Núi Lửa Ngủ Say - Chu Vãn Dục

Chương 49: Những đứa trẻ còn sống sót, làm sao có thể kiên trì tiếp tục?



Tần Hưởng cuối cùng cũng đã đi đến bước này.

Tần Chi mua vé xe sớm nhất để trở về Yên Thành.

Lý Kinh Châu đi cùng cô.

Đến bệnh viện, Lý Kinh Châu chờ cô ở ngoài cửa, để cô tự mình lên lầu.

Tần Hưởng nằm trong phòng ICU, trên ghế dài ở hành lang là những người xa lạ đang lau nước mắt. Thái Như và Tần Phong Hoa ngồi ở chiếc ghế cuối cùng.

Trước khi cô bước tới, y tá kéo cô lại và nói: "Cô mau khuyên mẹ mình đi, bà ấy đã khóc cả đêm."

Tần Chi tiến tới, thay vì an ủi Thái Như trước, cô lại hỏi: "Tần Hưởng thế nào rồi?"

Thái Như thấy Tần Chi càng khóc to hơn, Tần Phong Hoa vừa vỗ lưng bà vừa nói: "Nó uống hơn hai trăm viên thuốc, nào là thuốc cảm, thuốc hạ sốt, thuốc ngủ... Tất cả những viên thuốc trong hộp thuốc ở nhà nó có thể uống được, nó đã uống hết. Còn rạch cổ tay trên giường, nửa đêm chú dậy đi vệ sinh, cảm thấy dưới chân dính dính, nhìn kỹ mới thấy máu nó đã chảy ra cả khe cửa."

"Nó còn nhỏ như vậy thì có chuyện gì mà nghĩ quẩn như thế chứ?" Thái Như đấm ngực, nghẹn ngào mà nói.

Tần Chi từ đầu đến cuối vẫn giữ bình tĩnh: "Em ấy tỉnh chưa?"

"Chưa."

"Vậy tốt, con sẽ ở lại đây chờ em ấy tỉnh cùng mọi người." Cô ngồi xuống bên cạnh Thái Như, "Đừng sợ, Tần Hưởng còn sống thì chúng ta phải có can đảm để giúp em ấy tiếp tục sống." Cô biết, để Tần Hưởng có dũng khí, gia đình phải là người đầu tiên mạnh mẽ.

Cô không biết liệu Thái Như có hiểu ý cô không, nhưng chẳng bao lâu sau, Thái Như đã ngừng khóc.

Cuối cùng, vào khoảng bốn giờ chiều, Tần Hưởng hoàn toàn tỉnh lại, trước đó cậu đã tỉnh lại nhiều lần nhưng đều trong trạng thái cười khóc vô thức, tiểu tiện và đại tiện không tự chủ.

Dưới tình huống như vậy, ai cũng dễ trở nên mất tôn nghiêm.

Sau khi cậu hoàn toàn bình tĩnh lại, việc đầu tiên là muốn gặp Tần Chi.

Vì vậy, Tần Chi mặc đồ bảo hộ, vào phòng bệnh gặp cậu.

Tần Chi ngồi trong phòng bệnh của Tần Hưởng, nhìn thẳng vào cậu.

Cô rất nghiêm túc nhưng không có ý trách mắng: "Tần Hưởng, đến nước này rồi, em còn định giấu chị sao?"

Ánh nhìn của Tần Hưởng mông lung không tiêu điểm, im lặng một lúc mới nói: "Chị đoán đúng, em bị bắt nạt."

"Những người đó nói xấu mẹ em, chế giễu em yếu đuối." Tần Hưởng sau lần dạo qua cõi chết, cả người trở nên nhạt nhòa, "Có một nam sinh còn nói những người như em chỉ đáng thích con trai, cứ liên tục đụng chạm em..." Tần Hưởng không nói nổi nữa.

Tần Chi buộc phải hỏi tiếp: "Có phải là người mà em ghi chú là "đi chết đi" không?"

"Ừ."

Tần Chi siết chặt nắm tay để giữ mình bình tĩnh: "Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"

"Trong giờ thể dục buổi sáng, em vô tình làm đổ cốc nước vừa rót của cậu ta, làm ướt sách của cậu ấy... Em sợ lắm, biết chắc chắn cậu ấy sẽ trừng phạt em, nên em đã lên sân thượng, thực sự rất muốn nhảy xuống."

"Sau đó em đã gọi cho chị đúng không?"

