Núi Tình

Chương 7



Mặc dù sửng sốt trước vẻ ngoài quá khác của Wolf, nhưng Clay chỉ mất một giây để theo sau anh. Đúng như Clay nghi ngờ, Wolf dừng xe trước con ngõ mà Mary đã bị tấn công. Lúc Clay đậu chiếc xe tuần tra và bước vào con ngõ, Wolf đã quỳ xuống trên một chân, xem xét mặt đất đầy bùn. Anh thậm chí còn chẳng thèm nhìn lên khi Clay đến gần. Thay vào đó anh tiếp tục tập trung xem xét từng cọng cỏ, từng viên sỏi, từng dấu vết trầy xước, từng chỗ lồi lõm.

Clay hỏi, “Anh cắt tóc khi nào?”

“Sáng nay. Tại tiệm cắt tóc ở Harpton.”

“Vì sao?”

“Vì Mary bảo tôi cắt,” Wolf trả lời thẳng thừng, rồi quay lại tập trung vào mặt đất.

Anh chậm rãi đi từ con ngõ ra phía sau khu nhà, dừng lại nơi kẻ tấn công đã đẩy Mary xuống đất. Thế rồi anh đi tiếp, theo đúng lối mà kẻ tấn công đã đi, và ở con ngõ tiếp theo anh gầm một tiếng đầy thỏa mãn rồi quỳ xuống cạnh một dấu chân mờ mờ.

Clay đã đi khắp chỗ này, và nhiều người khác cũng thế. Clay nói điều đó với Wolf, “Dấu chân đó có thể là của bất kỳ ai.”

“Không. Đây là dấu của loại giày đế mềm, không phải ủng.” Sau khi xem xét dấu chân đó lâu hơn, Wolf nói, “Chân hắn đi hơi chữ bát. Tôi đoán hắn khoảng tám mươi kilôgam, có thể là tám hai. Hắn không cường tráng lắm. Hắn đã khá mệt khi đi xa đến cỡ này.”

Clay cảm thấy bất an. Một số người sẽ nghĩ khả năng lần theo dấu vết này là một đặc điểm trong dòng dõi Anh điêng của Wolf, nhưng họ đã sai. Trong cuộc sống hoang dã, những kẻ săn lùng xuất sắc có thể theo dấu người khác ở vùng hoang vu dễ dàng như theo dấu một con mồi có dấu sơn ướt trên đế ủng, nhưng những chi tiết Wolf vừa phát hiện ra thì chỉ có kẻ được huấn luyện chuyên nghiệp mới nhận thấy. Clay tin những gì Wolf nói, vì anh đã nhìn thấy những người khác, dù không nhiều, có thể lần theo dấu vết giống như thế.

“Anh đã ở Việt Nam?” Clay đã biết chuyện đó, nhưng đột nhiên nó trở nên quan trọng.

Wolf vẫn đang xem xét dấu chân. “Đúng. Còn anh?”

“Bộ binh 21. Anh ở đơn vị nào?”

Wolf ngẩng lên, một nụ cười khinh bạc thoáng trên môi. “Tôi là một LRRP.”

Cảm giác bất an của Clay trở thành ớn lạnh. LRRP, phát âm là “lurp”, là những người lính trong Lực lượng viễn thám Hoa Kỳ. Không giống như lính bộ binh thông thường, LRRP ở hàng tuần trong rừng nhiệt đới và cao nguyên, cách xa nội địa, săn lùng và bị săn lùng. Họ sống sót chỉ nhờ vào trí thông minh, khả năng chiến đấu hoặc hòa lẫn vào bóng tối, tùy theo tình hình. Clay đã thấy họ chui ra từ bụi rậm, gầy guộc và bẩn thỉu, bốc mùi như thú hoang - mà về cơ bản thì họ chính là thú hoang, với ánh mắt giết người, quá kích động, quá cảnh giác, đến nỗi bất ngờ chạm vào họ hay gọi họ từ phía sau thôi cũng đã là nguy hiểm lắm rồi. Đôi khi họ còn không thể chịu được sự đụng chạm của người khác cho đến khi thần kinh họ dịu lại. Kẻ khôn ngoan sẽ bước nhẹ nhàng quanh một người lính LRRP vừa mới quay trở về từ trận địa.

Trong ánh mắt Wolf lúc này chỉ có sự lạnh lẽo và chết chóc, một nỗi tức giận khủng khiếp mà Clay chỉ có thể lường được sức mạnh của nó, mặc dù anh hiểu. Wolf lại cười, và bằng giọng quá sức điềm tĩnh, gần như êm ái, anh nói, “Hắn đã phạm sai lầm.”

“Sai lầm gì?”

“Hắn đã đụng đến người đàn bà của tôi.”

“Săn lùng hắn không phải việc của anh. Đó là việc của luật pháp.”

“Vậy thì luật pháp tốt hơn hết nên bám sát tôi đi,” Wolf nói, rồi bỏ đi. Clay trố mắt nhìn theo Wolf, thậm chí còn không ngạc nhiên trước tuyên bố thẳng thừng rằng Mary là người đàn bà của Wolf. Cơn ớn lạnh lại chạy dọc sống lưng Clay và anh rùng mình. Thị trấn Ruth đã sai lầm khi phán xét người đàn ông này, nhưng kẻ hiếp dâm còn phạm sai lầm nghiêm trọng hơn, một sai lầm có thể dẫn đến cái chết.

Mary điềm tĩnh phớt lờ tất cả những lời phản đối và nài nỉ khi cô tuyên bố ý định lái xe về nhà. Họ có ý tốt, và cô cảm kích sự quan tâm của họ, nhưng cô không thể ở lại thêm một giây nào nữa. Về thể xác cô không bị tổn hại gì, và bác sĩ đã bảo rằng cơn đau đầu của cô sẽ dịu đi trong vài giờ tới. Cô đơn giản là phải về nhà.

