Núi Và Biển

Chương 12





Ở giai đoạn trước khi debut, một năm thậm chí dài hơn, rất nhiều nghệ sĩ đều không có cảm giác thực rằng đang làm idol.
Ngày càng tập luyện nghiêm khắc, lịch trình quá tải, cuộc sống riêng tư bị giới hạn, mỗi ngày đều được sắp xếp rõ rành rành.
Tiếng tăm này nọ do các giới truyền đến, một sơ suất nhỏ xíu sẽ bị mắng tới tổ tiên bạn cũng muốn đội mồ sống dậy.
Còn trực quan nhất, đặc biệt là dưới hiệp ước chết của DH, thu nhập thuộc về bạn cũng sẽ không được thanh toán về tay ngay lập tức.
Trái lại thì làm cái gọi là nhân vật công chúng, những thứ gánh vác trở nên nhiều lên, các khoản chi tiêu vô hình cũng tăng dần.
Và rồi bạn phát hiện, làm nghệ sĩ chẳng những bị mắng khiếp hơn, đồng thời khiến bạn càng ngày càng nghèo.

Ngỡ rằng sắp được sống tháng ngày sung túc, kỳ thực đôi khi còn phải dựa vào gia đình trợ cấp.
Rất dễ nghi ngờ bản thân, rất khó mà không màng nghĩ xem rốt cuộc đi con đường này có đúng hay không, có đáng giá hay không.
Nhưng nếu không có đường lui, bước chân sẽ càng kiên định hơn một ít nhỉ.

Biên Bá Hiền đúng là thế.
Không cần lo phương diện kinh tế, chung quy Phác Xán Liệt cực kỳ có tiền.
Tuy nhiên Phác Xán Liệt sẽ không cho thật nhiều trong một lần, hắn khá thích nhìn cuộc sống của Biên Bá Hiền túng thiếu đôi chút, cách xin phí sinh hoạt đó chính là kéo hắn lên giường quất một nháy.
Xong chuyện thì quần còn chưa xách lên đã chìa bàn tay nhỏ ra, lời lẽ nghiêm chính mà chơi cosplay, “Nhanh nào, Phác Phác Phác, trả tiền đá ‘gà’.”
Hoặc là bỉ ổi giả bộ đáng thương, “Ví tiền trống trơn, túi cũng trống trơn, chủ tịch đại nhân tan ca về có thể mua một phần bánh gạo xào cho bé đáng yêu vô địch vũ trụ cả ngày chưa ăn cơm không? Thêm nhiều chả cá được chứ ạ? Sủi cảo chiên nữa nha?… Chúng ta cùng ăn đến khi nổ bụng luôn!”
Về mặt sự nghiệp, cậu thuộc loại đặc biệt thấu đáo, biết mình muốn gì, sẽ không mất phương hướng, biết ẩn nhẫn biết tiến lùi.

Miệt mài làm việc một lòng muốn tỏa sáng, lại biết thu mũi nhọn lộ vẻ không phải vì cái lợi trước mắt.
Thực lực vocal khủng miễn bàn, nhảy nhót là khuyết điểm nên dốc sức học hỏi.


Biết kinh doanh, lại không phải tận lực lấy lòng, tính cách cũng hấp dẫn fan.
Debut chỉ mới một năm, độ nổi tiếng đã cao vượt quá mức tưởng tượng.
“Em hot lắm đúng không anh?”
Ngày nghỉ hiếm hoi, Biên Bá Hiền nằm trên ghế sa lon, DVD lưu diễn phát trên ti vi vừa kết thúc.
“Anh thấy cảnh ban nãy không, đều là banner dành cho em đó.”
Đắc ý ngẩng mặt lên, chuẩn bị sẵn sàng để được khen, Phác Xán Liệt chỉ gãi gãi cằm cậu, người nọ khoan khoái nheo mắt, tia sáng trong đồng tử cũng biến thành mê ly.
Hôm nay không phải cuối tuần, nhưng Biên Bá Hiền chạy tour khắp nơi, đã có hai tháng họ không gặp nhau rồi.

