Vừa đến cửa nhà Chử Vân Hành, Triều Lộ liền ngửi thấy mùi hương quen thuộc, đúng là mùi thơm độc đáo đậm đà nhưng không làm mất đi sự dịu dàng thanh nhã của trầm hương. Triều Lộ hít sâu một hơi. Đó là cách giúp cho trái tim căng thẳng của cô có chút thư giãn. Lúc cúi đầu nhìn thấy Chử Vân Hành ngồi xe lăn ra mở cửa, cô không khỏi lo lắng: “ Chân của anh lại không thoải mái à?”.
“ Không phải”. Anh cầm cái khay đặt trên đầu gối để lên bàn: “ Tôi ở trong bếp nấu trà nên dùng xe lăn cho thuận tiện”.
“ Nấu nước như vậy, mỗi lần cầm lên anh phải hết sức cẩn thận đấy”.
“ Chiếc khay này là loại đặc biệt có máng lõm nên cầm rất vững”. Anh nói: “ Thường thì tôi hay uống nước ở trong phòng. Nhưng loại trà trầm hương này phải pha bằng nước sôi mới ra vị. Với một người thỉnh thoảng mới uống trà thì không cần phải xem trọng chuyện đó, chỉ cần uống ngay trong bếp là được. Nhưng cô đã đến đây, tôi sẽ không để cô phải uống trà trong bếp”.
Trong lòng Triều Lộ vô cùng xúc động. Chỉ vì một câu nói đùa khiến cơ thể anh vốn không thoải mái lại phải tự mình pha trà đãi cô. Lúc cô rửa tay đi ra đã thấy Chử Vân Hành gấp xe lăn thay bằng nạng chống. Trên bàn đặt sẵn hai chén nước trà thật ngon.
“ Tôi vốn nghĩ chờ làm xong xuôi mọi việc mới đòi uống trà, không ngờ anh đã chuẩn bị rất tốt”.
“ Cô từ nhà tới đây không phải gần, trời lại nóng, từ bên ngoài vào nhất định sẽ thấy khát”.
Triều Lộ không khách sáo liền ngồi xuống. Cô nâng chén trà lên để sát mũi ngửi: “ Hình như hương vị lần này hơi khác lần trước?”.
“ Tôi có cho thêm ít phổ nhĩ, cô thử xem sao”.
Triều Lộ uống ngay một ngụm, nói: “ Tôi không hiểu lắm về trà nhưng tôi thích uống trà của anh”.
Chử Vân Hành im lặng nhìn cô.
Triều Lộ cảm giác không khí có vẻ không đúng, vội vàng che giấu nói: “ Anh là người đàn ông nhã nhặn nhất mà tôi từng tiếp xúc”.
“ Đơn giản chỉ vì một chén trà trầm hương sao?”.
“ Không phải, ý tôi…Chỉ là tôi cảm thấy anh không giống với mọi người”. Triều Lộ phát hiện ra lời mình nói rất dễ khiến người ta hiểu sai nghĩa, cô lập tức nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “ Ý tôi là, tác phong của anh thật không tầm thường”.
“ Chẳng qua là do một lần thoát khỏi cái chết thôi”. Anh cười, ngữ khí thản nhiên như khi nói đến một chuyện hết sức bình thường. “ Dù sao thì thực tế cuộc sống là điều không thể xóa bỏ”. Anh dùng tay phải nắm lấy tay trái.
“ Cũng có lúc anh cảm thấy rất mệt mỏi đúng không?”.
“ Tất nhiên”.
“ Có khi nào anh nghĩ tới việc…tìm ai đó giúp đỡ không?”.
Chử Vân Hành nở nụ cười mang theo ý tứ hàm xúc: “ Có, cho nên thỉnh thoảng tôi mới nhờ cô đến đây giúp việc theo giờ”.
Triều Lộ cúi đầu trả lời: “ Ý tôi không phải nói đến chuyện giúp việc theo giờ”.