Thế là cô lái xe về nhà một mình trong màn mưa mù mịt, những cử động theo quán tính. Sau đó, cô không thể nhớ được mình đã về nhà như thế nào. Tất cả những gì cô nhận thức được khi lê người vào ngôi nhà cũ kỹ kẽo kẹt là cảm giác hết sức nhẹ nhõm, và cảm giác đó làm cô hoảng sợ đến nỗi cô phải gạt nó đi. Cô không cho phép bản thân nghỉ ngơi, không phải lúc này. Có lẽ là sau đấy. Còn ngay lúc này cô phải cố hết sức duy trì sự tỉnh táo và bình tĩnh.

Woodrow lượn lờ quanh chân cô vài lần, kêu meo meo thảm não. Mary lê mình để cho nó ăn, mặc dù nó đã tròn quay rồi; và nỗ lực đó khiến cô kiệt sức. Cô ngồi xuống bàn, xếp hai tay trong lòng, rồi ôm chặt lấy người, bất động.

Đó là tư thế mà Wolf tìm thấy cô nửa giờ sau đó, ngay khi ánh sáng ban ngày xám xịt bắt đầu nhạt đi. “Sao em không chờ anh?” Anh hỏi từ trên ngưỡng cửa, giọng anh trầm ấm, dịu dàng.

“Em phải về nhà,” Mary giải thích. “Anh sẽ đưa em về.”

“Em biết.”

Anh ngồi xuống cạnh cô và nắm lấy hai bàn tay lạnh giá, đang siết chặt vào nhau của cô. Cô nhìn anh chằm chằm, và trái tim anh siết lại như nắm đấm trong lồng ngực.

Anh sẽ đánh đổi bất kỳ điều gì để không bao giờ phải thấy ánh mắt đó của cô.

Cô luôn bất khuất, với thái độ “coi trời bằng vung”. Cơ thể cô mỏng manh, nhưng cô không bao giờ để mình bị đánh bại. Bởi vì ý nghĩ thất bại quá xa lạ với cô, cả đời cô đã sống với phương châm đó và xem chuyện những chủ cửa hàng run rẩy trước ngón tay ngúc ngoắc của cô là điều đương nhiên. Thái độ đó đôi khi làm anh cáu tiết, nhưng nó mê hoặc anh nhiều hơn. Con mèo cứ nghĩ mình là con hổ, và bởi vì cô hành động như thể mình là con hổ, nên người khác phải nhượng bộ.

Giờ cô không còn bất khả chiến bại nữa. Vẻ yếu đuối khiếp sợ hiện lên trong ánh mắt, và anh biết cô sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc cô trở nên bất lực. Đồ cặn bã đó đã đánh cô, làm nhục cô, thật sự dìm cô xuống bùn.

“Anh có biết điều em thực sự khiếp sợ là gì không?” Cô hỏi anh sau một khoảng lặng dài.

“Là gì?”

“Em đã muốn lần đầu tiên của mình là với anh, thế mà hắn suýt nữa...” Cô dừng lại đột ngột, không thể nói hết câu.

“Nhưng hắn chẳng làm được gì mà.”

“Không làm được gì cả. Hắn kéo váy lên và thúc vào em. Hắn đang xé quần áo em thì Clay - em nghĩ Clay đã hét lên. Hình như anh ta đã nổ súng. Em nhớ mang máng là có nghe thấy một tiếng đùng, nhưng em tưởng đó là tiếng sấm.”

Giọng nói đều đều, không âm sắc của cô làm Wolf lo lắng, và anh nhận ra cô vẫn còn sốc. “Anh sẽ không để hắn đến gần em nữa. Anh hứa.”

Cô gật đầu, rồi nhắm mắt lại.

“Em đi tắm đi,” Wolf nói, tay đỡ cô đứng dậy. “Tắm nước nóng thật lâu, và trong khi em tắm, anh sẽ nấu món gì đó. Em thích ăn gì?”

Mary cố nghĩ ra món gì đó, nhưng ngay cả ý nghĩ về thức ăn cũng trở nên ghê tởm. “Em chỉ cần trà thôi.” Anh lên cầu thang cùng cô; cô đi vững vàng, nhưng sự vững vàng đó dường như rất mong manh, như thể cô chỉ suýt soát duy trì được sự kiểm soát. Anh ước gì cô khóc hay gào thét lên, hay bất cứ phản ứng nào có thể phá tan sự căng thẳng trong người.

“Em chỉ lấy váy ngủ thôi. Anh không phiền nếu em lấy váy ngủ chứ?” Cô có vẻ lo lắng, như thể sợ rằng mình quá phiền hà.

“Không.” Anh định với tay ra chạm vào cô, vòng tay ôm quanh eo cô, nhưng rồi lại buông thõng tay xuống. Có thể cô không muốn ai chạm vào mình. Một cảm giác buồn nôn dâng lên trong anh khi anh nhận ra rằng có thể lúc này cô sẽ thấy sự đụng chạm của anh hay của bất kỳ người đàn ông nào khác đều đáng kinh tởm. Mary lấy váy ngủ và ngoan ngoãn đứng trong căn phòng tắm lỗi thời trong khi Wolf chỉnh nước tắm. “Anh sẽ xuống dưới nhà,” anh nói khi đứng thẳng dậy và lùi lại. “Đừng chốt cửa.”

“Vì sao?” Mắt cô mở to nghiêm nghị.

“Đề phòng em bị ngất, hay cần đến anh.”

“Em sẽ không ngất.”

Anh khẽ mỉm cười. Đúng, Mary Elizabeth Potter sẽ không ngất; cô sẽ không cho phép mình yếu đuối như thế. Có lẽ không phải sự căng cứng làm cô thẳng đơ như thế; mà là chất thép trong cô.

