Núi Và Biển

Chương 17





Màu đỏ.

Trời nước một màu.
Lan từ đỉnh núi xuống đáy biển, hoa cúc dại sơn dã, bọt sóng trong nước, thiên nhiên do sắc trắng tinh khôi vẽ nên bị nhuộm màu.
Đá ngầm bên bờ, không điểm xuyến hoa cỏ, máu tươi lấp đầy khe đá, một mảng đỏ sậm, khung cảnh lụn bại.
Chẳng rõ vết thương ở đâu, khắp nơi đều đau.
Máu và mồ hôi đan xen nhỏ vào mắt, cả vùng núi và biển dưới tầm mắt mơ hồ, đỏ tươi diễm lệ.
—— Tại sao không phải anh chết
Tiếng gào thét bén nhọn, loạng choạng, rơi xuống biển.
Không nghe được bất kỳ thanh âm nào nữa, toàn thân bị nước bao vây.

Muốn kêu cứu, lục phủ ngũ tạng như nổ tung, mùi vị mặn đắng, là nước hay là lệ.
Mau cứu tôi.
Mau cứu tôi.
Làm ơi, tôi không muốn chết.
“Cứu tôi…”
Giật mình dậy, hồi lâu mới phản ứng được là đang ở nhà, không có nước, rất an toàn.
Ánh mặt trời tám giờ rưỡi sáng rọi vào, vô cùng quen thuộc.
Phác Xán Liệt thở hổn hển, điều chỉnh hô hấp muốn bình tĩnh lại.
“Sao đấy?”
Biên Bá Hiền mới nấu điểm tâm xong, cầm xẻng chiên đi vào chuẩn bị một nụ hôn nóng bỏng đánh thức người đẹp ngủ trong rừng.

Có điều người đẹp ngủ trong rừng đã dậy trước, dáng vẻ chưa tỉnh hồn.

“Ui chà… coi kìa coi kìa… mồ hôi đầy đầu…”
Đi qua kéo lấy người nọ, Phác Xán Liệt ôm cậu chặt hơn, thậm chí siết có chút đau.
Biên Bá Hiền ánh mắt dịu dàng hẳn, “Khiếp, nhớ em rồi phải không? Thật tình, xa nhau có chút xíu cũng không được ~”
“Suỵt suỵt, đừng sợ nữa nha…”
Nhẹ nhàng sờ tóc hắn, xoa xoa lỗ tai, cảm thấy sự an ủi ấu trĩ có hiệu quả rồi mới nói, “Anh siết em khó thở.”
Buông lỏng cánh tay, Biên Bá Hiền tiếp tục vuốt lưng hắn tự biên tự diễn, “Nàng tiên ốc vừa tới làm bữa sáng đó, mau dậy ăn thôi ~ Nhé?”
“Được…”
Đi vào cõi thần tiên nửa ngày, Phác Xán Liệt mới nhớ đáp lại.

Vừa tỉnh ngủ, lại khóc thỏa chí trong mơ, âm đơn cũng trầm khàn khủng khiếp.
Biên Bá Hiền mổ lên khóe miệng hắn, cười ngọt, “Anh hai, anh gặp ác mộng mà cũng hấp dẫn ghê ~”
“Cấm gọi anh như vậy!!”
Là lời nói điều tiết bầu không khí, muốn khiến hắn thả lỏng, Phác Xán Liệt lại thình lình đẩy cậu ra, ưu tư mất khống chế.
Biên Bá Hiền bị la thoáng sững sờ, ngẩng đầu trông thấy viền mắt ửng đỏ và tia máu trong mắt hắn, đôi đồng tử ngập tràn đề phòng.