“ À”. Anh dựa vào nạng để đứng lên, đi thong thả trong phòng. “ Nếu cô nói đến bạn đời thì tôi hi vọng người đó hoàn toàn khác với người giúp việc theo giờ. Có thể cô nghĩ tôi không thực tế, hoặc thậm chí là quá tự tin. Nhưng tôi vẫn phải nói rằng, tôi không cần nửa kia của mình là một người làm việc bán thời gian hoặc là bảo mẫu cho người khuyết tật. Mặc dù cơ thể tôi như vậy nhưng không có nghĩa tôi sẽ giảm sự kỳ vọng vào chuyện tình yêu”.
Triều Lộ đứng trước cửa, vừa chân thành vừa hơi khẩn trương nhìn anh: “ Yêu cầu của anh không có gì quá đáng. Chuyện tình cảm vốn rất thuần khiết”.
Chử Vân Hành nhìn Triều Lộ chăm chú một lúc lâu, sau đó anh lên tiếng: “ Triều Lộ, lâu lắm rồi tôi mới nói ra những suy nghĩ trong đầu. Nếu…nếu tôi không phải bị tàn phế thì tốt biết bao”.
Trong đầu Triều Lộ nổ bùm một phát. Câu nói kia quả thực có lực sát thương quá mạnh mẽ, giống như quả bom đột nhiên nổ tung, khiến lục phủ ngũ tạng của cô bị chấn động đau đớn. Không lâu trước kia, chính cô cũng có suy nghĩ ấy trong đầu: “Nếu Chử Vân Hành không phải bị tàn phế thì tốt biết bao”. Giờ đây nghe chính anh nói vậy, cô càng thêm đau lòng. Anh là cái gì đây? Giữa thời buổi hỗn loạn mờ mịt, anh là một viên ngọc hiếm có, thật sự là một viên ngọc không tì vết, chỉ sợ bị người nào đó sớm nhặt đi thì đâu còn đến phiên cô? Cô ngốc nghếch đến bây giờ mới biết đạo lý ấy.
“ Cho dù anh không phải là người hoàn chỉnh nhưng anh vẫn tốt đẹp như xưa”. Cô ôn nhu nói, từ ngữ thật rõ ràng.
Chử Vân Hành dường như bị chấn động bởi lời cô, lui về phía sau một bước: “ Cô không thực sự nghĩ như vậy”. Anh có chút nản lòng: “ Không phải cô đã sớm cự tuyệt tôi đó sao?”.
Triều Lộ ngay lập tức nhận ra trong câu nói của anh có vấn đề: “ Vì sao anh lại nói như vậy?”.
Chử Vân Hành đứng cách Triều Lộ nửa bước, anh nhìn vào mắt cô, ngập ngừng đáp: “ Bất kỳ cô gái khỏe mạnh nào khi được ai đó giới thiệu cho một người tàn tật sẽ luôn bài xích. Tôi chỉ muốn biết, hiện tại, cô còn có hay không cảm thấy ghét bỏ người tàn phế?”.
Triều Lộ ước chừng mất hơn mười giây mới tiêu hóa hết lời anh. Vấn đề là, cô hiểu Chử Vân Hành đã biết mẹ cô cố ý muốn sắp xếp chuyện hẹn hò cho mình. Nghĩ đến đó, cô liền quay đầu bỏ đi.
Điều này nghĩa là gì? Cô thấy mình giống như con khỉ bị người ta trêu chọc. Có lẽ, ngay từ ngày đầu tiếp cận, Chử Vân Hành đã biết cô là ai. Anh cứ thể từng bước từng bước đánh chiếm trái tim cô là vì muốn chứng mình mị lực của mình không hề thua kém người khác. Càng nghĩ cô càng thêm đau lòng.
“ Triều Lộ, cô đứng lại”. Chử Vân Hành vừa chống nạng cố gắng đuổi theo vừa ở sau lưng cô gọi to.