Nếu cô chịu ăn, anh biết mình cũng không thể ép cô ăn nhiều, nhưng anh vẫn hâm nóng một ca súp. Súp vừa sôi, trà vừa pha xong thì Mary bước vào bếp.

Cô không nghĩ đến chuyện khoác áo choàng mà chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ cotton trắng giản dị. Wolf bắt đầu đổ mồ hôi, vì dù chiếc váy ngủ khá kín đáo, nhưng anh vẫn có thể thấy núm vú của cô sẫm lại qua lớp vải. Anh thầm nguyền rủa khi cô ngồi xuống bàn như một đứa trẻ ngoan ngoãn - giờ không phải lúc để thèm khát nhục dục. Nhưng tự nhủ như thế cũng không ngăn được nỗi khao khát đang dâng lên; anh muốn cô, lúc nào cũng muốn điên cuồng.

Mary ăn súp một cách máy móc mà không hề phản đối, uống thêm trà, rồi cảm ơn anh vì đã pha trà. Wolf dọn bàn và rửa mấy chiếc đĩa; khi anh quay lại, cô vẫn đang ngồi ở bàn, hai tay xếp lại và mắt nhìn vào hư vô.

Anh khẽ khựng người lại và lẩm bẩm một tiếng chửi thề. Anh không thể chịu đựng cảnh này thêm một phút nào nữa. Anh lập tức nhấc cô ra khỏi ghế và ngồi xuống, đặt cô lên lòng anh.

Cô cứng người lại trong vòng tay anh trong khoảnh khắc; rồi một tiếng thở dài thoát ra giữa đôi môi khi cô thả lỏng người trên ngực anh. “Em sợ lắm,” cô thì thầm.

“Anh biết, cưng à.”

“Làm sao anh biết được? Anh là đàn ông cơ mà.” Giọng cô có chút hung hăng.

“Ừ, nhưng anh đã ngồi tù, nhớ không?” Wolf tự hỏi liệu cô có biết anh đang nói gì hay không, và rồi anh thấy cô cau mày lại suy nghĩ.

Thế rồi cô “ồ” lên một tiếng, bắt đầu quắc mắt thật dữ tợn. “Nếu ai đó làm anh đau...”

“Chờ đã! Không, anh không bị tấn công. Anh đánh nhau rất giỏi, và ai cũng biết điều đó.” Anh không kể cô nghe làm thế nào tiếng tăm anh lại nổi như cồn như thế. “Nhưng chuyện đó xảy ra với những người tù khác, và anh biết nó có thể xảy ra với anh, thế nên lúc nào anh cũng phải cảnh giác.” Anh chỉ ngủ chập chờn, lúc nào cũng cầm trong tay con dao làm từ một chiếc thìa được mài sắc; buồng giam của anh giấu nhiều loại vũ khí, và đám cai ngục đã thấy mà không biết chúng là gì. Chỉ có một người lính LRRP từng thấy những thứ vũ khí anh đã làm và mang theo thì mới biết. Phải, anh luôn cảnh giác.

“Em rất mừng,” cô nói, rồi đột nhiên rúc đầu vào cổ anh và khóc. Wolf ôm cô thật chặt, ngón tay anh luồn vào tóc cô, miết lấy da đầu cô. Cơ thể mềm mại, mảnh mai của cô rung lên trong từng tiếng nấc khi cô quấn tay quanh cổ anh. Cô không nói gì thêm và anh cũng thế, nhưng họ không cần đến lời nói.

Anh ôm ấp cô đến khi cuối cùng cô cũng sụt sịt và mụ mẫm nhìn lên, “Em cần hỉ mũi.”

Anh với lấy hộp đựng khăn giấy, lôi ra một tờ rồi để nó vào tay cô. Mary hỉ mũi theo cách vô cùng nữ tính, rồi ngồi im thít, cố nghĩ ra cách tốt nhất để thích ứng với những gì vừa xảy ra. Cô biết chuyện này có thể tệ hơn, nhưng nó cũng đã đủ tồi tệ rồi. Cô chỉ nghĩ được một điều: đêm nay cô không muốn ở một mình. Cô không thể chịu được đám đàn bà om sòm quanh cô, nhưng nếu Wolf chịu ở lại với cô, cô sẽ không sao.

Cô ngẩng lên nhìn anh. “Anh sẽ ở lại với em đêm nay chứ?”

Mọi cơ bắp trên thân hình to lớn của Wolf căng lên, nhưng anh không thể từ chối. “Em biết anh sẽ ở lại mà. Anh sẽ ngủ ở...”

“Không. Ý em là - liệu anh có thể ngủ cùng em đêm nay, và ôm em để em không phải ở một mình được không, chỉ đêm nay thôi, em nghĩ đến mai em sẽ ổn.”

Anh hy vọng cô sẽ dễ dàng vượt qua, nhưng chắc là không thể. Những ký ức sẽ còn đó, nhảy xổ ra từ những góc tối để tóm lấy Mary những lúc cô ít ngờ nhất. Cho đến ngày nhắm mắt xuôi tay, cô cũng không thể quên đi hoàn toàn, và vì thế anh muốn tóm kẻ đã tấn công cô và bẻ gãy cổ hắn. Theo đúng nghĩa đen.

“Anh sẽ gọi Joe và báo cho nó anh đang ở đâu,” Wolf nói, rồi nhấc cô ra khỏi lòng.

Trời vẫn còn sớm, nhưng mi mắt của cô đang sụp xuống, và sau khi gọi điện cho Joe xong thì anh kết luận trì hoãn chuyện này cũng chẳng ích gì. Cô cần lên giường.

Anh tắt đèn rồi vòng tay quanh người cô khi họ cùng nhau trèo lên cầu thang nhỏ hẹp. Da thịt cô ấm áp và dẻo dai dưới lớp cotton mỏng manh, và cảm giác ấy làm tim anh bắt đầu đập một cách khó nhọc. Quai hàm anh siết lại khi máu chảy rần rật trong cơ thể, tụ lại dưới háng. Anh sắp có một đêm khổ sở, và anh biết điều đó.