Rất xót xa, vội vàng an ủi, “Không gọi thì không gọi mà… anh đừng tức giận…”
“Anh…”
Ý thức được mình thất thố, Phác Xán Liệt hé hé môi, không biết mở miệng thế nào.
Biên Bá Hiền thu vẻ lúng túng hoảng hốt lại, đổi biểu cảm xong ngồi xổm trước mặt hắn, vểnh tai nghiêm túc lắng nghe.
Vết thương phủ bụi, lần nữa bóc trần vẫn đau như mới.
Nhưng nếu đối phương là Biên Bá Hiền, vẫn muốn để em ấy hiểu nguyên do, chẳng phải là chán ghét em ấy gọi mình như thế.
Đau một lần còn tốt hơn vướng khúc mắc trong lòng hắn.
Phác Xán Liệt nhắm mắt, giọng điệu khô khốc, “Em trai anh… nó mất rồi…”
Xưa nay chưa từng nghe Phác Xán Liệt kể chuyện gia đình, thảo nào hôm qua lúc kêu ‘anh hai’ anh ấy kinh ngạc nhiều hơn là mừng rỡ.
Còn hơi có biểu tình uẩn khúc, mình vẫn ngu ngốc trêu, nhưng thật ra lại gợi lên chuyện thương tâm của anh ấy.
Nhìn nét mặt Phác Xán Liệt cũng biết là chuyện rất để ý, khó cho anh ấy còn dung túng mình như vậy.
Rất có khả năng chính là vì điều này nên mới khơi gợi ký ức, gặp ác mộng, Biên Bá Hiền càng thêm áy náy.
“Em xin lỗi em xin lỗi… em không biết…”
Nằm nhoài lên mép giường ở tư thế ngồi xổm, ôm chân hắn cọ cọ, “Là lỗi của em…”
“Không sao…”
Phác Xán Liệt nhẹ nhàng xoa đầu cậu, Biên Bá Hiền bắt lấy cái tay kia đặt lên mặt mình.
“Em vẫn còn ở đây nè, không tin anh sờ thử đi ~”
Rốt cuộc Phác Xán Liệt cũng nở nụ cười đầu tiên trong ngày, “Hôm nay em không có lịch trình sao?”
“Buổi tối có.”
Ngồi xổm mệt nên lên giường, nắm lấy tay Phác Xán Liệt đan mười ngón tay với nhau, truyền cho hắn yên bình của mình.
Một tay khác đè khóe miệng hắn kéo lên, “Có thể ở bên anh nguyên ngày nay luôn, có thể làm chuyện thẹn thùng nữa.

Cho nên phải cười hoài như vầy, biết chưa? Đừng buồn nữa nha nha nha…”
Chu môi sáp lên má Phác Xán Liệt, người nọ giả vờ ghét bỏ né ra sau, Biên Bá Hiền ép tới, hai người lăn lộn thành một đống trên giường.
Lo rằng dùng thường xuyên quá Biên Bá Hiền sẽ đau, Phác Xán Liệt bảo cậu lấy chân kẹp làm bắn ra.
Sau khi vận động sáng sớm bụng càng đói hơn, Biên Bá Hiền dính Phác Xán Liệt một hồi, nhặt xẻng chiên chẳng rõ bay đến góc tường từ lúc nào lên, chạy đi hâm thức ăn.
Thân trên mặc áo sơ mi nhàn nhã, kỳ thực thân dưới ngay cả quần lót cũng không mặc.
Áo sơ mi là của Phác Xán Liệt, độ dài đủ che kín hơn nửa cặp mông.

Vạt áo lướt khẽ trên da thịt trắng nõn theo động tác bận rộn, kẽ mông cách lớp vải vóc nom càng là lãnh địa thần bí.
“Đẹp không?”
Biên Bá Hiền không quay đầu, thế nhưng cảm giác tầm mắt sau lưng đang muốn thiêu cháy cậu rồi.
“Anh đang nghĩ liệu ở ký túc xá em cũng như vậy à, tùy tiện nhặt áo của người khác mặc rồi để mông trần chạy quanh nhà?”