Vất vả lắm mới về được một chuyến, cũng chưa báo trước.
Phác Xán Liệt liền đẩy công việc trong tay cho Kim Tại Vũ, cúp làm.
“Ây dà ~ chủ tịch đại nhân có nhã hứng ghê, không đi làm mà về đút thú cưng kìa…”
Biên Bá Hiền được hời còn khoe khoang, mới nãy vừa xem DVD vừa ăn quá nhiều quà vặt, đều là Phác Xán Liệt mua trên đường về, cái bụng nhỏ phồng lên tròn tròn.
Nằm trên đùi Phác Xán Liệt, vén áo, lấy tay hắn đặt lên bụng, “Xoa xoa, no muốn ói luôn.”
“Có thú cưng nào ngông cuồng như em không.”
Bàn tay ấm áp khô ráo áp lên, vuốt từng cái giúp cậu, “Còn không có tiền đồ nữa.”
Thật tình, bụng nhỏ vậy sao có thể chứa nhiều món thế, chưa được thấy cơm bao giờ à.
“Chẳng phải anh chỉ thích em không có tiền đồ sao.”
Biên Bá Hiền nhắm mắt hưởng thụ, cậu là loại lựa ý mà leo cao, còn leo rất nhanh nữa.
Phác Xán Liệt hơi đối tốt với cậu một chút, sẽ bắt đầu nói bằng giọng vừa tôn kính vừa ngang hàng, có điều Phác Xán Liệt để bụng lắm, về sau góp ý thẳng ’em gọi thoải mái đi, kêu tên cũng được’.

Biên Bá Hiền càng thêm ngông cuồng.
“Em ăn no rồi, đến lượt đút cho chủ tịch đại nhân thôi.”
Cọ cọ trên chân hắn, chọt thứ còn mềm trong quần, “Em trai nhớ anh phải không? Anh tới ăn em ngay đây ~”
Phác Xán Liệt dời về sau một chút, “Buổi tối đi, em mới ăn xong nghỉ ngơi đã.”
Cơm ngon không sợ muộn, hắn khá lo giờ mà làm thì không dừng tay được, thật sự sẽ thúc đến ói gây ám ảnh cho Biên Bá Hiền.
“Ủa?”
Biên Bá Hiền nghi ngờ ngước mắt, “Sao hôm nay không vội?”
Nửa nói đùa, “Hay là lúc em đi vắng, có người đút no anh rồi đúng không?”
Là lời trêu chọc, nhưng khoảnh khắc ánh mắt Phác Xán Liệt hỗn loạn kia, Biên Bá Hiền lập tức giật bắn dậy từ trên đùi hắn.
Giày cũng không mang, chân trần lượn một vòng trong nhà sau đó hỏi, “Người anh đưa về hôm qua mắt một mí hay hai mí?”
Cậu chẳng phát hiện gì, đột nhiên chỉ cảm thấy toàn bộ căn nhà ngay cả không khí cũng xa lạ.

Cậu đứng tại không gian xa lạ này, nhạy cảm một cách kinh khủng.
“Em nói bậy gì đấy.” Phác Xán Liệt cảm thấy ù ù cạc cạc.
Biên Bá Hiền tiến tới ngồi xổm trước mặt hắn, kê đầu lên đùi hắn.

Ngửa mặt nhìn, gắng sức để thanh âm duy trì bình tĩnh, “Có lẽ không phải hôm qua, có lẽ không phải ở nhà, nhưng thật sự là có, đúng không?…”
Phác Xán Liệt nhìn ra được sau sự bình tĩnh kia che giấu nỗi buồn phiền đồ sộ, mất tự nhiên nhúc nhích chân, thuận tay xoa mái tóc trơn mềm nọ, “Đứng lên đi, dưới sàn lạnh.”
Biên Bá Hiền nghiêng đầu không cho hắn sờ, lùi lại đứng lên.