Phòng ngủ của cô quá lỗi thời, trông như lạc hậu cả thế kỳ, nhưng anh chẳng kỳ vọng điều gì khác. Nơi này thơm nức mùi tử đinh hương dìu dịu của Mary. Cơn nhức nhối trong háng anh càng dữ dội hơn.

“Mong là giường đủ rộng cho anh,” cô vừa nói vừa lo lắng nhìn chiếc giường đôi.

“Nằm được mà.” Nó không đủ rộng, nhưng sẽ vừa. Anh sẽ phải mất cả đêm cuộn người quanh cô. Mông cô sẽ áp vào anh, và anh sẽ phát điên trong câm lặng mất. Đột nhiên anh không biết mình có thể làm được không, không biết mình có thể nằm với cô cả đêm mà không chiếm lấy cô không. Cho dù tâm trí anh có nói gì đi nữa, cơ thể anh vẫn biết nó muốn gì; anh đã cương cứng đến nỗi tất cả những gì anh có thể làm là ngăn không để mình rên lên.

“Anh muốn nằm bên nào?”

Chuyện đó thì quan trọng gì chứ? Dằn vặt vẫn là dằn vặt, cho dù anh có nằm bên nào đi chăng nữa. “Bên trái.”

Mary gật đầu và giở chăn ra. Wolf muốn nhìn đi nơi khác khi cô trèo vào giường, nhưng mắt anh không nghe lời. Anh thấy đường cong trên mông cô khi chiếc váy ngủ bị kéo căng trong thoáng chốc. Anh thấy đôi chân mảnh khảnh trắng trẻo của cô và ngay lập tức hình dung ra cảnh chúng quấn quanh hông mình. Anh thấy hình dáng hai bầu vú xinh xắn cùng với núm vú hồng hồng, và nhớ lại cảm giác ngực cô trên tay anh, núm vú cô trong miệng anh, mùi vị của cô.

Đột nhiên anh cúi xuống và kéo tấm chăn lên người cô. “Anh phải đi tắm đã”

Anh thoáng nhìn thấy ánh sợ hãi vì phải ở một mình trong mắt cô, nhưng rồi cô chế ngự nó và nói, “Khăn ở trong tủ cạnh cửa phòng tắm ấy.” Wolf vừa đứng trong phòng tắm vừa gay gắt chửi rủa mình, tay giật đống quần áo ra. Tắm nước lạnh chẳng giúp được gì; gần đây anh thường xuyên làm thế, và hiệu quả của nó chỉ tồn tại trong thời gian ngắn kỳ lục. Anh cần Mary - trần truồng, bên dưới anh, bao phủ lấy phần da thịt căng phồng và rộn rã của anh. Cô sẽ khít chặt đến nỗi anh chẳng thể kéo dài đến một phút...

Mẹ kiếp. Anh không thể rời bỏ cô, không phải tối nay. Anh chẳng bận tâm đến cái giá phải trả.

Toàn thân Wolf nhức nhối khi anh đứng dưới dòng nước ấm xối xả.

Anh không thể chui vào giường với cô như thế này. Hẳn là cô không muốn bị anh chọc vào người suốt đêm. Cô cần được trấn an, không phải nhục dục. Ngoài ra, anh không chắc lắm về khả năng kiểm soát của mình. Anh không gần gũi người đàn bà nào lâu rồi, và anh cũng muốn cô từ quá lâu rồi.

Anh không thể rời bỏ cô, nhưng cũng không thể đến với cô như thế này. Wolf biết mình phải làm gì, và bàn tay đầy xà phòng của anh trượt xuống dưới. ít nhất thì điều này cũng cho anh chút kiểm soát, bởi vì anh thà cắt họng mình còn hơn nhìn thấy nỗi sợ hãi và yếu đuối trong mắt Mary lần nữa.

Mary nằm rất yên lặng khi anh chui vào cùng cô, và cũng không cựa quậy gì khi anh tắt đèn. Không phải đến khi cơ thể anh làm tấm đệm lún xuống thì cô mới quay người nằm nghiêng. Anh cũng nằm nghiêng, và quàng một cánh tay quanh hông cô để kéo cô áp thật sát vào người mình. Cô thở dài, cơ thể căng cứng từ từ dịu lại rồi nhẹ nhàng tựa vào anh.

“Thế này thật dễ chịu,” cô thì thầm. “Em không sợ sao?”

“Sợ anh ư? Không. Em không bao giờ sợ anh.” Giọng cô thật mềm mại, dịu dàng. Cô với tay ra sau ôm lấy quai hàm anh. “Đến sáng em sẽ ổn, anh cứ chờ mà xem. Giờ em chỉ quá mệt nên không thể đối mặt với chuyện này. Anh sẽ ôm em cả đêm chứ?”

“Nếu em muốn thế.”

“Xin anh đấy.”

Wolf vuốt tóc cô sang một bên và đặt một nụ hôn lên gáy cô, cảm thấy sung sướng vì cô khẽ rùng mình khi anh làm thế. “Rất hân hạnh,” anh dịu dàng nói. “Ngủ ngon nhé cưng.”

Cơn bão đánh thức cô. Mới chỉ bình minh, ánh sáng vẫn còn mờ mờ, và những đám mây đen càng làm bầu trời thêm xám xịt. Cơn bão thật dữ dội, nhắc cô nhớ lại những trận bão dữ tợn ở miền Nam. Chớp xé ngang bầu trời tối đen, và tiếng sấm đùng đoàng làm không trung rung chuyển. Cô lười biếng đếm số giây trong khoảng thời gian ngắt quãng giữa những tia sét và tiếng sấm để đoán xem cơn bão ở bao xa - có lẽ là khoảng bảy dặm. Rồi trời đổ mưa, âm thanh rầm rập trên mái tôn cũ kỹ. Cảm giác thật tuyệt.