"Ừ." Tần Hưởng yếu ớt, "Em đã đọc tin nhắn của chị nên không nhảy."

"Rồi buổi chiều thì sao?"

"Cậu ấy chặn em trong nhà vệ sinh, muốn bắt nạt em... Em thực sự không chịu nổi nữa nên đã tát cậu ấy một cái, sau đó chạy về nhà và uống thuốc."

Tần Chi nghe xong thì cảm thấy như có gai cá mắc trong họng, không nuốt xuống nổi mà cũng không nôn ra được.

Xã hội này đề cao cái đẹp vừa trắng vừa trẻ vừa gầy, nhưng áp dụng tiêu chuẩn trắng gầy lên con trai lại trở thành sai trái.

Họ gọi cậu là đồng tính, quấy rối cậu, cười nhạo cậu, sỉ nhục cậu.

Vì trong mắt họ, đàn ông phải có khí chất cương trực, chút yếu đuối và mềm mại nào cũng làm xấu mặt cả một giới tính.

Ngoài phẫn nộ, Tần Chi còn cảm thấy một sự bất lực sâu sắc.

Sau một lúc, cô bình tĩnh hỏi: "Có mấy người bắt nạt em?"

"Nếu là trêu chọc, đặt biệt danh, ép ăn xà phòng... có bốn nam sinh, nhưng đụng chạm thì chỉ có một người."

Tần Chi đã hiểu.

Cô hỏi thêm tên của những người đó.

Trước khi rời đi, cô kéo chăn lại cho cậu và hỏi: "Hưởng Hưởng, em có muốn để ba mẹ biết chuyện này không?"

"..." Tần Hưởng do dự.

Tần Chi không muốn cậu băn khoăn: "Không muốn cũng không sao..."

"Được." Tần Hưởng ngắt lời cô, "Họ không thể cứ không biết mãi."

Tần Chi mỉm cười: "Em yên tâm, chị nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em."

Ra khỏi ICU, Tần Chi nghiêm túc nói chuyện với ba mẹ về việc Tần Hưởng bị bắt nạt.

Cô thuật lại đơn giản lời Tần Hưởng rồi im lặng đợi họ phản ứng.

Thái Như không tin nổi, hỏi: "Có phải nó quá yếu đuối không?" Một người đã có cách nghĩ cố hữu, rất khó thay đổi.

Tần Chi không muốn nói chuyện với Thái Như, cô hỏi Tần Phong Hoa: "Chú cũng nghĩ giống vậy sao?"

Tần Phong Hoa lắc đầu, hỏi lại: "Con gái, giờ chúng ta phải làm gì?"

Tần Chi đáp: "Chúng ta đến trường. Con đã hỏi Tần Hưởng, biết được những người đó là ai."

Tần Phong Hoa trong nỗi đau cố lấy lại lý trí, gật đầu mạnh: "Vậy chú sẽ đi cùng con." Ông quay qua nói với Thái Như, "Em ở lại đây, nhớ đừng nói những lời yếu đuối hay không yếu đuối gì trước mặt con."

Thái Như thấy cả Tần Phong Hoa cũng thế thì không khỏi gật đầu: "Được, hai người đi nhanh về nhanh."

Tần Phong Hoa lái xe, chọn đúng giờ học buổi tối để đưa Tần Chi đến trường.

Tần Chi đến gặp giáo viên trước để nói rõ tình hình, cô đề nghị: "Đừng vội chất vấn, thu điện thoại của bọn họ lại, xem qua tin nhắn rồi hãy nói chuyện."

Giáo viên chủ nhiệm của Tần Hưởng là một sinh viên vừa tốt nghiệp, hiểu rõ mối nguy của bạo lực học đường, khi nghe Tần Hưởng gặp chuyện như vậy, thầy rất giận và tuyệt đối hợp tác với cô.

Theo yêu cầu của Tần Chi, thầy đầu tiên thu điện thoại của vài học sinh đó, sau đó cùng cô xem qua tin nhắn.

Quả nhiên đúng như Tần Chi đoán, trong tin nhắn có rất nhiều thứ liên quan đến Tần Hưởng. Năm người gây sự đó có một nhóm chat riêng, hôm trước họ còn bàn bạc về việc sau khi tan học sẽ chặn Tần Hưởng.

Tần Chi chụp lại màn hình.