Nét mặt khó tin, thoáng chốc mất đi năng lực sắp xếp ngôn từ,
“Quả nhiên… anh thật sự… sao anh có thể…”
Phác Xán Liệt nhất thời không biết nên nói gì, phản ứng của Biên Bá Hiền ở trong mắt hắn có hơi quá khích.
Trước đây hầu như sênh ca hằng đêm, đút hắn no rồi đương nhiên hắn sẽ không quan tâm mấy miếng thịt bên ngoài.
Dạo này Biên Bá Hiền bận rộn không về nhà được, hắn cũng không thể rời công ty, lần này lại có gần ba tháng không gặp nhau.
Vốn dĩ chưa cảm thấy có vấn đề gì, công việc cũng nhiều, hắn lại không phải ma dâm.
Nhắc tới cũng chỉ có một lần, còn là vì trong lúc nghỉ ngơi của Biên Bá Hiền, chơi điện thoại play với cậu tại khách sạn ở LA, đang đến đoạn cao trào thì cậu bảo có chuyện, vội vã cúp máy.
Do thiết bị sân khấu tạm thời xảy ra trục trặc, chỉnh điệu nhảy, thiết kế phần diễn lại lần nữa, Biên Bá Hiền bận bịu nên quên béng sự việc mới vừa rồi.
Đêm đó Phác Xán Liệt nghẹn một bụng lửa dục bị Kim Tại Vũ kéo ra ngoài uống rượu, uống tới phân nửa thì Kim Tại Vũ nói đổi chiến trường dẫn hắn đến một nơi xịn xò, không nghĩ nhiều bèn đi ngay.
Tiếp theo ở nơi đó, thiên thời địa lợi nhân hòa, Phác Xán Liệt ngủ với một MB mới tới.
Giải thích rõ cũng có thể coi là say rượu loạn tính, bụng đói ăn quàng, nhưng Biên Bá Hiền đã giới hạn trong suy nghĩ của bản thân.
“Hóa ra anh chỉ xem em là thú cưng thật…”
Ánh mắt không ngăn nổi thất vọng tràn trề, Biên Bá Hiền cho rằng Phác Xán Liệt thân ở bụi hoa quen rồi, tính tình không dễ thu lại mà hắn cũng không muốn thu.
Thời điểm thỏa mãn hắn thì anh vui em cũng vui, không được nữa bèn đi tìm kẻ khác ngay tức khắc.

Hắn căn bản sẽ không quan tâm mình có buồn hay không, vậy cậu là cái gì, công cụ phát tiết dục vọng ư.
“Anh căn bản là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời!! Phác Xán Liệt!! Đừng ỷ anh có vài đồng tiền bẩn là xem mình thành hoàng đế!! Anh nghĩ trái đất cũng phải vây quanh anh có đúng không!!!”
Phác Xán Liệt vẫn luôn im lặng khiến cậu càng cảm thấy bản thân là một trò đùa, tiếng gào lên đã mang theo nức nở.
“Đừng quá đáng…”
Hãy còn đường sống giảng hòa nhưng vì cơn thịnh nộ của một phe mà vỡ vụn tan tành,
Phác Xán Liệt vuốt mặt không kịp, hóa ra lời định nói đều nuốt vào bụng.
Cau mày, “Em muốn tôn trọng, em muốn bình đẳng, anh đều cho em rồi.”
“Lên giường với người khác lúc em đi vắng chính là cái tôn trọng anh cho em?!”
Biên Bá Hiền trợn to mắt, “Hay là anh vẫn cảm thấy em ở bên anh là vì tài nguyên vì tiền, anh chơi người khác rồi em còn phải nguẩy đuôi với anh?!”
“Không phải sao.”
Ba chữ nhẹ tênh, Biên Bá Hiền sững tại chỗ như bị hút sạch linh hồn.
Phác Xán Liệt chẳng hề nghĩ thế, chỉ là tự nhận thức rằng trước nay Biên Bá Hiền luôn ngoan ngoãn khôn khéo, bỗng dưng xù gai như vậy khiến hắn nhất thời rất khó chấp nhận.
Vả lại Biên Bá Hiền nói vậy, trong lòng hắn cực kỳ không thoải mái.
Tự nhận là rất nuông chiều cậu, cầu gì được nấy, thường xuyên không biết lớn nhỏ cũng không so đo.
“Phải ha… chỉ có thằng ngu như em mới tưởng đang yêu đương thôi…”
Biên Bá Hiền lẩm bẩm, bước chân bất ổn, lảo đảo vào phòng, thật lâu cũng không phát ra tiếng động.
Phác Xán Liệt đi đi lại lại bên ngoài nửa ngày, không yên lòng vào phòng xem, Biên Bá Hiền đang lẳng lặng ngồi trên giường.
Giả vờ đi vào mở tủ đồ tìm quần áo muốn tắm, sau lưng truyền tới giọng điệu lạnh nhạt.
“Chúng ta tách ra một quãng thời gian đi.”
Biên Bá Hiền nhìn hắn, trong mắt đã mất ánh sáng, bổ sung thêm một câu, “Em dọn đi.”
Tại giây phút ấy Phác Xán Liệt có rất nhiều lời muốn nói, thậm chí muốn giải thích tiền căn hậu quả một lần, cuối cùng cũng chỉ làm như không thèm quan tâm mà đáp, “Được.”
Giống như Biên Bá Hiền nói, hắn đúng là ngủ với kẻ khác khi cậu vắng nhà.
Rồi bị hiểu thành vô tâm, rồi bị nghi ngờ tình cảm của mình, có phần oan uổng.
Một người không đủ tin tưởng, một người không giải thích.
Căn nguyên của không tin tưởng là không đạt được đủ cảm giác an toàn, không giải thích là vì chưa đặt mối tình này ở vị trí ưu tiên.

