Căn phòng của Chử Vân Hành có ban công hướng về phía nam, phong cảnh xung quanh nhìn lên rất đẹp. Tiếng ve sầu kêu to trái ngược với âm thanh xe cộ thỉnh thoảng qua lại khiến con phố có vẻ tĩnh lặng. Những tòa nhà kiểu cũ màu trắng kem, gạch màu đỏ hay màu xám tro nhạt thấp thoáng trong những tán cây xanh, khiến người ta hoảng hốt nghĩ mình đã đi nhầm thời đại. Xa xa là những đám mây nhàn nhạt bay, gió thổi qua đỉnh đầu Triều Lộ.
Cô đứng sát Chử Vân Hành, một tay ôm cánh tay phải, tay kia nắm lấy cánh tay trái của anh, nhẹ nhàng đỡ anh bên hông mình. Lúc sắp đi lên ban công, Chử Vân Hành liền bỏ nạng qua một bên, đứng tựa sát vào người cô. Bỗng nhiên Triều Lộ lên tiếng: “ Vân Hành, ở đây đẹp thật, giống như căn nhà ngày bé em hằng mơ ước. Nói thật nhưng anh không được cười, ngôi nhà như thế này, với em mà nói giống như một lâu đài cổ tích không hề tồn tại. Vừa rồi em chợt nghĩ, người cao tuổi sống một mình ở đây thì rộng quá”
“ Em có nghĩ anh một mình dọn ra ngoài ở là bất hiếu?” Giọng anh hơi nghẹn, mang theo sự bất đắc dĩ và đau thương.
Triều Lộ cầm ngón tay anh: “ Không phải, em chỉ nghĩ hai người hai thế hệ khác nhau ở riêng sẽ dễ dàng hơn. Anh nhất định là đã có suy tính, em cũng chỉ xúc động một chút thôi”.
Chử Vân Hành hơi cúi đầu: “ Triều Lộ, em biết không. Ba anh mãi đến khi ba mươi sáu – ba mươi bảy tuổi mới có anh. Anh không chỉ là con trai độc nhất của ông mà còn là đứa con đến cận kề tuổi trung niên ông mới có được. Anh không thể biết, trong lần tai nạn ô tô ấy, anh hôn mê mất vài năm, ông đã mạnh mẽ chịu đựng như thế nào. Sau khi anh tỉnh lại, ông thấy hình dạng anh biến thành…. tàn phế, thấy anh đánh mất tinh thần, ông đã vô cùng đau khổ”.
“ Vân Hành…”. Triều Lộ xoay người, nhất thời vì chăm chú mà quên mất một nửa trọng tâm của anh đang đặt trên người mình. Cô đột nhiên quay đầu, làm hại Chử Vân Hành lảo đảo, cô vội vàng giữ anh, sau đó mới tiếp tục: “ Xin lỗi, anh đừng nói nữa, đây không phải đề tài hay” – tất cả lời anh nói đều dẫn đến những câu chuyện thương tâm, không phải chủ đề thú vị.
Anh nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ ý không quan trọng, anh muốn tiếp tục đề tài này, khóe miệng thậm chí mang theo ý cười nhưng ánh mắt lại sâu xa phức tạp: “ Ông chưa bao giờ nói cho anh biết, đã có lúc, thậm chí ông thấy sợ hình dáng của anh bây giờ. Sở dĩ, anh dọn ra ở bên ngoài, một nửa để tiện cho anh, một nửa do muốn tránh. Tuổi ba anh đã cao, anh không muốn ông đau khổ nhìn anh biến thành một đứa con tàn tật. Có người nói, người đầu bạc tiễn người đầu xanh là bất hiếu. Nhưng một người cha già suốt ngày nhìn con trai đi lại phải chống nạng sớm hơn mình, chẳng phải rất tàn nhẫn sao?”.
Triều Lộ vững vàng đỡ lấy Chử Vân Hành, tay kia nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt anh, dừng lại giữa hai chân mày: “ Vân Hành, nhìn em, không nên nhíu như thế”. Cô ôn nhu nói, đợi chân mày của anh dãn ra, sau khi bốn mắt nhìn nhau, cô nói tiếp: “ Vân Hành, cho tới bây giờ, em rất đau lòng mỗi khi thấy anh vất vả bước đi hoặc lúc anh dùng một tay để làm những việc mà người khác có hai tay không dễ dàng làm được. Em nghĩ, ba anh nhất định rất yêu thương anh. Vì thế mà tâm trạng đau đớn khổ sở sẽ càng sâu đậm hơn. Dù vậy, bác và em vẫn luôn hi vọng mãi mãi được thấy anh bên cạnh, được thường xuyên chăm sóc cho anh, nghe thấy anh, để cho anh biết anh quan trọng như thế nào. Bởi vì, anh không chỉ khiến bác và em đau lòng, mà anh còn mang đến niềm hạnh phúc cho bác và em”.