Giáo viên muốn gọi họ lên để hỏi, nhưng Tần Chi không đồng ý: "Hôm nay muộn rồi, để ngày mai. Hỏi xong thì gọi phụ huynh, chuyện nào báo cảnh sát thì báo cảnh sát, giải quyết nhanh gọn."

Sau đó, Tần Chi và Tần Phong Hoa đi kiểm tra camera.

Cô thu thập hết bằng chứng để khi thực sự đối diện với đám học sinh và phụ huynh, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.

Tần Chi không chỉ kiểm tra camera ở phòng bảo vệ của trường mà còn đến các cửa hàng gần đó, lấy cớ làm mất đồ để xem camera.

Ngỗng bay còn để lại dấu.

Dồn ép một người đến chết, làm sao có thể không để lại dấu vết.

Tần Chi lần này thu hoạch không ít, ít nhất cô cũng chụp được những chứng cứ mà đám người đó không thể chối cãi.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc cô và Tần Phong Hoa phải xem hết những tổn thương mà Tần Hưởng đã chịu đựng.

Cô biết từ trước mình sẽ phải đối mặt với những hình ảnh tàn nhẫn như thế nào. Nhưng Tần Phong Hoa thì hoàn toàn không biết gì.

Sau khi kiểm tra camera xong, Tần Phong Hoa ngồi trong xe, im lặng hồi lâu, cuối cùng ông nói với cô: "Con gái, giờ chú không thể lái xe được."

Nói xong, ông ôm lấy vô lăng mà bật khóc nức nở.

Tần Phong Hoa học Đông y, tính cách nho nhã hiền hòa, luôn tạo cho người khác cảm giác dịu dàng như gió xuân.

Tần Chi chưa bao giờ thấy ông có sự xúc động mạnh mẽ như vậy, đừng nói là thấy ông khóc.

Cuối cùng Tần Chi xuống xe, mua một gói thuốc lá, tự lấy một điếu, rồi đưa cho Tần Phong Hoa một điếu.

Hút xong điếu thuốc, Tần Phong Hoa đã bình tĩnh lại nhiều, sau đó ông lái xe đưa cô về nhà rồi quay lại bệnh viện.

Khi xuống xe ở cổng khu chung cư, Tần Chi mới nhớ đến Lý Kinh Châu.

Cô gọi điện cho anh, anh bắt máy ngay lập tức.

"Alô."

Anh chỉ nói một từ, khiến nước mắt của cô tuôn rơi.

Tần Phong Hoa không dám khóc trước mặt Thái Như, Tần Chi không dám khóc trước mặt Tần Phong Hoa, nhưng vào lúc này, cuối cùng cô cũng có thể khóc trước mặt Lý Kinh Châu.

Cô khóc, anh không an ủi cũng không ngăn cản.

Đợi cô khóc xong, anh hỏi: "Em không quay lại nhìn anh một cái sao?"

Tần Chi ngạc nhiên quay đầu, nhìn thấy Lý Kinh Châu dưới gốc cây hoa anh đào.

Cô lau nước mắt rồi đi tới: "Anh vẫn luôn theo em sao?"

"Ừ, từ bệnh viện đến trường học, rồi đến nhà em." Lý Kinh Châu cúi mắt nhìn cô, "Anh không dám làm phiền em, chỉ nghĩ khi nào em cần anh, nhưng em vẫn không tìm anh."

Tần Chi nhìn anh, khựng lại một chút rồi bật cười.

"Em luôn cần anh." Tần Chi nói.

Lý Kinh Châu gật đầu: "Chúng ta đừng đứng đây mãi, em cần nghỉ ngơi. Em nói xem, chúng ta sẽ về khách sạn lần trước, hay là dẫn anh về nhà em?"

Anh rất hiểu, giờ đây cô không thể rời xa anh.

Cuối cùng cô đi cùng anh về khách sạn lần trước.

Tuy nhiên, Tần Chi không có chút buồn ngủ, cô ôm anh, nằm trên giường, suy nghĩ bay về những nơi rất xa.

Rồi cô bắt đầu kể về quá khứ của mình, những chuyện bị bắt nạt, cùng với sự trả thù lén lút của cô.

Cô từng nhổ nước bọt vào cốc của Vương Chi Nam, làm hỏng cây son mới mua của Từ Xuân, nhưng tất cả những điều này họ mãi mãi sẽ không biết.

Lý Kinh Châu yên lặng nghe cô nói.

Cuối cùng, Tần Chi hỏi anh một câu: "Những đứa trẻ sống sót, làm thế nào để tiếp tục?"