Không biết yêu, cũng không đủ yêu.
Cố ý kéo dài thời gian tắm, lúc ra ngoài Biên Bá Hiền đã đi rồi.
Cậu mang theo tất cả đồ đạc của mình, ngoại trừ tượng hoạt hình gimbap trên bàn.

Tên của nó do Biên Bá Hiền đặt, gọi là Wagyu.
Hôm đó đã hơn hai giờ sáng, Biên Bá Hiền hào hứng chạy về, tay xách hộp gimbap.
Vội vã lay Phác Xán Liệt tỉnh từ trong giấc chiêm bao, cầm một khoanh lên nhét vào miệng hắn.
Phác Xán Liệt còn chưa mở mắt, cảm thấy trong miệng có thứ gì đó, vừa lạnh vừa tanh.
Đang định phun ra, gương mặt Biên Bá Hiền trực tiếp kề trước mắt hắn, biểu cảm kiêu hãnh, “Ngon không? Ngon không? Anh hãy nói coi có ngon không?!”
“…”
Trông vẻ phấn khích này của cậu, Phác Xán Liệt nể tình nhai vài cái, “Em làm à…”
“Không phải! Quản lý mua cho á! Bình thường hết vị cá ngừ! Hôm nay có nè! Em không nỡ ăn, giữ lại một nửa cầm về cho anh ~ còn đây là figure anh ấy bảo gọi ship nên được tặng, em cũng lấy về luôn.”
Biên Bá Hiền lắc lư mô hình trong tay, “Dễ thương ha, tụi mình nuôi nó đi!”
Đầu óc mơ mang tiêu hóa câu chữ dày đặc cực nhanh, gimbap vốn khó nuốt trôi, bởi vì tình yêu nặng trình trịch này mà trở nên khó nuốt hơn.
Thật tình, nói kiểu đáng thương như vậy làm chi, ở nhà cái gì chẳng cho em hết rồi.

Hơn nữa dầu gì cũng nên hâm lại chứ, lạnh ngắt đây này.
Thấy hắn nhai xong, Biên Bá Hiền lại cầm một miếng lên, Phác Xán Liệt không đành lòng làm cậu cụt hứng, im lặng ăn hết.
Quá nửa đêm ăn cả đống cơm lạnh, cảm giác như nhồi một bụng đá vậy.
Còn chưa uống nước xuôi cổ họng, Biên Bá Hiền lại nhắc tới quy trình kế tiếp, “Đặt tên cho con trai nào!”
Kêu ‘gim’ đi, nếu không thì kêu ‘bap’.

Hiện tại trong đầu Phác Xán Liệt chỉ có mấy chữ này.
Có điều căn bản Biên Bá Hiền người ta đâu muốn trưng cầu ý kiến của hắn, vỗ đùi quyết định, “Tên Wagyu nhé!”
“…”
Phác Xán Liệt trơ mắt nhìn Biên Bá Hiền gạt vật trang trí bằng ngọc bích ở giữa bàn sang một bên, trịnh trọng bày ‘Wagyu’ được tặng lên.
“Wagyu hai tuần trước tụi em ăn là anh gọi ship đến đúng không ~ chứ sao mà đúng lúc em mới nói muốn ăn là đã có rồi.”
Ghé lại gần mổ cái chóc lên mặt Phác Xán Liệt, “Chủ tịch đại nhân thương em thế cơ…”
“Wagyu, sao mày chưa đi…”
Mô hình nhỏ lúc nào cũng cười rất vui vẻ, nay nhìn lại cứ như đang mỉa mai.
Phác Xán Liệt cầm lên ngó tới ngó lui, hành động lại ấu trĩ mà đi nói chuyện với đồ vật, suy cho cùng là bị Biên Bá Hiền lây bệnh rồi, sau khi cậu đi mất.
“Một mình tao có thể nuôi mày được ư?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.