Chử Vân Hành lặng lẽ nhìn cô, nét mặt khẽ run, yết hầu chuyển động. Một lúc sau, anh gắng sức ôm cô: “ Triều Lộ, anh vẫn có thể mang lại hạnh phúc cho người khác, cảm ơn em đã nhắc nhở anh điều đó”.
“ Anh đương nhiên có thể mà”. Cô hoàn toàn thật lòng. Lúc này, trong lồng ngực anh, cô hạnh phúc nhắm hai mắt, trái tim như được đổ đầy khoang đường mật.
Hai người say sưa hôn nhau trên ban công, cho đến khi Triều Lộ vô tình mở mắt thấy trên ban công nhà đối diện có người đang rình xem trò hay, cô mới ngượng ngùng đẩy anh ra.
“ Này, bên kia có người kìa”. Cô hất cằm chỉ sang phía trước rồi bĩu môi nhìn Chử Vân Hành.
Chử Vân Hành rất nhanh nhìn theo hướng cằm Triều Lộ chỉ, mặt đỏ bừng nhưng ngoài miệng vẫn cười ha hả: “ Sợ gì, cứ để hắn ta thèm đi”.
Triều Lộ giả vờ quắc mắt đứng trên ban công cầm chiếc nạng đặt vào tay Chử Vân Hành, kéo tay trái đỡ anh vào trong nhà.
Căn phòng rộng chừng hai mươi mét vuông, đồ nội thất mang phong cách phương Tây cổ điển. Sát bàn làm việc có treo chiếc giá sách.
Cô liếc mắt nhìn qua những quyển sách trên giá, phần lớn là sách văn học, các loại tiểu thuyết đại chúng, ngoài ra còn có mấy quyển từ điển tiếng Đức, cô thuận miệng trêu đùa: “ Giảng viên triết học cũng thích xem mấy quyển sách bình thường này à?”.
Anh cười, ngồi bên mép giường: “ Anh không bao giờ nghĩ giảng viên triết học là những người khó hiểu. Anh cũng cần phải nghỉ ngơi, không thể cả ngày đọc sách chuyên môn. Hơn nữa, ở trong nước anh đã học chuyên ngành tiếng Đức, khi sang Đức mới đổi thành triết học. Không lâu sau khi về nước, anh lại dọn ra ngoài ở. Còn nữa, căn bản ở đây chỉ là phòng ngủ, phần lớn sách vở đều ở thư phòng của ba anh. Nếu em thích thì để anh dẫn qua đó xem”.
“ Không, em không muốn tham quan ‘thư viện tư nhân’ đâu”. Triều Lộ đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, rung chân, cố ý khoa trương: “ Nhà của người có tiền lớn đến nỗi dọa người, cái gì mà phòng ngủ, phòng ăn, nhà bếp, phòng khách, thư phòng, phòng sinh hoạt…Xem ra em càng lúc càng tự ti rồi”.
“ Triều Lộ…”. Anh mỉm cười: “ Em vừa nói, ngôi nhà này rất đẹp, giống ngôi nhà mơ ước của em ngày bé, giống lâu đài cổ tích đúng không?”.
“ Vâng, đúng thế”.
Anh yên lặng nhìn cô, bỗng dưng giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cô: “ Cửa tòa lâu đài này đã mở ra cho em, công chúa của anh”.
Triều Lộ ngẩn người, giống như bị pháp sư làm phép, cô tưởng tượng mình như đang ngồi trên một chiếc xe ngựa, vui sướng rong ruổi trên đồng quê xanh biếc mà trên đầu vẫn còn lưu hơi ấm bàn tay anh khi chạm vào.
“ Vân Hành”. Cô phục hồi lại tinh thần, cười ngớ ngẩn như kẻ ngốc, vừa nhẹ nhàng đấm lên đầu gối anh, vừa nói: “ Em hạnh phúc chết mất”.
Trên mặt Chử Vân Hành hiện lên sự vui vẻ thỏa mãn, kéo cô nằm lên chân mình.
Cô nằm xuống, gần như sùng bái ngửa mặt nhìn người đàn ông trước mắt, không nói nên lời, trái tim thuần túy bị yêu thương và cảm giác hài lòng đóng chiếm. Cho đến khi anh điều chỉnh tư thế ngồi, cô mới nhận ra ở vị trí lâu như vậy đối với anh có thể là một gánh nặng liền vội vàng ngồi lên. Cô sợ anh cậy mạnh nên cố ý bảo: “ Vân Hành, anh gầy quá, làm em nhức hết người”.
Anh bật cười: “ Vì thế mà anh cảm thấy kiểu gối đầu lên tay nằm cả đêm là tình tiết vô lý trong phim truyền hình. Ngay cả chân còn không chịu nổi chứ đừng nói đến tay. Bất kể là nằm ngủ gối đầu lên cái gì e rằng đều là chịu đựng”.
