào miệng, làm một bên má hơi phồng lên, cười híp mắt nhìn Nhan Hiểu Thần, trong phút chốc anh ta dường như trẻ ra mười tuổi.

Nhan Hiểu Thần bị tinh thần thoải mái hoạt bát của anh ta ảnh hưởng, cũng chọn một viên kẹo cho vào miệng, “Cảm ơn anh.” Cô cầm túi kẹo, đem chia cho William và mọi người dùng, một lát sau, mỗi người trừ Yoyo và Apple, miệng đều ngậm một viên kẹo. Có lẽ do thời thơ ấu, mỗi người đều có ký ức về hương vị ngọt ngào của kẹo, khi nếm qua cảm giác trong khoang miệng tràn ngập hương vị thân quen, khiến ai nấy đều nhịn không được mà khẽ mỉm cười.

Nhan Hiểu Thần có chút hoảng hốt, cô không nhớ rõ mình đã bao lâu rồi không ăn kẹo nhân trái cây. Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn rất thích đồ ngọt, vì một thỏi chocolate cô đã phải nài nỉ ba rất lâu, nhưng từ khi ông ra đi, cô đã không còn ăn nữa, thật ra căn bản cô đã quên trên thế giới còn có thứ ngọt ngào này.

Nhan Hiểu Thần mang đến một cốc rượu Gin (2) đá, đưa cho Trình Trí Viễn.

(2) Rượu Gin là một loại rượu mạnh có nguồn gốc chủ yếu từ quả cây bách xù – Juniper Berry, nó là một trong những loại rượu phổ biến, có phạm vi phân bố rộng rãi nhất trong các loại rượu mạnh. Rượu Gin có các sản phẩm với nguồn gốc khác nhau, kiểu dáng và hương vị đa dạng, tất cả đều sử dụng cây bách xù làm thành phần chính.

Trình Trí Viễn nói: “Tôi không nhớ là mình có gọi loại rượu này.”

Nhan Hiểu Thần nói: “Tôi mời anh.”

Trình Trí Viễn nhướng mày cười, cầm ly rượu lên, “Cảm ơn em!”

Đột nhiên, Apple kích động gọi lớn: “Yoyo, anh ta đến! Screaming Eagle đến!”

Trong quán Bar đang rất yên tĩnh, khách uống rượu thì ít, chỉ có âm nhạc êm dịu nhẹ nhàng, tiếng gọi hưng phấn của Apple không chỉ khiến Yoyo lập tức ngẩng đầu nhìn ra cửa, mà còn làm cho khách trong quán đều ngước lên nhìn ngó xung quanh. Apple ngượng ngùng nhìn chị Từ cười trừ, chị Từ nhận thấy không có vị khách nào không hài lòng một nữ nhân viên quá lỗ mãng xúc động, nên cũng không trách cứ gì Apple, chỉ nhìn chòng chọc vào cô cảnh cáo, phất phất tay, ra ý cô nhanh chóng đi làm việc.

Cửa quán Bar đẩy ra, một đám thanh niên xuất hiện giống như cơn đại hồng thủy ồ ạt tràn vào, làm cho cả quán bar trong nháy mắt ồn ào nhốn nháo.

Ngụy Đồng, Ngô Thiến Thiến… Mỗi một người đều rất quen thuộc, nhưng trong đó có một người rất nổi bật, khiến Nhan Hiểu Thần giật mình vì dáng vẻ của quá thân quen của hắn — Thẩm Hầu. Nhan Hiểu Thần không thể tin được đứng thẳng người lên, yên lặng nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy nghi vấn: tại sao cậu lại đến đây?

Thẩm Hầu nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô tỏ ra hài lòng, đắc ý nhìn cô cười cười, làm như mình là kẻ không biết gì cùng Yoyo nói chuyện, Yoyo rất vui vẻ vừa cười vừa nói, dẫn đám bọn họ đến một chỗ đã chuẩn bị thật tốt từ trước, trên bàn đặt đầy hoa tươi, ghế dựa bên cạnh buộc mấy quả bong bóng, nhìn qua cực kỳ vui vẻ náo nhiệt. Apple bưng rượu đi ngang qua Nhan Hiểu Thần, dùng khuỷu tay huých cô một cái, “Có phải hơn hẳn Heidsieck của cô không?”