Mary cảm thấy vừa tràn đầy sức sống vừa vô cùng bình tĩnh, như thể đang chờ đợi điều gì đó. Ngày hôm qua, theo đúng nghĩa đen, đã là quá khứ. Nó không thể làm cô tổn thương nữa. Hôm nay là hiện tại, và hiện tại là Wolf.

Anh không có trên giường, nhưng cô biết anh đã ở đó suốt đêm. Ngay cả trong giấc ngủ cô cũng cảm thấy có anh, cảm thấy hai cánh tay mạnh khỏe của anh ôm lấy cô. Được ngủ cùng nhau là niềm vui sướng vô hạn mà cô không thể diễn tả, như thể đó là định mệnh. Cũng có thể định mệnh là thế. Cô không thể ngăn mình ước ao...

Anh đâu rồi? Cô thoáng ngửi thấy mùi cà phê và ra khỏi giường. Cô vào phòng tắm, chải tóc và đánh răng, rồi quay lại phòng ngủ để mặc quần áo. Thật kỳ cục, đột nhiên cô cảm thấy chiếc áo ngực vừa mặc vào thật quá sức cầm tù, thế là cô cởi bỏ. Cả cơ thể cô rộn ràng, và cảm giác mong đợi dần tăng lên. Thậm chí quần lót cũng là thừa thãi. Vì vậy cô chỉ tròng chiếc váy ở nhà bằng cotton rộng rãi bên ngoài cơ thể trần truồng và chân không bước xuống tầng.

Anh không có trong phòng khách, cũng không có ở trong bếp, mặc dù bình cà phê trống không cùng chiếc tách trong bồn rửa giải thích cho mùi hương thoang thoảng. Cửa nhà bếp đang mở, cánh cửa liếp không ngăn được luồng không khí lạnh ẩm, và mùi mưa tươi mát hòa quyện với mùi cà phê. Xe của anh vẫn đỗ ở hiên sau nhà.

Chỉ mất vài phút để đun sôi nước và pha một gói trà, Mary ngồi xuống bàn ăn và uống trà, ngắm nhìn màn mưa đang trút xuống bên cửa sổ. Trời hơi lạnh, lẽ ra cô phải rùng mình vì chỉ mặc mỗi chiếc váy mỏng, nhưng cô không thấy lạnh. Giờ cô chỉ nghĩ đến Wolf.

Cô vừa bước được nửa đường từ bàn ra bồn rửa với cái tách rỗng trên tay thì đột nhiên anh xuất hiện ở đó, đứng bên kia cánh cửa liếp, nhìn cô qua tấm lưới sắt. Quần áo anh dính chặt vào người, nước mưa trên mặt nhỏ xuống thành giọt. Mary sững người lại, đầu quay sang bên nhìn anh chằm chằm.

Trông Wolf thật hoang dã, ban sơ, hai mắt nheo lại và sáng lấp lánh, chân dang rộng. Cô có thể thấy từng hơi thở phập phồng trên ngực anh, thấy mạch máu đập rộn ràng trên cổ anh. Mặc dù anh đứng rất yên lặng nhưng cô có thể cảm thấy toàn thân anh đang rung lên vì căng thẳng. Trong khoảnh khắc đấy cô biết anh sắp sửa chiếm lấy cô, và cô biết đó là căn nguyên cảm giác mong chờ trong cô.

“Anh sẽ luôn là người lai,” Wolf nói bằng giọng trầm khàn, gần như bị tiếng mưa ầm ầm át mất. “Người ta sẽ luôn khinh bỉ anh vì điều đó. Hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi đồng ý làm người đàn bà của anh, bởi vì sẽ không có đường cho em quay lại đâu.”

Một cách nhẹ nhàng, rành rọt, cô nói, “Em không muốn quay lại.”

Anh mở cánh cửa liếp ra rồi bước vào trong bếp, động tác chậm rãi và thong thả. Tay Mary run rẩy khi cô đặt chiếc tách lên tủ bát, rồi quay lại đối mặt với anh.

Anh đặt hai tay lên eo cô và nhẹ nhàng kéo cô sát vào mình; quần áo anh ướt sũng, và ngay lập tức thân váy phía trước của cô ướt đẫm. Hai tay Mary trượt lên vai anh rồi đan vào nhau sau cổ anh, môi cô rướn lên gặp môi anh. Nụ hôn của anh thật chậm và thật sâu, làm ngón chân cô co lại khi cảm giác sung sướng nóng bỏng bắt đầu xuyên thẳng qua người. Giờ cô đã biết cách hôn, và cô vừa đón chào lưỡi anh vừa đùa nghịch với nó bằng lưỡi mình. Ngực anh thắt lại trước hơi thở thật sâu và đột ngột, và tay anh siết chặt trên người cô. Đột nhiên nụ hôn không còn chậm rãi nữa, mà trở nên đói khát và cấp bách, và áp lực từ môi anh gần như đau đớn.

Cô cảm thấy anh kéo váy cô lên, rồi lòng bàn tay chai sần của anh trượt trên đùi cô. Tay anh tiến đến hông cô và dừng lại, rùng mình trước sự kích thích mãnh liệt khi anh nhận ra cô hoàn toàn trần truồng bên dưới chiếc váy. Chậm rãi, tay anh di chuyển lên ve vuốt cặp mông trần của cô. Cảm giác thật sung sướng và kỳ lạ... Anh đã mở ra một thế giới hoàn toàn mới cho cô, thế giới của khoái lạc thể xác, và anh vẫn liên tiếp mở rộng đường biên của nó.