“ Hình như anh rất có kinh nghiệm”. Cô bĩu môi nói.
“ Cái này…nếu em muốn thí nghiệm chân, lần sau chúng ta sẽ thử”. Anh cười xấu xa.
“ Này”. Triều Lộ lúng túng: “ Em không cần”.
“ Không sao, em có thể nằm lên tay trái anh”. Dáng vẻ anh tỏ ra thờ ơ: “ Anh có thể sử dụng được một tay”.
Trái tim Triều Lộ khẽ nhói đau, cô vuốt ve cánh tay trái của anh, nới lỏng tay cầm, cúi đầu nói: “ Không được, ngộ nhỡ em đè hỏng nó thì sao?”.
“ Vốn đã không tốt nên không quan trọng”. Anh nuông chiều nhìn cô.
“ Vì vậy, phải hết sức cẩn thận đối xử với nó”. Ánh mắt cô hiện lên nhu hòa: “ Có khi phải chăm sóc nó thật tốt, ngày nào đó, biết đâu nó lại có cơ hội khỏe lại. Cũng không phải không có khả năng đúng không?”.
Anh thở dài: “ Về lý thuyết, anh không phủ nhận sự tiến bộ của y học hay…kỳ tích xuất hiện. Tuy nhiên phép lạ này, từ lâu anh đã không tin. Mà tiến bộ của y học, cuộc đời anh sẽ không thể thấy được. Triều Lộ, nếu anh mãi mãi như vậy, em có thất vọng không?”.
Cô lập tức lắc đầu: “ Không. Vân Hành, từ sau khi biết anh, anh chưa từng làm em thất vọng”.
Trên mặt anh lộ vẻ yên tâm: “ Có thể, lời anh vừa nói cũng không đúng hoàn toàn”. Ngón tay anh lướt nhẹ qua chân tóc cô, anh nhắm mắt, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, in lên nơi đó một nụ hôn. “ Có lẽ vẫn có phép lạ - anh đã nhiều lần thoát chết, từ hôn mê sâu tỉnh lại và biến thành một người khác. Con người không nên quá tham lam, ông Trời đã tạo ra nhiều phép lạ như vậy, anh không có khả năng để mơ nhiều hơn nữa”.
Triều Lộ nói: “ Thực tế, anh đối với em mà nói cũng là sự xuất hiện bất ngờ”.
Anh đáp: “ Sao em lại khẳng định như vậy?”.
“ Em từng cho rằng cuộc đời mình sẽ rất khó được gả ra ngoài”.
Anh nhướn mày: “ Nghiêm túc nhắc nhở ai đó chú ý đến cách chọn lựa từ ngữ, em đang ám chỉ…Khụ khụ…công khai với anh chuyện gì?”.
Triều Lộ lập tức nhận ra mình đã nói sai. Mới đầu cô bối rối cắn môi xoay người, sau đó quay lại vừa giận vừa mừng đánh anh, miệng không biện giải mà chỉ dẩu môi lên cười.
“ Được rồi, được rồi, em biết là anh không đánh trả được nên đừng có ra tay tàn nhẫn nhé”. Chử Vân Hành một tay chống lại song chưởng, dứt khoát không tránh không núp, cười hì hì mặc cô phát tiết.
Triều Lộ nói: “ Em còn đang chuẩn bị dùng chân đây”. Nói xong cô giơ chân lên tung chưởng, nhẹ nhàng đá vào lòng bàn chân Chử Vân Hành, cười như một đứa bé.
“ Anh cầu xin em tha thứ. Nói tiếp cho anh biết vì sao em đã từng nghĩ rằng..khụ khụ”. Nhận được sự “ quyết liệt” của cô, anh ho khan một tiếng rồi sửa lời: “ Không phải anh nói, dù sao thì chính ý em là thế mà”.
Cô trả lời một cách nghiêm túc: “ Rất đơn giản: Người tốt thì không dám trèo cao, người kém quá thì không chấp nhận, người tầm thường lại không có cảm giác”.
“ Ờ, anh được coi là loại thứ mấy trong ba loại đó?”.
“ Anh là loại thứ nhất. Vì thế em mới nói anh là người bất ngờ xuất hiện”.
Chử Vân Hành lắc đầu: “ Anh tuyệt đối không phải loại thứ nhất. Trước kia khi thiết lập ra ba thể loại ấy, em chắc chắn không biết anh lại là người như vậy”.
Cô thản nhiên đáp: “ Có lẽ đúng như anh nói nhưng Vân Hành, với em thì, anh không phải là loại thứ hai hay loại người thứ ba. Anh là kiểu đặc biệt bên ngoài bộ quy tắc nghiêm ngặt em đã đặt ra”.