Phác Xán Liệt mất tự nhiên dời ánh mắt, cổ họng khô khốc.
Mùa hè đến, nam sinh ấy à, để tiết kiệm thời gian nên tắm chung, hoặc là mấy người mặc quần lót ngồi xếp hàng chơi game, chuyện quá đỗi bình thường.
Giống như Biên Bá Hiền, trời vừa nóng đã không thích mặc quần áo, nghĩ cũng biết ở ký túc xá thể nào cũng là trạng thái thả “chim”.
Đó không phải thứ cho người khác thấy trần trụi, Phác Xán Liệt biểu thị cực kỳ khó chịu.
“Anh cảnh cáo em, ở ký túc xá mặc kín cho anh.”
“Hê hê hê…”
Biên Bá Hiền cố ý lắc mông hai cái, múi thịt rung rinh, “Em chưa đổ giấm mà, mùi chua ở đâu vậy ta…”
Bị ngón tay kề lên miệng huyệt lập tức đàng hoàng lại, dồn khí đan điền, thanh âm vang vọng, “Rõ! Chủ tịch đại nhân hãy yên tâm!!”
“Ở ký túc xá cũng hay nấu cơm sao?” Phác Xán Liệt bốc miếng jambon bỏ vào miệng.
“Kêu ship, không thì là… Thành Hi làm.

Thành Hi làm khá nhiều.”
“Anh thấy hẳn là cậu ta hổ thẹn đi.”
“Trời ơi, đừng nói thế… Nó còn nhỏ mà, em là anh trai, phải bảo vệ em trai chứ.”
Anh trai, phải bảo vệ em trai.
—— Tại sao không phải anh chết
Phác Xán Liệt cảm giác sống lưng lạnh toát, tựa kim đâm.
“Vì tuổi còn nhỏ, nên lẽ đương nhiên phải được ưa chuộng hơn sao…”
Không nghe rõ Phác Xán Liệt thì thầm cái gì, Biên Bá Hiền ghé tai qua, “Hả? Anh nói gì?”
“… Nói anh đói.”
Không muốn để lộ tâm tư, xoay người ra khỏi bếp, “Bưng tới nhanh nào…”
“Vị ra sao?!”
Sáng sớm bận bịu, cảm giác làm ra rất tươm tất.

Biên Bá Hiền cười ngu, bản thân chưa ăn muỗng nào, chiếu cố gắp món vào chén đối diện.
Phác Xán Liệt chậm rãi húp canh, “Lần sau bảo nàng tiên ốc nêm ít muối thôi.”
“Mặn lắm ạ?”
Biên Bá Hiền nếm thử, phụt, nồng độ này ném người vào phỏng chừng cũng có thể nổi lềnh phềnh ấy chứ, “Đừng húp nữa, đây không phải thứ cho người ăn mà.”
“Ăn với cơm là được.” Phác Xán Liệt tiếp tục húp, thuận tiện khen, “Trứng chiên rất ngon.”
“Anh biết không? Mẹ em thì thích nấu siêu mặn.

Nhưng chỉ có phần của em là mặn… mẹ nói ăn mặn một chút dễ vơi cơm, đỡ lãng phí đồ ăn.”
Lại chẳng phải đói rách gì cho cam, còn sợ cậu ăn nhiều thêm một miếng.

Một tay chống má nhớ lại, cười tự chế nhạo mình, “Nói không chừng chiều cao của em là tại muối đè đó, nếu không em cũng cao được đến mét tám rồi.”
“Ba em thì sao? Không quan tâm ư?” Phác Xán Liệt hỏi.
“Ba mẹ ly dị từ hồi em nhỏ xíu, sau đó mỗi người tái hôn, không ai cần em.

Mẹ em nói chuyện hối hận nhất kiếp này là sinh ra em, suýt phá hủy mộng nhà giàu của bà ấy.

Ba em thì bảo không biết em là giống nòi của ai, nói chung không phải của ông ấy.”
“Rồi ba vì nghiệp học của con gái mẹ kế em, cả nhà di cư ra nước ngoài, mẹ em thì an lòng làm bà chủ giàu có.