Không thể đợi nữa, anh bế thốc cô lên. Mặt anh khắc nghiệt và kiên quyết khi nhìn xuống cô. “Lần này anh sẽ chỉ dừng lại nếu ngôi nhà bốc cháy,” anh lặng lẽ nói. “Anh không quan tâm nếu điện thoại đổ chuông, hay ai đó ghé thăm, hay thậm chí là cả tiếng gõ cửa phòng ngủ. Lần này, chúng ta sẽ đi đến cùng.”

Cô không trả lời, nhưng lại trao cho anh một nụ cười chậm rãi, ngọt ngào khiến anh bốc lửa và chỉ muốn chiếm lấy cô ngay tại chỗ. Vòng tay anh siết lại khi anh đưa cô lên chiếc cầu thang ọp ẹp để vào trong phòng ngủ, rồi cẩn thận đặt cô lên giường.

Anh đứng đó nhìn xuống cô một lát, rồi bước về phía cửa sổ và nâng cửa sập lên. “Cứ để cơn bão ùa vào,” anh nói, và rồi cơn bão xông vào cùng họ, láp đầy căn phòng tranh tối tranh sáng bằng âm thanh và sự rung chuyển từng hồi. Luồng không khí lạnh đầy nước mưa quét qua người cô, mát lành và sạch sẽ trên làn da nóng hổi. Cô thở hắt ra, âm thanh nhỏ đó bị nhấn chìm dưới tiếng sấm và tiếng mưa sầm sập.

Bên cửa sổ, dưới ánh sáng mờ mờ phác nên đường nét của những cơ bắp khỏe mạnh, Wolf cởi bỏ đống quần áo ướt ra khỏi người. Mary nằm trên giường, lặng lẽ ngắm anh. Chiếc áo bị lột ra trước, để lộ bờ vai trơn bóng, chắc nịch và phần bụng cơ bắp. Chỉ chạm vào anh cô đã biết anh rắn chắc đến khó tin, không có chút mỡ thừa nào bên dưới làn da trơn phẳng đó. Anh cúi xuống lột ủng và tất, rồi đứng thẳng dậy tháo thắt lưng. Âm thanh ầm ĩ từ cơn bão khiến những động tác của anh như một vở kịch câm, nhưng cô vẫn hình dung ra tiếng tách nho nhỏ khi anh bật khóa quần jean, rồi tiếng khóa quần rít lên khi hàm răng kim loại mở tách ra. Không một chút do dự, anh đẩy quần jean và quần lót xuống rồi bước ra khỏi đống áo quần.

Anh hoàn toàn khỏa thân. Tim Mary nảy lên đau đớn trong lồng ngực khi cô nhìn anh chăm chú, cho đến lúc này mới cảm thấy mình nhỏ bé và bất lực biết bao khi ở cạnh anh. Anh thật to lớn, mạnh mẽ, và quá đàn ông. Cô không thể dứt ánh mắt ra khỏi vật đàn ông rắn chắc ấy. Cô sắp tiếp nhận anh vào trong mình, tiếp nhận trọng lượng nặng nề của anh khi họ hòa vào nhau trong hành động kết đôi, và cô hơi hoảng sợ.

Wolf nhìn thấy điều đó trong mắt cô khi hạ người xuống cạnh cô. “Đừng sợ,” anh thì thầm, vén tóc ra khỏi mặt cô. Và thật dịu dàng, anh luồn tay xuống dưới cô rồi mở khóa chiếc váy.

“Em biết chuyện gì sắp xảy ra,” cô rủ rỉ áp mặt vào vai anh. “Dù sao cũng chỉ là lý thuyết. Nhưng em không biết làm sao chuyện đó có thể xảy ra được.”

“Được mà. Anh sẽ thật chậm rãi và nhẹ nhàng.”

“Vâng.” Cô thì thầm ưng thuận và để anh nhấc cô lên, kéo chiếc váy ra khỏi vai. Ngực cô lộ ra, cô có thể cảm thấy chúng săn lại, căng phồng, hai núm vú dựng lên. Anh cúi xuống hôn lên cả hai núm vú, dùng lưỡi thấm ướt chúng, khiến cô ưỡn lưng lên khi hơi nóng chạy xuyên khắp người. Wolf nhanh chóng tuột chiếc váy xuống hông rồi chân cô, anh không thể phớt lờ nhu cầu muốn có cô trần trụi trong tay thêm nữa vì nó đã trở nên vô cùng cấp bách.

Mary run lên, rồi sau đó nằm im. Đây là lần đầu tiên có người khác nhìn thấy cô hoàn toàn trần truồng; hai má cô nóng bừng, cô nhắm nghiền mắt lại đấu tranh với cảm giác xấu hổ và trần trụi. Anh chạm vào ngực cô, nhẹ nhàng mơn trớn; thế rồi lòng bàn tay thô ráp của anh từ từ di chuyển xuống bụng cô cho đến khi những ngón tay anh chạm vào vạt lông hình tam giác mềm mại. Cô thốt lên một âm thanh khe khẽ, hai mắt bừng mở và thấy anh đang nhìn mình với vẻ mặt dữ dội và đầy kích thích. Đột nhiên cô cảm thấy tự hào vì anh muốn cô mãnh liệt đến thế, vì cơ thể cô đã khuấy động được anh đến thế. Hai chân cô thả lỏng, và một ngón tay lách vào giữa nếp gấp mềm mại của cô, nhẹ nhàng vuốt ve phần thịt vô cùng nhạy cảm mà anh tìm thấy ở đó. Toàn thân Mary lại căng cứng, và cô rên lên. Cô chưa từng biết đến cảm giác này, nhưng cô đoán vẫn còn nhiều hơn nữa, và không biết liệu mình có thể sống sót hay không. Cảm giác khoái lạc này đã vượt quá sức chịu đựng của cô rồi.