Triều Lộ ra đến cửa, thấy anh gọi vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, cũng không quay đầu lại cứ thể mở cửa.
Chử Vân Hành do chống nạng quá nhanh, nhịp điệu giữa hai chân rối loạn nên anh bị vấp phải chân mình rên lên một tiếng, cơ thể không khống chế được ngã về phía trước. Triều Lộ quay lại, quên mất là mình đang giận, vội vàng đưa tay đỡ anh, chân bị va đập nên cũng ngã nhào theo.
Hai người đồng thanh kêu “ ối “.
Triều Lộ và Vân Hành hai mắt nhìn nhau, quên cả việc từ trên sàn đứng lên, không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Chử Vân Hành duỗi tay, đem cánh cửa đóng lại.
Cổ Triều Lộ bị hơi thở ở khoảng cách gần của anh làm cho ngứa ngáy. Cô không biết mình vì điều gì mà không vội đẩy anh ra để đứng lên.
Anh im lặng nhắm hai mắt, tay phải chuẩn xác đặt lên trán cô, lại từ thái dương dò dẫm xuống làn môi. Cô cũng không kiềm chế nhắm chặt hai mắt. Khi anh chạm đến, cảm giác ngứa ngáy càng lúc càng tồi tệ. Anh hít thở, tim đập điên loạn. Cảm giác ngứa ngáy này đều theo da thịt cô thẩm thấu vào bên trong. Rất khó để nói đây là loại cảm giác thoải mái thuần khiết nhưng lại khiến người ta say mê không muốn từ bỏ.
Cô dựa theo bản năng chạm vào cơ thể Vân Hành. Cô cầm tay trái anh nhẹ nhàng xoa bóp, giống như làm vậy có thể khiến nó khôi phục sinh khí. Cuối cùng cô cầm tay anh đặt lên ngực mình.
“ Triều Lộ, Triều Lộ…”. Anh giống như nói mê thì thầm gọi tên cô, cơ thể bứt rứt xoay chuyển, vất vả nỗ lực tiếp cận Triều Lộ.
Cô vươn tay vòng qua cổ anh. Nụ hôn của anh rơi xuống như chuồn chuồn đạp nước. Một lát sau thì mãnh liệt điên cuồng như thác đổ.
“ Triều Lộ, em phải biết rằng, tay trái của anh tuy không làm nên việc nhưng xúc cảm thì vẫn có. Lần sau em đừng có tùy tiện buông thả, cẩn thận anh không kìm được đâu”. Sau nụ hôn nồng nhiệt, anh có chút thoát lực.
Triều Lộ mở mắt thấy anh đang nhìn mình cười xấu xa trêu tức, cô giả vờ tức giận cầm tay trái của anh đẩy qua một bên, buộc lại tóc dựa vào cánh cửa ngồi xuống.
Chử Vân Hành điều chỉnh tư thế, một tay chậm rãi đỡ lấy cơ thể, cũng ngồi dựa vào cánh cửa, chủ động nắm chặt tay Triều Lộ: “ Không tức giận sao?”.
“ Anh nên sớm nói cho em biết rằng anh đã biết em là ai”. Về chuyện này, Triều Lộ vẫn còn hơi lưu tâm.
“ Không, trước đây chúng ta gặp mặt không tính là nhận ra”. Chử Vân Hành đối với việc này không có cùng suy nghĩ: “ Lần đầu tiên gặp em trong buổi đi bộ từ thiện, lúc đó anh không biết là ba anh và mẹ em đã cùng nhau trao đổi giới thiệu. Mãi đến hôm sau em đến nhà anh, anh mới biết em chính là con gái của dì Hạ”.
“ Theo như anh nói thì hai người ấy đã sớm nói về chuyện gặp mặt?”.
“ Không hẳn vậy. Là do một lần anh về nhà, ngẫu nhiên nghe dì Hạ và ba anh đang nói, đại khái là muốn sắp xếp chúng ta hẹn hò nhưng em lại không thấy vui khi gặp anh, bởi vì anh…”.