Tái xây dựng sau thảm họa chỉ có thể phục hồi những tòa nhà, còn những người mất đi một phần thân thể thì sao?

Thiếu sót cả đời, ai có thể bù đắp?

Lý Kinh Châu cũng không có câu trả lời cho cô.

Sáng hôm sau, Tần Chi mang bữa sáng đến bệnh viện.

Thái Như biết lát nữa Tần Phong Hoa và Tần Chi còn phải đến trường, bèn để ông ăn trước, còn mình thì ngồi canh chừng bên giường của Tần Hưởng.

Tần Chi như nhớ ra điều gì đó bền vỗ vai bà rồi kéo bà ra ngoài.

Cô dẫn Thái Như ra hành lang, sau đó mở video Tần Hưởng bị bắt nạt đưa cho Thái Như xem. "Con của bà bị người khác bắt nạt không còn chút tôn nghiêm nào, bà còn dám nói chỉ là chuyện nhỏ thôi sao?" Tần Chi mắt đỏ rực, "Đừng khiến tôi tiếp tục căm ghét bà, cũng đừng làm trái tim của Tần Hưởng lạnh lẽo thêm nữa."

Thái Như kinh ngạc nhìn video đó.

Đây là lần đầu tiên bà đối mặt với cái gọi là "trẻ con đánh nhau một chút rất bình thường", lần đầu tiên bà hiểu được cái gọi là "chỉ là đùa giỡn giữa bạn bè", cũng lần đầu tiên bà thấy những lời mình từng nói "bao nhiêu năm rồi, còn gì mà không buông bỏ được" thực sự vô nghĩa...

Bà kinh ngạc đến mức không khép miệng lại nổi.

Mười mấy giây sau, bà òa lên khóc lớn.

Bà suy sụp hoàn toàn.

Khi nhận thức của một người bị phá vỡ, đó là một sự tuyệt vọng đến tột cùng.

Tần Chi nhìn Thái Như đau khổ, trên mặt không có chút cảm xúc nào.

Khoảnh khắc này lẽ ra phải đến từ lâu rồi.

Nếu lúc đầu những kẻ đó đánh cô trong khu vực có camera, thì cảnh tượng này lẽ ra Thái Như đã thấy từ lâu.

Một lúc sau, cô bình thản nói: "Không còn sớm nữa, con đi xem chú đã ăn xong chưa." Cô rời khỏi hành lang.

Trên hành lang vẫn nghe thấy tiếng khóc đau khổ của Thái Như.

Cô nhắm mắt hít một hơi thật sâu, rồi mới đi gọi Tần Phong Hoa để cùng đi đến trường.

Lần này cô gọi tất cả những người từng bắt nạt Tần Hưởng vào văn phòng giáo viên, nhưng trước chứng cứ, bọn họ vẫn không chịu nhận tội.

Tần Chi không vội, cô nói với giáo viên chủ nhiệm: "Có thể gọi phụ huynh đến được rồi."

Đồng thời cô bảo Tần Phong Hoa: "Báo cảnh sát đi."

Câu này được cô nói ngay trước mặt những kẻ đó.

Chúng dù sao cũng chỉ là những đứa trẻ chưa bước vào xã hội, kinh nghiệm của chúng chỉ là những ngày tháng khoác lác trên phố, cha mẹ và cảnh sát là biểu tượng của quyền uy, chúng đều sợ hãi.

Cuối cùng, không mất nhiều công sức, tất cả đều thú nhận.

Trong văn phòng, tiếng than thở và trách mắng của phụ huynh liên tục vang lên.

Đối mặt với tất cả điều này, Tần Chi và Tần Phong Hoa đều rất lạnh lùng.

Họ nhất định phải khiến đám trẻ này bị đuổi học và ghi lại hồ sơ tại đồn cảnh sát.

Sáng sớm hôm sau, phụ huynh của đám trẻ đó đưa chúng đến bệnh viện xin lỗi.

Một vài đứa trẻ cúi gằm mặt, không còn sự hống hách như ngày thường, có đứa thậm chí vì quá sợ hãi mà rưng rưng khi xin lỗi Tần Hưởng.

Đứa trẻ đó chính là Tôn Thiên Vũ, kẻ từng quấy rối Tần Hưởng.

Cậu ta là người có gia cảnh tốt nhất trong đám đó, cha là quan chức cấp cao, rất coi trọng gia phong, dường như mẹ cậu ta cũng chưa báo chuyện này cho chồng, có thể thấy cả hai người họ đều rất sợ mọi chuyện trở nên lớn hơn.