Em đi học luôn ở nội trú, tốt nghiệp cấp ba thì chạy tới Seoul.

Bọn họ chưa bao giờ coi trọng em, tránh em như tránh bệnh dịch á.

Ước cho em chết ở đâu đó luôn ấy chứ… cũng chẳng liên lạc nữa.”

Thời điểm Biên Bá Hiền kể những điều này, trên mặt không hề có nỗi đa cảm thừa thãi, tựa như chỉ đang bình tĩnh tự thuật một câu chuyện.
Nếu như chưa từng xây dựng được tình thân, thế thì chỉ là người dưng bất cẩn có sự giao thoa sinh mệnh, không đáng để khổ đau.
Tốc độ nhai trở nên chậm hẳn, Phác Xán Liệt cụp mắt, chẳng biết nghe vào bao nhiêu.

Càng giống đang suy tư chuyện gì hơn.
“Sờ đầu coi.”
“Hửm?”
Phác Xán Liệt ngẩng lên, một cái đầu nhỏ tròn trịa chìa qua, Biên Bá Hiền bĩu môi thật nhọn, dùng tông giọng dữ nhất nói lời mềm mỏng nhất, “Em nói!! Sờ đầu coi!!!”
“Tiểu Ba nhà anh sao kiên cường thế nhỉ…”
Phác Xán Liệt bị chọc cười, vòng qua bàn ăn ôm cậu lên đùi, vò rối mái tóc như tơ lụa.
“Không phải em kể chuyện hài, em đang vén vết sẹo của em cho anh xem.

Anh thì sao, xíu phản ứng cũng không có, anh nghĩ anh làm đúng à?” Biên Bá Hiền liên tục lải nhải quở trách.
“Không đúng không đúng…”
“Không nên sờ đầu an ủi em sao.”
“Nên chứ nên chứ…”
Hạ một nụ hôn lên tóc cậu, Biên Bá Hiền mới được dỗ vui vẻ, “Đỡ hơn đó.”
“Chủ tịch đại nhân của chúng ta, cũng có thể kể khổ với em nha… nếu như anh sẵn sàng.”
Ngón tay thon dài gãi loạn trên khuôn ngực, Phác Xán Liệt lại mỉm cười, “… Biết rồi.”
“Sáng sớm sẽ về, mặc dù chỉ đi mấy tiếng thôi, anh cũng phải nhớ em.”
Sẩm tối Biên Bá Hiền chuẩn bị đi ghi hình, trước khi đi lại lảm nhảm.

Hôm nay nom Phác Xán Liệt không khác gì thường ngày, nhưng cứ cảm nhận được anh ấy đang gượng cười dỗ mình vui.
“Không cho phép ngủ nha, đợi em về ngủ chung.”
“Ừ.”
“Thật sự thật sự không cho ngủ ó, nếu em về mà thấy anh ngủ, em sẽ… ưm ưm ưm…”
Lời đe dọa còn chưa nói, bị Phác Xán Liệt bịt miệng quẳng ra ngoài.
Cái người líu ríu ồn ào đi rồi, căn nhà yên tĩnh đến đáng sợ.
Thất thần ngồi một lúc lâu, tìm được khung ảnh cũ kỹ dưới đáy ngăn tủ.
Hai đứa trẻ cười rạng rỡ, một người vẫn nô đùa giữa nhân gian ngắm bốn mùa biến đổi, một người đã ngừng sinh mạng, không còn buồn vui nữa.
“Nếu em còn sống, cũng được hai mươi lăm tuổi rồi.”
Phác Xán Liệt sờ khung hình độc thoại, “Sẽ cao hơn anh sao, hẳn phải lùn hơn một ít nhỉ.”
“Dáng vóc em giống ba, cho nên mẹ thích em hơn, là thế ư?”
“Xán Nhiên… em có trách anh hai không, giống như mẹ… trách anh vậy…”
—— Bên kia núi là biển.
—— Không.

Bên kia núi vẫn là núi, bên kia biển vẫn là biển..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.