Triều Lộ nghe xong sự thật, cảm giác vô cùng áy náy: “ Lúc ấy, em chưa biết anh”.
“ Anh hiểu”. Anh nắm lấy tay cô đặt lên môi mình.
“ Anh xem, tại thời điểm ấy, chúng ta không ai biết ai”. Triều Lộ cười: “ Tất nhiên em không liếc mắt nhìn trúng anh ngay và anh cũng chưa chắc đã thấy hứng thú với em luôn”.
Anh cười theo cô: “ Thật ra, điều kiện của anh tuy không tốt nhưng anh không phải là người có trình độ đánh giá thấp, về mặt tình cảm vốn dĩ rất cầu kỳ”.
Triều Lộ chợt nhớ tới một việc: “ Em nhớ là trước khi đi chơi công viên, anh cũng chưa nảy sinh hứng thú đối với em. Nếu không làm sao anh lại đưa cho em hai tấm vé, còn muốn em đi chơi với bạn trai?”.
“ Nếu không thì em cho rằng anh có thể như thế nào được?”. Chử Vân Hành bất đắc dĩ cười. “ Anh không biết em có hay không còn muốn gặp anh, không biết em nghĩ về anh ra sao, hơn nữa…Thẳng thắn mà nói thì anh thậm chí không thể mang em giữ lại bên mình. Nếu em vui vẻ cầm vé đi chơi với người khác , anh sẽ từ bỏ hi vọng”.
Triều Lộ vừa cười vừa mắng: “ Anh đúng là con cáo”. Ngoài miệng mắng nhưng cơ thể cô lại vô thức dựa đầu vào vai anh. Chử Vân Hành nhẹ nhàng buông tay cô, chống trên mặt đất.
“ Anh nghĩ em sẽ gọi anh là cáo già cơ đấy”.
“ Anh không già mà. Lúc xem ảnh, em đã nghĩ anh nhiều nhất chỉ đến ba mươi”.
“ Em rất thành thật, anh cứ nghĩ em sẽ cường điệu nói anh mới hai lăm”.
“ Anh mà hai lăm thì em sẽ không thèm chơi”.
“ Vì sao?”.
“ Em không chấp nhận đàn ông nhỏ tuổi hơn mình”
“ May mắn, may mắn”.
Cơ thể Triều Lộ lúc này như dựa cả vào anh khiến anh phải mất rất nhiều sức lực mới có thể ổn định. Nhưng cô không nghĩ đến việc rời khỏi vai anh mà chậm rãi hỏi: “ Bây giờ anh xác định rồi sao?”.
“ Ừ”. Anh nói: “ Hôm nay anh gọi em tới đây cũng là hạ quyết tâm thử buông tay một lần”. Anh chỉ vào chiếc nạng đã bị quẳng đi: “ Cho dù chống nó, anh cũng phải đuổi theo em”.
Triều Lộ cố ý trêu đùa: “ Nếu em co chân chạy thì anh làm sao đuổi được đây?”.
“ Nếu em không quay đầu, anh đương nhiên sẽ không tiếp tục. Chỉ cần em bằng lòng dừng lại nhìn anh vài lần, anh liền có hi vọng để vượt qua em”.
Triều Lộ bĩu môi nói: “ Vậy hôm nay phải tính thế nào đây, em còn chưa kịp quay đầu anh đã chơi xấu ngã xuống đất dậy không nổi”.
“ Đây không phải là tính toán trước”. Chử Vân Hành xòe tay phải di chuyển người, Triều Lộ ngồi bên cạnh vội vàng đỡ anh nhưng cô bị bàn tay ấy mạnh mẽ giữ lại rồi ấn xuống. Anh hôn cô thật sâu, một lúc lâu mới buông ra thở hổn hển, mang theo nụ cười thỏa mãn.