Nhan Hiểu Thần ngây ngốc nhìn Apple, Thẩm Hầu chính là Screaming Eagle 1992 mà các cô hay lải nhải sao? Lần đầu tiên Apple nhìn thấy vẻ mặt của Nhan Hiểu Thần như vậy, đang muốn châm chọc cô thêm vài câu, nhưng lại thấy Thẩm Hầu đang đi về hướng của mình, cô ta lập tức quay ra nhìn Thẩm Hầu tươi cười tiếp đón. Nhưng mà Thẩm Hầu căn bản không chú ý đến Apple, hắn đi qua cô ta, trực tiếp hướng đến trước mặt Nhan Hiểu Thần, nắm lấy tay, kéo cô đến giữa đám đông.

Mary vừa đúng lúc mở chai rượu sâm banh, “Phanh” một tiếng, đám thanh niên giơ cao ly rượu reo hò hoan hô, “Chúc mừng Nhan Hiểu Thần, Ngô Thiến Thiến, bán thân với giá cao!” (chỗ này chắc ý là tìm được việc làm có lương cao ^.^)

Nhan Hiểu Thần vẫn còn cảm thấy choáng váng, cử động giống như cái máy, bắt chước mọi người cầm ly rượu lên uống, cùng với Ngô Thiến Thiến không ngừng nói: “Cám ơn, cám ơn!”

Những người khác không nhận ra điểm khác thường của cô, Thẩm Hầu ngược lại đã phát hiện, hắn cười cầm lấy ly rượu trong tay cô, “Rượu này trên chai ghi độ hơi cao, cậu đừng uống nhiều say đó.” Hắn đưa cho cô một ly Sprite, nhấn mạnh từng chữ nói: “Cậu lần này là ngạc nhiên hay vui vẻ đây?”

Nhan Hiểu Thần nhìn đến Yoyo và Apple đang mang vẻ mặt đầy kinh ngạc, khó hiểu nhìn cô, cô cảm thấy có gì đó không đúng, nói với Thẩm Hầu: “Mình còn phải làm việc, các cậu chơi đi, mình phải đi rồi.”

Thẩm Hầu giữ chặt cô, “Đã hết giờ làm rồi, biết trước gặp người cứng nhắc như cậu, mình đã canh thời gian để đến.” Nhan Hiểu Thần nhìn về phía đồng hồ treo tường, vừa mới qua 10 giờ rưỡi, thật đúng là đã hết giờ làm. Thẩm Hầu ấn Nhan Hiểu Thần ngồi xuống, chỉ vào cái ly của cô, cười nói với Yoyo và Apple, “Phiền các cô cho thêm một ít Sprite.”

Ánh mắt Yoyo và Apple nhìn cô như muốn phanh thây xẻ thịt, tên Thẩm Hầu này tuyệt đối là cố tình làm vậy! Nhan Hiểu Thần quả thật muốn lấy cái bao thật to đem hắn quăng vào đó, đỡ phải nhìn thấy hắn gây ra mấy chuyện thị phi mất mặt.

Thẩm Hầu đi đến dàn nhạc bên cạnh, cùng với mấy thành viên trong ban nhạc kề vai sát cánh nói mấy câu, April cầm lấy micro, cười nói với cả quán: “Tối hôm nay, có người bạn yêu cầu tôi hát một bài giai điệu hơi nhanh một chút, hy vọng mọi người chịu khó nghe, nhưng nếu thật sự không chịu được thì có thể lên đây kéo tôi xuống!”

Không ai có thể cự tuyệt một mỹ nhân lịch sự như vậy cả, mọi người vỗ tay nhiệt liệt biểu hiện sự đồng ý.

Once upon a time

A few mistakes ago

I was in your sights

You got me alone

You found me You found me You found me

I guess you didn’ t care

And I guess I liked that

And when I fell hard

You took a step back

Without me without me without me

And he’ s long gone when he’ s next to me

And I realize the blame is on me

Cause I knew you were trouble when you walked in (3)

… …

(3) Bài hát “I knew you were trouple” do Taylor Swift biểu diễn

(Thường mấy bài hát tiếng anh dịch ra rất khó hiểu, các bạn thông cảm mình chỉ nói đại ý của bài hát thôi, “I knew you were trouble” tạm dịch là “Anh là nỗi phiền muộn của tôi.”)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.