“Em thích thế chứ?” Wolf thì thầm. Mary thở dốc, cơ thể mỏng manh của cô bắt đầu từ từ quằn quại trên tấm ga trải giường theo một nhịp điệu cổ xưa. Anh dùng tay tách hai chân cô rộng hơn, rồi quay lại với cuộc thám hiểm đầy nhục dục của mình, cùng lúc đó cúi xuống phủ môi mình lên môi cô với vẻ đói khát. Đầu Mary quay cuồng, móng tay cô cắm vào vai anh khi cô đeo cứng lấy anh. Cô không thể tin được cách anh chạm vào cô, cảm xúc mà sự đụng chạm đó gợi lên, nhưng cô không muốn chuyện này dừng lại. Anh đang thổi bùng luồng hơi nóng bên trong cô, một cơn nóng lan truyền và dữ dội cho đến khi cô không còn nhận thấy điều gì khác ngoài cơ thể cô và anh. Những ngón tay vuốt ve của anh khiến cô điên cuồng trong khi môi anh làm nghẹn đi những tiếng rên khe khẽ của cô.

Cô tách môi ra khỏi môi anh. “Wolf, xin anh,” cô cầu xin, điên cuồng vì khao khát.

“Chỉ thêm một phút nữa thôi, em yêu. Nhìn anh đi. Cho anh được thấy mặt em khi anh... aaa...”

Cô rên rỉ. Anh đang chạm vào cô thậm chí còn sâu hơn, tìm kiếm phía bên trong ướt nhẹp và sưng phồng.

Ánh mắt đen như màn đêm của anh khóa chặt lấy mắt cô khi anh chậm rãi trượt ngón tay vào trong cô, và cả hai người họ rùng mình dữ dội.

Wolf biết anh không thể chờ thêm nữa. Toàn thân anh rúng động. Cô thật mềm mại, ướt sũng, chặt không thể tin được, và cô đang quằn quại trên bờ vực đam mê. Làn da trắng mờ, trong suốt của cô làm anh say sưa, làm anh mê mệt; chỉ chạm vào cô thôi đã khiến anh trở nên hoang dã. Cơ thể cô làm anh kích thích hơn bất kỳ thứ gì anh biết trước đây. Tất cả mọi thứ về cô đều mềm mại và mịn màng. Tóc cô như tóc em bé, làn da cô mỏng manh, bóng mịn; ngay cả những lọn tóc xoăn giữa hai chân cô cũng mịn như tơ. Anh muốn cô còn hơn hơi thở tiếp theo của mình.

Anh di chuyển vào giữa hai chân cô, trải chúng rộng ra để hông anh có thể nép vào cô. Cô hít vào thật mạnh khi cảm thấy anh, rắn chắc và nóng rực. Ánh mắt họ lại gặp nhau khi tay anh với xuống giữa hai cơ thể và đưa mình vào đúng vị trí, rồi anh bắt đầu đi vào trong cô.

Cơn bão lúc này đã ở ngay trên đầu họ. Tia chớp sáng lòa, và tiếng sấm gần như đồng thời nổ vang làm căn nhà cũ kỹ rung chuyển. Cơn gió mạnh quất lớp rèm cửa bay thẳng vào trong phòng, vẩy tung nước mưa lên sàn ngay trước khung cửa sổ mở toang và cuốn theo một lượng nước bắn lên cơ thể họ. Mary hét lên, nước mắt cô hòa lẫn với nước mưa trên mặt khi cô tiếp nhận sự xâm nhập chậm rãi của anh.

Wolf chống người lên hai tay, mặt anh sát mặt cô. Anh liếm đi những giọt nước mắt của cô, rồi hôn lên môi cô, và cô nếm thấy vị mằn mặn. Cô có thể cảm thấy cơn đau thiêu đốt khi cơ thể mình giãn ra để tiếp nhận anh, và cả cảm giác thúc bách khủng khiếp. Nước mắt cô tiếp tục tuôn ra từ khóe mắt. Nụ hôn của anh sâu hơn trong khi mông anh uốn cong lên, sử dụng thêm nhiều lực, và đột nhiên lớp che chắn trong cơ thể cô vỡ bung. Anh đẩy thật sâu vào trong cô, chôn vùi mình đến tận cùng đồng thời thốt lên một tiếng rên trầm đục, gần như đau đớn vì khoái lạc.

Không chỉ cảm giác đau đớn mà còn nhiều hơn thế nữa. Anh đã bảo cô rằng làm tình là nóng bức và đầy mồ hôi, rằng cô sẽ chẳng thích thú gì, vậy là những gì anh nói vừa sai lại vừa đúng. Đúng là nóng bỏng và đầy mồ hôi, và thô ráp, và nguyên sơ. Nó quá mạnh mẽ đến nỗi cuốn phăng cô đi cùng với nhịp điệu ân ái. Nhưng, bất chấp cảm giác đau đớn, cô cảm thấy mình trở nên cao đẹp trước sự chiếm hữu của anh. Cô có thể cảm thấy sự căng thẳng và niềm háo hức hoang dại trong cơ thể mạnh mẽ của anh khi cô choàng lấy anh bằng cả hai tay lẫn hai chân, chiều sâu mềm mại trong cô được anh lấp đầy. Cô yêu anh, và anh cần cô. Cô chưa từng thực sự sống, cho đến tận khoảnh khắc này, khi cô dâng hiến cho người đàn ông cô yêu.

Cô chẳng giữ lại gì, mà điều đó cũng chẳng quan trọng. Anh đã biết trước.

Mary chưa bao giờ che giấu cảm xúc. Tay cô di chuyển trên bờ vai trơn bóng, ướt đẫm của anh rồi luồn vào trong tóc anh. “Em yêu anh,” giọng nói nhẹ nhàng của cô gần như không nghe thấy trong một tràng sấm rền vang khác.