Xin lỗi là điều bắt buộc phải làm.

Nhưng không có nghĩa là "xin lỗi" sẽ chấm dứt tất cả.

Tần Chi lấy lý do Tần Hưởng cần nghỉ ngơi để mời đám người đó ra ngoài.

Sau đó cô hỏi Tần Hưởng: "Em có suy nghĩ gì không?"

Tần Hưởng buồn bã nói: "Hình như tất cả mọi người đều đang ép em phải tha thứ."

Tần Chi suy nghĩ một lúc rồi cười: "Họ làm ầm ĩ như thế chẳng qua là muốn dùng đạo đức ép buộc em thôi."

"Em nên làm gì đây?"

"Chẳng ai nói rằng phải chấp nhận lời xin lỗi, hơn nữa, mọi người đều rõ, nếu không phải cha mẹ bọn họ biết chuyện, thì lũ khốn đó cũng không đời nào xin lỗi."

Tần Hưởng cúi đầu suy nghĩ một lúc, rồi ngẩng lên, ánh mắt thêm phần kiên định: "Chị, chị nói với họ, em không chấp nhận."

Tần Chi đáp: "Được. Chị sẽ ủng hộ em."

Tần Chi bước ra khỏi phòng bệnh, đám phụ huynh vẫn chưa đi. Cô ghé tai Tần Phong Hoa nói điều gì đó, Tần Phong Hoa bước qua một bên với cô.

"Hưởng Hưởng nói em ấy không thể tha thứ."

"..." Tần Phong Hoa im lặng.

Tần Chi nói tiếp: "Chú ơi, con cũng chưa bao giờ muốn một lời xin lỗi, ba chữ "thật xin lỗi" quá rẻ rúng, con muốn bọn họ phải trả giá."

Tần Phong Hoa không nói gì, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói với Tần Chi: "Con đứng đây, đừng di chuyển."

Nói xong, ông bước đến bên đám trẻ kia, từng cú đấm một giáng xuống.

Tần Chi sững sờ.

Lúc mọi chuyện xảy ra, tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Đến khi họ kịp phản ứng để can ngăn, hai mắt Tần Phong Hoa đã đỏ rực.

Phụ huynh đám trẻ kêu gào: "Sao ông dám ra tay chứ, chúng tôi sẽ báo cảnh sát!"

"Báo đi!" Tần Phong Hoa hét lớn, "Tôi đánh người đấy, các người cứ báo cảnh sát bắt tôi đi!"

Giữa cảnh hỗn loạn, người đàn ông xưa nay ôn hòa như Tần Phong Hoa đã trở thành một người đầy giận dữ.

Khi người hiền lành nổi giận, thật sự rất đáng sợ.

Gương mặt Tần Phong Hoa trở nên dữ tợn, ánh mắt đầy lửa giận, nghiến răng nghiến lợi phát ra tiếng gầm rú, điên cuồng đánh đấm những kẻ đã bạo hành.

Cuối cùng, ông bị người ta tách ra, bị ghì chặt xuống đất.

Cảnh sát nhanh chóng đến.

Các phụ huynh đồng lòng, kêu la phẫn nộ lên án hành vi bạo lực của Tần Phong Hoa.

Cảnh sát với vẻ mặt nghiêm khắc hỏi Tần Phong Hoa: "Có phải ông đã đánh người không?"

Tần Phong Hoa kiệt sức ngẩng đầu lên, sau cơn giận dữ ông trở nên bình tĩnh, đầy lý trí, thậm chí có vẻ rất chính trực.

Ông bình thản đáp một câu không hối hận, "Đúng vậy, tôi đã đánh người. Hãy bắt tôi đi."

Lời tác giả muốn nói:

Mọi người hẳn cũng nhận ra rằng, câu chuyện này tôi chú trọng nhiều hơn vào việc miêu tả tác động của bạo lực học đường sau khi nó đã xảy ra. Khi một người từng bị bạo hành, họ phải tự mình tái thiết cuộc sống như thế nào? Phụ huynh, bạn bè của họ sẽ mang lại cho họ điều gì? Những đứa trẻ còn sống sót, làm sao có thể kiên trì tiếp tục?

Dù chỉ là bề nổi, chưa thể diễn đạt một cách toàn diện, nhưng tôi cũng muốn khơi gợi một phần nào đó về vấn đề này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.