Nếu anh có trả lời thì cô cũng chẳng nghe thấy. Tay anh lại với xuống giữa hai cơ thể, nhưng lần này bàn tay anh ở trên cô, và anh bắt đầu di chuyển. Hơi nóng lại lan khắp người cô, làm cho cảm giác khó chịu tan biến; người cô uốn cong, hông nhấc lên trong nỗ lực tiếp nhận anh thậm chí còn sâu hơn, và cô thốt lên lần nữa rằng cô yêu anh. Mồ hôi đọng thành giọt trên gương mặt căng cứng của anh khi anh cố kiểm soát nhịp điệu của mình, nhưng cơn bão đang ở trong phòng, trong cơ thể họ. Hông cô nhấp nhô, xoay tròn, làm anh phát điên. Họ chuyển động cùng nhau, đánh dấu nhịp điệu bằng tiếng sấm, bằng tiếng đầu giường đập vào tường, và tiếng khung giường kẽo kẹt bên dưới. Những tiếng rên rỉ trầm đục và tiếng kêu khe khẽ; da thịt ướt đẫm và cơ bắp run rẩy; những bàn tay túm chặt điên cuồng; hơi thở thô ráp, gấp gáp và nhịp điệu thúc bách - cô nhận biết tất cả, cảm thấy nó, nghe thấy nó, và cảm thấy mình đang bị hơi nóng nuốt chửng.

“Wolf?” Tiếng kêu dò hỏi của Mary thốt lên yếu ớt, hoảng sợ. Móng tay cô cắm vào những cơ bắp co giật trên lưng anh.

“Đừng chống lại nó, bé con. Thả lỏng đi.” Anh đang rên rỉ, cảm thấy sự giải thoát của mình đang đến gần, và anh không còn chút kiểm soát nào trong người nữa. Anh túm lấy hông cô, nhấc cô lên, khớp cơ thể anh và cô chắc hơn rồi lao thật mạnh vào trong cô.

Mary cảm thấy cơn căng cứng và nóng bừng dâng lên đến mức không chịu được nữa, và rồi các giác quan của cô nổ tung. Cô hét lên, toàn thân rúng động và siết chặt. Đây là cảm giác điên rồ ngọt ngào nhất cô có thể tưởng tượng được, một cảm giác sung sướng không thể diễn tả, và nó kéo dài cho đến khi cô tưởng mình sẽ chết vì nó. Anh ôm cô cho đến khi cô lắng xuống, rồi bắt đầu thúc vào cô thật mạnh và nhanh. Tiếng gầm gừ của anh hòa với tiếng sấm khi anh ghì cô xuống nệm, cơ thể anh chấn động khi đỉnh điểm bùng nổ và anh trút cạn mình vào trong cô.

Sau đó họ nằm im, như thể lời nói sẽ là sự xâm phạm giữa họ. Sự kết đôi của họ đã vô cùng thúc bách và khẩn cấp đến nỗi chẳng còn gì khác tồn tại. Ngay cả cơn bão, dù có dữ dội đến thế, cũng chỉ là một bản nhạc đệm đi cùng. Mary từ từ, miễn cưỡng cảm thấy hiện thực quay lại, nhưng cô hài lòng khi được nằm dưới anh và không làm gì khác ngoài vuốt ve tóc anh.

Khi hơi thở của họ đều lại một lúc lâu và cơn bão đã lùi xa thì Wolf mới rời khỏi cô và xoay người nằm nghiêng. Anh ôm cô một lúc, nhưng giờ khi da họ đã lạnh đi, chiếc giường ẩm ướt trở nên khó chịu. Cô bắt đầu run rẩy, và anh liền ra khỏi giường, bước về phía cửa sổ để đóng cửa lại. Cô nhìn cơ bắp của anh luân phiên co lại rồi dãn ra theo từng cử động của cơ thể trần trụi. Rồi anh quay lại, và ngay lập tức cô không thể cưỡng được cảm giác bị mê hoặc, thích thú. Cô ước gì mình có can đảm lướt tay trên khắp người anh. Cô muốn thăm dò anh, như một cuộc thám hiểm trên vùng đất chưa được khai phá.

“Thích những gì em nhìn thấy chứ?” Giọng anh trầm và đầy vẻ thích thú. Mọi chuyện giữa họ đã đi quá xa làm Mary chẳng còn gì để mà xấu hổ nữa. Cô ngẩng lên nhìn anh và mỉm cười. “Rất thích. Em đã từng hình dung ra anh với một cái khố, nhưng như thế này hay hơn nhiều.”

Anh cúi xuống bế thốc cô ra khỏi giường dễ dàng như thể cô là một sợi lông. “Tốt hơn chúng ta nên mặc quần áo vào trước khi em bị cảm, và trước khi anh quên mất ý định tốt đẹp của mình.”

“Ý định tốt đẹp nào?”

“Không tiếp tục với em trước khi em trở nên đau rát đến nỗi không đi lại được nữa.”

Cô nghiêm trang nhìn anh. “Anh đã khiến chuyện này trở nên thật tuyệt vời. Cảm ơn anh.”

“Với anh nó cũng quá tuyệt.” Wolf mỉm cười, bàn tay anh lùa vào trong mái tóc nâu ánh bạc của cô. “Không có khoảnh khắc nào khó chịu chứ?” Cô hiểu ý anh và nép đầu vào ngực anh. “Không. Đó là một điều hoàn toàn khác.”

Nhưng cô cũng không quên những chuyện đã xảy ra, và anh biết thế. Bên trong cô vẫn còn run rẩy và dễ bị tổn thương, mặc dù cằm cô đang hếch lên đầy kiêu hãnh. Anh nhất định sẽ bắt kẻ đã làm tổn hại tinh thần cô phải trả giá.

Đã nhiều năm Wolf lặng lẽ sống bên lề, duy trì thỏa ước ngừng bắn giữa anh và các cư dân của Ruth, nhưng giờ thì không còn. Vì Mary, anh sẽ tìm ra tên khốn kiếp bệnh hoạn đã tấn công cô, và nếu như người dân trong thị trấn không thích điều đó, thì đó là điều quá tệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.